Có Tưởng Mộc Cận ở một bên trợ giúp, Tưởng Mộc Mộc rất nhanh liền tiến vào trạng thái công việc, hắn nghiên cứu mật kiên cũng không cần bao nhiêu công cụ, tài liệu thiết bị, ở cấm địa bên này vốn là có, mặc dù cũ kỹ chút, công việc cũng nặng nề chút, nhưng quan trọng ở thực dụng, cho dù không có, cũng có thể thông báo cho cha, để ông vận chuyển một ít dụng cụ tới.
Nhất thời nửa khắc bọn họ vẫn chưa thể ra khỏi cấm địa, bởi vì người bên ngoài biết đến sự tồn tại của cấm địa dường như đối với cấm địa càng thêm khẩn trương hơn, ở lối vào rừng Hắc Thạc, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít người có hành tung quỷ dị.
Bọn họ cũng không định ra ngoài, Tưởng Mộc Mộc cũng tiện ở tại chỗ thành lập một căn cứ nghiên cứu nho nhỏ, cái trụ sở kia đang ở bên trong một gốc cây mật kiên lớn nhất cường tráng nhất.
Thân cây rất lớn, mười mấy người vây lại mới có thể ôm hết, hình dáng rất kỳ quái, bên trong lại rỗng, vốn là có người ở trong động cây, bây giờ những người đó tự động dời đi, nhường cho bọn họ nghiên cứu.
Một mình Tưởng Mộc Mộc là không làm xuể, bất quá có Tưởng Mộc Cận ở một bên hỗ trợ những thứ khác, hắn cũng sẽ không trở thành có lòng mà không có sức.
Hơn nữa, anh em Tô Thắng Tô Vĩ ở bên anh Hác cũng học hỏi được không ít, lúc này vừa vặn có thể giúp đỡ, làm trợ thủ cho hắn.
Mỗi ngày Tưởng Mộc Cận đều có chuyện nói không xong làm không hết với Lam Sa Sở Lẫm, lâu lâu còn có thể nghe được tiếng đánh nhau giữa không trung, bọn họ đã là thấy nhưng không thể trách.
Mỗi người tự mình bận rộn, ngày cũng trôi qua bình thản.
Cũng không biết ở chỗ này vượt qua bao nhiêu thời gian, trong cuộc sống bình tĩnh của bọn họ không phát hiện được biến hóa bên ngoài, cũng không có ai liên lạc bọn họ, tóm lại hiện giờ bên ngoài chính là loạn cả lên.
Bên ngoài Tưởng gia đã vây quanh tầng tầng thủ vệ, nghiêm túc quan sát, còn có thể thấy tầng trên căn nhà Tưởng gia có một tầng sáng dìu dịu, nhàn nhạt màu vàng.
Tưởng Trạch Thành ngồi ở trong phòng khách, một người có bảy phần tương tự ông ngồi ở đối diện, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cùng Tưởng Trạch Hạo ngồi đối mặt nhau thế này, người đệ đệ trước mắt này đã không còn ngây ngô năm đó, trưởng thành hơn rất nhiều, trong ánh mắt lại mang theo một tia ngoan lệ, Tưởng Trạch Thành tự nhiên biết đây là hắn luyện ra được từ nơi nào.
Hai người ngồi đối mặt nhau, giống như trò chuyện với nhau mà thương nghị.
Bên ngoài dã thú hoành hành, loài người tiến vào thời đại nguy cơ, người người cảm thấy bất an, bốn phía làm như bao phủ một tầng sắc thái âm u.
Mọi người cũng không phải chưa từng thấy qua dã thú hoành hành, nhưng giống bây giờ không hề báo động trước, chạy thẳng tới thành trấn vẫn là lần đầu tiên, thương vong thảm trọng, những dã thú này dường như bị loài người áp chế quá lâu, vừa ra gặp người liền cắn, vô cùng hung ác.
Mặc dù đều là một ít dã thú cấp thấp, nhưng cũng có thể khiến cho một ít người bình thường khủng hoảng không dứt, không kịp trốn chạy, dĩ nhiên là chỉ có thể mặc cho chúng xâm lược.
“Ca ca, đã lâu không gặp!” Tưởng Trạch Hạo nói ra những lời này một cách tự nhiên, Tưởng Trạch Thành nhíu mày, ông vốn không đồng ý hành động của Tưởng Trạch Hạo, bất kể là từ nguyên nhân gì.
