Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Lam Sa rời đi vài ngày, đột nhiên Tưởng Mộc Mộc nghe được một tin tức: Đàm Thu Minh từ chức!

Ngay từ đầu hắn ngạc nhiên, sau đó quên đi, cuối cùng biến thành lo lắng.

Đàm Thu Minh đột nhiên rời đi quá kỳ quái, cho tới nay luôn ở trong phạm vi theo dõi nhà bọn họ, bây giờ đột nhiên rời đi có phải lại có kế hoạch gì hay không.

Hắn lập tức đi tìm Tưởng Mộc Cận thảo luận một chút, mới biết được, Đàm Thu Minh đã đi đến rừng Hắc Thạc trước.

Tưởng Mộc Mộc kinh hãi, cái này sớm hơn mười năm so với đời trước. Quả nhiên tại hắn mà xuất hiện hiệu ứng cánh bướm sao? Nhưng mà lần đó Đàm Thu Minh không có thành công, cũng không biết lần này có thể thành công hay không!

Sao đột nhiên Đàm Thu Minh lại chạy đến rừng Hắc Thạc vậy? Nhất thời hắn không nghĩ ra, lại càng không rõ ràng đến tột cùng làm sao y biết được tin tức này?

Trí nhớ của hắn không thể nào sai, đời trước, mặc dù Đàm Thu Minh gạt hắn làm rất nhiều giao dịch, nhưng mà tuyệt đối là không biết rừng Hắc Thạc.

Cho dù biết thì cũng chưa từng hoài nghi nơi đó có vấn đề.

Công việc của Đàm Thu Minh luôn cùng một nhịp thở với một người khác chưa từng gặp mặt, luôn là sau những cuộc điện thoại kỳ kỳ quái quái tiếp theo, thì y lại tiến hành một vòng lại một vòng giao dịch.

Không lẽ là lần này nhận được đơn hàng sao?

Tưởng Mộc Mộc biết, chắc chắn Đàm Thu Minh sẽ không làm trái với cái người chưa một lần xuất hiên trước mặt y, mặc kệ nhận được đơn hàng gì, y đều sẽ thực hiện.

Mà những đơn hàng này, phần lớn y đều có thể thành công, không thể thành công, một là tài liệu bị lỗi, hoặc là trên đường xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Lần này, chẳng lẽ là đến cấm địa à? Như vậy có thể nào gây nguy hiểm cho sư phụ hay không?

Tưởng Mộc Cận nhìn ra lo lắng của Tưởng Mộc Mộc, ôm hắn vào trong ngực an ủi: “Yên tâm đi, ca ca, em vẫn luôn phái người đi theo hắn, có chuyện gì nhất định cho em biết trước tiên! Bên phía sư phụ ca ca…..anh ta lợi hại như vậy, không thể nào có chuyện đâu!”

Tưởng Mộc Mộc nghĩ lại một chút thấy cũng đúng, sư phụ là một người lợi hại như vậy, sao có thể nói gặp chuyện liền gặp chuyện không may được chứ. Đột nhiên hắn cảm thấy mình lo lắng dư thừa rồi!

“Ừ!” Tưởng Mộc Mộc gật đầu.

Tưởng Mộc Mộc vùi đầu trong tóc ca ca, hôn lên mái tóc tản ra hương thơm nhàn nhạt của ca ca.

Kể từ sau khi Tưởng Mộc Cận mở rộng cửa lòng với Tưởng Mộc Mộc, quan hệ giữa hai người có phát triển mang tính đột phá, tiến độ nhanh đến mức cậu cảm thấy không quá chân thật.

Cơ mà tuy rằng như vậy, Tưởng Mộc Cận vẫn là vô cùng hưởng thụ quá trình này, nhất là sau khi cậu và ca ca kết giao, tâm tình tốt đến mức muốn bay lên trời, làm sao còn lo lắng chân thật hay không chân thật, cho dù là giả, cậu cũng vui vẻ chấp nhận.

Bọn họ đã sớm thẳng thắn gặp nhau, chuyện thân mật cũng đã làm.

