Phương hướng phi cơ bay đi là nước H, ba người tới nước H lại ngồi du thuyền trở về nước, rồi lại về nhà.
Vòng tới vòng lui cũng không biết là có chuyện gì, về đến nhà, quả thật theo như lời Tưởng Mộc Cận, giúp Tưởng Sâm nhập hộ khẩu, ở lại nhà, để cho mẹ chăm sóc.
Trần Tú Nhã cao hứng nhìn bé Tưởng Sâm khả ái, phảng phất như trở lại thời thơ ấu của Mộc Mộc và Mộc Cận, trên mặt tràn ra nụ cười hạnh phúc, Tưởng Sâm này không thể nghi ngờ chính là bảo bối mà trời cao cho bà, bà yêu thích không nỡ buông tay.
“Đứa nhỏ này thật là đáng thương, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy, bất quá không sợ, Tiểu Sâm, sau này con chính là một phần tử trong nhà của chúng ta!” Trần Tú Nhã nhiệt tình kéo Tưởng Sâm đến phòng của nó, ở trên đường, Tưởng Mộc Cận đã thông báo cho bà, bà cũng đã sớm chuẩn bị xong hết thảy.
Tưởng Sâm quay đầu lại nhìn Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc gật đầu với nó một cái.
Tưởng Trạch Thành ngồi trên ghế sa lon, bất mãn nhìn Tưởng Mộc Cận, có điều nhìn ở việc Tưởng Sâm nhu thuận hiểu chuyện nên cũng không so đo.
“Các ngươi tới đây!” Tưởng Trạch Thành nói với hai người bọn họ, rõ ràng thân thể Tưởng Mộc Mộc cứng đờ, nói thật, lúc hắn về đến nhà nhận ra được tầm mắt quái dị của cha mẹ thì cũng đã dự cảm được sẽ có một màn như vậy, nhưng mà hiện tại hắn không thể không lo lắng, quan hệ của hắn và Tưởng Mộc Cận thật sự là rất vi diệu, nếu như bọn họ không phải là anh em thì tốt rồi.
Tưởng Mộc Cận bắt lấy cánh tay muốn né tránh của Tưởng Mộc Mộc, ý bảo hắn không nên hốt hoảng, không phải sợ!
Đúng nha, nên đối mặt thì cần phải đối mặt, bọn họ không thể nào lừa gạt được cha mẹ cả đời, không bằng nói hết ra tương đối tốt hơn, nếu như cha mẹ đáp ứng, cả nhà vui mừng, nếu không đáp ứng…… khụ khụ, cùng lắm thì lôi kéo Tưởng Mộc Cận bỏ trốn, dù sao thì hắn cũng không phải là chưa từng bỏ trốn qua, nhưng hắn đối với Tưởng Mộc Cận vẫn còn có chút mong đợi, Tưởng Mộc Cận đã nói sẽ không sao, hắn liền thật sự tin tưởng sẽ không sao, hết thảy dường như đều đã chuẩn bị xong, không cần sợ hãi lúc đối mặt cha nữa! Dũng cảm một chút……
Làm hắn ngoài ý muốn chính là, cha cũng không có làm rõ quan hệ giữa bọn họ, nhìn tay bọn họ cầm thật chặt chỉ nhíu mày một cái, không có phản đối…… Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc nhìn nét mặt của cha, cái này…… đây coi như là chấp nhận sao?
Trong lòng cảm động rơi lệ khóc rống, làm sao lại thuận lợi như vậy? Lời giải thích hắn đã chuẩn bị xong một chữ cũng chưa có nói ra, cha vậy mà lại đồng ý, cái này…… đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cha đã sớm biết? Tưởng Mộc Mộc khó hiểu nhìn Tưởng Mộc Cận, thấy vẻ mặt cậu tự tin, như cười như không nhìn hắn, trong lòng sáng tỏ!
Hắn chân tình nhìn Tưởng Mộc Cận, thật sự không biết nên nói ra cảm giác trong lòng như thế nào, rất khoái trá, cuối cùng cũng yên tâm được một tảng đá lớn, chỉ cần qua cửa ải này, liền không có gì có thể ngăn cản bọn họ.
Cơ mà, hắn lại không thể không hoài nghi, Tưởng Mộc Cận đến tột cùng là làm sao làm được? Làm sao mà cha lại đồng ý chứ? Cha đồng ý, vậy còn mẹ?
Tưởng Mộc Cận nhìn Tưởng Mộc Mộc phóng tới ánh mắt nghi hoặc, nhéo nhéo mũi Tưởng Mộc Mộc, cười nói: “Đồ ngốc!”
Tưởng Trạch Thành bình tĩnh nhìn động tác giữa bọn họ, vốn ông còn muốn nói thêm gì đó đột nhiên không muốn nói nữa, thôi, là ông đáp ứng Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận cũng làm được yêu cầu của ông, bây giờ không phải là lúc ông có thể ngăn cản Tưởng Mộc Cận, Tưởng Trạch Thành quay đầu nhìn Tưởng Mộc Mộc, đây là lần đầu tiên, nghiêm túc như vậy, trực tiếp như vậy nhìn chằm chằm đứa con lớn của ông.
Cho tới nay, biểu hiện của Tưởng Mộc Mộc cũng xem là tạm được, ngay cả khi hắn chưa hoàn thành yêu cầu lúc học đại học của ông, nhưng Tưởng Mộc Mộc vẫn dựa theo lợi tức bình thường mà thanh toán cho ông, chờ một ngày hắn trả được nợ, Tưởng Mộc Mộc liền có thể thoát ly gia đình, sống cuộc sống của chính mình.
Yêu cầu của ông đối với Tưởng Mộc Cận và Tưởng Mộc Mộc hoàn toàn khác nhau, người khác nhìn vào, thì yêu cầu đối với Tưởng Mộc Cận quá nghiêm khắc, nhưng ông nhất định phải làm thế, Tưởng gia cần phải có người trấn giữ, ông không thể nào ngồi trên cái vị trí này cả đời được, không phải là Tưởng Mộc Cận thì chính là Tưởng Mộc Mộc, bất kể là ai, bọn họ đều là người nhà họ Tưởng, nhất định phải có người đến gánh vác phần trách nhiệm này.
“Mộc Mộc!” Tưởng Trạch Thành lạnh lùng nói.
“Cha, con đây!” Toàn thân Tưởng Mộc Mộc căng thẳng, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn cha, dường như đang sợ hãi, lại cứng rắn giả bộ trấn định.
Tưởng Trạch Thành vuốt cằm, so sánh Tưởng Mộc Mộc với Tưởng Mộc Cận, thật đúng là hoàn toàn khác nhau, đối với hai người mà nói, Tưởng Mộc Cận là ông tự mình dạy dỗ, Tưởng Mộc Mộc là nuôi thả, nhìn Tưởng Mộc Cận ưu tú ông rất tự hào, nhưng mà Tưởng Mộc Mộc cũng không kém, mấy năm này, vượt ra khỏi phạm vi dự liệu của ông.
Tưởng Trạch Thành nói: “Dị năng giả cấp mười lăm, ngươi cảm thấy ngươi cùng bọn họ so sánh, ai mạnh hơn?”
“Cái này……” Tưởng Mộc Mộc nhìn Tưởng Mộc Cận một cái, lại nhìn nhìn cha, đời trước mình chỉ dừng lại ở dị năng cấp chín mà thôi, kiếp này võ công đã đột phá cửa ải tầng thứ sáu, đạt đến tầng thứ bảy, nay cũng sắp đột phá tầng thứ bảy, tiến vào tầng thứ tám, cũng chưa có cách nào đột phá bình cảnh, có điều so với dị năng đời trước thì mạnh hơn không biết bao nhiêu, thế nhưng hắn cũng không biết độ mạnh của dị năng giả cấp mười lăm, đại khái có lẽ không sai khác bao nhiêu so với Tưởng Mộc Cận trước kia đâu, suy nghĩ một chút hắn trả lời nói: “Hẳn là tám lạng nửa cân đi!”
Tưởng Trạch Thành nhàn nhạt liếc hắn một cái, ghé mắt nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận bất động, vẫn như cũ là tươi cười đầy mặt nhìn Tưởng Mộc Mộc.