Tưởng Trạch Thành không trả lời, ông trời sinh vốn ít nói, bây giờ tự nhiên sẽ không nói nhiều lời vô dụng.
“Ca ca, anh hẳn là biết mục đích tôi tới đi!…… Anh không biết, vậy tôi nói lại lần nữa là được, bây giờ thú triều không chỉ không đi qua, ngược lại càng thêm ngông cuồng, chúng ta không ngăn được, ca ca, nơi này chúng ta cần lực lượng của cấm địa!” Tưởng Trạch Hạo nói.
Tưởng Trạch Thành mím môi, sau đó nói: “Ngươi cho rằng, bọn họ sẽ đồng ý sao.”
“Đó chính là vấn đề của ca ca, chúng ta chẳng qua là giao dịch thôi!” Tưởng Trạch Hạo nói, một chút cũng không cảm thấy lời mình nói có cái gì không ổn.
Vốn là, hắn vốn là triệt triệt để để làm thương tổn người ở cấm địa, lấy bọn họ làm thí nghiệm, dùng tu vi của người khác nghiên cứu dịch cường hóa dị năng, bây giờ làm khó dễ, rồi lại cần lực lượng của bọn họ, Tưởng Trạch Thành cũng cảm thấy không tốt lắm: “Ta với ngươi không có bất kỳ giao dịch nào để nói!”
“Chẳng lẽ ca ca sợ? Anh cảm thấy tình huống bây giờ còn có đường sống để cự tuyệt sao?”
“Nếu ngươi muốn mượn dùng bọn họ, tự mình đi nói, không cần tới giao dịch với ta!”
“Chẳng lẽ ca ca muốn cho tình thế cứ tiếp tục phát triển như vậy!?”
“Ngươi có thể đi rồi!” Tưởng Trạch Thành ném ra lời nói, không để ý đến, bộ dạng không tiếp tục nói chuyện với nhau nữa, trở về thư phòng.
Tưởng Trạch Hạo đứng dậy, ngược lại cũng không tức giận, bắt đầu từ khi chuẩn bị rời khỏi cái nhà này, đối mặt đều là loại tình huống này, hắn đi ra khỏi cửa, quay đầu lại khoát tay một cái nói: “Ca ca, bảo trọng, tôi sẽ còn trở lại!”
Thú triều đột nhiên buông xuống, cũng không chỉ ở một quốc gia, dân số Thiên triều vốn là nhiều, mọi người liên hiệp đối phó dã thú cũng có thể giết hơn phân nửa, tiếp tục sống sót.
Cơ mà, những quốc gia khác thì không giống.
Nói ví dụ như nước T, quốc gia này dân số vốn ít ỏi, cũng không phải lần đầu tiên đối mặt thú triều, nhưng mà không có lần nào giống như lần này, như ong vỡ tổ lại như ong vỡ tổ, giống như điên rồi, hoàn toàn không sợ chết.
Quân đội quét qua một lần, chết một mảng lớn, nhưng bất kể là bay trên bầu trời, chạy trên đất, bơi trong nước, lập tức chen chúc ra, bọn họ cũng có lòng mà không có lực.
Mà thú triều này dường như không chỉ phát sinh ở nước T.
Những bầy thú này tựa như có người lãnh đạo bọn chúng vậy, bất kể xuất hiện ở nơi nào, những bầy thú này cũng có thể hướng vào chỗ phòng thủ yếu nhất mà công kích.
Hiện giờ các quân đội đều đang tiêu diệt những dã thú cấp thấp này, trong mỗi một đám dã thú cấp thấp sẽ lẫn vào mấy con dã thú trung cấp hoặc cao cấp, đối phó tương đối phiền toái, nhất thời nửa khắc cũng không thể đem dã thú tiêu diệt hết.
Người cùng dã thú giống như là đang tiến hành chiến dịch tiêu hao thời gian vậy, giằng co với nhau, bất kể như thế nào, thú triều tới, con người chống cự, giết một nhóm lại một nhóm, tựa như đang so xem ai tương đối lợi hại hơn, số lượng của ai tương đối nhiều hơn, ai có thể kiên trì thời gian lâu hơn, trong khoảng thời gian ngắn, lại không ai có thể sờ tới được mục đích của những dã thú này.
