Edit: Arisassan
Cao Thịnh nhỏ giọng quát: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Chuột kìa!”
“Ngươi mà phá nữa thì ở lại đây luôn đi.”
Gió đêm thổi qua, Hạ Như Phong co người lại một chút, cúi đầu không nói nữa. Thế nhưng lúc Cao Thịnh tiếp tục đi về phía trước, Hạ Như Phong lại giơ tay ra nắm lấy tay y, Cao Thịnh làm cách nào cũng không gỡ ra được.
Hạ Như Phong chưa từng trải qua chuyện kinh tâm động phách như thế, toàn bộ quãng đường đều căng thẳng cao độ.
“Tên ta là Hạ Như Phong, ngươi tên gì?”
Hạ Như Phong thấy Cao Thịnh không để ý đến hắn, cũng không quan tâm, cao nhân nào tính tình cũng kỳ lạ mà, hắn hiểu: “A, đại huynh đệ, chúng ta đang đi đâu thế?”
“Đại huynh đệ, mấy người kia có đang đuổi theo chúng ta không?”
Hạ Như Phong liên mồm kêu đại huynh đệ này đại huynh đệ nọ, Cao Thịnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Cao Thịnh.”
“Ồ?” Hạ Như Phong lúng túng một chút, nhanh chóng hiểu ra: “Ngươi tên là Cao Thịnh à, tên cũng khí phách y như người vậy. Ngươi đã luyện võ từ nhỏ rồi sao? Ta có một tên hồ bằng cẩu hữu tên Ninh Tiểu Vũ, gần đây hắn cũng bắt đầu luyện võ, may mà hôm nay hắn không đi chung với ta, nếu không thì sẽ bị bắt luôn mất. Hắn cũng không yên phận như ta, nếu hắn ở đây, chắc chắn hắn sẽ cứng đối cứng đánh nhau với đám bắt cóc kia, rồi lại ăn đau nữa.”
“Ai, thân thủ của ngươi tốt như vậy, sao cũng bị bắt thế?”
Cao Thịnh đưa tay lên bịt miệng Hạ Như Phong, hai người dựa sát vào nhau trốn trong một gò đất nhỏ trên sườn núi, bên ngoài có ánh lửa cùng tiếng người, xem ra là đám người kia đã phát hiện bọn họ biến mất.
Hạ Như Phong cũng nghe được tiếng kêu la ở bên ngoài, hồi hộp đến mức suýt chút nữa ngưng thở. Hắn có dự cảm rằng, nếu họ bị bắt lại, tính mạng của bọn họ có thể sẽ gặp nguy hiểm, chưa kể đến những hình phạt trên da thịt. Hắn sợ đau nhất luôn.
Khoé miệng Cao Thịnh cong lên cười trào phúng, sao y lại bị bắt à? Nhờ ai ngoài người cha kế tốt bụng kia của y chứ, y ngàn phòng vạn phòng, vẫn không cẩn thận uống phải nước trà có đổ thuốc mê, từ những gì bọn cướp nói ra khỏi miệng, y là hàng miễn phí, chỉ cần bán ra ngoài là xong, y liền biết tên tiện nhân kia cũng góp một tay trong chuyện này, không thể sai được.
Đợi đến khi thanh âm dần dần biến mất, hai ngươi mới tăng tốc đi xuống núi.
Thế nhưng sau khi băng qua cánh rừng nhỏ, phía trước lại có một đám người đang giơ đuốc tìm kiếm, Cao Thịnh cùng Hạ Như Phong đang định lui về phía sau, chợt nhận ra nhóm người hồi nãy cũng đang chặn đường ngay sau lưng.
Cao Thịnh nhanh chóng quyết đoán đè Hạ Như Phong nằm sấp trốn vào bụi cỏ bên cạnh, nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm tới đây.
Nội tâm Hạ Như Phong vô cùng tuyệt vọng, hắn không muốn bị đánh một chút nào, đau muốn chết luôn, càng không muốn chết, hắn vẫn chưa thành thân, chưa khoe khoang phu lang nhà hắn với tiểu tử Ninh Tiểu Vũ nữa, thiệt thòi quá mà.
