Edit: Arisassan
Hạ Như Phong bị Ninh Vũ nói trúng tim đen, tuy ngữ khí của Ninh Vũ vẫn thanh thanh đạm đạm, cũng không có lời nào là đang nghiêm túc chỉ trích hắn, nhưng hắn lại cảm thấy như bị lột sạch, hèn hạ đứng trước mặt Ninh Vũ, bị hắn nói trúng tâm tư sâu kín nhất của mình.
Rõ ràng là hậu viện của nam nhân nào cũng có tận mấy người, chỉ ai nghèo quá không nuôi nổi mới chỉ cưới một người, ai mà dư dả chút bạc là sẽ nạp thị lang ngay.
Hiện tại hắn cũng chỉ có một mình A Thịnh, người bên ngoài đang cười nhạo sau lưng hắn không biết bao nhiêu điều.
Có người nói hắn không có bản lĩnh, không nuôi nổi thị lang, tiểu ca nhi không ai nhìn trúng hắn, cho nên hắn chỉ có thể cưới một tiểu ca nhi vừa xấu xí vừa hung tợn. Có người nói hắn sợ phu lang, không hề có khí khái nam tử, bị một tiểu ca nhi dọa đến sợ vỡ mật, không dám trái ôm phải ấp chút nào.
Ban đầu hắn không hề để ý đến mấy lời này, nhưng sau khi nghe nhiều thì cũng cảm thấy khó chịu. Dù là song thân nhà hắn hay là người quen ở bên ngoài, vừa nhắc tới hắn là sẽ so sánh hắn với Ninh Vũ.
Ninh Vũ thi đậu đồng sinh, hắn vẫn chưa thi đậu; chủ quân của Ninh Vũ là Như Ngọc công tử xinh đẹp hiền huệ, trong khi chủ quân của hắn là một tên quê mùa cả dung mạo lẫn thanh danh đều xấu, không thể sánh được với Như Ngọc công tử.
Hạ Như Phong biết rõ chuyện xảy ra vào đêm mình bị thổ phỉ bắt đi, A Thịnh luôn trốn chạy cùng hắn, không hề đáng xấu hổ như trong lời đồn, hắn cũng không thấy A Thịnh xấu xí với hung dữ chỗ nào, nhưng tất cả mọi người ai cũng nói như vậy, tất nhiên hắn không thể kiên định được rồi.
Nhà ai cũng tam phu tứ thị, bây giờ chỉ có hắn là ngoại tộc, những câu nói mà mấy người kia ra vẻ nói chắc như đinh đóng cột nọ, khiến cho Hạ Như Phong cảm thấy mê man, tự hỏi rằng những gì Ninh Vũ nói trước đây có chính xác hay không?
Nếu chỉ cưới một người thật sự có thể yên vui sống hết đời, vậy tại sao phụ thân hắn, đại ca hắn, cùng với những nam nhân khác mà hắn từng gặp nữa, ai cũng cưới rất nhiều người vậy?
Cha hắn lúc nào cũng bận xử lý việc ở hậu viện, phụ thân thích ai thì sẽ đem về nuôi trong hậu viện, sủng ái vài lần là thôi, không hề uy hiếp gì đến địa vị của cha, vẫn kính trọng cha hắn như thường. Có gì không tốt cơ chứ? Mấy người kia chủ yếu là do cảm thấy mới lạ, gặp dịp thì chơi thôi, không thể so được với tình cảm hai mươi mấy năm giữa phụ thân và cha hắn.
Tương tự thế, ví như hắn có thị lang, cũng sẽ không gây tổn hại gì đến địa vị chủ quân của A Thịnh, trong lòng hắn A Thịnh vẫn là người quan trọng nhất, hắn không có lỗi gì với A Thịnh cả.
Bọn họ như vậy mới là bình thường, như Ninh Vũ mới không đúng, không có nhiều hài tử như nhà khác, không thể khai chi tán diệp, kéo dài nhang khói.
