Editor: Tứ Phương Team
Hứa Hân cũng không thèm để ý, trả thù thì cứ trả thù đi!
Nhưng mà những tiểu chiến sĩ này xui xẻo rồi, bị một Bạch Liên hoa làm cho hồn xiêu phách lạc.
Thật không dễ dàng để vào trong huyện, xe dừng lại, cô vội vã xuống xe. Nhưng mà đi đến phía trước phát hiện cửa xe trước mặt đã mở rồi, Tống Tiểu Hoa với tư thế thắng cuộc đi xuống, đến bên cạnh cô nói: “Thì ra là em gái nhỏ, chị không biết em ở phía sau chịu lạnh, sao không lên phía trước chen lấn một chút.”
“Tôi thích ở phía sau, mát mẻ, hơn nữa cũng không muốn quấy rầy đến hai người.” Nói xong lời này thì mặt chiến sĩ họ Ngô kia đỏ ửng lên, nhưng Tống Tiểu Hoa ngay lập tức nói: “Em gái em đừng nói lung tung, chúng ta… Chúng ta không có gì cả.”
Liếc cô ta một cái, đây là đã bắt đầu cấu kết rồi à, chỉ là cô không biết chuyện trong quân đội?
Nhưng Hứa Hân cũng chẳng muốn nhắc nhở cô ta, để xem cô ta có thể thông đồng được bao nhiêu việc.
Không cùng cô ta nói nhảm nhiều, liền đi hướng về trong huyện.
“Em gái, em đi làm gì, có muốn chị giúp đỡ không…”
“Tôi tới bệnh viện, chị cần làm cái gì thì làm đi, nhưng đừng lôi lôi kéo kéo tôi nữa, sợ về sau lại truyền ra chuyện tôi trách móc chị. Người đồng chí họ Ngô này thấy rõ rồi, tôi hôm nay cũng không có mắng chị, cũng không có cho chị xem sắc mặt, cứ như vậy đi, tạm biệt.” Hứa Hân vung tay lên, phóng khoáng bước đi.
Đối với nội thành cô vẫn còn hiểu rõ, cho nên rất nhanh liền tới được bệnh viện. Ở bên ngoài mua một ít điểm tâm, sau đó mới đi tới phòng bệnh của Thiệu Kiến Minh.
Hiện tại thời tiết cuối thu đã rất lạnh rồi, cho nên trong phòng bệnh cũng không có ấm lắm. Vừa vào cửa cô liền thấy một gương mặt đàn ông có bảy tám phần giống Thiệu Kiến Quốc nằm ở cách cửa không xa, cảm giác anh ta hẳn là Thiệu Kiến Minh rồi. Huống chi Trương Tú Lan còn ngồi ở bên cạnh kia, đang cho Thiệu Kiến Minh uống nước.
“Chị, anh hai.” Cô đi vào gọi một tiếng, sau đó đem điểm tâm mua tới đặt ở trên giường.
Trương Tú Lan lập tức đứng lên, sau đó nói: “Là em dâu hả, sao em lại tới đây?”
“À…, Thiệu Kiến Quốc trở về nhưng lại có chút lo lắng cho anh hai nên bảo em tới thăm anh.”
Bọn họ định ngồi trên ghế nhỏ, nhưng Trương Tú Lan lại ngồi trên giường có phần không được tự nhiên. Dù sao đây cũng là bệnh viện, cho nên đồ đạc mang theo bày ra rất lộn xộn, cô vừa nhìn Hứa Hân trước lại vừa liếc đống đồ bày ra, rất sợ bừa bãi như thế này sẽ bị cười chê.
Một thời Hứa Hân từng trải qua rồi làm sao lại để ý những thứ này, cười hỏi: “Anh hai có đỡ hơn chưa?”
Thiệu Kiến Minh nhìn cô một cái, hỏi: “Kiến Quốc đâu, sao nó không tới, đơn vị có việc sao?”
“Không phải, anh ấy bị thương nhẹ, ở trên đùi cho nên không tới được ạ.”
“Cái gì?” Sắc mặt Thiệu Kiến Quốc liền trở nên khó coi.
“Anh ấy không sao, đã về nhà nghỉ ngơi trên giường rồi, anh hai không cần lo lắng, cứ dưỡng thương thật tốt đi.” Hứa Hân lập tức an ủi, xem ra anh hai này còn rất quan tâm em trai.
Nhưng Thiệu Kiến Minh lại nói: “Tú Lan, em cùng em dâu đi thăm chú hai đi.”
Hứa Hân không khỏi mở miệng cười nói: “Anh hai, hai người bệnh các anh cũng thật là, không có việc gì thì bảo bọn em chạy loạn làm cái gì. Anh ấy không sao, không cần người chăm sóc, chỉ qua là đi lại khó khăn cho nên em mới không bảo anh ấy tới đây.”
“Vậy… Được rồi!” Thiệu Kiến Minh không quá hiểu rõ người em dâu này nên liền không phản bác lời cô, sau đó Trương Tú Lan lại hỏi tới Hổ Nữu.
“Bé con kia cũng không phải lo nghĩ nhiều, cho ăn no liền ngủ, ngủ dậy cũng không khóc.” Hứa Hân cực kỳ thích cậu nhóc này, thật là một đứa bé ngọt ngào.
“Đáng tiếc là một cô bé.” Trương Tú Lan có phần tiếc nuối nói.
“Cô lo cái gì, cô chính là ba mẹ của Tiểu Miên, sau này cô bé đối mặt với các người, các người mới biết được con gái mình tốt như thế nào.” Thời đại bây giờ mọi người đều là trọng nam khinh nữ, hoặc là ít nhiều vài năm sau cũng vẫn như vậy.
