Tưởng Mộc Cận lẳng lặng nhìn bàn tay cầm chìa khóa, lại nhìn ca ca thống khổ nằm trên giường, có chút chần chờ.
Cậu không biết mình có nên đi đến tầng hầm ngầm hay không, có nên để cho ca ca biết hay không?
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không cách nào ra quyết định, nếu như bị cha biết cậu do dự không quyết như vậy, khẳng định lại dạy dỗ một phen, có điều cái này cũng đã không còn quan trọng, dính đến ca ca, cậu không thể nào quyết đoán được, đều phải suy tính vô cùng rõ ràng.
Khẳng định cha cũng biết chuyện giữa cậu và ca ca, nếu không cũng sẽ không để cho cậu quyết định.
Tưởng Mộc Cận cúi người nhẹ nhàng nằm trên ngực Tưởng Mộc Mộc, cũng không làm bất cứ động tác gì, cứ như vậy an tĩnh nhắm hai mắt, trầm mặc.
Cậu hành động một cách vô thức, lại quên mất phải đóng cửa, người bên ngoài cái gì cũng thấy được.
Trần Tú Nhã biết chuyện của con trai lập tức chạy về nhà, nhìn thấy chính là cảnh này.
Tưởng Mộc Cận nhẹ nhàng vuốt ve trán Tưởng Mộc Mộc, ánh mắt phức tạp tràn đầy cảm xúc cưng chiều cùng lo lắng, trong lòng bà lộp bộp một cái.
Sau đó lại thấy Tưởng Mộc Cận tựa người xuống vây lấy Tưởng Mộc Mộc, nhẹ nhàng ở trên trán, trên chóp mũi, trên môi Tưởng Mộc Mộc in lại nụ hôn của cậu, trùng điệp kéo dài, một loại cảm giác tràn đầy gian khổ phức tạp.
Còn có một loại điên cuồng khiến cho người ta xem không hiểu……
Nhưng Trần Tú Nhã lại vô cùng rõ ràng, có thể không rõ ràng sao?
Mỗi ngày bà đối với chồng của mình, sống đến cái tuổi này, kinh nghiệm có, trải nghiệm có….. làm sao lại không hiểu ánh mắt kia của Tưởng Mộc Cận có ý nghĩa như thế nào?
Trần Tú Nhã hoảng sợ không biết làm sao, nhìn dáng vẻ Tưởng Mộc Cận quen thuộc như vậy, hiển nhiên đã được một đoạn thời gian.
Nhưng làm sao bà cũng không nghĩ tới tụi nó sẽ biến thành loại quan hệ này.
Bà biết Tưởng Mộc Cận vô cùng sủng ái Tưởng Mộc Mộc, nhưng mà Trần Tú Nhã vẫn cho rằng bọn nó là anh em, hơi thân mật chút rất bình thường, làm sao ngờ được Tưởng Mộc Cận lại ôm tâm tư như vậy chứ.
Nhưng…… bọn nó là anh em cơ mà, còn là anh em ruột nữa, làm sao bà tiếp nhận được điều này chứ, bà muốn ngăn cản, nhưng cũng biết tính tình của Tưởng Mộc Cận, cố chấp giống hệt cha của nó, đã nhận định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, bà phải làm sao để ngăn cản tụi nó?
Trần Tú Nhã rất lo âu, rất nôn nóng, bà không muốn làm cho các con ghét bà, càng không muốn xé rách da mặt với tụi nó.
Bà là một người lý trí, cho dù muốn ngăn cản, cũng không thể mất đi lý tính, xông ngang đánh thẳng, như vậy sẽ phản tác dụng.
Vẫn luôn tiếp nhận giáo dục cao hơn bình thường, bà rất khó tiếp nhận cái loại tình cảm loạn luân này. Nhưng cố tình, hai người này đều là con trai bà, phải làm sao mới phải đây?
Tưởng Mộc Cận cũng không biết mẹ cậu đã phát hiện bọn họ, chỉ lẳng lặng nhìn ca ca, sau đó đứng dậy, giống như đã ra một quyết định trọng đại nào đó, xoay người đi ra ngoài.
Trực tiếp tiến vào tầng hầm ngầm.