Ninh Vũ lúc nào cũng ngồi trên chỗ cao, mặt không cảm xúc mà cười nhạo hắn, cứ như thông minh cao quý hơn hắn lắm vậy. Chỗ nào của hắn cũng không bằng được Ninh Vũ. Ninh Vũ càng xem thường hắn, hắn càng không muốn nhìn mặt Ninh Vũ nữa. Như thế cũng tốt, sau này đường ai nấy đi, mạnh ai nấy sống.
Hạ Như Phong dùng tức giận để che đi cảm xúc xấu hổ trong lòng, sau khi trở về phủ cũng không về sân viện của mình mà đến hoa viên giải sầu. Đi một lúc thì nghe thấy tiếng cười nói của phụ thân hắn.
Hạ Như Phong bước vào, trông thấy phụ thân hắn và một thị lang đang ngồi cười nói với nhau, kế họ là một đứa trẻ, Hạ Như Phong nhớ loáng thoáng hình như đó là thứ đệ của hắn, là hài tử của thị lang kia, ba người hòa thuận vui vẻ, thứ đệ vừa ngoan ngoãn vừa dẻo miệng, nịnh cho phụ thân hắn mặt mày sáng rỡ hẳn ra, còn làm nũng gọi “phụ thân”, cảnh tượng này tựa như cảnh một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Thế nhưng, dù thế nào Hạ Như Phong cũng không thể tiến thêm một bước được. Hắn mà đến thì chắc chắn sẽ quấy rầy bọn họ, hắn không quen biết gì với thứ đệ kia, lúc thường cũng không hề quan tâm đến nó. Hắn cũng không có tiếp xúc gì với mấy thị lang của phụ thân hắn, tình cờ chạm mặt cũng chỉ chào hỏi đôi lời.
Hạ Như Phong cũng không muốn thân thiết với phụ thân mình, nghe hài tử khác gọi phụ thân, trông thấy cảnh tượng phụ từ tử hiếu như thế này, còn chỗ nào cho hắn chen chân nữa chứ.
Hạ Như Phong đứng nhìn một hồi, tâm tình vốn không tốt càng tệ hơn, lặng lẽ quay người rời khỏi.
Trở về sân viện của mình, thấy A Thịnh đang bế Tiểu Hồ Lô bận tới bận lui, Hạ Như Phong chợt phát hiện dưới mắt A Thịnh có quầng thâm, đáy mắt ánh lên nét uể oải. Hàng ngày A Thịnh cũng không bận nhiều chuyện cho lắm, nhưng hình như những chuyện y bận đều rất nhỏ nhặt, khiến cho y bận bịu không ngừng, ban ngày không hề có thời gian để nghỉ ngơi.
Hạ Như Phong cầm ấm trà lên định châm trà, mới phát hiện bên trong ấm không có nước.
Cao Thịnh thấy thế liền sai người đến pha trà.
Tiểu thị chỉ trong chốc lát đã pha trà xong, Hạ Như Phong cầm chén lên uống một hớp, lập tức bị nóng phỏng, giật mình ném chén xuống đất, nước trà vung vãi ra đất vẫn còn đang bốc khói mù mịt.
Tiểu Hồ Lô bị âm thanh dọa sợ, khóc toáng lên. Cao Thịnh nhanh chóng bế Tiểu Hồ Lô ra ngoài dỗ dành, miễn cho tiếng hạ nhân dọn dẹp sàn nhà làm phiền đến Tiểu Hồ Lô.
Miệng Hạ Như Phong bị phỏng mấy chỗ, thế nhưng Cao Thịnh bận bế Tiểu Hồ Lô ra ngoài sân, hạ nhân vội vàng dọn dẹp mảnh sứ và quét nhà, nhất thời chỉ có hắn nhếch miệng cô đơn ngồi đó, không người hỏi thăm.
Hạ Như Phong đau miệng, không thể phát hỏa răn dạy tiểu thị pha trà vừa nãy.
Trước đây nhiệt độ của nước trà lúc nào cũng vừa phải mà, lần này sao lại không cẩn thận như thế chứ, còn nóng mà đã dâng lên.
Hạ Như Phong cảm thấy gần đây hắn thật sự rất xui xẻo, tất cả những chuyện không vừa ý đều xảy ra trên người mình.