Chẳng qua là, cũng chỉ có một lần đó thôi, sau khi cậu khiến cho ca ca nằm trên giường thiếu chút nữa không dậy nổi, ca ca cũng không cho cậu thượng hắn nữa, khiến cho lòng cậu ngứa ngáy đến khó chịu.

Cũng không phải Tưởng Mộc Mộc không đồng ý, mà là hắn lo lắng một vấn đề khác.

Tưởng Mộc Cận còn trẻ không biết tiết chế, tinh lực dồi dào, hắn không thể cứ để cho cậu tiếp tục như vậy, như vậy sao thân thể của hắn có thể chịu được.

Cơ mà, làm sao hắn biết được, kể từ sau khi Tưởng Mộc Cận ăn tới tay liền muốn ăn càng nhiều hơn, nhìn ca ca mình như vậy mà lại không thể ăn thật sự là một loại tra tấn, để dời đi lực chú ý, cậu không thể làm gì khác hơn là đặt tinh lực lên việc khai phá dị năng của cậu.

Phần lớn thời gian Tưởng Mộc Mộc đều dùng để tu luyện, hắn mở ra cửa thứ nhất, sau khi tiến vào tu luyện tầng thứ nhất “thiện” của cửu công quyết, cũng không có tiến bộ thêm nữa.

Nghĩ, bộ công pháp này cũng không phải đơn giản như vậy là có thể luyện thành.

Nhưng hắn cũng không nản chí, sư phụ đã nói qua, nội lực không phải trong thời gian ngắn là có thể luyện thành, không có mười năm nửa năm thì không thành công được.

Cho dù thật sự là thiên tài nghịch thiên giống như Tưởng Mộc Cận, thì ít nhất cũng phải năm năm, đây chính là con số nhỏ nhất mà một chuyên gia nghiên cứu ra.

Tưởng Mộc Mộc không thể làm gì khác hơn là không suy nghĩ đến việc vượt qua cửa ải tầng thứ hai nữa, mà là kiên nhẫn rèn luyện tầng thứ nhất.

Tác dụng của thiện không phải là lớn nhưng cũng không quá nhỏ, hắn chưa từng dùng võ công để đối phó với người ngoài hay dã thú, cũng không thể đi ra ngoài sử dụng, sư phụ đã sớm cảnh cáo, không thể sử dụng võ công trước mặt người ngoài! Cho nên, đối thủ của hắn chỉ có mình Tưởng Mộc Cận, nếu như hắn lấy Tưởng Mộc Cận làm tiêu chuẩn, vậy đơn giản chính là một trời một vực, xấu hổ vô cùng.

Hắn chẳng qua là dựa vào kinh nghiệm đời trước để xác định thực lực của mình, hiện giờ cũng chỉ mới là tiêu chuẩn của dị năng giả cấp sáu thôi, còn cách Tưởng Mộc Cận một khoảng rất dài, mục tiêu của Tưởng Mộc Cận là người trên người, còn của hắn là bước vào tầng bảy nội lực, để cha nói cho hắn biết hết thảy những chuyện liên quan tới sư phụ và hắn, cũng để mười năm sau có thể tiến vào cấm địa.

Tinh lực cùng thời gian của hai người đều đặt trên việc tu luyện, Tưởng Trạch Thành    cũng không quấy rầy, mặc cho bọn họ tu luyện, chẳng qua là trong lúc đó hỏi thăm Tưởng Mộc Cận tiến độ hoặc là gọi cậu đến thư phòng nói chuyện cả buổi, hết thảy đều rất bình tĩnh.

Ông không hiểu về võ thuật, cũng không tiện cho Tưởng Mộc Mộc đề nghị, chỉ là ở những lúc rảnh rỗi thì dặn dò hắn dốc lòng tu luyện.

Tưởng Mộc Mộc không chú ý đến chuyện về rừng Hắc Thạc nữa, hắn đã hỏi cha rồi, sư phụ đã thuận lợi đến cấm địa, nhưng mà tạm thời không thể truyền tin tức cho bọn họ, hắn ta gặp chút phiền toái nhỏ.

Về phần cái phiền toái này nhỏ bao nhiêu, thì không nằm trong phạm vi lo lắng của Tưởng Mộc Mộc.