Lúc Trần Tú Nhã nhìn Tưởng Mộc Cận đi ra cửa, trong lòng vô cùng phức tạp, nói: “Mộc Cận…… con, Mộc Mộc nó……”
“Mẹ, con sẽ không để cho ca ca có chuyện!” Tưởng Mộc Cận nói, cũng không để ý tới biểu tình tràn đầy khiếp sợ của Trần Tú Nhã, trực tiếp rời đi.
Nên biết thì sớm muộn cũng phải biết, Tưởng Mộc Cận rất rõ ràng, chỉ có thể để cho bà từ từ tiếp nhận, dù sao thì, cậu chết cũng sẽ không buông ca ca ra, đời này ca ca chỉ có thể cùng vượt qua với cậu.
Sau khi cậu đi, Trần Tú Nhã cũng tiến vào phòng Tưởng Mộc Mộc, như thế nào mà bà lại có loại cảm giác, bà không ngăn cản được.
Tưởng Mộc Cận tiến vào tầng hầm ngầm, cầm chìa khóa mở ra cánh cửa lớn mà cậu quen thuộc.
Sau khi cửa mở, một cỗ khí tức nguy hiểm quỷ dị tràn ra, nhưng cậu lại không hề chần chờ, trực tiếp đi vào.
Đây là lần thứ mấy cậu bước vào cái mảng bóng tối này, cậu quên rồi!
Nhưng mà nơi đây cũng là nơi khiến cho cậu tràn đầy vừa ngọt ngào vừa đau khổ, đây là nơi khiến cậu phải chịu vô số lần tử vong, đây cũng là nơi ca ca lén đem thức ăn đưa cho cậu.
Thức ăn cũng không phải thật sự đưa vào, chỉ là len lén đặt ở lối vào mà thôi.
Cậu không biết mỗi lần cha sẽ để cậu ngây người ở chỗ này bao lâu, thế nhưng hiện tại cậu vô cùng cảm tạ cha cậu, nếu không cậu cũng sẽ không thuận lợi thông qua con đường tối đen này.
Trên con đường tối tản ra mùi máu tươi nồng nặc, cho dù đã trải qua xử lý đặc thù vô cùng sạch sẽ, cậu vẫn có thể ngửi được rõ ràng.
Tưởng Mộc Cận không để ý đến, dáng vẻ giống như không liên quan tới cậu, trực tiếp thông qua con đường này.
Dù là cơ quan trên đường, cậu cũng rõ như lòng bàn tay, để nhanh một chút tiến vào bên trong, cậu tránh khỏi nơi cơ quan nặng nề kia.
Đây chính là tầng hầm ngầm Tưởng gia, cũng chính là nơi hắc ám mà người ngoài không biết được, ở chỗ này, bạn có thể thấy người chết, thấy tội phạm, thấy kẻ giết người, thấy……
Thế nhưng, tất cả những thứ này, cậu sẽ không để cho ca ca cậu cảm nhận được.
Tất cả mấy thứ này, giao cho cậu gánh vác là được rồi.
Ra khỏi con đường tối đen, trước mặt là một thang máy đi thông đến các nơi trong tầng hầm ngầm.
Tưởng Mộc Cận đi vào thang máy, trực tiếp đến cái nơi gọi là mật thất.
Cậu lấy chìa khóa ra, xác nhận vân tay, thông tin DNA, tiếp theo đi vào.
Cho tới bây giờ Tưởng Trạch Thành chưa từng có ý định muốn nói cho cậu biết chuyện về mật thất này, cậu chưa bao giờ được đi vào, cho dù cậu có thể đạt được mật mã và chìa khóa chính xác hoặc là lấy được vân tay của cha, cũng không thể đi vào, cánh cửa này bị buộc định với thông tin di truyền cá nhân, nếu như không có sự đồng ý của cha, cả đời cậu cũng đừng mong vào được mật thất.
Không gian trong mật thất không lớn, chỉ có ba bốn mét vuông! Rất nhỏ, thật sự rất nhỏ.
Cả căn mật thất đều đen kịt, không thấy được thứ gì, Tưởng Mộc Cận không dám lộn xộn, cũng không dám cố gắng đi chạm tới góc tường để xác nhận có ngọn đèn hay không, bởi vì đây là tầng hầm ngầm, tầng hầm ngầm khắp nơi đều lộ ra cạm bẫy.
Sơ ý một chút chạm tới, thì có thể dồn người ta vào chỗ chết.
Thói quen nuôi được từ nhiều năm của cậu căn bản là không thể sửa đổi.