Sau khi mặt đất được dọn dẹp xong, do Hạ Như Phong không lên tiếng dặn dò gì, nên hạ nhân đành lui hết ra ngoài.
Miệng của Hạ Như Phong thật sự rất đau, nhưng không ai để ý đến hắn, cũng không ai bôi thuốc cho hắn cả. Trong lòng chợt cảm thấy vô cùng thê lương.
Lúc ăn cơm, Cao Thịnh bế Tiểu Hồ Lô, cùng tiểu thị phụ trách chăm sóc Tiểu Hồ Lô đút cho Tiểu Hồ Lô ăn xong mới tự mình ăn cơm, thấy Tiểu Hồ Lô ngáp liên tục, Cao Thịnh lập tức dỗ Tiểu Hồ Lô ngủ.
Hạ Như Phong thì vẫn ngồi cầm đũa ở đó, A Thịnh từ đầu tới cuối không hề quan tâm hắn ăn được bao nhiêu, cũng không quan tâm tại sao hắn lại không ăn cơm, càng không phát hiện miệng hắn bị phỏng.
Rõ ràng Ninh Vũ với Tống Ngôn Khê không phải như vậy mà. Tay của Ninh Vũ chỉ mới bị cành cây làm xước một chút, không hề chảy máu, chỉ để lại một đường trắng nho nhỏ, Tống Ngôn Khê đã nâng tay Ninh Vũ lên thổi thổi thật lâu, vừa an ủi vừa dỗ dành.
Trước đây A Thịnh cũng không phải như vậy. Nước trà do A Thịnh đưa cho hắn chưa hề làm hắn bị phỏng. Hạ Như Phong chợt nhớ tới hồi trước, mỗi khi A Thịnh đưa chén trà đến tay hắn, lúc nào cũng sẽ tự lấy ngón tay sờ sờ thành chén thử nhiệt một chút, sau đó mới đưa cho hắn uống.
Hạ Như Phong đau miệng, tâm tình không tốt, cũng không có hứng ăn cơm nữa.
Thế nhưng, thật lâu sau, A Thịnh vẫn không phát hiện sự khác thường của hắn. Hiện tại hắn vừa đói bụng, vừa đau miệng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu Ninh Vũ bị vậy thì Tống Ngôn Khê chắc chắn sẽ đau lòng vây quanh Ninh Vũ hỏi tới hỏi lui rồi.
Hạ Như Phong vào phòng, vừa định mở miệng nói chuyện liền bị A Thịnh ngăn cản.
Cao Thịnh đặt ngón trỏ lên môi ra dấu một chút, rồi chỉ chỉ Tiểu Hồ Lô, Tiểu Hồ Lô đang nằm trên giường say ngủ.
Hạ Như Phong ngồi chờ một hồi, cũng không thấy A Thịnh hỏi chuyện hắn, không nhịn được mà kéo kéo áo y, nhỏ giọng nói: “A Thịnh.”
Cao Thịnh cau mày nhìn Tiểu Hồ Lô, thấy bé không bị đánh thức mới đáp lời: “Cái gì?”
Tiểu Hồ Lô một khi khóc lên thì rất khó dỗ, hơn nữa lúc mới tỉnh dậy tính khí cũng rất xấu, nếu tỉnh do bị đánh thức mà không phải ngủ đến tự tỉnh thì sẽ khóc đến tối cả mặt mày.
Hạ Như Phòng thè lưỡi, ra hiệu cho A Thịnh nhìn vào đầu lưỡi của mình: “Đau.”
Cao Thịnh nhìn lướt qua, không thấy có gì không ổn, vốn chuyện y cần làm đã rất nhiều rồi, không hề được rảnh rỗi nghỉ ngơi dù chỉ một chút, buổi tối cũng phải canh để thức dậy đút Tiểu Hồ Lô ăn, cho nó đi tiểu, nên giờ có hơi không kiên nhẫn: “Ngươi ra ngoài bảo người gọi đại phu đến đi.”
