TSCPTĐK - Chương
Chương : Thích ngươi
Giang gia.
"Ca ca, ngươi nói Kỳ Hằng là bởi vì Giang Hằng chết cho nên mới tìm Giang gia báo thù?" Giang Cầm Tâm mở to hai mắt hỏi.
Giang Hà gật đầu: "Có thể nói như vậy."
"Hắn làm như vậy cũng quá không có đạo lý, Giang Hằng là chết bệnh, có quan hệ gì với Giang gia chúng ta!"
Giang Hà lắc đầu: "Cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, Giang Hằng là bởi vì bị Giang Nguyên đẩy vào trong hồ, cho nên mới bị nhiễm bệnh, nếu Giang Cẩn có thể kế thừa di sản mà phụ thân hắn lưu lại, vậy cũng không đến nỗi không có tiền mua thuốc chữa bệnh, nhưng mà......"
Giang Hà nhắm mắt lại, chuyện chiếm đoạt tài sản của cô nhi liệt sĩ ở mỗi đại gia tộc đều có, chỉ là Giang Hưng Đông làm cũng quá khó coi, đoạt di sản đệ đệ lưu lại thì thôi, còn mưu tính đến huyết mạch của đệ đệ, một giết chết, một bán đi.
Giang Hà hít sâu một hơi, Giang Hưng Đông ngu ngốc kia đến hiện tại vẫn còn cứng mỏ không chịu nói ra chuyện năm đó, hại hắn hôm nay mất hết thể diện trước mặt Tả Vân Phi.
Quan hệ của hắn cùng Tả Vân Phi vốn không tồi, chỉ là chuyện lần này không biết có thể khiến cho Tả Vân Phi có thành kiến với hắn hay không.
"Giang Hưng Đông hỗn đản, cư nhiên che giấu chuyện quan trọng như vậy, làm hại toàn bộ Giang gia chúng ta phải chịu liên lụy với hắn!" Giang Cầm Tâm không vui mắng.
Giang Hà nhìn Giang Cầm Tâm: "Họa là do Giang Hưng Đông gây ra, để bọn họ tự mình đi thu thập đi."
Giang Cầm Tâm cúi đầu, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Giang Hà: "Ca ca, hôm nay ngươi có gặp được Tả Vân Phi không?"
Giang Hà ngây ra một lúc, gật đầu đáp: "Có gặp."
"Hắn có phải rất thích Kỳ Hằng không?" Giang Cầm Tâm chần chờ hỏi.
Giang Hà cười khổ một tiếng, trên mặt không khỏi ảm đạm đi.
Hắn vỗ vỗ bả vai Giang Cầm Tâm: "Muội muội, trên đời này có một ít người không có duyên phận chính là không có duyên phận, cưỡng cầu cũng không được."
Tâm tư của Giang Cầm Tâm đối với Tả Vân Phi, Giang Hà ít nhiều cũng có thể đoán được, nhưng nàng theo Tả Vân Phi ra ngoài lâu như vậy, Tả Vân Phi lại hoàn toàn không có một chút ý tứ nào với Giang Cầm Tâm.
Giang Cầm Tâm nhắm mắt lại, miễn cưỡng cười cười: "Ta biết rồi, ca ca."
......
Giang Nguyên vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng của Giang Hưng Đông, "Phụ thân, ta nghe thấy mấy trưởng lão đang thương lượng giao chúng ta ra để bình ổn lửa giận của Kỳ Hằng, chúng ta làm sao bây giờ?"
Giang Nguyên đi qua đi lại trong phòng, sắc mặt tràn đầy nôn nóng.
Mấy năm nay Giang Nguyên vẫn luôn sống trong tơ lụa, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy.
"Hừ, một đám tôm chân mềm, một thằng nhãi ranh cũng có thể dọa bọn họ đến như vậy, Kỳ Hằng thì có gì đặc biệt hơn người!" Giang Hưng Đông tức muốn hộc máu mắng.
Giang Nguyên nắm chặt nắm tay, tiếc hận than thở: "Nếu lúc ấy ta giết cả hắn cùng quỷ đệ đệ đoản mệnh của hắn thì tốt rồi."
Ấn tượng của Giang Nguyên đối với Giang Cẩn, Giang Hằng đã mơ hồ rất nhiều, hiện tại bị nhắc nhở, hắn mới mơ hồ nghĩ ra.
Giang Nguyên còn nhớ rõ, Giang Hằng khi còn nhỏ vẫn luôn dơ hề hề, giống như một nắm than, cực kỳ không thú vị.
Giang Nguyên thế nào cũng không nghĩ được, Giang Hằng mà năm đó hắn hại chết lại có thể đẩy hắn vào cục diện tứ cố vô thân ngày hôm nay.
Giang Hưng Đông bực bội nói: "Dã loại kia đúng là có thủ đoạn, chẳng những được Kỳ Thiếu Vinh duy trì, cư nhiên có thể dỗ được cả Tả gia Tả Vân Phi."