Còn một tin tức khác nữa là, Đàm Thu Minh vẫn đang rảnh rỗi đi dạo trong rừng Hắc Thạc, mục đích của y cũng không phải là cấm địa, lúc biết được điều này, Tưởng Mộc Mộc thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hai anh em cứ như vậy vượt qua kỳ nghỉ hè dài đến hai tháng.

Không ai biết tiến độ của Tưởng Mộc Cận, nhưng mà Tưởng Mộc Mộc biết mình vẫn còn đang dậm chân ở tầng thứ nhất, dường như vẫn không thể đột phá nhanh như vậy.

Có điều, bọn hắn cũng không lo lắng đến vấn đề tu luyện, tu luyện đã sớm thành một phần trong cuộc sống hàng ngày, hiện tại bọn hắn bắt đầu một cuộc sống mới.

Đại học cuối cùng cũng khai giảng.

Tưởng Mộc Mộc thi đậu một trường đại học bình thường ở C thị, có lẽ vì chuyện của đời trước, hắn có chút mâu thuẫn với việc rời khỏi nhà, lựa chọn trường học vẫn là ở C thị, có điều trường học cũng cách nhà hắn khá xa.

Hắn không thể giống như trung học, có thể ngoại trú ở nhà, mà là ở lại trường học.

Mà lần này, hình như Tưởng Trạch Thành tương đối để ý đến hắn.

Nói là để ý, đơn giản chính là nghiêm khắc với hắn hơn một chút, cha hắn cho hắn học phí bốn năm, nhưng không cho hắn sinh hoạt phí, cái đó hết thảy đều phải dựa vào chính hắn, Tưởng Trạch Thành giao cho hắn một nhiệm vụ, chính là sau khi tốt nghiệp, nhất định phải trả hết tất cả học phí cho ông.

Bao gồm phí dụng từ lúc đi nhà trẻ đến đại học.

Hắn biết, đây là chuẩn bị để cho hắn độc lập.

Tưởng Mộc Cận đã sớm được học những thứ này từ khi còn chưa lên cấp hai, mà hắn thì lại là sau khi lên đại học mới học cách độc lập.

Hắn chưa từng lo nghĩ về vấn đề này, cơ mà bây giờ không thể không suy tính, hắn hiểu gia quy Tưởng gia, cho nên Tưởng Mộc Mộc mê mang gật đầu, thu thập hành lý xong liền đi đến đại học XX.

Trước khi đến trường đại học, hắn đã nói tạm biệt với người bạn duy nhất của hắn Hắc Mập Mạp, một mình mình đi lên đại học.

Hắc Mập Mạp không học tiếp, chỉ có thể lựa chọn con đường mà ông già của cậu ta chọn cho, hình như lúc này cậu ta đã thật sự nhận mệnh, Tưởng Mộc Mộc cũng không tiện nói thêm gì, có điều hắn cảm thấy kỳ thật như vậy tương đối thích hợp với Hắc Mập Mạp, đợi đến ngày cậu ta đạt được thành tựu, thì có thể hiểu được!

Bởi vì thân phận của Tưởng gia quá chói mắt, nếu bị người ta biết được, thì nhất địnnh trường học sẽ ưu đãi cho Tưởng Mộc Mộc ở mọi phương diện, Tưởng Trạch Thành muốn hắn độc lập, tự nhiên sẽ không hy vọng phát sinh loại chuyện như vậy.

Cho nên, thân phận của hắn ở đại học chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.

Hắn đổi một thân phận cùng một cái tên mới: Trình Lâm Phong!

Trừ số tuổi là chính xác, thì những thông tin còn lại đều là mới, như thế, hắn làm một “học sinh bình thường” trực tiếp tiến vào đại học XX.

Tưởng Mộc Mộc tới trường học một mình, người ở C thị đều biết Tưởng Mộc Cận, nhất là sau sự kiện bạch hổ, Tưởng Mộc Cận lập tức trở thành nhân vật trên trang đầu tạp chí, Tưởng Mộc Mộc không để cậu đưa đi, nguyên nhân là hắn không muốn làm người khác chú ý.

Hắn cầm hành lý của mình đến trường học, dưới sự hướng dẫn của sư huynh sư tỷ tìm được ký túc xá của mình.

