Thủ chiến vi tiệp
Khi Quân Ly Xuân lên thành, quân địch đã nghỉ chân ở năm trăm thước ngoại. Đây là trận chiến đầu tiên sau khi bọn họ tới Du quốc, phải thắng. Quân Ly Xuân lệnh Lăng Hồng Chi làm tiên phong, không cần thật sự chống chọi, chỉ cần dẫn quân địch vào khoảng bẫy tối hôm qua đào là được. Quân Thừa Vinh dẫn quân cánh trái, một phó tướng khác dẫn dắt quân cánh phải, từ hai sườn bọc đánh. Đồng thời đem dầu hỏa, nếu chống cọi với cùng quân tiên phong đối phương, cũng tốt phòng ngừa vạn nhất. Mà một nguyên phó tướng còn lại sẽ cùng Quân Ly Xuân đứng ở trên tường thành, an bài cung tiến thủ phòng ngự.
Tiếng trống khởi, cửa thành mở, Lăng Hồng Chi mang binh ra khỏi thành, cùng quân địch từ xa tương đối. Lĩnh binh quân địch là Sí Trạch đại tướng Tương Khoát, người này vừa cao vừa béo, lực lớn vô đối, hai thanh thùy đồng cầm trong tay, rất bắt mắt. Lăng Hồng Chi không khỏi suy nghĩ, loại sức nặng này, cũng thật làm khó con ngựa hắn cưỡi quá.
“Nghe nói Lân Vương Nghiệp quốc đã đến, sao lại không thấy bóng người? Bản tướng quân còn muốn gặp bạn nhỏ Lân Vương đây.” Giọng Tương Khoát rất lớn, trung khí mười phần, trong nét cười còn mang một tia khinh thường.
Đối với loại khiêu chiến tầm thường này, Quân Ly Xuân từ trước đến nay không quan tâm, chủ tướng có vững, trong quân mới có thể vững.
Lăng Hồng Chi cũng lười nhiều lời cùng hắn, chỉ nói: “Muốn đánh thì đánh, vô nghĩa làm gì?”
“Ngươi là ai? Bản tướng quân hôm nay tâm tình tốt, tạm có thể nhớ tên của ngươi một chút, chờ hôm nay ngươi hồn lìa xác, bản tướng quân tâm tình tốt, nói không chừng còn có thể rải chén rượu cho ngươi.” Tương Khoát cười nói.
“Không cần nhớ, muốn rải rượu cho ta, cũng phải xem có mạng mà làm hay không.” Lăng Hồng Chi đến, kẹp bụng ngựa chạy đến trước.
Tương Khoát thấy hắn đánh tới, lệnh phó tướng bên người ứng chiến. Phó tướng ngự mã ra đón.
Vị trí hôm qua đào bẫy Lăng Hồng Chi nhớ rất rõ ràng, liền cố ý tìm một vị trí không có bẫy, chống lại phó tướng địch quân. Hơn mười chiêu sau, phó tướng địch quân liền rơi xuống hạ phong, cũng lui về phía sau.
Đứng ở trên tường thành Quân Ly Xuân nhìn phó tướng địch quân phải rời khỏi vị trí, bởi vì tranh đấu, chỗ Lăng Hồng Chi chọn vốn tốt đã sắp lệch khỏi quỹ đạo, nếu phó tướng địch quân hiện tại lui về, rất có thể sẽ ngã vào bẫy. Như vậy bẫy sẽ bại lộ, sẽ không còn tác dụng.
Lăng Hồng Chi cũng phát hiện vấn đề, cũng hết sức bám trụ phó tướng địch quân, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Thấy tình thế, Quân Ly Xuân lấy trường cung một bên sang, lấy ra ba mũi tên, gắn vào cung, lập tức nhẹ buông tay, ba mũi tên theo tiếng bay ra, xuyên qua vài trăm thước. Tương Khoát nghe tiếng nhìn, tức khắc giơ chuy chắn. Nhưng góc độ Quân Ly Xuân bắn tên rất xảo quyệt, Tương Khoát đỡ được hai mũi, lại bị mũi thứ ba bắn trúng đùi.