“Em dâu, em thật biết nói chuyện, xem chị này, em đến lâu như vậy rồi cũng quên không rót cho em cốc nước.” Trương Tú Lan nói xong liền cầm ấm trà muốn đi pha nước, cô ngăn lại, nói: “Không vội, mọi người đều là người một nhà đừng để ý mấy cái này. Anh hai bị thương thế này phải bao lâu mới xuất viện được ạ?”
“Bác sĩ nói còn phải ở lại hơn hai ba ngày nữa, xương khớp không tốt trở về sẽ lại nặng hơn.” Trương Tú Lan nhíu mày, nói: “Lần này Kiến Minh phải rất lâu mới có thể đi làm, xem ra chỉ có thể trở về trong thôn tĩnh dưỡng thôi.”
“Sau khi trở về cũng đừng vội làm việc nặng, chờ Kiến Quốc rảnh rỗi giúp anh hỏi thử nhà máy có thể trở về làm công việc nhẹ nhàng được không đã.”
“Vậy phải làm phiền em dâu rồi.”
“Lại khách sáo rồi, đều người một nhà còn khách khí với em.”
Hứa Hân ngồi lại một lúc mới đi, Thiệu Kiến Minh thuộc loại tai nạn lao động, cho nên chi phí nằm viện đều do nhà máy chi trả, cũng không cần lo lắng quá mức.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô liền mua một hộp sữa bột, tiếp đó mua chút bột ngô mới lên xe trở về. Cô biết Thiệu Kiến Quốc thích ăn bánh ngô, nhất là trên chiếc nồi chuyên dụng kia, chẳng qua ở căn tin đặc biệt chú ý đám quân sĩ phía Nam cho nên không có chỗ nào đủ dinh dưỡng, cho dù là làm bột ngô cũng rất nhạt, bánh xốp hoặc trộn lẫn với bánh nướng, bột mì của bánh mì loại lớn. Thiệu Kiến Quốc không hề thích ăn những thứ này, kiếp trước Tống Tiểu Hoa cũng đến đây, sau đó đã làm bánh ngô một khoảng thời gian, Thiệu Kiến Quốc lúc ấy khó lắm đã khen cô ta một lần.
Lần này cô sẽ không thể để cho anh khen người đàn bà kia, ít nhất phải đem ánh mắt của anh đặt lên người cô mới được.
Vui vẻ rạo rực trở về nhà, lập tức phát hiện phòng bếp của mình lại bị người nào động vào rồi. Trong phòng Thiệu Kiến Quốc còn có người nói chuyện: “Em rể à, em gái chị từ nhỏ không quá khổ em nên khoan dung hơn với nó, tính tình cũng là nảy ra chút nhõng nhẽo. Chị làm cơm tối cho các em rồi, nó trở về hai người liền ăn đi, chị phải đi rồi, bằng không bị nó thấy lại nổi giận nữa.”
“Tống Tiểu Hoa, cô xong chưa?” Hứa Hân đứng ở cửa gầm lên một tiếng, sau đó nói: “Lại chưa từng gặp người nào có da mặt dày như cô, từng nói không cho cô tới cô thế nào còn đến, hơn nữa còn động phòng bếp của tôi. Có phải còn nấu một bữa cơm phải không hả?” Âm thanh của cô rất lớn lại mở cửa, cho nên đám chị dâu xung quanh hẳn cũng nghe rành mạch rõ ràng rồi. Sự việc lần trước đã phát triển đến nông nỗi kia, cô ta còn có mặt mũi tới đây động vào phòng bếp nhà em gái, tin rằng những người ngoài kia toàn bộ cũng sẽ không nói giúp cô ta rồi.
Có điều phòng bếp hôm nay lại biến thành sạch sẽ ngăn nắp, thậm chí đã ngửi thấy hương vị cơm chín. Phải biết rằng gia đình người bình thường rất ít làm cơm, cho dù muốn làm cũng là có chuyện gì hoặc là thật sự thèm ăn mới được.
Tống Tiểu Hoa liền từ bên trong đi ra, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thiệu Kiến Quốc. Mà Hứa Hân cũng không để ý cô ta nghĩ như thế nào liền nói: “Tôi không ở nhà, cô chạy tới phòng chồng tôi làm cái gì, cô cứ thích ngu ngốc ở đây như vậy thì tôi cho cô toại nguyện. Lần trước nấu cơm cho anh trai tôi, lần này lại nấu cho chồng tôi, lần sau còn muốn nấu cơm cho cha tôi nữa?” Nghe những lời không hay ho này, Tống Tiểu Hoa lập tức khoác tay nói: “Chị không, không làm cái gì?”
Hứa Hân đi tới phòng bếp nói: “Cô đã làm một bữa thịnh soạn như thế này còn nói không làm gì, một bữa cơm có thể ăn đến ngày mai, xem ra tôi phải tìm chỉ đạo viên Trình tới xem thử rồi.”
“Chị đi, bây giờ chị đi, vậy em rể…”
Một luồng giận dữ cũng không thể nhịn xuống nữa, lớn giọng với Thiệu Kiến Quốc bên trong nói: “Thiệu Kiến Quốc, anh giữ cô ta lại hay giữ tôi lại.”
Thiệu Kiến Quốc dĩ nhiên là từ bên trong đi ra, nhíu mày, Hứa Hân lập tức nhớ đến bản thân lại đi vào vết xe đổ kiếp trước, cho nên thấy được hai mu bàn tay đến lòng bàn tay anh bóp chính mình một phen, nước mắt bỗng chốc rào rạt nối tiếp nhau rơi xuống, nhưng cô lại cắn môi không nói lời nào.