Chỉ biết là, bầy dã thú này công kích không có chút quy luật nào đáng nói, ngoại trừ mệnh lệnh của đầu lĩnh, thì muốn công kích chỗ nào, đều là vừa lộn xộn vừa thông suốt, không có ai biết bầy dã thú này sau một khắc sẽ lại công kích nơi nào.
—— Loạn kinh khủng!
—— Cơ mà, công kích của những dã thú này dường như càng ngày càng ngoan độc, càng ngày càng mạnh mẽ.
Ngoại giới rất loạn, bên trong cấm địa lại không có ai biết tình huống bên ngoài, Tưởng Mộc Mộc vẫn ở chỗ cũ nghiên cứu mấy quả mật kiên, cái nghiên cứu này khiến cho hắn phát hiện một ít thứ thú vị.
Những cây mật kiên này quanh năm sinh trưởng giữa vách đá vực thẳm ở nơi đây, bản thân mạnh mẽ là không thể phản đối, nghiên cứu một cái mới phát hiện, những cây mật kiên này có thể hấp thu một loại vật chất bám trên tảng đá hóa thành dinh dưỡng cho bản thân, sau đó sinh trưởng.
Hơn nữa, chính bởi vì hấp thu loại vật chất này, mỗi một quả mật kiên đều lưu lại chút ít chất nâng cao tinh thần, loại vật chất này đối với thân thể con người cũng không có hại, ngược lại chỗ tốt nhiều hơn, nó có thể đề cao cơ năng thân thể con người, còn có thể thích hợp tăng cường thực lực.
Chỉ là, loại vật chất này rất rất ít, vì vậy mọi người ăn vào không có cảm giác gì, ngược lại cứ ăn quanh năm suốt tháng, thân thể sẽ dần dần phát sinh biến hóa, người ở trong cấm địa này, bất kể là ai, đều là thân thể cường tráng, tuy không phải là cái loại cường tráng lưng hùm vai gấu, nhưng trạng thái khỏe mạnh tốt hơn người ở bên ngoài không chỉ một bậc, những người này hoàn toàn không thua kém dị năng giả ở bên ngoài.
Tưởng Mộc Mộc còn hỏi thăm tình huống nơi này, bọn họ học tập võ thuật, bình thường trước mười tám tuổi đều đã đạt tới tầng thứ tám cửu công quyết, tiến thêm một bước liền có thể đi theo các trưởng lão học tập công pháp mới, những người này mới thật sự xưng là người trên người.
Tưởng Mộc Mộc bởi vì sự phát hiện này mà kinh ngạc thật lâu, trước mười tám tuổi trước, đó là cái khái niệm gì chứ, người mạnh như vậy đi ra bên ngoài, thật đúng là thực lực không thể nào khinh thường, nhưng mà tại sao còn có người bị người ta bắt lại chứ?
Tưởng Mộc Mộc rất khó hiểu, nhưng rất nhanh, hắn liền biết được.
Mọi người sống ở cấm địa, có thể bởi vì ăn mật kiên mà tăng cường cơ năng thân thể, nhưng mà cái này sau khi tăng cường lại có một thiếu sót.
Vốn là, mật kiên này ở lại trong đây đối với thân thể người là không có chỗ nào có hại, nhưng một khi đi ra bên ngoài thì lại khác, bên ngoài có một loại vật chất thiên nhiên có thể áp chế bọn họ, một khi hít vào loại vật chất này, bất kể người mạnh bao nhiêu, cũng có thể xụi xuống trong nháy mắt.
Chẳng qua là, loại dược vật này cũng không nhiều, tuy rằng thiên nhiên hình thành, nhưng cũng rất khó lấy hay bỏ, bên kia là một loại khí do thiên nhiên hình thành, ở nơi đó của bọn họ gọi là X.
X ở cổ đại chắc là sẽ không xuất hiện, đây là một loại khí mới hình thành sau mạt thế, đối với dị năng giả hiện giờ không có gì nguy hại, cũng không có chỗ nào tốt, nhưng mà lại có thể nguy hại tới người không có gien dị năng, giống như Tưởng Mộc Mộc.