Ký túc xá là phòng đơn, tuy cha nói để cho hắn độc lập, nhưng thật ra vẫn rất lo lắng cho hắn, không để cho hắn lăn lộn cùng với những người khác, cẩn thận bị người ta lừa gạt.

Vốn còn muốn để cho hắn ở trong nhà trọ ký túc xá, nhưng Tưởng Mộc Mộc cự tuyệt, đã là học sinh bình thường, ở nhà trọ ký túc xá không phải càng bắt mắt hơn sao, ở phòng đơn đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.

Thật ra thì, Tưởng Mộc Mộc biết, đây là chủ ý của mẹ hắn, mẹ hắn rất lo lắng cho hắn, dưới tình huống cha không hề hay biết len lén cho Tưởng Mộc Mộc sinh hoạt phí bốn năm, còn cộng thêm một ít trợ cấp.

Tưởng Mộc Mộc cười khổ trả lại, cơ mà Trần Tú Nhã không ngừng thúc giục dặn dò, cứ luôn chuyển tiền qua thẻ của hắn, cuối cùng Tưởng Mộc Mộc chỉ nhận sinh hoạt phí một tháng, cầm lấy một ngàn, khai giảng cũng cần thêm một ít đồ, hẳn là một ngàn có thể ứng phó.

Thật ra, khẳng định là Tưởng Trạch Thành biết vợ mình sẽ làm như vậy, chẳng qua là mở một mắt nhắm một mắt, con trai có thể tự lực cánh sinh hay không, có thể nghiêm túc sinh sống ở đại học hay không, vẫn là phải xem ý chí của Tưởng Mộc Mộc. Nhưng trong lòng, ông cũng rất lo lắng, nguyên nhân là bọn họ bảo vệ Tưởng Mộc Mộc quá tốt, nay một mình……

Tuy nhiên, hiếm khi thấy Tưởng Mộc Mộc cố gắng, dĩ nhiên ông phải nghiêm khắc một chút, còn nếu Tưởng Mộc Mộc vẫn làm sâu gạo giống như trước kia, ông cũng không có ý kiến gì. Làm như vậy, không phải kế hoạch lúc trước của ông cũng không thay đổi sao?

Tưởng Mộc Mộc ở phòng đơn, tại đại học XX, phòng đơn được coi như là tương đối tốt, tuy là không bằng ký túc xá của học viện hoàng gia, nhưng ở cũng thoải mái, thấp hơn còn có phòng đôi, phòng bốn người….mà tốt nhất là nhà trọ học sinh.

Ở cái xã hội này, đã sớm không cần phải lo lắng về vấn đề ấm no đến trường, nhất là ở C thị, đã tiến vào giai đoạn phồn vinh, tại Thiên triều, C thị coi như là giàu có nhất.

Gia tài bạc triệu, đều ở tại nhà trọ học sinh.

Chỉ có một vài người ở nơi khác tới mới có thể tương đối nghèo khó, ở phòng bốn người tiện nghi nhất.

Đời trước, Tưởng Mộc Mộc bôn ba mệt nhọc bên ngoài, đã sớm học được cách sinh tồn như thế nào, chỉ là một năm qua luôn bị bảo vệ thật tốt dưới sự quan tâm của cha mẹ, sự “yêu mến” của đệ đệ, suýt chút nữa đã quên mất kỹ năng của mình.

Hắn sắp xếp lại phòng, cũng không vội vã tìm kiếm công việc, hắn tính dùng tiền ăn uống một tháng còn sót lại trên người để ứng phó trước, trước tiên phải quen thuộc hoàn cảnh xung quanh một chút.

Ngày đầu tiên hắn lắc lư trong vườn trường mất một trận, đặc biệt là phòng học và thư viện, hắn cố ý nhớ kỹ một chút, làm phiếu ăn cùng một thẻ mượn sách.

Sau đó, lại lắc lư quanh trường một trận nữa mới chịu thôi.

Trở lại ký túc xá ở vài ngày, đơn giản vượt qua kỳ học quân sự, mới bắt đầu cân nhắc cuộc sống kế tiếp.