Bên ngoài càng xuất hiện thêm nhiều ánh đuốc, nội tâm Cao Thịnh cũng vô cùng cả kinh, đây là nhóm sơn tặc gì mà nhân số lại nhiều đến thế. Tuy nhiên bọn họ nhanh chóng nhận ra rằng, hai toán người đang tìm kiếm kia cũng không ở chung một phe, đám cướp lúc trước đã bị đám người họ thấy lúc sau bắt gọn. Sau đó Hạ Như Phong loáng thoáng nghe thấy tên của hắn.
“Bọn họ đang tìm ta à? Sao bọn họ lại biết tên của ta chứ?”
Cao Thịnh suy tư nhìn Hạ Như Phong: “Có thể là tới cứu ngươi.”
Hạ Như Phong nghe xong liền vô cùng mừng rỡ, định lên tiếng đáp lại.
Thế nhưng hắn lại bị Cao Thịnh nhanh tay bịt miệng: “Ngươi không biết suy nghĩ một chút à? Vạn nhất là tới bắt ngươi thì sao? Ngươi lên tiếng chẳng phải sẽ tự chui đầu vào lưới ư?”
Hạ Như Phong kéo tay Cao Thịnh xuống, oan ức nói: “Hồi nãy chính ngươi bảo là tới cứu ta mà?”
“Ngươi ăn gì mà lớn vậy?”
“Ăn cơm chứ ăn gì.”
“…”
“Như Phong, ngươi đang ở đâu?”
Hạ Như Phong vừa nghe thấy liền kích động nắm chặt lấy tay Cao Thịnh: “Đây là thanh âm của đại ca ta, ta nghe thấy thanh âm của đại ca ta.” Sau đó còn yếu ớt hỏi một câu: “Ta có thể lên tiếng đáp lời chưa? Đại ca ta nhất định tới đây để cứu ta.”
“…” Cao Thịnh phức tạp nhìn Hạ Như Phong một cái, buông bàn tay đang kiềm Hạ Như Phong lại ra.
Hạ Như Phong lập tức vui mừng đứng dậy kêu to: “Đại ca đại ca, ta ở đây.” Khàn cả giọng, Hạ Như Phong gọi đến lạc cả âm. Chỉ trong chốc lát, ánh đuốc xung quanh liền tập trung vào chỗ hai người.
Đại ca Hạ gia hay tin liền chạy tới, trông thấy bộ dạng thê thảm của Hạ Như Phong, một hán tử cứng rắn cương nghị như đại ca Hạ gia suýt nữa đã rơi nước mắt. Tiểu tử ngốc nhà hắn quần áo rách rách rưới rưới, trên tóc bám đầy vụn cỏ, tro bụi dính trên mặt nhiều đến nỗi không thể nhìn rõ được mặt, lúc nhìn thấy hắn còn nhe răng cười đến không tim không phổi.
Đại ca Hạ gia nhìn Hạ Như Phong chỉ lộ hai hàng răng, cảm thấy vô cùng đau xót, không nỡ nói ra một lời trách cứ nào.
Hạ Như Phong vẫn không quên tranh công cho người khác: “Đại ca, đều nhờ có người tên Cao Thịnh này cứu ta cả, nếu y không dẫn ta ra thì ta đã sớm bị bọn xấu kia bán đi rồi.”
“Được rồi được rồi, vị hiệp sĩ này, Hạ phủ chúng ta tất sẽ báo đáp.”
“Không cần, ta chỉ muốn tự cứu bản thân. Tiện tay nên mới dẫn hắn theo, sợ hắn khai hành tung của ta ra thôi.”
Trải qua hành trình đồng cam cộng khổ, Hạ Như Phong cũng biết Cao Thịnh là người thích nói một đằng làm một nẻo, Cao Thịnh rõ ràng không cần phải quan tâm đến hắn, thế nhưng vẫn mang theo một gánh nặng là hắn trốn cùng, xứng đáng là một hiệp sĩ làm việc tốt không cần báo ân.
Hiện tại Hạ Như Phong cực kỳ sùng bái Cao Thịnh. Cao Thịnh thậm chí còn không sợ chuột, trời tối đen thui, hắn đi cạnh Cao Thịnh cũng không sợ tối như lúc trước nữa, cảm giác này thật sự thoải mái quá đi mà.