Tương Khoát nổi giận, nhổ tên ra, nâng chuy hô to, “Xông lên cho ta! Hôm nay bản tướng nhất định phải dỡ thành kia!”
Trống trận dày đặc, đại quân địch quân nghe lệnh bắt đầu xông tới hướng cửa thành. Lăng Hồng Chi thấy đúng giờ cơ, quay đầu ngựa lại, chạy về hướng quân ta. Mà lúc này, các tướng sĩ Nghiệp quốc chờ ở phía sau cũng bắt đầu xông về trước, làm ra một bộ tư thế nghênh chiến, mê hoặc đối phương. (thề là tui edit câu cuối này tui suy nghĩ không có trong sáng gì đâu == cơ mà đúng từ “mê hoặc” a ==)
Không bao lâu, chợt nghe từ địch quân truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Đợi bẫy lộ hết ra mặt đất, Lăng Hồng Chi mới chân chính đưa các tướng sĩ vọt đến, treo cổ địch binh không rơi vào bẫy. Mà hai cánh trái phải lúc này cũng rất nhanh bọc đánh quân địch, nội ứng ngoại hợp, dễ như trở bàn tay.
Tương Khoát thấy tình thế không tốt, hô lớn lui binh, nhưng xoay người chưa chạy được xa, liền đụng mặt cùng Quân Thừa Vinh. Quân Thừa Vinh cầm thưởng nghênh chiến, đánh nhau một trận, Quân Thừa Vinh sa sút. Ngay tại lúc hắn xem xét chuẩn cơ hội, chuẩn bị đâm thằng vào cổ đối phương, đột ngột ngực đau xót, khiến hắn cả người không thể thở, trường thương nhoáng lên một cái, ngã ngựa.
Lúc này Tương Khoát tinh thần tỉnh táo, cảm thấy trời chưa quên mình, nâng chuy đập qua. Ngay tại nháy mắt chuy đồng sắp nện xuống đầu Quân Thừa Vinh, Tương Khoát cảm thấy cần cổ chợt lạnh, đầu rời thân rớt nhào trên mặt đất.
Quân Ly Xuân đã tới vung đao dính máu, một tay kéo Quân Thừa Vinh lên, dưới chân đạp lên con ngựa của Tương Khoát, mượn lực bay ra ngoài, trực tiếp hạ xuống tường thành.
Quân Đại Nghiệp thấy tướng quân địch quân đã chết, lập tức thừa thắng xông lên, giết địch vô số, cũng bắt trên trăm địch binh, trận chiến mở màn báo thắng lợi.
Lăng Kì Ương tỉnh lại không thấy được Quân Ly Xuân, lại cảm thấy trong quân doanh có chút yên lặng quá đáng, cảm thấy có chút nghi hoặc. Cũng cố lờ đau nhức trên người, đứng dậy mặc y phục. Mới vén màn, liền thấy Mính Lễ chờ bên ngoài.
Gặp Lăng Kì Ương đi ra, Mính Lễ cười nói: “Vương phi tỉnh rồi, tiểu nhân múc nước đến cho ngài rửa mặt.”
Lăng Kì Ương nhìn khắp nơi, cảm giác người trong quân doanh đúng là thiếu rất nhiều, hỏi: “Vương gia đâu?”
“Vương phi đừng vội.” Mính Lễ cười tủm tỉm nói: “Buổi sáng quân địch đến nhiễu, Vương gia đi ứng chiến. Vừa mới nãy truyền đến tin tức, thủ chiến toàn thắng. Vương gia hiện tại đang an bài chuyện tiếp theo, quá lát nữa mới có thể trở về.”