Giang Nguyên hai mắt sáng lên: "Phụ thân, ngươi không phải có quen một trưởng lão Tả gia sao? Ngươi đi tìm hắn cầu tình đi! Ta thấy người Giang gia là không trông cậy vào được."
Giang Hưng Đông nhíu mày lại: "Ta biết rồi."
Giang Hưng Đông cau mày, địa vị của trưởng lão Tả gia mà hắn quen không quá cao, nếu Kỳ Hằng thật sự đã đáp lên Tả Vân Phi, lão già kia hẳn là sẽ không mạo hiểm đắc tội với Tả Vân Phi để ra mặt cho hắn, bất quá, chuyện tới hiện giờ cũng chỉ có thể thử một lần.
"Phụ thân, chúng ta sẽ không thật sự bị dã loại kia hại chết đi?" Giang Nguyên khẩn trương hỏi.
Giang Hưng Đông nhìn Giang Nguyên một cái: "Sao có thể, tiểu tử thối kia có năng lực lớn như vậy sao?" Giang Hưng Đông ngoài miệng nói mạnh, trong lòng lại không có bao nhiêu nắm chắc.
......
Tả Vân Phi đi qua hành lang, từ xa đã nhìn thấy Giang Hưng Đông cùng Giang Nguyên rời đi.
Hắn nhíu mày lại, kéo gã sai vặt bên cạnh tới hỏi: "Đó là người Giang gia?"
Gã sai vặt nhìn thấy Tả Vân Phi, vội vàng cung kính đáp: "Đúng vậy! Là người Giang gia, Giang gia Giang Hưng Đông trưởng lão cùng nhi tử hắn Giang Nguyên."
Tả Vân Phi chuyển tầm mắt, thầm nghĩ: Giang Hưng Đông? Đó không phải là...... đại bá của Kỳ Hằng sao? Chính là người mà Kỳ Hằng hận thấu xương!
"Hai tên kia tới làm gì?" Tả Vân Phi hỏi.
"Tới bái phỏng Tả Thiện Trì trưởng lão." Gã sai vặt đáp.
"Tả Thiện Trì trưởng lão, quan hệ của bọn họ rất tốt sao?"
Gã sai vặt thấy sắc mặt Tả Vân Phi khó coi, vội nói: "Tả Thiện Trì trưởng lão cùng Giang Hưng Đông trưởng lão đã có giao tình mười mấy năm, quan hệ không tồi."
Tả Vân Phi híp mắt lại: "Thời gian lâu như vậy."
Tả Vân Phi bỏ qua gã sai vặt, đi vào biệt viện của Tả Thiện Trì.
Tả Thiện Trì thấy Tả Vân Phi vội đứng lên chào hỏi: "Vân Phi, sao ngươi lại tới đây, có chuyện gì sao?"
Tả Vân Phi nhìn qua đám lễ vật chất thành đống trên bàn: "Trì trưởng lão hôm nay thu hoạch không tồi!"
Tả Thiện Trì xấu hổ cười cười: "Nào có!"
Tả Vân Phi đá một chân qua, đè lên cổ họng Tả Thiện Trì.
"Tả Vân Phi, tiểu tử thối ngươi phát điên cái gì, ngươi đừng tưởng rằng......"
Tả Vân Phi tăng lực đạo trên chân, Tả Thiện Trì đang phẫn nộ chửi bậy tức khắc dừng lại.
Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Tả Thiện Trì, cúi người xuống hỏi: "Ngươi cùng Giang Hưng Đông giao dịch cái gì, có phải ngươi giúp hắn làm gì rồi không?"
Tả Thiện Trì nghẹn đỏ mặt: "Thả chân, thả chân ra!"
Tả Vân Tĩnh đuổi tới, nhìn thấy một màn này, không khỏi trừng lớn mắt, "Vân Phi, ngươi đang làm cái gì? Mau buông trưởng lão ra!"
Tả Vân Phi hoàn toàn không để ý tới Tả Vân Tĩnh, "Mau nói."
Tả Vân Tĩnh thấy sắc mặt Tả Thiện Trì dần dần xanh tím, vội nói: "Vân Phi, ngươi bóp cổ Trì trưởng lão như vậy, hắn có muốn nói cũng không nói được a!"
Tả Vân Phi không tình nguyện buông lỏng tay, nhìn chằm chằm Tả Thiện Trì: "Ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta."
Tả Vân Tĩnh nhìn Tả Vân Phi: "Vân Phi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
"Không cần ngươi quản, câm miệng lại cho ta!" Tả Vân Phi không kiên nhẫn trừng mắt với Tả Vân Tĩnh một cái.
Tả Vân Tĩnh hít sâu một hơi, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ đối với thái độ của Tả Vân Phi.
......
Kỳ Hằng ngồi bên bờ hồ hóng gió uống trà, Tả Vân Phi từ xa đi tới.
"Làm sao vậy, sắc mặt ngươi không tốt cho lắm?" Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi nói.
Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Kỳ Hằng một hồi, đột nhiên đè bả vai Kỳ Hằng lại, ấn Kỳ Hằng lên trên một cây cột, "Năm đó ngươi hành hạ ta như vậy là bởi vì ta là người Tả gia sao?"