Y không phải đại phu, nói cho y y cũng không thể giải quyết được. Tiểu thị hầu hạ bên ngoài nhiều như vậy, chút chuyện nhỏ này còn đi nói với y nữa, đâu phải trẻ con ngây thơ không biết gì nữa đâu, đúng là lập dị.
Hạ Như Phong ảo não sai người đi mời đại phu, sau đó cầm thuốc, nghe đại phu ngồi một bên nói những điều cần chú ý cùng với phương pháp sử dụng thuốc.
A Thịnh không có ở đây, tiểu thị chỉ nghe lệnh, không thể tự quyết định được. Cho nên Hạ Như Phong đành phải tự nhớ hết mọi thứ, cả thuốc cũng không biết nhờ ai bôi giùm nữa, tự mình bôi thì nhìn gương lại không rõ tí nào.
Cầm thuốc đến nhờ Cao Thịnh, Cao Thịnh vung vung tay: “Bảo tiểu thị thiếp thân của ngươi bôi đi.” Cao Thịnh quạt gió cho Tiểu Hồ Lô, tránh không cho Tiểu Hồ Lô bị muỗi đốt.
Lúc chạng vạng đi đến đại sảnh, Hạ chủ quân nhắc tới chuyện nạp thị cho Hạ Như Phong, một bên là cha hắn, một bên là A Thịnh, Hạ Như Phong đứng ở giữa hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an lúng túng.
“Thịnh, ngươi có người nào muốn ứng cử không, Như Phong tiểu tử này lúc nào cũng không an phận, không biết tự chăm sóc bản thân mình, hiện giờ ngươi bận chăm sóc Tiểu Hồ Lô còn chưa xong, ta định tìm vài đệ đệ đến chia sẻ công việc giúp ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Hạ Như Phong thấy Cao Thịnh nhìn mình vài lần như đang xác định cái gì, sau đó mới cụp mắt nói: “Cha nói đúng, về phần ứng cử viên, cha với phu quân thích là được. Ta sống ở Uyển thành không lâu, không quen biết nhiều người cho lắm, không thể giúp phu quân chọn được, đành nhờ hết vào cha.”
Hạ chủ quân vô cùng hài lòng, lời này có nghĩa là mọi chuyện đều giao cho y xử lý hết, tuy chủ quân này của Như Phong diện mạo không tốt lắm, nhưng rất hiểu chuyện, là một người biết nghe lời.
Hạ Như Phong nhìn khuôn mặt vô hỉ vô bi của Cao Thịnh, đột nhiên cảm thấy hành động im lặng của hắn lúc nãy là một sai lầm vô cùng lớn, khiến cho hắn mất đi thứ gì đó rất quan trọng. E là từ giờ trở đi, hắn không thể có lại A Thịnh luôn bất động thanh sắc giúp hắn thử nhiệt trước khi uống trà kia nữa rồi.
“Cha, ta không nạp thị lang đâu.”
Hạ Như Phong đột ngột lên tiếng, làm Hạ chủ quân và Cao Thịnh đều phải giật mình, hai người quay sang nhìn hắn.
Hạ Như Phong nhấn mạnh thêm một lần: “Ta không nạp thị đâu. Nếu qua được kỳ thi lần này, ta định sẽ tiếp tục thi Hương, không qua thì sẽ ôn để chuẩn bị thi lại đồng sinh tiếp, ta không muốn có thị lang này nọ làm ta phân tâm.”
Hạ chủ quân kinh ngạc khi nghe Hạ Như Phong nói ra chí hướng vĩ đại như thế, đầu tiên là vui mừng vì Hạ Như Phong có chí tiến thủ, sau đó lại không đồng ý với vế sau của Hạ Như Phong: “Thành gia với lập nghiệp chẳng ảnh hưởng gì đến nhau cả, chưa kể nếu gặp được người vừa ý, còn có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ ngươi, chăm sóc chu đáo cho ngươi, chẳng phải ngươi cũng có thể chuyên tâm học hành hơn sao? Hơn nữa thừa dịp tuổi trẻ khỏe mạnh mà sinh thêm vài đứa nữa đi, ta giúp ngươi trông một chút cũng được mà.”