Đại ca Hạ gia báo tin cho những nhóm người vẫn đang tìm kiếm biết, hắn dẫn hạ nhân trở về phủ, còn Ninh Uyên thì dẫn binh lính cùng bọn cướp bị bắt giữ trở lại phục lệnh.
“Ngày mai ngươi phải đến Ninh phủ cám ơn Ninh bá phụ cho đàng hoàng đấy, nhờ có ông ấy mà ngươi mới giữ được cái mạng nhỏ của mình. Lúc bọn cướp vội vàng muốn lấy tiền chuộc nhưng lại chần chừ không giao ngươi ra, ông ấy đã biết có gì đó không đúng, liền kịp thời quyết đoán dẫn binh lên núi tìm người, từ đó mới biết chuyện ngươi đã trốn ra.”
“Vâng.” Hạ Như Phong gật gật đầu thật mạnh, sau đó bụng hắn cũng òng ọc kêu lên: “Đại ca, ta đói, cả ngày nay ta vừa không được ăn no, vừa phải đi đường dài như vậy nữa.”
“Trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, toàn là món ngươi thích đấy.”
“Cao Thịnh, ngươi đi đâu vậy? Có muốn về Hạ phủ với ta không?”
Lúc này đại ca Hạ gia mới nhớ tới Cao Thịnh đang đứng bên cạnh: “Nếu tạm thời chưa tìm được chỗ dừng chân thì mong hiệp sĩ không ngại mà đến quý phủ ở một thời gian ngắn, để chúng ta có thể báo đáp ơn cứu mạng của ngươi.”
“Không cần, ta định trở về nhà, nhà ta cũng gần đây thôi.”
“Ngươi cũng ở Uyển thành ư? Ngươi ở đâu thế? Ta biết để sau này đến rủ ngươi đi chơi. Còn Ninh Tiểu Vũ nữa, chúng ta có thể đi chơi chung với nhau.”
“Cao phủ.”
Hạ Như Phong còn chưa phản ứng lại, đại ca Hạ gia đã nhận ra trước: “Ngươi là Cao tướng quân?”
Cao Thịnh cực kỳ không muốn thừa nhận, thế nhưng cũng không thể che giấu được: “Ông ấy là phụ thân của ta.”
Hạ Như Phong quan sát kỹ khuôn mặt của Cao Thịnh một chút, vẫn không có ấn tượng gì, theo lý thuyết thì các đại gia tộc ở Uyển thành chỉ quanh đi quẩn lại có nhiêu đó nhà thôi, dù chưa từng quen biết nhưng ít nhất cũng từng nghe nhắc đến một hai lần, vậy mà hắn chưa hề nghe tới Cao Thịnh.
“Được rồi, Như Phong, chúng ta về nhà đi. Cha với Tử Câm vẫn đang lo lắng muốn chết kìa. Ninh Vũ cũng rất lo lắng cho ngươi. Cứ báo tin bình an của ngươi cho mọi người đã, rồi ngày mai muốn làm gì thì làm.”
“Ừa.”
Sau khi Hạ Như Phong tách khỏi Cao Thịnh, lúc về đến phủ đã là nửa đêm. Bộ dạng của Hạ Như Phong hệt như một tên ăn mày, há to miệng liên tục thồn đồ ăn vào bên trong, một chút hình tượng cũng không thèm giữ, thế nhưng Hạ Tử Câm lại hiếm thấy mà không mở miệng trào phúng, cả nhà vây quanh bàn ngồi nhìn hắn ăn cơm.
Hạ Như Phong ăn đến lưng lửng bụng, bị ánh mắt sáng quắc của tất cả mọi người nhìn chằm chằm thì không còn hứng để ăn thêm nữa: “Các ngươi không ăn à?”
“Không, chừa cho ngươi cả đấy, ngươi cứ ăn thoải mái đi.”
Hạ Như Phong càng ăn càng chậm, trong lòng nghĩ thầm đừng bảo là muốn cho hắn sướng trước khổ sau nha? Chuyện hắn nói dối trốn ra ngoài chơi vẫn chưa được giải quyết, có lẽ là đợi hắn ăn xong thì xử hắn chuyện này, để hắn được làm một con ma no.
Hạ Như Phong kinh hồn bạt vía ăn xong một bữa cơm, thế nhưng lão đầu tử nhà hắn cũng chỉ hiền lành nhẹ nhàng bảo hắn tắm rửa rồi đi ngủ.