Bây giờ, hắn đã chân chân thật thật rời khỏi nhà, lần này không phải là hắn len lén rời đi, mà là quang minh chính đại, trong nhà muốn nuôi thả để cho hắn tự lực cánh sinh.

Hắn có chút không thích ứng kịp, không phải hắn không có phương pháp kiếm tiền, nếu không thì đời trước cũng không thể đi theo Đàm Thu Minh ở bên ngoài lâu như vậy.

Hắn cũng đã nhìn thấy rất nhiều thế thái nhân tình, cũng không phản cảm với hành động của cha, ngược lại, hắn càng hy vọng mình có thể độc lập sớm một bước, như vậy cũng không cần cái gì cũng dựa vào người nhà hỗ trợ, mặc dù nhà hắn cũng sẽ không để ý điểm này.

Thế nhưng mặc dù hắn là phế vật, thì cũng còn chút chí khí, cũng không thể làm đứa phá của, phú nhị đại chân chân chính chính đi!

Quan trọng nhất là, hắn cũng không muốn luôn ở dưới che chở của đệ đệ, hắn muốn chứng minh với Tưởng Mộc Cận rằng mình cũng có thể tự nuôi sống mình, bảo vệ mình.

Hắn nhớ lại một vài phương thức kiếm tiền ở đời trước, hắn học một thân tài nấu nướng, có thể giúp một tay, nhưng cái thứ đầu bếp này cũng không thích hợp với hắn, trở ngại lớn nhất là hắn không có giấy chứng nhận đầu bếp.

Cho dù bây giờ đi thi, thì cũng phải một tháng sau mới có thể lấy được, cũng không phải là hiệu suất làm giấy chứng nhận chậm, mà là chương trình thi quá nhiều, đợi thi xong, một tháng cũng cứ như vậy mà trôi qua.

Cho nên, hắn vẫn là suy nghĩ những phương pháp khác đi!

Phương pháp kiếm tiền cấp tốc không phải không có, hắn nhớ lại lúc thi tranh tài dị năng ở học viện hoàng gia, cái loại đánh bạc kia.

Theo như ký ức đời trước của hắn, người thắng trận năm nay là Ôn Văn, hắn có thể đặt cho hắn ta, cơ mà cái đó phải hơn nửa năm sau, tiền còn chưa lấy được, thì người đã chết đói rồi.

Lấy năng lực của hắn, rốt cuộc là công việc gì mới tốt đây? Những cái khác cũng không quan trọng, hắn chỉ cần có thể nuôi sống mình, cũng kiếm đủ học phí trước khi tốt nghiệp là được.

Hắn không biết đến tột cùng là từ nhỏ đến lớn dùng bao nhiêu học phí, cơ mà tính sơ sơ cũng không ít hơn mười vạn, hơn nữa, hắn luôn học ở học viện tư nhân, học phí càng đắt hơn.

Muốn kiếm đủ nhiều tiền như vậy trong bốn năm, thật đúng là không dễ dàng. Đây cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, cha thật đúng là nhẫn tâm!

Đại học XX là đại học bình thường, thời gian học quân sự là nửa tháng, hắn kiệm ăn kiệm uống nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ hai mươi ngày, nhất định phải tìm được việc làm!

Hắn vô thức mở máy vi tính ra, muốn hỏi Tưởng Mộc Cận một chút xem kiếm tiền như thế nào, nhưng mà đột nhiên, hắn lại không muốn hỏi cậu, không muốn để cho cậu xem thường mình!

Cũng không biết tại sao, mỗi lần hắn nói chuyện với Tưởng Mộc Cận, chính là sẽ không nói tới chủ đề kiếm tiền.

Đang nghĩ về Tưởng Mộc Cận, điện thoại của hắn liền vang lên, vừa nhìn hiển thị, là Tưởng Mộc Cận.

Sau khi rời khỏi nhà, một mình đi tới trường học, mỗi ngày Tưởng Mộc Mộc đều mở điện thoại, Tưởng Mộc Cận cũng mới vừa lên đại học, khẳng định là bề bộn nhiều việc, hơn nữa cậu đã sớm được mời vào hội học sinh, cho nên Tưởng Mộc Mộc có thể đoán ra cậu bận rộn bao nhiêu.