Lăng Kì Ương không ngờ mình vậy mà lại ngủ qua mất thủ chiến luôn, cảm thấy có chút băn khoăn, hỏi: “Vương gia sao rồi? Có bị thương không?”
“Vương phi yên tâm, Vương gia không sao cả.” Mính Lễ cười cao hứng.
Lăng Kì Ương cũng yên tâm, lại nói: “Thương vong trong quân thế nào?”
“Cũng may, thương vong không nặng. Quân y đang cứu trị.” Mính Lễ vẫn canh giữ ởđây, cụ thể cũng không rõ ràng, chỉ là nghe người truyền lời nói như vậy.
“Ta đi nhìn xem.” Lăng Kì Ương nói xong định đi ra y trướng phía sau.
Mính Lễ nhanh chóng ngăn, nói: “Ngài vẫn là đến muộn chút đi, tốt xấu cũng ăn cơm đã. Bằng không lát nữa Vương gia trở về, sẽ trách tội tiểu nhân.”
Chuyện tối hôm qua Mính Lễ biết rõ, hơn nữa Vương phi hiện tại sắc mặt cũng không tốt, có thể thấy được đêm qua mệt nhọc. Nếu để Vương gia biết mình không có hầu hạ tốt, nói không chừng hắn sẽ biến mất ở Lân Vương phủ.
Lăng Kì Ương không muốn làm khó Mính Lễ, nhưng nếu lúc này không đi, thì không được. Đang nghĩ ngợi,tới, Cô Diệu từ trướng bên cạnh đi tới, gương mặt không có biểu cảm như trước cô đơn muốn chết.
Đánh giá sắc mặt Lăng Kì Ương một chút, đi tới đưa bình nhỏ cầm trong tay cho hắn, “Tự lo cho con đã.”
Lăng Kì Ương nhận cái bình, sắc mặt đỏ bừng, tên trên bình dược đã thuyết minh dược tính. Nghĩ mình tối hôm qua phóng túng chắc chắn đã để sư phụ nghe được, Lăng Kì Ương liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu không nói lời nào.
Cô Diệu cũng chưa nói hắn cái gì, chỉ nói: “Y trướng bên kia ta đến xem được rồi, con nghỉ ngơi đi.”
Nghe được sư phụ sẽ qua, Lăng Kì Ương cũng an tâm không ít, mím khóe miệng nói: “Vậy phiền sư phụ.”
Cô Diệu hơi hơi gật đầu, xoay người đi về hướng y trướng. Hắn tuy rằng tính tình lạnh lùng, nhưng với y giả, trị bệnh cứu người là bổn phận, tất không thể quên.
Quân Ly Xuân khi trở về, Lăng Kì Ương đã dùng qua điểm tâm, đang thu thập hòm thuốc, chuẩn bị đến y trướng xem thử. Dù sao mình đi theo đến đây, không làm gì cũng sẽ ảnh hưởng thanh danh Quân Ly Xuân.
“Sao lại dậy rồi?” Quân Ly Xuân cởi áo giáp, ôm lấy Lăng Kì Ương.
“Tỉnh liền dậy. Nghe Mính Lễ nói thủ chiến đắc thắng.” Lăng Kì Ương cười nói.
Quân Ly Xuân gật gật đầu, “Bất quá đây chỉ là mở đầu, về sau còn một trận ác liệt phải đánh.” Quân Ly Xuân không vui mừng, hai đời trước sau y đã trải qua nhiều chiến sự, mỗi trận chiến thắng lợi đều là dùng rất nhiều sinh mạng đổi lấy, cho nên cho dù thắng, cũng không có gì đáng vui sướng. Nhiều nhất chỉ có thể nói là dùng một số ít tính mạng, đổi lấy bình yên cho đại đa số người thôi.
“Lát nữa gọi Mính Lễ bưng nước đến, ngươi tắm một chút, ngủ một giấc.”