Đến khi Hạ Như Phong đã nằm yên trên giường, hắn vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, chỉ một lúc sau đã không tim không phổi mà ngủ.
Hạ gia một đêm gió yên sóng lặng, nhưng Cao gia lại không được như vậy.
Cha kế của Cao Thịnh trông thấy Cao Thịnh bình an trở về, trong lòng hoảng hốt vô cùng, ngoài mặt thì lại hiền hoà giả lả an ủi một phen.
Trưa hôm sau, chuyện công tử Cao gia mới vừa trở về từ biệt viện bị thổ phỉ bắt đi một đêm đã trở thành đề tài bàn tán trà dư tửu hậu.
Trên đường đi đến Ninh phủ, Hạ Như Phong cũng phong phanh nghe được đôi câu, thế nhưng hắn đang muốn đến gặp Ninh Vũ nên cũng không quá chú ý chuyện này.
Sau khi bị Ninh Vũ kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định rằng mình không xảy ra chuyện gì xong, Hạ Như Phong mới có thời gian kể lại sự tích anh dũng của mình tối hôm trước: “Ngươi không biết chứ, lúc ấy có đến tận ba bốn tên đại hán vạm vỡ bao vây ta, ta lâm nguy không loạn, chỉ hét lớn một tiếng, lập tức nhào tới nghênh tiếp, đánh cho đám người xấu xa kia phải hoa rơi nước chảy, tè cả ra quần.”
Ninh Vũ cũng không phản bác, gật đầu: “Ờ ờ, tiếc ghê ha, không thể trông thấy bộ dạng anh dũng của ngươi rồi, trước đây lúc đánh nhau với người khác, không ai chạy trốn nhanh bằng ngươi.”
Hạ Như Phong gãi mũi: “Hảo hán thì không nhắc lại chuyện xưa, chúng ta không được xét nét chuyện đã xảy ra trong quá khứ nữa, phải biết hướng về tương lai.”
“Nghe nói công tử Cao gia cũng bị bắt thì phải?” Tống Ngôn Khê mang một bình trà lại gần, rót trà cho hai người.
“Sao có nhiều người bị bắt như vậy chứ? Công tử thì ta chưa từng gặp, cơ mà Ninh Tiểu Vũ nè, hôm qua ta có quen được một người đó, tên là Cao Thịnh, thân thủ cực kỳ lợi hại, dây thừng thô to như thế, hai tay y bị trói sau lưng nhưng vẫn có thể dễ dàng cởi ra được, nếu không nhờ y thì hôm nay có khi ngươi không thể nhìn thấy ta đâu.”
Ninh Vũ không muốn nghe Hạ Như Phong nói những lời như vậy: “Đừng nói xui như thế chứ!”
“Công tử Cao gia kia cũng tên là Cao Thịnh.”
“Hả? Hai người trùng tên à?” Hạ Như Phong nhìn biểu tình của Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê, hậu tri hậu giác nhận ra: “Đừng bảo Cao Thịnh là công tử kia đó nha? Y rõ ràng còn lợi hại hơn cả nam nhân mà.”
“E rằng đúng là y. Không biết tại sao chuyện đó lại bị đồn ra được. Ngươi cũng là ngươi bị hại, thế nhưng bên ngoài chẳng ai nhắc đến tên ngươi cả, ài~” Trong lòng Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy thương tiếc cho Cao Thịnh, may mắn lắm mới thoát nguy, lại lọt phải một vũng bùn khác, không biết ai lại chấp nhất không muốn chừa đường sống cho Cao Thịnh như vậy.
Hạ Như Phong hoảng hốt cả lên: “Y cư nhiên lại là một tiểu ca nhi, ta được một tiểu ca nhi cứu, ta thế mà không lợi hại bằng một tiểu ca nhi, Ninh Tiểu Vũ, có phải ta vô dụng lắm không?”
“Ủa chứ không phải ngươi biết lâu rồi à?”
Hạ Như Phong nghe vậy thì càng thương tâm hơn.
