Sau một ngày một đêm phi hành, thông qua điểm nhảy cửa không gian gần họ nhất, Phỉ Vô Thuật cuối cùng điều khiển tinh hạm đồ cổ trong miệng y đến tinh cầu Tamal.
Trong tưởng tượng đó là một tinh cầu hoang sơ nghèo khó, khi chân chính xuất hiện trước mắt Phỉ Vô Thuật, Phỉ Vô Thuật kinh ngạc đến không nói nên lời, tinh cầu này so với tinh cầu Kỳ Thuật trước đó, so với tinh cầu Thương Mộc y từng ở, không biết phồn hoa hơn gấp mấy lần.
Ra khỏi cửa không gian, nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy từ trong mấy chục cánh cửa không gian xung quanh lục tục nhảy ra đủ kiểu tinh hạm lớn nhỏ, khắp vụ trũ tối tăm lấp lánh ánh đèn tín hiệu năm màu lục sắc, cảnh tượng rất bận rộn.
Rất nhanh, tinh hạm của y đã nhận được thông tin từ nơi quản lý neo đậu của tinh cầu Tamal, trên tin tức viết rõ điểm đặt chân cho tinh hạm của y, khu neo đậu , còn kèm theo đường chỉ dẫn kỹ càng. Phỉ Vô Thuật không chậm trễ, điều khiển tinh hạm bay tới đó, nhường lại vị trí cho các tinh hạm nhảy ra từ cửa không gian phía sau.
“Không ngờ nơi này lại phồn hoa như thế.” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, y không ngờ tinh cầu Hà Việt bài xích khoa học, nguyên thủy phục cổ mà cũng có thể nhìn thấy cảnh này, cảnh tượng tinh hạm tới tới lui lui không dứt, xuất hiện ở liên bang mới là bình thường.
“Cái này rất bình thường.” Tần Dực mở miệng, “Tinh cầu Tamal là một trong số rất ít tinh cầu cao cấp. Vì điểm đặc sắc trọng lực không đồng đều, nó trở thành thánh địa lý tưởng của giác đấu gia rèn luyện thân thể, mỗi ngày có trên triệu người tới, khiến cho kinh tế nơi này phát triển cực kỳ nhanh chóng.”
“Anh không tu luyện tinh thần lực nữa?” Không phải tới thời kỳ quan trọng rồi sao, sao có thời gian chui ra nói chuyện.
“Cậu không quen thuộc nơi này.” Tần Dực nhẹ nói.
Cho nên đây là quan tâm sao?
Phỉ Vô Thuật thấp giọng cười: “Nếu không có anh, tôi còn phải tự mày mò để thích ứng với trò chơi này. Tiểu Dực Dực anh bảo vệ quá mức rồi, không hổ là đại thiếu gia bao che khuyết điểm nổi danh tinh hệ Hà Việt… nói vậy, tôi cũng nằm trong phạm vi bao che của Tiểu Dực Dực?”
“Đi thôi.” Tần Dực không để ý tới y, thấy tinh hạm đã đậu xong, mở miệng nhắc nhở.
“Khụ, đợi đã.” Phỉ Vô Thuật đưa tay xoa mặt, sau khi bảo đảm vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, lại chỉnh lại quần áo chỉnh tề, nghiêm sắc hỏi, “Thế nào? Tôi giống Tần đại thiếu chưa?”
“… Vỏ ngoài bằng giấy.” Trong lời Tần Dực mang chút ý cười, “Chọt cái là vỡ.”
“Vậy anh đừng chọt.” Phỉ Vô Thuật mặt không cảm xúc đáp trả, sau đó mở tinh hạm bước ra.
Ra khỏi điểm neo đậu, đứng ở lối ra hình vòm rất lớn, trước mắt là một vùng đất rộng lớn tối tăm vô biên và những căn nhà đá cứ cách một đoạn lại xuất hiện một căn, Phỉ Vô Thuật có cảm giác chênh lệch mãnh liệt từ thế giới khoa học viễn tưởng bước vào bộ lạc nguyên thủy.
Y quay đầu nhìn tinh hạm không ngừng lưu chuyển trên bầu trời, lại nghiêng về nhìn nhà đá đất rộng trống rỗng, không khỏi cảm thán: “Tôi thật sự không nên đánh giá cao trình độ tiếp nhận khoa học kỹ thuật của các anh.”
“Điểm neo đậu thế này phân bố ở các nơi trên tinh cầu, phân tán tiếp đãi các giác đấu gia từ xa tới. Những căn nhà đá đó là nơi ở của cư dân bản địa, họ chủ yếu chọn nơi trọng lực nhỏ nhất an gia, cung cấp nơi ăn ở cho những giác đấu gia huấn luyện mỏi mệt.
“Tinh cầu này mỗi nơi đều có mấy nhà nhỏ thế này tồn tại. Bọn họ là sự tồn tại tất yếu cho các giác đấu gia rèn luyện ở đây.” Tần Dực nói, “Không ít giác đấu gia sẽ du lịch bộ hành hơn một năm, trong quá trình bôn ba, không ngừng khiêu chiến khu vực trọng lực mới, từ đó mài giũa tôi luyện thân thể mình. Khi mệt mỏi đói khát, đều giải quyết trong những ngôi nhà này.”
Phỉ Vô Thuật ngẩn người: “Vậy làm sao đây? Tôi không có tiền.” Y ra vẻ khổ não, “Chẳng lẽ tôi phải dùng bộ da của Tiểu Dực Dực đi ăn cướp?”