Tưởng Mộc Mộc bị nhìn đến tê dại, có phải hắn nói sai cái gì hay không? Đời trước cộng thêm đời này, hắn vẫn là lần đầu tiên bị cha nhìn như vậy, nói không khẩn trương là không có khả năng, mà hắn cũng nhất định phải cùng ông nhìn thẳng, có một số việc cho dù đã rất rõ ràng, thì cũng không thể chịu thua.
Tưởng Mộc Cận cứ như vậy quan sát biểu tình biến hóa của Tưởng Mộc Mộc, hiển nhiên cũng đoán được đại khái, nhưng cậu vẫn như cũ không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng chờ.
Đợi lúc Tưởng Trạch Thành đem tầm mắt đặt ở trên người cậu, cậu cũng chỉ gật đầu với ông: đúng là như thế!
Lúc này Tưởng Trạch Thành mới lên tiếng nói: “Mộc Mộc, sư phụ ngươi nói với ta, một khi ngươi đạt tới trình độ này, liền để cho ngươi đến cấm địa, hôm nay xem ra, cũng đến lúc rồi!”
“A?” Tưởng Mộc Mộc không hiểu rõ nhìn về phía cha, lại nhìn về phía Tưởng Mộc Cận, không cách nào từ trên người, trên động tác, trên nét mặt của bọn họ nhìn ra cái gì, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn lẳng lặng nghe tiếp.
Hai người này sao đột nhiên lại cho người ta cảm giác thần bí như vậy chứ, hắn nghĩ cả đời hắn cũng không thể hiểu được họ, diễn quá giỏi…..
Tiếp theo Tưởng Trạch Thành còn nói: “Ta nghĩ, cũng nên để cho ngươi biết rồi, miễn cho ngươi cái gì cũng không biết!”
Tưởng Trạch Thành mở một bức ảnh trong máy tính ra, người trong hình cùng ông có mấy phần tương tự, nhưng không có hình dáng thân thể rõ ràng góc cạnh cường tráng như ông, hơi lộ vẻ nhu hòa, so với Tưởng Trạch Thành anh khí, thì người trong ảnh hiển nhiên càng thêm nhu mỹ, ông ý bảo Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận xem ảnh chụp này.
Tưởng Trạch Thành nói: “Người này tên là Tưởng Trạch Hạo, ta vẫn luôn không nói cho các ngươi biết, đây là chú của các ngươi! Là đệ đệ ruột của ta! Là đệ đệ ruột vẫn luôn cùng ta đối nghịch! Đệ đệ tốt của ta!”
Tưởng Trạch Thành liên tiếp nói đệ đệ ba lần, không chút nào mịt mờ biểu đạt tình cảm thống hận của mình đối với cái người đệ đệ này.
Dù Tưởng Mộc Cận nghĩ rằng đã biết rất nhiều chuyện, thì sau khi nghe lời của cha vẫn giật mình một hồi, có điều rất nhanh khôi phục trấn định.
Tưởng Mộc Mộc không có biện pháp bình tĩnh, chú? Em ruột của cha, chú ruột của hắn…… Cái này, sao tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói cha còn có anh em vậy? Đây là chuyện gì xảy ra?
Tưởng Trạch Thành bình tĩnh nhìn biểu hiện của hai người bọn họ, tựa như đã sớm đoán được, không cảm thấy có một chút nào không ổn, chỉ tiếp tục bình tĩnh nói: “Hắn và ngươi giống nhau, không có gien dị năng!”
Tưởng Mộc Mộc đột nhiên khựng lại, không thể tin nhìn cha, sự thật này dường như quá mức không thể tin được.
Tưởng Trạch Thành không chờ hắn phản ứng, tiếp tục nói: “Gia tộc chúng ta có di truyền gia tộc vô cùng đặc thù, đời sau hoặc là thiên tài, hoặc là giống như Mộc Mộc, là thể chất của người nguyên thủy!”