“Thế nhưng ngươi lại vô cùng may mắn, không ai sánh nổi vận may của ngươi, nếu là ngươi khác thì không nhất định sẽ bình an trở về, sợ là đã sớm bị bán đến vùng núi hẻo lánh nào rồi, bị bắt phải còng lưng ra mà trồng trọt. Không phải tục ngữ có câu đại nạn không chết tất có hậu phúc sao? Sau này vận may của ngươi chắc chắn sẽ kéo dài vô tận.”
“Ừ ừ, ta cũng cảm thấy thế. Gặp khó khăn gì thì cứ bảo tiểu gia giúp đỡ ngươi nha, chuyện như vậy mà ta cũng gặp dữ hoá lành thì sau này có chuyện gì có thể làm khó ta được nữa chứ? Ha ha ha.”
May mà Hạ Như Phong là ngươi không tim không phổi như vậy, không hề mắc phải ám ảnh gì, đúng chuẩn một tên ngốc bạch ngọt không có tâm cơ.
Trên đường quay về, Hạ Như Phong nghe thấy người khác bàn luận về Cao Thịnh, càng nghe càng nhíu chặt mày, tin đồn quả thực là khó nghe, cái gì một tiểu ca nhi bị bắt cả đêm không về, chắc chắn đã bị này bị nọ chứ?
Bọn cướp tốt bụng thả người về như vậy, có khi là làm giao dịch gì đó cũng nên. Còn nói gì mà nhất dạ phu phu bách nhật ân nữa.
[một đêm chồng chồng trăm ngày ân nghĩa]
Kèm theo đó là tiếng cười khiến người khác phải buồn nôn.
“Mấy ngày trước hình như có người đến làm mối cho công tử Cao gia đó, không biết là tên nào không có mắt nữa, nguyên cái mũ xanh mượt thế kia mà cũng muốn đội à?”
“Nói không chừng còn có thể mua một tặng một. Cưới xong rồi trở thành phụ thân ngay lập tức luôn ấy chứ.”
Lúc đó do Hạ Như Phong hoảng quá, cho nên từ ấn tượng đầu tiên đã nhận định Cao Thịnh khí thế mãnh liệt là nam tử, suốt quãng đường chạy trốn căng thẳng trong đêm, cũng không nhìn kỹ mặt Cao Thịnh, tự mình đơn phương nghĩ người kia là nam nhân, Cao Thịnh cũng không hề đính chính lại sai lầm của hắn.
Hạ Như Phong nghe xong những lời đồn thổi khó nghe kia liền cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhanh chân chạy về quý phủ, gọi hạ nhân hộ viện ra, khí thế hùng hổ bước đến Cao phủ.
Cậu nhóc trông cửa Cao phủ bị khí thế này doạ sợ hết cả hồn, vội vã chạy vào báo cáo với quản gia.
“Mau gọi Cao Thịnh ra, ta là nhị thiếu gia của Hạ gia, phụ thân ta là tri châu đại nhân của Uyển thành.” Hạ Như Phong bày ra bộ dạng ỷ thế hiếp người vô cùng đúng chuẩn, xung quanh cũng có rất nhiều người tụ tập lại để xem trò vui. Không biết Cao gia đã làm gì mà lại chọc phải vị đại thiếu gia này, khiến hắn hưng sư động chúng [triệu tập lực lượng] đến gây rắc rối.
Chủ quân Cao phủ cùng Cao Thịnh đều bước ra, Cao chủ quân lập tức cười hoà ái nói: “Không biết Cao Thịnh đã làm gì mà đắc tội đến Hạ thiếu gia vậy? Còn không mau nhận lỗi với Hạ thiếu gia.”
Cao Thịnh đứng một bên, thờ ơ không nhúc nhích.
Cao chủ quân nhíu mày: “Y mới trở về từ biệt viện, không hiểu rõ lễ nghi, Hạ thiếu gia muốn đánh muốn phạt gì tuỳ thích, chúng ta không trách ngài.”
“Cao Thịnh.” Hạ Như Phong hít một hơi thật sâu, nhìn nhìn đám hộ viện đi phía sau mình, rồi lấy hết dũng khí ra mà nói: “Không ai muốn cưới ngươi thì ta sẽ cưới ngươi! Đúng lúc ta vẫn còn thiếu một người làm chủ quân đó.”
Hết chương
Editor: cp phụ nhược công x cường thụ lên sàn =)))