Dưới tinh thần lực bao phủ của Nữ Oa, đám phạm nhân trong nhà giam có được quyền hạn điều động quân đội xung quanh triển lộ ra lực tư duy và lực hành động tuyệt đỉnh. Mà ba gia tộc lớn cũng không lâu sau đó cùng đám người Phỉ Vô Thuật thành công xây dựng liên hệ. Thế giới ngầm ẩn xung quanh tinh cầu toàn lực vận chuyển, một phần theo tinh hạm cứu viện tới tinh cầu thủ đô di tản dân chúng, một phần tích cực phối hợp quân đội nhà giam xung quanh tinh cầu, tranh thủ di dời toàn bộ dân chúng xung quanh đó rời khỏi tinh cầu này.
Điểm neo đậu tinh cầu thủ đô, tinh hạm ngàn mét nhìn bề ngoài rách nát cũ kỹ, lại vì sự tồn tài của Nữ Oa thứ duy nhất có thể thông tin với bên ngoài, mà trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ tới hoàn toàn trở thành trung tâm chỉ huy cứu viện và lánh nạn.
Tinh hạm do ngoại giới đưa tới thông qua cửa không gian, vận chuyển từng đợt người sống sót tìm được trên tinh cầu thủ đô, hành động căng thẳng nghiêm cẩn tuần tự trật tự, hành động mỗi bước dưới chỉ huy của Tần Dực, tựa như bánh răng được gắn vào chặt chẽ, không chừa bất cứ khe hở nào giữa nó, lợi dụng hoàn toàn thời gian còn sót lại không nhiều.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong tinh hạm dài ngàn mét đã chen đầy người. Bao gồm ba gia tộc lớn, bao gồm càng nhiều càng nhiều dân chúng bình thường không quen biết.
Đã có tinh hạm tới tới lui lui nhiều lần, mà mọi người ở đây lại chọn lựa để cơ hội đó cho người khác, kiên nhẫn chờ đợi chiếc tinh hạm ly khai đợt cuối cùng này.
Thời gian một ngày một đêm, đối với mọi người mà nói, có thể nói dài cũng có thể nói ngắn.
Nhưng ngày này, người ở tinh cầu thủ đô lại cảm thấy vô cùng dài.
Ngày tháng năm lịch liên bang, ngày này, người tinh cầu thủ đô mất đi gia viên của họ.
Khi màn đêm thứ hai buông xuống, khi thời gian sắp chuyển sang ngày tháng , Nữ Oa trong phòng điều khiển thông báo với mọi người: “Hệ thống phòng ngự của tinh hạm sắp sụp đổ, xin chuẩn bị sẵn sàng ly khai.”
Phỉ Vô Thuật một ngày một đêm chưa chợp mắt khàn giọng nói: “Liên hệ với Hastings, bọn họ còn có thể chống đỡ bao lâu?”
“Binh lực không đủ, phòng tuyến sắp sụp đổ.” Nữ Oa vẫn luôn chú ý cặn kẽ chiến trường ở tiền tuyến, lo lắng bổ sung: “Đạn dược và năng lượng của họ…” Cũng sắp cạn kiệt rồi đi?
Cho dù quân đội xung quanh đã nhanh chóng điều động tới đây, cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ trong biển trùng mà thôi.
“Tập hợp nhân thủ tìm kiếm người sống sót gần đây.” Phỉ Vô Thuật ngừng một chút, mới thấp giọng nói, “Chuẩn bị ly khai.”
Tinh cầu thủ đô tất nhiên còn có rất nhiều người sống sót, căn cứ quân sự còn có binh sĩ đang kiên trì thủ trên cương vị, tiến hành công kích năng lượng phủ kín với tộc trùng trên trời.
Nhưng, họ chung quy không cứu vớt được tất cả mọi người.
Nửa tiếng sau.
Tinh hạm đã đậu một ngày một đêm cuối cùng chậm rãi bay lên, ngay lúc đột phá tầng mây, trong tinh hạm đột nhiên bùng phát tiếng khóc tập thể, người đứng trong hành lang lũ lượt tì lên cửa khoang thuyền, cúi đầu nhìn tinh cầu quen thuộc đó, bất kể nam nữ già trẻ, đều nước mắt đầy mặt, gào khóc tựa như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích.
Chỉ một đêm, họ đã mất đi người nhà, bạn bè, người yêu, hoặc còn có cả người vẫn luôn rất ghét tại đây. Chỉ một đêm, ngay cả gia viên của mình họ cũng đã mất.
Dù có khóc lớn tiếng, cũng không thể phát tiết được bi thương vô tận trong lòng.
Nhưng hiện nay, bọn họ cũng chỉ có thể chảy nước mắt khóc lóc bi thương.