Nhìn mật thất tối tăm đen kịt, cậu không di chuyển dù một bước, cảm nhận được trong mật thất truyền tới hơi thở đông cứng lạnh như băng, cậu có thể cảm giác được trong mật thất có cái gì đó.
Cậu có số thuộc tính dị năng phụ đông đảo, muốn dồn lại tạo ánh sáng cũng không phải không có khả năng, thậm chí ca ca còn giễu cợt nói cậu chính là một nguồn sáng, không cần sử dụng điện năng gì cả, tiết kiệm điện!
Không lâu sau, xung quanh chậm rãi sáng lên.
Từng điểm từng điểm sáng tụ tập trên người Tưởng Mộc Cận, mật thất tối đen cũng nhìn thấy một chút bóng dáng.
Tưởng Mộc Cận thấy trong mật thất không có gì cả, chỉ có một thân ảnh.
Thân ảnh một người, vô cùng quen thuộc, nhưng lại không phải là người mà cậu biết.
Ánh sáng dần dần tụ tập chung một chỗ, dời về phía mật thất tối tăm, thành nguồn sáng.
Có thể để cho cậu nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của người trong mật thất, đó là…..
—— ca ca!?
Trần Tú Nhã đi vào phòng Tưởng Mộc Mộc, nhìn Tưởng Mộc Mộc hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, vô cùng khổ sở.
Bà biết, hai anh em bọn nó nhất định có một đoạn thời gian, nếu bây giờ bà không thèm nể mặt ngăn cản bọn nó, nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Cái bộ dạng hiện giờ của Tưởng Mộc Mộc, khiến cho bà không nói nên lời, bà sợ ảnh hưởng đến Tưởng Mộc Mộc dẫn đến tố chất thân thể hắn giảm xuống, thân thể Tưởng Mộc Mộc vốn đã đủ yếu ớt rồi.
Thôi, còn thời gian mà, đợi thân thể Tưởng Mộc Mộc tốt lên rồi nói sau.
Khi đó, bà cũng tương đối yên tâm.
Chẳng qua là, Trần Tú Nhã không biết, bây giờ bà không ngăn cản, sẽ rất khó có lại cơ hội để ngăn cản.
Đợi đến lúc bà có thể mở miệng ngăn cản, sự việc đã vượt quá tưởng tượng của bà, bà đã không ngăn cản được.
Tưởng Mộc Mộc ngủ mê man, dù đang ngủ cũng không chịu nổi, có cảm giác thân thể sắp không phải là của mình.
Hắn muốn mở mắt, nhưng vẫn không tỉnh lại được.
Thế nhưng, hắn có thể cảm giác được hết thảy ở xung quanh, đệ đệ hắn ôn nhu với hắn…… cùng dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẹ hắn….
Những thứ này, hắn đều nhìn ở trong mắt!
Rõ ràng là hắn không tỉnh dậy được, nhưng vẫn thấy những thứ này, thấy được nhưng lại không thể làm được gì, giống như là bị người ta vây ở trong góc, không thoát ra được.
Hắn vẫn còn đang phản kháng trong ý thức, căn bản không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Thế nhưng, hắn vẫn phản kháng như cũ, hắn chỉ biết là, nếu không làm như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại nữa.
Tốc độ của hộp chứa càng ngày càng chậm, nhiều cánh cửa trên đó cũng dần dần mở ra, không biết là nguyên nhân gì, cứ như vậy không ngừng mở ra, nếu hắn phản kháng thì sẽ khép lại.
Cơ mà khép lại xong lại mở ra tiếp.
Tưởng Mộc Mộc biết, không thể cứ tiếp tục như vậy, năng lực của hắn còn chưa có mạnh đến thế, làm sao có thể đem mỗi một cánh cửa của hộp chứa đều mở ra được?
Màu sắc của ánh sáng cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn, màu đỏ sẫm mang theo sắc đen, bây giờ căn bản là đen thùi lùi.
Màu đen thuần túy, đậm đặc.
Hoàn toàn giống như mặt trái của nó, thiếu đi màu sắc rực rỡ, chỉ còn dư lại vô tận đen tối.
Hắn thấy cha trở lại, hắn thấy mẹ nói gì đó trước mặt cha, cha không có phản ứng, mẹ cũng ở một bên sốt ruột.
Đã xảy ra chuyện gì sao? Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ, hắn muốn tỉnh lại, muốn biết xảy ra chuyện gì, cảm giác như thế thật không dễ chịu, giống như là không cách nào khống chế được mình vậy.