“Không sao, ta không mệt.” Quân Ly Xuân cười nói, đang nói, y mắt sắc thấy được bình nhỏ trên bàn, cầm lấy xem, hỏi: “Đây là cái gì?” Tên nhãn trên bình dược y đọc được, nhưng về phần có công dụng gì thì không biết.
Lăng Kì Ương ấp úng, nói: “Thuốc trị thương bình thường thôi.”
Quân Ly Xuân nhướn mày, “Thuốc trị thương bình thường? Vậy ngươi đỏ mặt làm gì?”
Lăng Kì Ương theo bản năng giơ tay sờ mặt, “Nào có......”
“Bé con, muốn gạt ta sao?” Quân Ly Xuân ôm lấy hắn, đặt lên giường, làm bộ hung dữ hỏi han: “Không có?” Lúc Lăng Kì Ương sắp xếp hòm thuốc, y cũng ở bên, cho nên dược nào y cũng đều có chút ấn tượng, nhưng cái bình này lại không có trong trí nhớ y.
“Không có...... Là sư phụ cho.” Lăng Kì Ương ăn ngay nói thật, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng hắn không muốn lừa Quân Ly Xuân.
“Sao?” Quân Ly Xuân mở bình ra, một mùi thơm tản ra, nghe rất thoải mái, “Để làm gì?” Thuốc trị thương Quân Ly Xuân từng thấy chưa đủ trăm loại cũng đến tám mươi, không biết thuốc trị thương cư nhiên lại thơm, cảm giác càng giống tình dược linh tinh, bất quá lấy tính cách Cô Diệu, sao lại tặng tình dược cho Lăng Kì Ương?
Lăng Kì Ương né tránh nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Là..... là thuốc trị thương chỗ kia......”
“Chỗ nào?” Quân Ly Xuân cười hỏi, y hiển nhiên hiểu được ý Lăng Kì Ương, chỉ là muốn trêu chọc hắn.
Lăng Kì Ương giương mắt nhìn, không thần tình đỏ bừng giống như Quân Ly Xuân nghĩ, mà là lập tức nổi giận, đẩy Quân Ly Xuân ra nói: “Không cần ngươi quản.” Nói xong rồi đi ra ngoài.
Quân Ly Xuân vội vàng kéo người trở về, cười nói: “Được rồi, đừng nóng giận, ta lần sau không trêu ngươi nữa.”
Lăng Kì Ương quay đầu không nhìn y.
Quân Ly Xuân giống như dỗ trẻ con xoa xoa đầu Lăng Kì Ương, “Kì Ương ngoan, đừng nóng giận.”
Lăng Kì Ương cúi đầu không nói. Kỳ thật hắn cũng không phải tức giận, chỉ là thẹn quá thành giận mà thôi.
Quân Ly Xuân nắm cằm hắn, bắt hắn nhìn về phía mình, hỏi: “Trên người vẫn khó chịu?”
Lăng Kì Ương lắc đầu, dỗi nói: “Hết rồi.”
“Vi phu giúp ngươi bôi dược.” Quân Ly Xuân nói xong, lại bế Lăng Kì Ương trở lại trên giường.
“Không cần, không sao.” Lăng Kì Ương đè lại bàn tay Quân Ly Xuân đang tháo đai lưng hắn.
“Vẫn là bôi chút dược đi, ta cũng an tâm một chút.” Động tác Quân Ly Xuân nhanh chóng kéo quần Lăng Kì Ương xuống, để hắn nằm ngang trên đùi mình, phần mông nâng lên. Nhìn nơi đó sưng lên, Quân Ly Xuân hơi hơi nhăn lại mày.
Lăng Kì Ương chôn mặt trong chăn, nhịp tim cấp tốc.
Quân Ly Xuân quẹt chút dược, đưa vào chỗ kia. Dược cao hơi lạnh khiến Lăng Kì Ương co rụt lại, kẹp lấy ngón tay Quân Ly Xuân.