Mà loại vật chất gì đó tăng cường cơ năng thân thể người trong mật kiên vừa lúc có thể tương sinh tương khắc với X, mới có thể làm cho một bên mạnh mẽ, một bên bị ảnh hưởng, những khí X này bị người ta thu thập, liền có thể ảnh hưởng đến người ở cấm địa, làm cho bọn họ không cách nào hành động.
Mà Tưởng Mộc Mộc còn phát hiện một tin tức khác, loại vật chất này còn có thể khiến cho dị năng giả tăng cường dị năng, Tưởng Mộc Mộc dùng một ngàn quả nhỏ, chỉ lấy ra được một ngụm chất lỏng, còn chưa có điều chỉnh xong, Tưởng Mộc Cận liền một ngụm uống hết.
Tuy nói đều là lấy từ trong quả ra, không có gì nguy hại, cơ mà lúc Tưởng Mộc Mộc thấy Tưởng Mộc Cận còn chưa kiểm nghiệm qua liền uống vào, khó tránh khỏi lo lắng, tiếp theo hắn thấy thân thể Tưởng Mộc Cận sáng lên, sau đó cậu lại đi tìm Lam Sa đánh một trận.
Rồi sau đó, trở lại nói cho Tưởng Mộc Mộc, dị năng của cậu thăng cấp.
Nhất thời Tưởng Mộc Mộc cũng không biết là thật hay giả, vội vàng ghi chép lại, tiếp tục nghiên cứu.
Hắn nghiên cứu đến vô cùng nghiêm túc, mất ăn mất ngủ, nếu không phải Tưởng Mộc Cận không hài lòng hắn hành hạ thân thể như vậy, mỗi đêm lôi kéo hắn ngủ thật sớm, hắn có thể thật sự sẽ nghiên cứu đến trời sáng.
Bọn họ ở trong cấm địa trôi qua rất yên bình, không có ai tới quấy rầy, thậm chí Tưởng Mộc Cận suy nghĩ, nếu sau này có thể sống luôn ở chỗ này cũng không tệ.
Nhưng sự thật cũng không cho phép bọn họ làm như vậy, vào lúc Tưởng Mộc Mộc chuẩn bị nghiên cứu làm thế nào điều chế ra một loại vật chất có thể tăng cường dị năng hoặc cơ năng thân thể, Tưởng Mộc Cận nhận được tin tức của Tưởng Trạch Thành, mà đây đã là chuyện hai năm sau.
Tưởng Mộc Mộc vẫn còn ở phòng nghiên cứu, Tô Vĩ Tô Thắng làm trợ thủ của hắn, rất là lợi hại, bọn họ đã lấy được chân truyền của anh Hác, hắn không nghĩ tới, hai vợ chồng anh Hác lại bắt hai người này làm đồ đệ, còn dạy bọn họ sở học cả đời, mặc dù hai anh em không có kinh nghiệm như bọn anh Hác, nhưng nặng ở kiến thức phong phú, học mấy cái, là có thể ra tay.
“Cái vật phẩm thử nghiệm bên cạnh, khống chế thế nào?” Tưởng Mộc Mộc nói, tay hắn không ngừng nhỏ chất lỏng màu đỏ.
“Còn có ba phút là được rồi!” Tô Thắng trả lời.
“Được!”
Ba người tiến vào trạng thái bận rộn, hoàn toàn không phát hiện ba người đứng ở cửa: Tưởng Mộc Cận, Lam Sa, Sở Lẫm!
Đối với cái này, ba người cũng không định quấy rầy người ở bên trong, mà là đi ra phòng khách, Faulk rót trà cho bọn họ, bọn họ liền tự nhiên uống trà.
Tưởng Mộc Cận nói: “Anh chuẩn bị làm sao bây giờ?” Cậu hỏi là Lam Sa, rất hiển nhiên, cậu đã đem tình huống bên ngoài nói cho Lam Sa, xem bọn họ có nguyện ý đáp ứng hay không.
Sở Lẫm nói: “Còn có thể làm sao? Tên kia, ai sẽ đi giúp hắn!?”
Hắn rất tức giận, nghe Tưởng Mộc Cận nói cho hắn biết, cái kẻ muốn hại người của bọn họ bây giờ lại đang cầu xin bọn họ giúp một tay, làm sao có thể.
Lam Sa cũng không muốn như vậy, hắn nói: “Tôi chuẩn bị huấn luyện một dũng sĩ, trợ giúp cậu xua đuổi dã thú!”