Thế nhưng, cho dù bận rộn hơn nữa, mỗi ngày cậu đều sẽ gọi điện thoại cho Tưởng Mộc Mộc, đột nhiên Tưởng Mộc Mộc cảm thấy mình được cậu nhớ thương vẫn rất vui vẻ.

Không biết là xuất phát từ cảm giác gì, hắn thật cao hứng, nhanh chóng nhận điện thoại, vui vẻ bò lên giường nấu cháo điện thoại với đệ đệ, quên mất tiêu việc kiếm tiền.

Quái, hắn thật đúng là tưởng niệm khuôn mặt của đệ đệ.

“Ca ca, em rất nhớ anh!” Một khắc Tưởng Mộc Mộc nghe điện thoại, đột nhiên Tưởng Mộc Cận nói một câu như vậy.

Nhìn gương mặt tinh xảo trên màn hình, Tưởng Mộc Mộc cũng cảm thấy giống như đã rời đi thật lâu, có thể liếc mắt nhìn một cái, thật kích động.

Nhớ đến, cũng đúng là thật lâu, đã qua nửa tháng rồi.

“Ha ha!” Tưởng Mộc Mộc cười cười, chỉ cần nhìn gương mặt đó, không nói lời nào cũng có thể rất vui vẻ, hắn đang muốn mở miệng, Tưởng Mộc Cận ở bên kia lại lên tiếng.

“Xin lỗi, ca ca, bên đây em tìm không ra được thời gian, vẫn không thể đến tìm anh!” Tưởng Mộc Cận cười nói, tựa như đang oán trách việc quá nhiều.

“Tìm anh làm gì? Anh ở đây rất tốt, không cần lo lắng!” Tưởng Mộc Mộc nói, trong lòng vẫn là rất mong đợi, cơ mà hắn cũng biết, Tưởng Mộc Cận bề bộn nhiều việc, đoạn thời gian học quân sự, thiếu chút nữa là ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có.

“Nhưng mà, em rất nhớ ca ca, rất muốn gặp ca ca!” Bọn họ mới vừa kết giao, vẫn chưa mệt mỏi, lại nhanh chóng bị phân cách như vậy, trong lòng khó tránh khỏi mất mác.

“Bây giờ không phải đã nhìn thấy sao? Ngày ngày nhìn video, sao lại không gặp được?” Tưởng Mộc Mộc kết nối điện thoại với máy vi tính, có thể nhìn thấy khuôn mặt Tưởng Mộc Cận rõ ràng hơn.

“Không giống! Ca ca, cái này không giống nhau, không được ăn thức ăn ca ca làm, ngay cả ngủ em cũng nhớ đến tay nghề của ca ca, đồ ăn căn tin quá khó ăn!” Là không thấy được ca ca, ăn cái gì cũng không ngon.

Cậu muốn ôm ca ca cùng ngủ, muốn đến sắp nổi điên rồi.

Nhìn cái giường trống rỗng, một mình khó ngủ a…..

Tưởng Mộc Mộc lẳng lặng nghe Tưởng Mộc Cận nói huyên thuyên, nhìn mặt của cậu thôi cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Nói rất nhiều, đơn giản chính là một vài chuyện vụn vặt thường ngày, nhưng lại trò chuyện đến vô cùng vui vẻ, nên những chuyện này đều bị hắn ghi tạc thật sâu trong đầu, tương lai lúc nhớ lại luôn cảm thán thì ra ly biệt lại là chuyện tốt đẹp như vậy, Tưởng Mộc Cận nhìn thời gian một cái, đã gần đến giờ, liền nói: “Cuối tuần này ca ca có rảnh không?”

“Ừm, hẳn là có, học quân sự xong rồi, cuối tuần nghỉ, sao vậy?”

“Em đi tìm ca ca, ca ca phải chờ em nha!”

“Tìm anh à, xa như vậy, em đến tìm anh làm gì?”

“Ha ha, ca ca, cuối tuần chúng ta đi hẹn hò! Cứ như vậy nhé, bái bai….” Tưởng Mộc Cận ném cho Tưởng Mộc Mộc một cái hôn gió, tắt máy vi tính.