Quân Ly Xuân cười vỗ vỗ mông hắn, “Thả lỏng.” Lăng Kì Ương hít một hơi thật sâu, tận lực thả lỏng chính mình, Quân Ly Xuân chậm tốc độ khiến hắn thậm chí có thể cảm giác được mỗi một cái động tác của ngón tay Quân Ly Xuân ở trong thân thể hắn.
Trong ngoài đều bôi đều dược xong, Quân Ly Xuân mới rút ngón tay ra. Lăng Kì Ương lại dựa vào người y, chậm chạp không nhúc nhích. Nơi nào đó đã nổi lên phản ứng chọc vào chân Quân Ly Xuân. Quân Ly Xuân cười dang hai chân ra, đặt Lăng Kì Ương vào khoảng không ngay giữa hai chân, một tay lúc nhanh lúc chậm luận động, một tay niết điểm hồng anh trước ngực Lăng Kì Ương.
Lăng Kì Ương cúi đầu hừ hừ, Quân Ly Xuân từ từ liếm xuống lưng Lăng Kì Ương, đầu lưỡi sắp dời đến giữa hai đùi, Lăng Kì Ương kêu một tiếng, bắn ra.
Lau thể dịch trên tay, Quân Ly Xuân ôm Lăng Kì Ương đang thở gấp ngồi vào trên đùi mình, cẩn thận mặc y phục cho hắn. Tuy rằng y cũng có chút muốn, nhưng nghĩ đến nơi bị sưng đỏ của Lăng Kì Ương kia, vẫn là từ bỏ.
Cho hắn mặc y phục, Quân Ly Xuân vỗ nhẹ hắn, chờ hắn bình tĩnh trở lại, lại uy một chén nước, mới cười hôn hôn cái miệng của hắn sừng, “Ta có sự kiện cùng với ngươi nói.”
Lăng Kì Ương tựa trên vai y, giương mắt nhìn, chờ y tiếp tục.
“Sáng nay sau khi ta ra khỏi trướng, sư phụ ngươi tìm ta. Nói ngày hôm qua đã hạ dược cho Đại Hoàng huynh, chỉ cần tốc độ nhịp tim hắn nhanh đến trình độ nhất định, sẽ xuất hiện triệu chứng ngực đau. Cho nên ta hôm nay lệnh riêng cho hắn mang binh, cũng là thiên ý, hắn cư nhiên tranh chấp cùng chủ tướng đối phương. Ta căn đúng thời cơ lúc hắn xuất hiện chứng đau ngực cứu hắn. Chỉ cần ngươi liên hệ chuyện này với chuyện trúng cổ là được.” Vốn y nghĩ Cô Diệu chỉ làm theo yêu cầu của Lăng Kì Ương, đến lúc đó lừa Quân Thừa Vinh một phần là ổn, không ngờ lại lén giúp hắn chiếu cố nhiều như vậy.
Nghĩ sư phụ mình ra tay, tuyệt đối là không gì sơ sót, Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Ta đã biết, lát nữa ta đến thăm Đại Hoàng tử.”
Vừa dứt lời, chợt nghe Mính Lễ ngoài trướng nói: “Vương gia, thân mình Đại Hoàng tử có chút không khoẻ, muốn mời Vương phi đến xem thử.”
Nghe vậy, hai người nhìn nhau cười.
Quân Ly Xuân nói với Mính Lễ: “Nói cho Đại Hoàng huynh, chúng ta lập tức đến.”
“Vâng.” Mính Lễ đáp.
Quân Ly Xuân buông Lăng Kì Ương ra, lấy qua hòm thuốc một bên, một tay dắt Lăng Kì Ương, nói: “Đi thôi.”
“Ừm.” Lăng Kì Ương nhoẻn khóe miệng, cùng Quân Ly Xuân ra khỏi quân trướng.