Trong mắt Tưởng Trạch Thành, con ông không có phế vật, cho dù là thân thể của cổ nhân nguyên thủy, thì cũng không phải là phế vật, ít nhất con ông không phải: “Mà cha của ta, cũng chính là ông nội đã mất của các ngươi, còn có vị ‘đệ đệ’ này của ta, Mộc Mộc, các người đều không có gien dị năng, chẳng qua là vẫn luôn giấu diếm rất tốt, cho đến thế hệ của Mộc Mộc này mới bị người ta phát hiện! Cái này không thoát khỏi liên quan với ‘hắn’!”
Tưởng Trạch Thành chỉ vào người trên màn hình, trong mắt đều là tức giận, Tưởng Trạch Thành rất ít lộ ra vẻ mặt như vậy, nghĩ rằng ông chú này nhất định đã làm chuyện gì đó, mới có thể khiến cho cha toát ra cảm xúc như vậy! Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ, nhìn về phía Tưởng Mộc Cận, vẻ mặt Tưởng Mộc Cận bình tĩnh, ý bảo hắn không nên hốt hoảng.
Tưởng Trạch Thành ổn định cảm xúc xong, còn nói: “Cho tới nay, gia tộc của chúng ta có thể che giấu bí mật này, có liên quan đến người ở cấm địa! Cho nên, Mộc Mộc, lần này ngươi có thể bái Lam Sa làm thầy, ta rất vui mừng!”
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cha nói ra lời khen ngợi đối với Tưởng Mộc Mộc, bất kể nói thế nào, thì ở trong mắt của Tưởng Mộc Mộc, đã là lời khen ngợi vô cùng tuyệt vời, hôm nay có quá nhiều cái lần đầu tiên, hưng phấn đến mức có chút không biết làm sao, cha hắn công nhận hắn, thì ra là ở trong mắt cha, hắn cũng không phải là phế vật, tâm tình kích động không thể nói thành lời, hai mắt Tưởng Mộc Mộc đẫm lệ xoạch xoạch rơi xuống.
Tưởng Mộc Cận đem hắn ôm vào lòng, tỏ vẻ an ủi, cái di truyền này, cậu vẫn là lần đầu tiên nghe được.
Tưởng Trạch Thành nói rất nhiều, hết thảy đều là bắt đầu từ cái người “đệ đệ” này, mặc dù hắn ta không có gien dị năng, lại vô cùng có tài hoa, trên việc sáng tạo cùng nghiên cứu dị năng vô cùng xuất sắc, dịch cường hóa dị năng chính là hắn nghiên cứu và điều chế ra phương pháp, vì vậy được quân đội coi trọng.
Chẳng qua là, chế tạo dịch cường hóa dị năng quá mức tàn nhẫn, quá không nhân đạo, còn phải lấy cơ thể người làm nghiên cứu, từ lúc mới bắt đầu Tưởng Trạch Thành liền không đồng ý.
Bắt đầu từ lúc Tưởng Trạch Hạo muốn nghiên cứu, Tưởng Trạch Thành liền phản đối, chỉ là Tưởng Trạch Hạo lấy việc “Anh có gia tộc muốn kế thừa, tôi cũng có sự nghiệp của tôi muốn phát triển! Anh dựa vào cái gì ngăn cản bước chân của tôi, tôi nhất định có thể đánh bại anh……” làm lý do dứt khoát vào quân bộ.
“Cái việc thắng bại này có quan hệ gì chứ, em chớ quên nguyên tắc làm người của em!”
Tưởng Trạch Hạo cười lạnh trả lời: “Hừ, nhân đạo? Ca, anh cảm thấy người nhà chúng ta có từng nhân đạo sao? Anh hy vọng nhân nào đạo, nhà chúng ta nếu như nhân đạo, thì còn phải cùng cấm địa hợp tác sao? Ha ha, thân thể tôi nói rằng, Tưởng gia là ác ma!”
Những người có thể chất chỉ có gien cổ nhân mà không có gien dị năng như bọn họ sống không nổi ở cái xã hội hiện đại này, họ cũng không thích hợp sinh tồn dưới bầu không khí hiện đại, thế nên, cho tới nay Tưởng gia đều hợp tác với người của cấm địa, vì có thể để cho đời sau không có gien dị năng cũng có thể sống sót, cấm địa cùng Tưởng gia đạt thành một hiệp nghị, linh hồn cộng hưởng!