Người trong phòng điều khiển lại không cách nào lĩnh hội được bi thương đang lan tràn trong tinh hạm. Sau khi đột phá tầng mây, mất đi uy hiếp công kích từ mặt đất, con số tộc trùng đột nhiên tăng mạnh, chi chít như mưa lao tới tinh hạm.
Nữ Oa nhanh chóng nói: “Tiếp tục như vậy không được, mất đi hệ thống phòng ngự, năng lực ăn mòn của tộc trùng đối với tinh hạm tổn thương quá lớn, lúc xuyên qua tinh vực hỗn loạn sẽ xảy ra vấn đề!”
Hệ thống phòng ngự vượt mức vận chuyển đã sụp đổ, muốn nguội đi hồi phục lại cần thời gian rất dài, mà bọn họ đã không có thời gian này!
Trong tấn công dồn dập của tộc trùng, tinh hạm kiên định lại gian nan tiến về cửa không gian. Nhưng chỉ mấy phút sau, Nữ Oa lại hồi báo lần nữa: “Công kích tộc trùng nhắm vào tinh hạm đã giảm xuống phạm vi thừa nhận được, tinh hạm tăng tốc đi tới.”
Ánh mắt Tần Dực hơi chuyển sang màn hình lớn, liền nhìn thấy tinh hạm Song Tử to lớn từ bên cạnh chèn tới, cản gần hết tấn công của côn trùng.
Mà một màn hình khác lại xuất hiện trong phòng điều khiển, Hastings đứng trong phòng điều khiển tinh hạm Song Tử xuất hiện trên đó.
“Mang dân chúng ly khai.” Giọng Hastings vẫn lạnh lẽo không hơi người như trước, con mắt màu xám không có chút sắc màu cảm xúc nào, cứ như hạt châu thủy tinh tinh xảo tử khí, hắn nói, “Nơi này, chúng tôi sẽ tới cản.”
Phỉ Vô Thuật nhìn gương mặt tuấn mỹ không chút hơi người của vị thiếu tướng này, lại nhìn gương mặt cười nhạt của Ninh Thanh Lưu bên cạnh hắn.
Y đột nhiên có chút hiểu ra, ban đầu lúc Ninh Thanh Lưu đối diện Tần Dực, nguồn gốc kiêu ngạo không rơi xuống hạ phong đó tới từ đâu.
Kiêu ngạo của hắn tới từ người đàn ông hắn hiếu trung, Hastings, người đàn ông khiến kẻ hận hắn vô cùng chán ghét hắn, khiến người tán thưởng hắn kính cẩn nể phục hắn.
Có lẽ hắn đã xem thường tính mạng của tinh hệ Hà Việt, nhưng đối với liên bang, hắn trung thành như nhất.
Hắn chỉ nói xong một câu này, rồi ngắt liên lạc.
Phỉ Vô Thuật nhìn màn hình biến mất, có dự cảm đây là lần gặp mặt cuối cùng.
“Tăng tốc tiến tới.” Tần Dực nhìn cửa không gian trên bản đồ tinh tế, ánh mắt bình tĩnh… phải tới được đó trước khi tộc trùng bao vây cửa không gian.
Tộc trùng tàn bạo thị huyết, nhưng đã định là có trí tuệ.
Phòng tuyến của quân đội hiện tại đã buông lỏng, gần như sắp sụp đổ, số lượng tộc trùng khổng lồ nhẹ nhàng thoát ly chiến trường, nhắm tới cửa không gian. Chúng biết, nơi này là chỗ mà chiếc tinh hạm này nhất định phải đi qua!
Cửa không gian lóe ánh sáng trắng hoàn toàn bị côn trùng chi chi chít chít cản trở, con đường mù mịt.
“Muốn tấn công sao?” Nữ Oa đợi mệnh lệnh.
“Không thể tấn công! Năng lượng nếu đụng tới cửa không gian, trong thời gian ngắn tinh hạm sẽ không thể nhảy qua cửa không gian!” Đến khi đó bọn họ mới thật sự là cái bia của côn trùng. Phỉ Vô Thuật không chút do dự ngăn cản, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nên làm sao vượt qua tấm chắn côn trùng?
“Đợi đã? Đó là cái gì?!” Giọng Mạc Sinh chấn kinh vang lên bên cạnh, “Côn trùng đang nhường chỗ?!
Cái gì?
Phỉ Vô Thuật ngẩng đầu thoát khỏi tư duy, nhìn màn hình to lớn__ côn trùng cản trên đường tinh hạm nhất định phải qua, cứ như bị người ta chỉ huy, chỉnh tề tách ra hai bên, chừa ra một con đường tinh hạm thông đến cửa không gian.