Mặc dù bọn họ đã biết, khí X ở ngoại giới có hại với thân thể bọn họ, nhưng cũng không phải không có cách nào, Tưởng Mộc Mộc đã sớm phối thuốc cho họ, chỉ cần uống vào, cho dù không cẩn thận hít vào cũng sẽ không ảnh hưởng, chẳng qua là có thời gian hạn chế.
“Chẳng lẽ cậu còn chưa ăn đủ đau khổ sao? Bên ngoài như thế nào mắc mớ gì tới cậu? Cậu quản bọn họ!” Sở Lẫm bất mãn nói, phải biết là, người bị bắt đi nghiên cứu, không ai có thể còn sống trở về, biết những chuyện này, hắn liền tức giận, ngại là ba trưởng lão theo dõi, hắn không thể đi ra ngoài.
“Dĩ nhiên muốn xen vào!” Lam Sa nói, hoàn toàn không vì lời của Sở Lẫm mà dao động: “Không có bọn họ, chúng ta cũng sẽ thiếu đi nguồn thức ăn, cậu nghĩ rằng mấy năm này chúng ta có thể sống được là dựa vào cái gì, thức ăn ở nơi này của chúng ta chỉ có một loại, nếu không phải từ bên ngoài chuyển tới, căn bản là không thể sống tiếp!”
“Bây giờ bên ngoài dã thú hoành hành, Tưởng gia cũng không có thu nhiều phí dụng của chúng ta, vẫn giống như lúc trước, chúng ta giúp đỡ, không phải là những người nghiên cứu người của chúng ta, mà là Tưởng gia, cùng với nhiều người không biết chuyện đó, bọn họ là nguồn sản xuất, thiếu bọn họ sản xuất, chúng ta cũng không thể sống tiếp! Mặc dù cân nhắc về lợi ích, chúng ta cũng phải bảo vệ, chính bởi vì có những lợi ích này can thiệp, chúng ta mới không bị chết đói!” Nói xong, Lam Sa nhìn Sở Lẫm: “Cậu chớ quên, nơi này của chúng ta căn bản không cách nào trồng trọt những thực vật khác!”
Lúc này, Sở Lẫm cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc! Nghiêm khắc mà nói, tuy bọn họ tránh né ở chỗ này, rất bí ẩn, nhưng mà vẫn liên hệ với ngoại giới, bọn họ cũng không có chân chính thoát khỏi ngoại giới, mà là lấy một loại phương thức bảo thủ nhốt mình ở chỗ này.
Bọn họ cùng ngoại giới sống chết gắn bó, ngoại giới cung cấp thức ăn cho họ, nếu ngoại giới xảy ra chuyện gì không hay, thì đồng nghĩa với việc chặt đứt nguồn thức ăn của bọn họ.
Lúc này, Tưởng Mộc Cận cũng nói, Tưởng Trạch Thành không thể dựa theo cách thức trước kia đem thức ăn đưa vào nữa, bởi vì, họ bị quân đội khống chế.
Tưởng Trạch Thành che giấu bọn họ hai năm, bây giờ bên ngoài biến thành hình dạng gì, bọn họ hoàn toàn không biết, có điều, cho dù không phải là bị quân đội khống chế, bọn họ cũng sẽ ra tay giúp đỡ, Lam Sa hẳn là nghĩ như vậy đi!
Nghĩ tới đây, Sở Lẫm nhìn Lam Sa một cái, thấy hắn hoàn toàn không để ý đến mình, mà là cùng Tưởng Mộc Cận trò chuyện đến khí thế ngất trời, hắn bị bỏ qua!
Hắn biết, suy nghĩ của Lam Sa hoàn toàn không cùng một cấp bậc với hắn, biết mình chen không lọt vào đề tài của bọn họ, nhìn Faulk đứng ở bên cạnh, kéo tay hắn chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước, bị Lam Sa ngăn lại, ghét bỏ đẩy móng vuốt hắn ra, mang Faulk ngồi xuống bên cạnh mình, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tưởng Mộc Cận.
Sở Lẫm tức giận bất bình, nếu không phải ba đại trưởng lão vẫn còn ở cửa nhìn, khẳng định hắn sẽ lập tức đi ra ngoài, không nghe không hỏi, lười quan tâm.
END