Cái này nói là linh hồn cộng hưởng nhưng cũng không phải chân chính là linh hồn cộng hưởng, giống như Sở Lẫm trong thân thể Tưởng Mộc Mộc, ở thời điểm Tưởng Mộc Mộc ra đời, Sở Lẫm đem một thân tu vi của mình ra để giữ lại đứa trẻ này, ý thức cũng đi theo ở lại trong thân thể nó, một khi đứa trẻ này có được thành tựu, cơ năng thân thể đạt tới cường độ nhất định, có thể chịu đựng được cái loại uy hiếp trong không khí này, liền có thể thu hồi một thân tu vi của hắn, trở lại trong thân thể vốn có.
Nếu như thân thể của đối phương đã biến mất, thì ý thức ở lại trong thân thể hắn liền không thể nào sống sót!
Cả nhà bọn họ cùng cấm địa đạt thành hiệp nghị, người ở cấm địa sở dĩ đáp ứng, đó là bởi vì bọn họ nhất định phải mua thực phẩm từ bên ngoài.
Nhắc tới cấm địa, thật ra thì cũng không phải là địa phương tốt, nơi đó bốn phía đều là vách núi vách đá, thực vật rất khó sinh trưởng, đồ dùng sinh hoạt của họ đều là mua từ bên ngoài, mà người cấm địa vì bảo đảm võ thuật được di truyền, không thể để cho người ngoài biết, cho nên cùng Tưởng gia hợp tác, Tưởng gia đáp ứng sẽ không tiết lộ bí mật của bọn họ, tương ứng, bọn họ nhất định phải bảo đảm đời sau của mình có thể sống sót.
Vì vậy, Tưởng gia vẫn luôn là đại lý của cấm địa, cũng coi như bọn họ phúc hậu, ở trên hiệp nghị tỏ rõ, không thu lợi ích kếch xù, mà chỉ lấy phí dụng đại diện! Tưởng gia cùng cấm địa vẫn luôn làm ăn lui tới, một khi Tưởng Mộc Cận ngồi lên cái vị trí kia, những việc này đều sẽ báo cho cậu, hôm nay cha đem những việc này nói ra, dường như cũng là ý tứ như vậy.
Hai anh em Tưởng Trạch Thành và Tưởng Trạch Hạo, bọn họ dưới sự giáo dục ngang hàng của cha, đều có thành tích, mà chính bởi vì như vậy, Tưởng Trạch Hạo không có gien dị năng liền cảm thấy kẻ địch của mình mạnh nhất, thời điểm tuyên bố người thừa kế là Tưởng Trạch Thành, đối với Tưởng Trạch Thành càng là tràn đầy oán hận!
Tưởng Trạch Thành chính là vì cái này, mà từ nhỏ liền đối đãi khác biệt giữa Tưởng Mộc Cận và Tưởng Mộc Mộc, ông đã sớm tuyên bố Tưởng Mộc Cận sẽ trở thành người thừa kế đời sau của Tưởng gia, vì không muốn tái diễn con đường của mình và đệ đệ.
Sự thật chứng minh, hai anh em Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận đúng là không vì quan hệ thừa kế mà nhấc lên mầm tai họa gì.
……
Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận đều là lần đầu tiên nghe thấy cha nói nhiều lời như vậy, cho tới nay cha luôn luôn nói ít, làm nhiều, ông dùng hành động để chứng tỏ mình, trong ngôn ngữ tất cả đều là trọng điểm, nhưng chưa từng có ngày nào, mà một hơi nói ra bí mật như vậy với bọn họ.
Nếu như Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn giữ nguyên dạng, Tưởng Trạch Thành cũng không có suy nghĩ để cho hắn mang Sở Lẫm trở về, làm sao biết, Sở Lẫm lại bởi vì Tưởng Mộc Mộc tu luyện võ thuật, chui vào chỗ hở, thừa cơ cướp lấy thân thể Tưởng Mộc Mộc.
Vì vậy, ông mới không thể không để Tưởng Mộc Mộc đi đến cấm địa, đem ý thức của Sở Lẫm trả lại!
END