"Vì sao lại hỏi vậy?" Kỳ Hằng hỏi.
"Bởi vì ta nghe được, đại bá ngươi có thể thuận lợi xâm chiếm di sản của phụ thân ngươi là bởi vì Tả Thiện Trì trưởng lão giúp hắn." Tả Vân Phi nói.
Kỳ Hằng nghiêng đầu nhìn Tả Vân Phi, cười đáp: "Quả thật như thế! Năm đó ta chán ghét nhất là người Giang gia, tiếp theo chính là người Tả gia, thời điểm lần đầu nhìn thấy ngươi ta đã lưu ý tới gia huy Tả gia trên người ngươi."
"Phải vậy không? Ta là bị Tả Thiện Trì liên luỵ?"
"Từ trình độ nào đó mà nói, có thể coi như vậy, nhưng nếu năm đó ta không dùng phương pháp cực đoan, ngươi có lẽ sẽ không thể khỏi bệnh được, tuy rằng ta không có ý tốt, nhưng kết quả coi như không tồi." Kỳ Hằng bình đạm nói.
Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Kỳ Hằng: "Năm đó ngươi vốn không muốn chữa khỏi cho ta đi?"
"Đương nhiên, ta vì sao lại muốn chữa khỏi cho ngươi, ngươi chính là người Tả gia a! Lúc ấy cừu hận đọng lại trong người ta quá lâu, cần một con đường để phát tiết."
"Ngươi...... Ngươi coi ta là thứ gì, nơi để ngươi trút giận sao?"
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Đúng thì thế nào, ai bảo ngươi xui xẻo."
Tả Vân Phi dữ tợn ném Kỳ Hằng vào hồ nước, Kỳ Hằng muốn giãy ra, Tả Vân Phi lại ấn đầu hắn xuống.
"Kẻ điên, ngươi coi ta là thứ gì?" Tả Vân Phi hét lên.
"Tả Vân Phi, ngươi hỗn trướng, rác rưởi!" Kỳ Hằng ở trong nước chửi bậy.
Tả Vân Phi tức muốn hộc máu mắng: "Đã đến lúc này ngươi còn dám nói như vậy!"
Kỳ Hằng trầm mình vào trong nước, dần dần buôn tha giãy giụa.
Tả Vân Phi thấy tình huống không thích hợp, vội vàng kéo Kỳ Hằng ra, Kỳ Hằng đã hôn mê.
Nhìn thấy Kỳ Hằng không nhúc nhích, Tả Vân Phi tức khắc hoảng sợ, "Kỳ Hằng, Kỳ Hằng...... Ngươi tỉnh lại đi!"
Tả Vân Phi thò tới gần, độ khí cho Kỳ Hằng, thời điểm môi Tả Vân Phi dán lên môi Kỳ Hằng, Kỳ Hằng đột nhiên mở bừng mắt.
Tả Vân Phi thấy vậy, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng nói, "Ngươi giả bộ?"
"Tả Vân Phi, có phải ngươi khóc không?" Kỳ Hằng trào phúng hỏi.
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi quả nhiên làm bộ!"
Kỳ Hằng cười cười: "Vừa mới bế khí. Tả Vân Phi, có phải ngươi đã thích ta, luyến tiếc ta chết? Ngươi cư nhiên thích loại người như ta, đúng là biến thái!" Kỳ Hằng xuy một tiếng cười nhạo lên.
Tả Vân Phi lạnh lùng nhìn Kỳ Hằng, cúi người xuống, hung hăng hôn lên môi Kỳ Hằng.
Kỳ Hằng đẩy mạnh Tả Vân Phi ra: "Tả Vân Phi, ngươi làm cái gì?"
Tả Vân Phi đè hai tay Kỳ Hằng lại, cướp lấy hô hấp của Kỳ Hằng, ngăn cản Kỳ Hằng nói chuyện.
Kỳ Hằng tốn không ít sức lực mới đẩy được Tả Vân Phi ra, "Tả Vân Phi, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi đoán không sai, ta điên rồi, ta thích ngươi, ta thật sự thích ngươi!" Tả Vân Phi nói.
Kỳ Hằng nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.
Tả Vân Tĩnh nhìn về phía Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng, nói với thị nữ bên cạnh: "Đi thôi."
"Tiểu thư, vừa này hình như thiếu gia muốn dìm chết Kỳ Hằng." Thị nữ ngập ngừng lên tiếng.
Tả Vân Tĩnh hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Tả Vân Phi vừa rồi quả thật đã muốn dìm chết Kỳ Hằng, bất quá, sau đó hai người lại hôn nhau.
"Tiểu thư, thiếu gia cùng Kỳ Hằng rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tả Vân Tĩnh lắc đầu: "Ta cũng không biết!" Bất quá, nàng có thể xác định, đệ đệ nàng rất để ý Kỳ Hằng, lúc trước Tả Vân Phi chạy đi tìm Tả Thiện Trì gây chuyện, hẳn cũng là có quan hệ với Kỳ Hằng.