“Mấy cái ôn nhu xinh đẹp đấy, ta sợ sẽ bị trầm mê trong ôn nhu hương, không thể tập trung học tập.”
Hạ Như Phong nói trúng điều Hạ chủ quân lo lắng nhất. Vốn y sợ Hạ Như Phong sẽ dồn hết tình yêu của mình cho một người, trầm mình vào đó. Người xưa có câu tình thâm không thọ, nếu có gì bất trắc thì chắc chắn sẽ vì tình mà bị tổn thương.
Nếu chỉ đơn thuần yêu thích sắc đẹp của một người, mất cái này, thương tâm một hồi rồi có người khác đẹp hơn để thay thế. Cho nên y mới muốn tìm vài người ôn nhu xinh đẹp, phân tán tình yêu của nhi tử, thế nhưng nói đến chuyện tiền đồ thì ôn nhu hương lại là điều tối kỵ.
Hạ chủ quân chợt không chắc chắn lắm về quyết định của mình. Chuyện nạp thị lang cũng tạm thời bị dẹp sang một bên.
Tiểu Táo đã biết gọi “cha”, làm Tống Ngôn Khê vô cùng vui vẻ.
Ninh Vũ vội đến bốc lửa, lập tức lấy hết các loại đồ chơi bảo bối này nọ ra mê hoặc Tiểu Táo: “Gọi phụ thân đi, gọi phụ thân rồi ta sẽ cho ngươi hết.”
Tiểu Táo giơ tay lên muốn bắt, làm cách nào cũng không với tới được, lập tức khóc toáng lên. Tống Ngôn Khê nhanh chóng đoạt lấy đồ từ tay Ninh Vũ đưa cho Tiểu Táo.
Tiểu Táo vừa cầm được liền cười, miệng ngọng ngọng kêu “cha”, khiến Ninh Vũ vô cùng đau lòng. Định đi hỏi Ninh cha, xem hồi đó hắn học cách gọi phụ thân như thế nào.
Lúc Ninh Vũ cầm đồ đi ngang qua cửa sổ, tình cờ trông thấy Tống Ngôn Khê lén lút dạy Tiểu Táo gọi “phụ thân”.
“Tiểu Táo ngoan, nhìn miệng của cha này, phụ~ thân~”
Nói liên tục mười mấy lần, Tiểu Táo vẫn chỉ ngồi đó chơi, không chịu mở miệng học.
Tống Ngôn Khê nhìn mà mệt tâm: “Ai, Tiểu Táo ngốc, không chịu gọi phụ thân gì cả, ngươi mà còn như vậy thì cha không thương ngươi nữa đâu.”
Ninh Vũ tựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn hai người trong phòng, Tống Ngôn Khê vẫn chưa bỏ ý định dạy Tiểu Táo gọi phụ thân, vận dụng hết tất cả các loại phương thức cưỡng ép dụ dỗ, không cần biết Tiểu Táo có hiểu hay không.
Hết chương
Editor: tự nhiên thấy tội cho Hạ Tiểu Phong, chỉ vì một phút chần chừ mà không còn được yêu như trước TvT Thật ra cách hành xử của Hạ Tiểu Phong cũng dễ hiểu mà, vừa không trải qua những chuyện như Ninh Vũ, vừa sống trong gia đình xem chuyện tam phu tứ thiếp là bình thường, bản thân cũng còn trẻ người non dạ, dễ tin người, không có tính kiên định, nên mới người lớn nói gì nghe đấy (ai dám cãi lời cha mẹ đâu), cuối cùng phun ra được câu từ chối là đã tốt lắm rồi =))
Mấy chương sau tác giả không nói gì về cặp này nữa, chỉ tập trung vào cặp chính và quá trình Tiểu Táo trưởng thành, nên hy vọng Hạ Tiểu Phong vẫn kiên định với ý không nạp thị của mình và sau khi thấy thế, Cao Thịnh sẽ đặt niềm tin vào Hạ Tiểu Phong thêm một lần nữa TvT