Màu đen chiếu ra từ hộp chứa dần dần che đi màu đỏ ít ỏi, ánh sáng đỏ từ từ biến mất, tối tăm hoàn toàn không làm gì được.
Tưởng Mộc Mộc chạy loạn xung quanh, mang theo chút ánh sáng đỏ ít ỏi của hắn muốn tìm một nơi để ẩn thân, rốt cục hắn phát hiện dưới góc đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng trắng, hắn không chút do dự chạy xuống.
Đi vào trong ánh sáng trắng, ánh sáng màu đỏ cũng khôi phục được chút, rốt cục không còn bị sắc đen kia ảnh hưởng nữa, hình như sắc thái màu đen không đến được nơi này.
Tưởng Mộc Mộc chỉ nghe thấy một tiếng cười nhạo ở sau lưng, liền mơ màng ngủ thiếp đi, trốn trong ánh sáng trắng, rốt cục có thể nghỉ ngơi.
Hắn rất rõ ràng, nhất định hắn phải đuổi cái đám bóng đen kia đi, nếu không thì có khả năng phải trốn trong vùng sáng trắng này cả đời, vĩnh viễn cũng không ra được.
Cho dù hắn đang ngủ, cũng còn giữ lại tâm, ngoại trừ cố gắng tu luyện, chậm rãi khôi phục chút ánh sáng kia, hắn còn phải có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi để khôi phục tình huống hiện giờ của thân thể.
Tưởng Mộc Cận đi ra từ tầng hầm ngầm, vết thương ngổn ngang.
Giây phút cậu trở lại phòng khách, trực tiếp chạy về phía cửa phòng Tưởng Mộc Mộc.
Đi chưa được mấy bước, liền trực tiếp té xuống, nhìn bóng người ở trên giường, suy yếu hô: “Ca…… ca……”
Faulk là người đầu tiên thấy Tưởng Mộc Cận ngã xuống, hắn hô to một tiếng “Nhị thiếu gia” lập tức đưa cậu đến phòng y tế.
Chuyện Tưởng Mộc Cận bị thương nhanh chóng truyền tới tai Tưởng Trạch Thành, ông và Trần Tú Nhã cùng nhau đến phòng y tế, nhìn Tưởng Mộc Cận hôn mê, lẳng lặng nghe bác sĩ tự thuật, dường như đã sớm đoán được hết thảy mọi chuyện, cũng chưa cho ra một chút phản ứng nào.
Trần Tú Nhã kinh hãi, không phải bà không biết Tưởng Mộc Cận bị thương, hiển nhiên là đã thành thói quen.
Trước kia Tưởng Mộc Cận thường xuyên bị thương quay về, nhưng cũng không có nghiêm trọng như thế, chỉ cần thoáng xử lý một chút thì sẽ không có chuyện gì, bà thường không cần lo lắng cho Tưởng Mộc Cận, ở trước mặt bà Tưởng Mộc Cận vĩnh viễn trầm ổn và bình tĩnh hơn so với bà và Tưởng Mộc Mộc.
Là một đứa con trai mà bà có thể dựa vào.
Nghe bác sĩ gia đình nói, bà mới biết rằng không đến mười ngày nửa tháng, thì Tưởng Mộc Cận cũng không thể tỉnh lại.
Nên biết, trước kia Tưởng Mộc Cận bị thương cũng sẽ không té xỉu, về đến phòng y tế ở nhà cũng là tỉnh táo.
Lúc này, Tưởng Mộc Mộc nằm ở trên giường vẫn chưa tỉnh lại, Tưởng Mộc Cận lại bị thương nghiêm trọng như vậy, bà thật không biết nên làm cái gì bây giờ?
Bà nhìn về phía Tưởng Trạch Thành xin giúp đỡ, Tưởng Trạch Thành chạm đến ánh mắt của bà, gật gật đầu.
Tưởng Trạch Thành ôm Trần Tú Nhã vào lòng, an ủi: “Yên tâm, có anh ở đây, tụi nó một đứa cũng sẽ không có chuyện!”
Trần Tú Nhã trốn trong lòng Tưởng Trạch Thành, nhìn Tưởng Mộc Cận hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, lại nghĩ đến Tưởng Mộc Mộc vẫn còn đang mê man trong phòng ngủ, hu hu…… khóc lên.
END