Editor: Tứ Phương Team
Viên cảnh vệ nghe cô nói vậy liền nói: “Mời mấy vị ra ngoài, còn không đi tôi sẽ gọi người đến.”
Dù sao anh ta cũng là binh lính, vậy nên uy hiếp vẫn còn có tác dụng.
Tống Lão Oai rõ ràng không dám trêu vào, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ, lúc bọn họ rời đi Hứa Hân nhìn thấy Tống Tiểu Hoa quay đầu trừng mắt đầy hung ác, chẳng lẽ muốn báo thù cô sao?
Biết rõ cô ta như vậy, một tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó mà thôi.
Nhưng có thể đem người phụ nữ này đuổi đi cô thật sự rất vui vẻ, bị tát một cái cũng không là gì.
Vui vui vẻ vẻ mà đi vào nhà làm một ít bánh canh ăn, lúc này mới phát hiện trong nhà này đúng là không có cái gì ăn, rõ ràng có tủ lạnh nhưng không cắm điện. Hứa Hân cầm khăn lau lau tủ lạnh, sau đó lại nghĩ bây giờ là mùa thu, cần phải chuẩn bị một ít rau cải mùa thu rồi. Nhưng mà, đi một chuyến lên nội thành khá là tốn sức, có nên đợi Thiệu Kiến Quốc về rồi cùng đi hay không đây?
Nghĩ lại hay là bỏ đi, sau khi anh trở về liền bị thương, lại nói bản thân mấy ngày nay cũng ăn không phải sao? Vì để bản thân không đói chết, lại không muốn tăng thêm phiền phức cho tiểu chiến sĩ hay cứ đi mua sắm một chút nhỉ!
Vào phòng đem đồng tiền từ trong chăn cầm lên, ngoài ra còn tìm thấy sổ lương thực cùng với các loại phiếu sau đó bỏ vào trong ví da nhỏ. Cái ví da này là anh hai Hứa Bân tặng cô, kiếp trước cô đối với anh hai hận thì hận nhưng vẫn nhận được sự thương yêu của anh, nếu không cũng sẽ không cầm theo ví này qua đây.
Nhưng khi cầm theo túi đi ra ngoài cô nghĩ đến một chuyện, đó chính là quân đội cách nội thành khá xa, vậy nên mỗi ngày chỉ có giờ sáng có một chuyến xe khách, giờ chiều quay lại, sau đó chính là xe bổ sung của quân đội hoặc xe vận tải có thể vàn thành, nhưng dựa vào nhân phẩm đời trước có người chở cô đi mới lạ.
Nhớ đến đời trước, có vài xe vận tải nhìn thấy cô đều không phanh lại mà chạy như bay. Cảnh tượng đó, cho dù đã qua một đời vẫn rõ ràng mồn một trước mắt.
Được rồi, Hứa Hân trước đây chính là không có nhân duyên như thế.
Bỏ đi, để sáng ngày mai đi vậy. Hôm nay vẫn là tiếp tục thu dọn phòng ốc, nhìn xem có mảnh vải nào để cô tự làm áo ngực hay không, chỉ mặc áo yếm gì đó thật sự không quen.
Lúc kết hôn Hứa Bân mang đến vài mảnh vải, tìm thấy vừa nhìn một cái đây đích thực là vải tốt khá mỏng, lại thêm một lớp hoa văn mềm mại chắc là có thể làm. Còn tốt là cô có vài nguyên liệu này, cô cảm thấy bản thân có thể làm được.
Vừa vẽ vừa cắt nửa ngày, cuối cùng cũng làm ra một cái hình dạng đại khái. Vừa đem đồ cầm đến trước máy khâu thì nghe thấy có người đang gõ cửa còn gõ đến gấp gáp, Hứa Hân hiếu kỳ đi ra mở cửa thì nhìn thấy anh hai Hứa Bân một thân cảnh phục màu trắng đang tức giận trừng mắt đứng ở ngoài cửa. Bởi vì anh bị thương trong một nhiệm vụ không có cách nào ở lại trong bộ đội nên đành phải chuyển nghề, bây giờ làm ở cục công an trong nội thành, là một vị đội trưởng.
Đã năm không gặp rồi, nhất thời có chút kích động.
Cô đối với vị anh hai này vẫn có chút nhớ nhung, nhưng không nghĩ đến lần gặp lại này anh vậy mà lại trực tiếp lạnh giọng nói: “Em cũng quá đáng, bọn họ dẫu sao cũng là cha mẹ ruột của em, sao em lại kêu người đuổi bọn họ ra khỏi quân đội?”
Hứa Hân nhíu mày, đây là đến khởi binh vấn tội sao?
“Bọn họ đến nhà anh rồi?” Nhiệt tình của cô trong chốc lát đã bị dập tắt, lui người lại sau đó tiếp tục ngồi trước máy khâu làm việc, căn bản không để ý anh là đi vào hay là rời đi.
“Tiểu Hân, bọn họ rất nghèo, nhưng sao em có thể đem họ đuổi ra ngoài? Đứa nhỏ này khi nào mới hiểu chuyện.” Giọng điệu của Hứa Bân có chút không kiên nhẫn.
Hứa Hân thả khăn xuống lãnh đạm nói: “Sao anh không hỏi bọn họ đến làm gì đã trách em, bản thân em còn không lo được cho em sao có thể lo cho người khác được?”