“Cậu chỉ ở nửa tháng, không cần những thứ này.” Tần Dực bình tĩnh, “Bên ngoài cũng có thức ăn, tôi nghĩ cậu có thể thích ứng.”
Phỉ Vô Thuật cố gắng bảo trì gương mặt tê liệt, trong lòng đắc ý tới vểnh đuôi: “Đương nhiên, hoàn cảnh có ác liệt thế nào anh cũng qua được ~”
“Vậy thì xuất phát thôi.”
Phỉ Vô Thuật dứt khoát đáp lời, trực tiếp đi vào vùng hoang vắng.
“Ê, đợi đã, người anh em!” Sau lưng có người đuổi theo, đưa tay vỗ vai Phỉ Vô Thuật.
Phỉ Vô Thuật nhanh nhẹn nghiêng người tránh khỏi cánh tay đó, quay đầu lại nhìn.
Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt bình phàm nhưng giải dầu sương gió, đang cười ha ha, đặc biệt cởi mở.
“Có việc gì?” Phỉ Vô Thuật vừa hỏi, vừa gọi Tần Dực, “Nè nè nè, Tiểu Dực Dực, đây là người quen của anh?” Chẳng lẽ thời điểm kiểm tra khả năng diễn xuất đã đến?
“Không quen.” Tần Dực trả lời đơn giản ngắn gọn.
“Cậu em lần đầu đến?” Người đàn ông đó đưa tay phải ra, trên lòng bàn tay là vết chai dày, “Tôi là cư dân nơi này, Viên Mãnh, cậu em xưng hô thế nào?”
Phỉ Vô Thuật nắm cánh tay đó, nghĩ chắc Tần đại thiếu lại đang chán ghét nhíu mi, cười đáp: “Phỉ Vô Thuật, ông anh làm sao biết tôi mới đến lần đầu?” Nếu không có Tần Dực, đây mới là trải nghiệm y nên có, chẳng qua hiện tại tuy không cần, nhưng có thêm một người bạn luôn tốt, cư dân bản địa luôn có rất nhiều ưu thế.
“Nhìn ánh mắt cậu đánh giá nơi này là biết.” Viên Mãnh đùa, “Ánh mắt chim non.”
“Ha ha. Tôi quả thật mới đến lần đầu, có gì cần chú ý sao?”
“Tôi thấy cậu trực tiếp đi vào đó, cho nên mới gọi cậu lại.” Viên Mãnh nhíu mày, “Khi cậu đến không nghe ngóng rõ ràng sao? Đi vào đại lục này, không có một tấm bản đồ phân bố trọng lực là không được!”
“Bản đồ?” Phỉ Vô Thuật chọt Tần Dực trong lòng, “Chắc anh không ‘đùa’ mà quên nữa chứ?”
Tần đại thiếu có lúc cũng rất ghi thù… có lẽ đây là gần đèn thì rạng? (Thật ra tôi muốn nói gần mực thì đen hơn…)
Tần Dực nhẹ đáp: “Bản đồ ở trong đầu tôi.”
Phỉ Vô Thuật lập tức chuyển hoài nghi thành quỳ bái, một tinh cầu lớn như thế! Toàn bộ nhớ hết phải tốn bao nhiêu tế bào não? Tần đại thiếu chính là tấm gương của thế hệ này…
Thế là Phỉ Vô Thuật bên này rất bình tĩnh đáp: “Ở nhà có xem bản đồ rồi, đều nhớ hết. Ông anh không cần lo lắng.”
“…” Đây là Viên Mãnh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phỉ Vô Thuật, nhưng đại khái Phỉ Vô Thuật biểu hiện quá trấn tĩnh quá tự tin, lại thêm trừ khi thật sự tìm chết, sẽ không có ai không mang theo bản đồ tiến vào, cuối cùng Viên Mãnh vẫn không nói thêm nữa, có lẽ ông cho rằng thật ra Phỉ Vô Thuật có bản đồ, chỉ là giấu ở chỗ nào trên người thôi.
Tạm biệt Viên Mãnh, Phỉ Vô Thuật cùng các giác đấu gia tới đây bước lên mảnh đất thần kỳ này, bắt đầu lữ trình rèn luyện mười lăm ngày.
Mà Viên Mãnh đứng ở lối ra rộng lớn, mắt nhìn Phỉ Vô Thuật một đường đi xa, mới móc ra điện thoại vô tuyến nhỏ xinh: “Tần đại thiếu đã đến khu neo đậu , có thể tập trung nhân thủ tới đây.”
Nói xong, ông nở nụ cười lớn, trong mắt thêm mấy phần giảo quyệt: “Mấy năm không gặp, Tần đại thiếu đã đổi tính rồi. Chẳng qua bất kể cậu là băng hay là lửa, đều là người đại tiểu thư đã định, lão phu tuy rất tán thưởng cậu, nhưng nếu đại tiểu thư muốn cậu, lão phu cũng chỉ có thể bắt cậu ngoan ngoãn nằm trên giường đại tiểu thư.”
Ông đi vài bước vào đám người, khung xương dần kéo ra, rất nhanh đã thay đổi hình dạng, cao to vô cùng, toàn thân tỏa ra khí thế lẫm liệt, khiến giác đấu gia tới lui xung quanh lũ lượt lộ ra ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ.