Thất Tử bưng hộp cơm đi vào một góc, vừa ngồi xuống mở nắp hộp ra liền muốn nổi bão: “Mẹ nó, ngày hôm qua còn có mấy hạt cơm, hôm nay ngay cả bóng một cọn rau cũng không có.” Thất Tử dùng sức cắn chiếc bánh mì đen khó ăn, một bên than thở oán giận, một bên xoắn cái bánh mì.
Y Kình lướt qua hắn, lặng lẽ ở bên tai Thất Tử nói: “Đêm nay đi.” Sau đó lướt qua Thất Tử đi đến chỗ nghỉ của mình.
Rốt cục cũng có thể rời đi, tâm tình Thất Tử tươi tỉnh hẳn lên, bánh mì trong miệng cũng không khó ăn như trước nữa.
Nhóm người trong lều đã sớm ngủ say, Thất Tử vẫn không ngủ chờ Y Kình vẫn đang chậm chạp không chịu tiến hành kế hoạch, hắn có chút nóng vội.
Lính tuần đêm cũng đã đổi ca ba lần, trời cũng đã sắp sáng đến nơi, chút nữa lính tuần đổi ca cuối cùng, đến lúc đó muốn chạy cũng sẽ không còn cơ hội.
Hai gã lính canh ngồi cạnh đống lửa cười ha ha, một người lấy ra hai điếu thuốc được cất dấu như bảo bối, đưa một cái cho người kia, bọn họ cùng nhau châm thuốc lá, chậm rãi hút thuốc, rất nhanh liền lộ ra bộ dạng say thuốc.
Thất Tử hừ một tiếng, thầm nghĩ: “Không phải bọn chúng đang hít ma túy chức?” Trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy ở trên mặt đá phía xa có một ánh sáng bất chợt lóe.
Không chút đề phòng bị người vỗ nhẹ bên vai, hắn quay đầu, Y Kình đứng ở phía sau đích, trên tay còn cầm một chiếc gương nhỏ.
Khi hắn quay lại, ánh sáng trên mặt đá đã không còn nữa.
Thất Tử thử đụng đến người phụ nữ đang ôm đứa trẻ ngủ say bên cạnh, xác định cô ta không thức dậy, trộm ôm lấy đứa bé.
Y Kình thấy hắn ôm đứa bé đi ra, nhíu mày: “Con không thể đưa nó đi cùng, nó sẽ đem đến nhiều nguy hiểm cho chúng ta.”
“Tôi muốn đưa nó đi.” Ánh mắt ngang ngạnh không chịu thỏa hiệp của Thất Tử nhìn thẳng vào Y Kình.
“Kẹt”, Tiếng động phát ra từ trước cửa trại của bính lính.
Y Kình nói: “Đi.”
Bọn họ chạy về phía tảng đá vừa mới phản chiếu ánh sáng vừa rồi, chạy xuyên qua khe núi.
Lam Diệp nhìn thấy hai người lập tức nói: “Các người làm gì mà bây giờ mới đến?……” Hắn ta bỗng nhiên hạ giọng, “Sao lại mang theo nó ra?”
Lam Diệp dùng hết nước miếng nói cho Thất Tử nghe, nhưng hắn vẫn cứng đầu không chịu đem đứa bé cho hắn ta đưa về, gắt gao ôm chặt nó, còn hung tợn trừng hắn.
Lam Diệp bị trừng đến hoảng, sau đó cấm khẩu, hơn nữa trời sáng hắn ta phải quay lại nơi cắm trại, không có thừa thời gian đứng đây làm loạn với Thất Tử.
Chỉ có thể trách hắn mệnh khổ, gặp phải tổ tông không ăn mềm không ăn cứng như cậu ta.
Lam Diệp cầm chiếc ba lô từ trên mặt đất lên ném cho Y Kình: “Bên trong có nước và đồ ăn.” Tiếp theo hắn đưa cho y khẩu súng đã được chuẩn bị tốt và một tấm bản đồ, “Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, trước trưa mai là hai người có thể đến được chốt biên phòng phụ cận nơi đặt M-.” Sau đó Lam Diệp trịnh trọng nói, “Chúc cậu may mắn, người anh em.”
Tạm biệt Lam Diệp xong, hai người lớn mang theo một đứa trẻ mới chào đời được ba ngày cùng bước trên con đường giải thoát chính mình.
Trên đường, đứa bé đột nhiên khóc oa oa lên, Thất Tử dỗ như thế nào nó vẫn không chịu ngừng khóc, làm cho hắn cuống đên mồ hôi chảy đầy đầu.
“Bé ngoan không khóc, không khóc nha, ba ba thương, bé ngoan không khóc, không khóc……”
Thất Tử nóng vội lau những giọt nước mắt của đứa bé, Y Kình thấy đau lòng, im lặng đứng dậy đi về phía sa mạc tối đen lạnh lẽo.
Thất Tử khó thở rống to: “Mẹ nó, ông định bỏ bọn tôi ở lại phải không? Đi tìm chết đi, khốn kiếp.” Nước mắt giống như nước lũ tràn vỡ đê trào ra, “Bé ngoan đừng khóc nữa, có ba ba ở đây.”
Đứa bé khóc càng lớn, Thất Tử ôm nó cùng nhau khóc.
Tim hắn vừa đau vừa khó chịu, đau chính là vì Y Kình không nói một tiếng liền vứt bỏ hắn, khó chịu chính là đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải cùng chết với hắn ở vách đá này, đến ngay cả người nhặt xác cũng không có, chỉ được lợi cho bọn kền kền.
Không bao lâu sau, Y Kình kéo theo một con sói mẹ trở về, y nhìn một lớn một nhỏ khóc đến kinh thiên động địa, không biết là nên cười hay là nên tức.
Y vắt sữa của con sói ra, tiếp lấy đứa bé.
Nhìn đứa bé ngoan ngoãn nằm trong lòng Y Kình im lặng uống sữa, Thất Tử lung tung chùi nước mắt: “Coi như ông có lương tâm.” Sau đó kéo ba lô, lôi ra một gói bánh bích quy, dùng răng xé mở, thô lỗ ném vào miệng nhai.
Y Kình nhìn hắn vừa nhìn đứa bé vừa phồng miệng nhai bánh, dở khóc dở cười, cố ý lấy khổ nói: “Chính con vẫn là một đứa nhỏ, đã muốn làm ba ba của người khác, có phải là còn quá sớm hay không?”
Thất Tử hung dữ ôm lấy bảo bối: “Không cần ông đút.”
Nhìn Thất Tử long ngóng tay chân học động tác bón sữa cho bé con của mình, y kình buồn cười cong cong khóe miệng.
Giải quyết xong bữa ăn của bé con, bọn họ tiếp tục di chuyển, đúng thời gian dự tính, bọn họ đến được căn cứ biên giới phụ cận.
Y Kình tra đạn vào súng, quay đầu nhìn Thất Tử đang chuyên tâm lấy sữa của con sói cái bón đứa bé ăn, nụ cười xinh đẹp trên môi hấp dẫn ánh mắt y.
Thất Tử nâng đầu lên đối diện ngay với tầm mắt Y Kình, hắn sửng sốt một chút, trầm ngâm mặt hỏi: “Bây giờ tính làm gì?”
Y Kình buộc lại dây giày: “Con ở lại đây.”
Thất Tử chém đinh chặt sắt cự tuyệt: “Chúng ta cùng đi.”
“Con có thể đi, để đứa bé lại.”
“Dẫn nó theo cùng.”
“Ta không thể cùng lúc chiếu cố cả hai.”
“Tôi có thể chăm sóc nó.”
Y Kình trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói: “Nếu nó khóc một tiếng, ta sẽ lập tức giết nó.”
“Nó sẽ không khóc.” Thất Tử nhìn đứa bé nằm trong ngực mình, “Bé ngoan rất ngoan đúng không?”
Bé cưng cười khanh khách, đung đưa bàn tay nhỏ bé.
Thất Tử dùng dây lưng cố định bảo bối trước ngực mình, cùng Y Kình lặng lẽ đột nhập vào căn cứ–
Y Kình đi vào phòng đặt bàn điều khiển của phản ứng đôi M-, y nhìn quanh bốn phía một vòng rồi mới đi về phía bàn điều khiển.
Chỉ một giây sau, một đám binh lính từ bốn phương tám hướng trào ra bao vây lấy y, y như có như không cong khóe miệng.
Ai Tát Nhĩ đi tới, ánh mắt như trêu chọc như mỉa mai nhìn y: “Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng một mình ngươi có thể phá hủy nó sao?”
Y Kình thản nhiên buông súng, ném nó về phía đám lính.
” Y Chức ở đâu?”
“Ngài sẽ biết nhanh thôi.”
Lời nói của Y Kình còn chưa dứt, cách không xa đột nhiên phát ra một tiếng nổ.
phản ứng đôi M- không ai đoán được đột ngột nổ mạnh, tiếp theo là tiếng nổ lớn hơn nữa, kịch liệt đánh bay đám lính không chuẩn bị trước.
Y Kình ngay ở tiếng nổ đầu tiên đã lập tức xông ra ngoài, lửa cháy lớn tràn theo thông đạo chạy dọc theo đường đi, đuổi sát ngay sau lưng y, đúng thời điểm nguy kịch căn cứ bị phá hủy hoàn toàn y chạy ra khỏi thông đạo, cả người bị song nhiệt đánh bay một đoạn.
Ánh lửa chiếu sáng cả thung lũng đến tận trời.
Thất Tử mở cửa xe jeep, kêu to: “Lên xe.”
Y Kình nhanh chóng đứng lên lên xe, chiếc xe mang theo hai người nghĩa vô phản cố (không gì cản được) lao về phía trước.
Bảo bối được cố định ở ghế sau, gương mặt nhỏ nhắn đầy hơi sữa phản chiếu anh lửa đỏ rực, vui vẻ vừa vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn vừa khanh khách cười, bày ra vẻ mặt bé đang vô cùng hưng phấn, HIGH đến không ngừng được.
Thất Tử thấy bảo bối cười đến vui vẻ, cũng đột nhiên cười theo, hưng phấn kêu ngao ngao ngao.
Nhìn một lớn một nhỏ, Y Kình dở khóc dở cười.
Xe chạy đến một thung lũng thì dừng lại, Y Kình nhìn lên trời, giơ súng bắn chỉ thiên vài viên, rất nhanh sau đó, từ trên không trung vọng xuống tiếng động cơ mô tơ, một chiếc trực thăng đang bay về phía hai người.
Cùng lúc đó, Ai Tát Nhĩ mang theo người cũng đã đuổi kịp đến.
“Y Chức–” Nhìn thấy Thất Tử, Ai Tát Nhĩ lập tức vui mừng, nhưng ngay sau đó biểu tình hắn ta liền thay đổi, “Mặt của em sao vậy?”
Trực thăng tiếp ứng đã bay đến trên đầu hai người.
Thất Tử không trả lời Ai Tát Nhĩ, Y Kình lại kéo hắn qua chỗ mình, đáp lại câu hỏi của hắn ta.
Khoảnh khắc khi băng gạc trên mặt bị tháo xuống, Thất Tử giật mình một chút, rồi lại nhìn chằm chằm Ai Tát Nhĩ.
Nhìn thấy vết thương dữ tơn trên mặt Thất Tử, Ai Tát Nhĩ giật mình, nháy mắt ngẩn người trừng lớn mắt.
Vết thương đó cơ hồ chiếm nửa gương mặt của hắn, nhìn thấy ghê người.
“Là ai làm?” Ai Tát Nhĩ hỏi, đôi mắt tràn ngập sát khí.
” Đạt Lỗ Khắc.” Y Kình phun ra ba chữ rõ ràng.
Ánh mắt Ai Tát Nhĩ đột nhiên run rẩy, hắn ta phi thường giật mình.
“Ta cho ngài thời gian một tháng, nếu một tháng sau Đạt Lỗ Khắc còn sống, ta sẽ tự mình tiến lão đến địa ngục.” Giọng nói Y Kình lạnh băng.
Chú ruột của mình lại là người làm hại người mình yêu, Ai Tát Nhĩ nhất thời không biết nói gì.
Đạt Lỗ Khắc là loại người gì hắn rất rõ ràng, nhưng mà bắt hắn phải tự tay đâm chú ruột của mình……
Ngay tại lúc Ai Tát Nhĩ đang trầm tư lâm vào cục diện tự mình rối rắm, thì trực thăng trên đầu bọn họ đã thả thang dây xuống.
Ai Tát Nhĩ phục hồi ra lệnh cho binh lính: “Không được để cho bọn họ chạy.”
(hình như ở đây bị thiếu hay sao á @@)
Ai Tát Nhĩ lại nói: “Quên đi, để cho bọn họ đi đi.”
Nhìn chiếc trực thăng bay xa hòa lẫn trong bóng đêm, trong lòng Ai Tát Nhĩ ngổn ngang trăm mối.
Không giữ lại được thì cuối cùng vẫn không giữ được, thật không bằng thả hắn đi, còn có cơ hội.
Ai Tát Nhĩ xoay người: “Đến Hắc thành.”
hết chương .
P/s: Cũng sắp hết rồi:v.