“Cho dù đến làm cái gì, em đều nên khách khí một chút.” Hứa Bân ngồi xuống, sau đó nhìn xung quanh ngây ngẩn một lúc. Nghe nói Triệu Kiến Quốc đi ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, nhưng phòng này vẫn khá sạch sẽ, đây là ai thu dọn? Cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên người em gái, người vẫn là người lúc trước, nhưng luôn cảm thấy ở đâu đó có chút không giống.
Ồ, đúng rồi, nếu là lúc trước mình nói như vậy, cô đã sớm tức giận cãi nhau với anh rồi, lần này lại đối xử lạnh nhạt, đã xảy ra chuyện gì?
Thấy cô không nói gì, Hứa Bân liền nói: “Phòng này là bọn họ đến dọn dẹp?”
“Anh hai, anh là công an, thế nào mà lại có thể nhìn ra phòng này là do bọn họ thu dọn được? Hơn nữa anh chỉ nghe một phía bọn họ liền đến chất vấn nói em không đúng, lẽ nào không nhìn thấy mặt em đang sưng sao?” Hứa Hân tủi thân đưa một bên mặt ra cho anh nhìn, sau đó nghĩ đến hình thức khi ở chung với anh lúc trước, cô liền cáo trạng: “Anh nhìn xem, vừa đỏ vừa sưng, đụng đến liền đau.”
“Bọn họ thế mà lại đánh em?” Hứa Bân nhíu mày, dường như có chút tức giận.
Xem ra anh hai này đối với cô còn có chút tình cảm.
“Đúng vậy, đây là do vị cha ruột kia của em đánh. Chỉ vì em từ chối tìm công việc cho con gái của ông ta, anh cũng biết em bây giờ thế nào, bản thân cũng không có công việc ở đâu ra cái khả năng mà có thể tìm công việc cho chị ta? Vậy nên em đưa tiền cho bọn họ, nhưng vị chị gái lần đầu tiên gặp mặt lại quỳ xuống xin em, anh nói có buồn nôn hay không?” Nói rồi nói dường như tìm về được cảm giác lúc trước, cũng có lẽ là hoài niệm, mà cũng có lẽ là rất vui vẻ có thể trọng sinh lại, vậy nên cô ngồi trước mặt Hứa Bân tiếp tục cáo trạng: “Cho dù bọn họ là cha mẹ ruột nhưng lại không có nuôi em, em ngay cả nhà bọn họ lớn lên như thế nào đều không biết, tại sao con trai họ kết hôn lại do em phụ trách? Khóc lóc nói với em bản thân không thể sống tiếp, lẽ nào không sống được là do em sai? Còn phải nuôi bọn họ cả đời? Lúc trước bố mẹ cũng cho bọn họ đồng tiền, cho dù là nhà chúng ta đồng này cũng có thể sống nửa năm rồi, bọn họ tiêu thế nào vậy?”
“Bọn họ nói như thế?”
“Đúng a, em không đáp ứng vị cha ruột kia liền muốn đánh em, còn mắng em, nếu không phải là chị Quách trên lầu kêu con trai tìm viên cảnh vệ đến, nói không chừng em bị bọn họ bắt nạt thành cái dạng gì rồi. Kết quả anh đến rồi không hỏi rõ trắng đen đã nói em, hừ…”
“…Được rồi, chuyện này không trách em được chưa, Tống Tiểu Hoa đó em đừng lo, anh sẽ sắp xếp. Dẫu sao cũng là người thân của em, sau này không được làm căng chuyện lên nữa.”
“Vậy anh đã không phải là người thân của em rồi à?”
Câu này năm qua cô muốn hỏi rồi, vậy nên lúc nói ra nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Mặc dù đời trước luôn ở bên ngoài bôn ba, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến phần thân tình này, nhưng không có mặt mũi quay về nhìn bọn họ.
Hứa Bân ngẩn ra một lúc, sau đó nói: “Em đương nhiên vẫn là em gái của anh.”
Hứa Hân cười khổ một tiếng nói: “Em biết cho dù em có làm cái gì cũng không thể quay về lúc trước. Nhưng mà sau này em sẽ không tìm phiền phức đến cho anh nữa. Chỉ cần anh vẫn coi em là em gái, là được.”
Sắc mặt Hứa Bân tốt hơn so với lúc nãy, an ủi cô nói: “Em đừng nghĩ nhiều, thực ra người trong nhà đều coi em là người thân.”
Thấy cô khóc cả mặt đầy nước mắt, Hứa Bân lôi ra cái khăn tay đưa cho cô: “Đều đã kết hôn rồi đừng như đứa trẻ khóc đến khóc đi nữa, lau nước mắt đi.”
Hứa Hân cầm lấy lau nước mắt, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì nói: “Anh hai, anh lái xe đến à?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Hứa Bân không thể hiểu được cô vì cái gì bỗng nhiêu thay đổi sắc mặt, lại theo thói quen nhíu mày.
Haizz, anh sẽ không cho rằng cô làm như vậy lại quay lại nội thành tìm Hứa gia gây phiền phức đi?
Đời trước cô đúng thật là náo loạn quá đáng, nhưng trong đó cũng bao gồm bọn họ luôn luôn tin tưởng đứa con gái ruột Tiểu Bạch Hoa mới như vậy. Sau khi trọng sinh, Hứa Hân sẽ không kỳ vọng vào Hứa gia nữa, sống cuộc sống của bản thân thật tối là được.