“Lao qua!” Phỉ Vô Thuật lập tức quyết đoán, côn trùng muốn vây lại, thời gian cũng không kịp. Bận tâm chúng có phải bị rút gân hay không, tóm lại cơ hội này nhất định phải nắm chắc!
Tinh hạm lao đầu vào thông đạo rộng rãi, cho đến khi tinh hạm an toàn tiến vào cửa không gian, côn trùng hai bên chi chi chít chít, nhưng từ đầu đến cuối không có chút dị động nào.
Mọi người tiến vào không gian tối cuối cùng thở phào một hơi, Phỉ Vô Thuật không chút hình tượng trực tiếp ngã xuống đất, đưa tay gác lên mắt, sau khi thở ra một hơi dài, mới chần chừ nói: “Ê, Nữ Oa, vừa rồi ông có quét được một người phải không?”
Y nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Trong đám côn trùng, có một người… tôi chỉ liếc nhìn một cái, cảm thấy rất giống một người quen, là tôi hoa mắt sao?”
Nữ Oa dùng giọng nói khô khan đáp: “Không hoa mắt.”
“Vậy sao?”
“Cậu ta mở miệng nói.” Nữ Oa yên lặng một lát, mới thuật lại lời của người đó, “Theo như khẩu hình, chắc cậu ta nói rằng__”
Cậu ta nói, anh ơi, xin lỗi. Có thể cho em một viên kẹo quýt mật nữa không?
“… Vậy sao.” Phỉ Vô Thuật thầm thì, nhưng cánh tay che đi biểu cảm của y, khiến người ta không cách nào biết được, lúc này rốt cuộc y đang nghĩ gì.
Tần Dực liền ngồi xuống đất, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh Phỉ Vô Thuật, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Lúc này, chỉ cần hắn ở bên cạnh y, đã đủ rồi.
Ngoài cửa không gian.
Trong biển trùng hỗn loạn, nhân loại toàn thân xích lõa tái nhợt chăm chú nhìn cửa không gian mà tinh hạm biến mất, ánh mắt sáng trong sau mấy phen giãy dụa, lại lần nữa chậm rãi bị đờ đẫn mờ đục che phủ. Cậu nghiêng đầu nhìn tinh hạm Song Tử trong hư không, trong cổ họng gào lên tiếng thét trầm muộn, răng sắc nhọn chui ra khỏi miệng, tàn nhẫn thị huyết như côn trùng.
Trong phòng điều khiển của Song Tử, con mắt màu xám cũng không hỉ không bi nhìn chăm chú tinh hạm rời đi.
Thu ánh mắt lại, giọng Hastings thông qua máy thông tin truyền khắp ngóc ngách của mỗi chiến hạm:
“Chỉ cần còn sót lại một chiếc chiến hạm cuối cùng, chỉ cần trên chiến hạm vẫn còn một người, đều phải tử thủ phòng tuyến này, vì tranh thủ thời gian cho bộ đội tăng viện, tuyệt không để tinh cầu thủ đô rơi vào tay tộc trùng. Vì liên bang, xin mọi người đồng hành cùng tôi.”
“Vâng!” Tất cả mọi người nghiêm trang đáp lời.
Đây chính là quân đội của hắn, quân đội sở trường đả kích mạnh mẽ vào kẻ địch.
“Phòng thủ.” Hắn lạnh mắt lại kiên định ra lệnh. Quân đội muốn tới cần càng nhiều thời gian.
Nhưng số lượng tộc trùng cứ như vô tận, cuồn cuộn không dứt trào ra từ trùng động.
Quân trú đóng ở tinh cầu thủ đô đã mất bóng dáng trong biển trùng, mà tinh hạm Song Tử cũng lảo đảo muốn ngã.
Khi tinh cầu thủ đô hoang lạnh nghênh đón tia mặt trời sáng sớm thứ nhất, trong cửa không gian cuối cùng nhảy ra chiến hạm quân đội cuồn cuộn hùng vĩ, dưới chỉ huy của thống soái, nhanh chóng mở ra phòng tuyến__ đối diện côn trùng, một tấc lãnh thổ cũng không thể thoái nhượng!
Hastings nhận được mệnh lệnh rút lui, hắn nghiêm túc nhìn rõ thế trận phòng tuyến của quân bạn trên bản đồ tinh tế, rồi ngẩng đầu nhìn màn hình, bốn phương tám hướng bị côn trùng bao vây, nhìn không thấy đường ra, cánh môi mỏng phun ra hai chữ “Tấn công.”
Đã không thể rút lui.
Vậy thì để lực lượng cuối cùng này, giảm bớt một phần sức mạnh côn trùng cho người liên bang may mắn sống sót. Cho dù nó ít ỏi nhỏ nhoi.
Năng lượng chiến hạm đã gần cạn sạch, đã không còn cần quan chỉ huy anh minh khống chế toàn cục. Hastings nhìn điểm sáng màu xanh mở ra chỉnh tề của quân bạn trên bản đồ lần cuối, con mắt xám lạnh lẽo đạm nhạt, hắn quay người đi về cửa khoang: “Đổi sang cơ giáp, theo tôi xuất chiến.”
“Vâng, thiếu tướng.” Ninh Thanh Lưu mỉm cười, nụ cười thanh lệ điềm tĩnh, nhìn trưởng quan mà hắn trung thành, hắn lấy làm kiêu ngạo.
Tô Đường kéo cổ áo càng thêm rộng, giọng nói hơi khàn: “Quan tình báo ông hiện tại cũng không có tác dụng, quả nhiên vẫn là theo thiếu tướng đi giết vài con côn trùng có lợi hơn.” Hắn cong môi, Tô Việt, em luôn lấy làm vinh hạnh với thân phận quân nhân liên bang, điểm này chưa từng thay đổi.
Cơ giáp to lớn tiến vào vũ trụ đen kịt, trong biển trùng chi chít trở nên nhỏ bé như muối bỏ biển, không chút đáng sợ.
Cơ giáp kim loại lạnh lẽo uy nghiêm lao tới không ngừng nghỉ giữa biển trùng, cứ như một cỗ máy không có tình cảm, lạnh nhạt tiêu diệt từng tính mạng. Tổn thương trên cơ giáp dần tăng thêm, Ninh Thanh Lưu và Tô Đường theo sát phía sau cũng không biết đã mất tung tích từ lúc nào.
Vũ khí viễn trình quá nóng báo hỏng.
Vũ khí cận chiến tổn thương màu đỏ báo hỏng.
Tay cơ giáp đứt lìa.
Hệ thống động lực chịu gánh nặng cao báo hỏng.
…
Đã không thể cử động nữa sao?
Hastings chuyển động con mắt màu xám lạnh lẽo, ánh mắt dừng trên cảnh báo năng lượng ba phần trăm, tinh thần mệt mỏi truyền đạt dao động tinh thần cuối cùng__
“Khởi động trình tự tự hủy.”
“Khởi động trình tự tự hủy, xác nhận không?
“Xác nhận.”
“Tít__ khởi động trình tự tự hủy, cơ giáp sẽ nổ tung sau mười giây, xin người điều khiển rời khỏi khoang điều khiển.”
Hastings chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Mười giây sau, vũ trụ tối tăm với tàn thi chiến hạm trôi nổi cùng thi thể tộc trùng, ở một góc vô cùng bình thường nào đó, nở tung một đóa hoa lửa sáng lạn.
“Thân là một thành viên của gia tộc Fernan, tôi dùng trọn đời thủ vệ an toàn liên bang, trong các vị nếu có người đồng hành, nguyện trân trọng ủng hộ.”
Hắn dùng cả đời hắn, để giải thích ý nghĩa của câu này.
Hắn dùng sinh mạng của hắn, thực hiện lý tưởng của hắn.
Ba giờ sáng ngày tháng năm lịch liên bang, tộc trùng dốc toàn lực tấn công, lần đầu xuất hiện ở gần tinh cầu thủ đô.
Ngày tháng năm , thiếu tướng trẻ tuổi được chú ý nhất liên bang Hastings Fernan tại tuyến đầu trận chiến với tộc trùng, hy sinh.
Từ đó, liên bang và tộc trùng tiến vào thời kỳ chiến tranh kéo dài, liên bang liên tiếp bại lui, vô số người liên bang mất đi cố thổ trưởng thành.
Cho đến ngày tháng năm lịch liên bang, chính phủ liên bang tuyên bố, cùng tinh hệ Hà Việt đạt thành quan hệ kết minh, cùng chống chọi tộc trùng.
Chiến tranh giữa nhân loại và tộc trùng, sau khi Hà Việt và liên bang kết minh, cuối cùng tiến vào trận đánh giằng co trường kỳ.
Trận chiến tranh này cuối cùng ai thắng ai thua, nhân loại có dẫm lên vết xe đổ của tiền bối quá khứ hay không, bất kể là Hà Việt hay liên bang, đều không ai có thể nói rõ được. Nhưng mỗi nhân loại trải qua đau khổ chiến tranh đều tin chắc một điểm, đó chính là nhân loại sẽ ủng hộ nhau, đoàn kết bên nhau, dốc toàn lực đối kháng kẻ xâm lược hung tàn bạo ngược__ Quyết không thoái nhượng! Quyết không thỏa hiệp! Với tôn nghiêm và kiêu ngạo của nhân loại!