Cho đến ba phút sau khi mặt của Tưởng Mộc Cận biến mất, Tưởng Mộc Mộc vẫn chưa phản ứng kịp.

Hẹn hò?

Đúng rồi, tại sao hắn không nghĩ tới chuyện đó nhỉ, người yêu hẹn hò là rất bình thường, cơ mà, ai tới nói cho hắn biết phải hẹn hò như thế nào đi!

Hẹn hò phải làm cái gì? Tưởng Mộc Mộc tỏ vẻ rối rắm, hắn không hiểu hàm nghĩa của việc hẹn hò một chút nào!

Người yêu hẹn hò, không phải hắn không có mong đợi, ngược lại, hắn vô cùng mong đợi.

Đời trước cũng giống như vậy, nhưng mà Đàm Thu Minh luôn có quá nhiều chuyện phải làm, căn bản là bọn họ không có thời gian làm những chuyện này.

Cho nên hiện tại hắn không có kinh nghiệm, rất khủng hoảng, vừa mong đợi vừa lo sợ.

Nói thật, hắn chưa từng nghĩ sẽ cùng Tưởng Mộc Cận phát triển đến quan hệ như vậy, đầu tiên, bởi vì hai người là anh em nên không dám tiếp nhận tình cảm của Tưởng Mộc Cận, nhưng càng nhiều hơn là đắm chìm trong tình ý ôn nhu của cậu.

Vừa phát hiện mình cũng tồn tại tâm tư giống vậy với Tưởng Mộc Cận, hắn đã không thể ngăn cản nữa rồi.

Thật ra thì, từ rất lâu rất lâu trước đó, lâu đến mức hắn cũng đã quên là khi nào, Tưởng Mộc Cận đã trồng một cái cây ở trong lòng hắn, chẳng qua là hắn vẫn luôn cho rằng đó là tình nghĩa giữa anh em, không có gì quá lớn.

Thế nhưng, sau đó, quan hệ của hắn và Tưởng Mộc Cận càng ngày càng mật thiết, thậm chí ngủ cũng ngủ cùng nhau, còn tiếp xúc thân mật……những thứ này cũng dường như không phải là biểu hiện nên có giữa anh em, lúc hắn ý thức được cái này, thì mới phát hiện rễ tình đã đâm sâu, khó trách dễ dàng tiếp nhận việc đệ đệ là người yêu như vậy.

Cho dù trong lòng hắn vẫn còn phản kháng, thì tất cả cũng đã bị tiêu diệt từ sau lần tình sự không thể giải thích được kia.

Bởi vì là anh em, làm cho hắn bỏ qua vấn đề này, cứ luôn ẩn nhẫn, một khi bị kích thích ra, thì càng không thể vãn hồi.

Hắn nằm trên giường nhìn trần nhà, hôm nay còn chưa có chính thức đi học, hắn liền bắt đầu nhớ Tưởng Mộc Cận, cơ mà, vậy thì có ích lợi gì, bây giờ lại không gặp được……

Nếu cứ tiếp tục như vậy, qua kỳ học quân sự chính là tiến vào thời gian học tập chân chính, hắn không thể bị những chuyện này làm rối loạn tâm tư, yêu rất quan trọng, nhưng học tập sinh hoạt còn quan trọng hơn.

Nghĩ tới đây, Tưởng Mộc Mộc không cố chấp với ván đề hẹn hò nữa, xem một vài tin tức trên internet.

Hắn cần một công việc có thể kiến tiền duy trì cuộc sống, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc học tập của hắn, cho nên hắn nhất định phải biết tin tức quanh đây.

Chuyện tu luyện tạm thời bị hắn đặt qua một bên, trừ mỗi sáng dậy sớm tu luyện ba bốn chục phút, thời gian còn lại đều dùng cho những phương diện khác, trong đó tìm việc làm chính là một biện pháp để tiêu hao thời gian.

Bên kia, không biết là cố ý hay vô tình, đại học Will S thị Đàm Thu Minh khảo sát thực địa vậy mà cũng là đại học XX của C thị, hiện giờ đang ngồi trong xe dị năng đi đến đại học XX!

END

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio