Edit & Beta: Hoa Cúc
Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng Tần Nhã Bồi còn chưa tới, cho nên không thể bấm máy. Lâm Trạch Xuyên đơn giản tìm một nơi lật xem kịch bản mà anh sớm đã thuộc lòng.
Khi Tần Nhã Bồi bước vào, liền nhìn thấy thiếu niên kia im lặng dựa trên tường xem kịch bản.
Tần Nhã Bồi đến, Studio bắt đầu xôn xao. Lâm Trạch Xuyên quay đầu, phát hiện ra Tần Nhã Bồi để kịch bản xuống đi tới hướng của đạo diễn Chu Thừa Thái. Tần Nhã Bồi cũng tới đó.
“Tiểu Lâm, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Tần Nhã Bồi cười khẽ nói với Lâm Trạch Xuyên.
“Tôi sẽ cố gắng.” Lâm Trạch Xuyên cười có chút ngượng ngùng, giống như biểu tình của một tiểu minh tinh lần đầu tiên được gặp Tần Thiên Hậu
“Gọi tên tôi được rồi.” Tần Nhã Bồi chớp chớp mắt với Lâm Trạch Xuyên.
“Cái này, sao có thể. Chị là tiền bối.” Lâm Trạch Xuyên tinh tường, giới giải trí rất coi trọng thân phận, Tần Nhã Bồi khách khí như vậy với anh chẳng qua là vì Cố Viêm.
“Tiểu Lâm là chê tôi già?” Tần Nhã Bồi biểu cảm bị tổn thương nhìn Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên cười “Đâu có, chị Tần chói lọi như vậy, thế nào lại già?”
“Tiểu Lâm, cậu đúng là rất thú vị.” Tần Nhã Bồi vỗ vai Lâm Trạch Xuyên. Tiếp xúc qua, cô bắt đầu thích thiếu niên có khí chất sạch sẽ này.
Ở đây là Studio số , bối cảnh được quay là một phần của kiếp này.
Trong trường quay đặt một cái giá đỡ đàn dương cầm hình tam giác. Chu Thừa Thái để Lâm Trạch Xuyên ngồi chơi đàn dương cầm, không cần đánh đàn, chỉ cần giả dạng mô phỏng ấn vài phím, cái cần chính là tư thế phải tao nhã.
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, đi tới. Khi anh ngồi trước đàn dương cầm, cẩn thận đánh giá cây đàn dương cầm, anh có một chút kinh ngạc. Biết Tần Nhã Bồi là một đàn chị ở Thịnh Thiên, những không nghĩ Thịnh Thiên coi trọng cô như thế. Không chỉ đội ngũ quay MV chuyên nghiệp với trình độ cao, mà đạo cụ dùng làm đàn dương cầm cũng chú ý như vậy, loại đàn được đùng là Steinway(), cũng quá… Xa xỉ.
() Steinway hay Steinway & Sons một thương hiệu dương cầm đã có mặt trên thị trường năm qua. Nhắc đến Steinway & Sons, dường như bất cứ nghệ sĩ piano nào cũng dành cho nó một sự thán phục, ngưỡng mộ và cả niềm ao ước được sở hữu một cây đàn của Steinway.
Tần Nhã Bồi nhìn thấu sự kinh ngạc của Lâm Trạch Xuyên, liền đi tới, nói với Lâm Trạch Xuyên “Cậu rất ngạc nhiên?”
Lâm Trạch Xuyên tùy ý đè xuống một phím đàn “Có chút, nhưng với địa vị của chị Tần, cũng không tính là xa xỉ.”
Tần Nhã Bồi cũng vươn tay bấm phím đàn, cười “Công ty vốn an bài cho tôi chọn ngói.”
“Cái này cũng không tệ.”
Tần Nhã Bồi gật đầu “Đúng vậy, đạo cụ đấy.” Nhưng lập tức cô thần bí cười cười, tiến đến bên tai Lâm Trạch Xuyên, “Nhưng Cố tổng nói muốn chuẩn bị Steinway cho cậu.” Nói xong làm bộ không thấy được trong nháy mắt mặt Lâm Trạch Xuyên 囧, vỗ vai anh, sau đó thảnh thơi rời đi.
Phân cảnh tại Studio này là quay ở hiện đại nên rất đơn giản. Studio số bố trí thành lễ đường. Lâm Trạch Xuyên diễn nam nhân vật chính ngồi giữa sân khấu chơi đàn dương cầm. Khán phòng phía dưới không một bóng người. Nữ nhân vật chính lẳng lặng ngồi ở vị trí người xem, chuyên chú nhìn nam nhân vật chính.
Đây là kết cấu chủ yếu của MV. Sau đó hình ảnh sẽ theo hai nhân vật chính hoán đổi tới khi họ gặp nhau ở hiện đại sau cùng là cảnh quay về kiếp trước thời cổ đại.
Lúc này đèn trong Studio toàn bộ đều tắt. Trường quay lâm vào trong bóng tối. Máy quay hướng lên sân khấu.
Khi ánh đèn đồng loạt bật lên. Lễ đường vắng vẻ, ngọn đèn tập trung ở giữa lễ đường có một chiếc đàn dương cầm và một người ngồi trước cây đàn. Thiếu niên ngồi trước cây đàn buông mi mắt, lông mi tiêm dài dày rậm như cánh bướm, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ như tuyết đầu mùa, ngọn đèn vây quanh cậu khuôn mặt nghiêng nghiêng đường cong tuyệt đẹp và quyến rũ, dáng người tao nhã, tất cả tĩnh mịch như họa, đẹp mức đến khiến người ta nín thở.
Ngay sau đó hình ảnh cắt tới thính phòng nơi Tần Nhã Bồi vào vai nữ nhân vật chính. Cô gái say sưa nhìn thiếu niên trên sân khấu, đôi mắt tràn đầy quyến luyến. Trong nháy mắt, Tần Nhã Bồi quên rằng mình đang quay MV.
Khi máy quay chuyển hướng về phía trung tâm sân khấu, Tần Nhã Bồi trong bóng đêm mỉm cười tự giễu, cô đã hơn ba mươi tuổi, vậy mà còn nhìn một thiếu niên mới mười chín tuổi đến mất thần.
Trên sân khấu đầu thiếu niên hơi đổi, mỉm cười với nữ nhân vật chính dưới khán phòng, ngắn ngủi nhưng mang theo như có như không sự lưu luyến triền miên. Ngón tay thon dài tao nhã dao động trên các phím đàn trắng đen, cậu chơi đúng ca khúc trong MV《 Bài ca luân hồi》. Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, bởi vì yêu cầu là quay album, nên Chu Thừa Thái để Lâm Trạch Xuyên nghe qua một lần, nhưng chỉ một lần. Mà Lâm Trạch Xuyên rõ ràng chơi đúng bản nhạc, cho tới bây giờ, chưa từng xuất hiện sai lầm.
Từ một nơi bí mật gần đó Giang Ấn Thiên nhẹ nhàng nhíu nhíu mày. Trong ấn tượng của anh, Lâm Trạch Xuyên chưa từng học chơi đàn dương cầm. Khi Lâm Trạch Xuyên mới xuất đạo, truyền thông Hải Lan có để cậu ấy thử đàn một khúc đơn giản, cậu ấy ngay cả nhạc số() cũng không biết. Là người khác từng nốt từng nốt nhạc dạy cậu ấy chơi đàn. Khi đơn khúc cũng rất bình thường. Cho nên sau này anh cũng không muốn hướng Lâm Trạch Xuyên phát triển theo phương diện âm nhạc.
() Nhạc số: lấy các số , ,, , , , thay cho các nốt nhạc đồ, rê, mi, pha, sol, la, si
Đợi khi Giang Ấn Thiên nghĩ xong, Lâm Trạch Xuyên đã hoàn thành toàn bộ ca khúc. Ngay sau đó tất cả mọi người vỗ tay.
Lâm Trạch Xuyên đi xuống đến trước mặt Chu Thừa Thái, cười có chút thẹn thùng “Tôi thấy đạo diễn Chu không hô dừng, nên đã làm toàn bộ.”
Chu Thừa Thái cười “Không sao không sao, như vậy cũng rất tốt. Đoạn đàn dương cầm này vừa vặn có thể để trước MV.”
“Tôi không biết cậu chơi đàn dương cầm tốt như vậy đấy.” Tần Nhã Bồi tán thưởng.
“Trước kia học qua một chút.”
Tần Nhã Bồi nở nụ cười “Đừng khiêm nhường, trình độ chơi dương cầm của cậu không có danh sư giáo dục không thể luyện được.” Tần Nhã Bồi là siêu sao Thiên Hậu của Á Châu, soạn đàn chơi đàn đều tinh thông, đương nhiên có thể nhìn ra được trình độ của một người. Có thể khiến Tần Nhã Bồi khen ngợi kỹ thuật đàn, tuyệt đối đều hạng nhất.
Tần Nhã Bồi không đoán sai. Thầy dạy đàn của Trình Hướng Nam chính là đại sư Lý Bỉnh Côn danh sư dương cầm số một trong nước. Lý Bỉnh Côn luôn nói Trình Hướng Nam rất có thiên phú, nếu tinh lực đặt vào đàn dương cầm, thì tương lai có thể vượt qua cả ông. Chỉ tiếc Trình Hướng Nam thiếu hứng thú đối với đàn dương cầm, học đàn dương cầm bất quá chỉ là yêu cầu xã giao lễ nghi. Điều này làm cho Lý Bỉnh Côn tiếc nuối một thời gian dài.
Tất cả các cảnh quay của kiếp này trong Studio kết thúc. Chỉ một lần đã thông qua, thời gian ngắn khiến cho bình thường Lâm Trạch Xuyên thường quay điện ảnh có chút không quen.
Giang Ấn Thiên vốn muốn tìm Lâm Trạch Xuyên, nhưng trên đường đi bị Tưởng Thanh Thành chặn đứng, nói là muốn thương lượng hợp đồng hợp tác gì đó có liên quan. Kết quả bị kéo đến văn phòng Tưởng Thanh Thành, nghe Tưởng Thanh Thành nói từ scandal của các minh tinh Thịnh Thiên đến các scandal của các minh tinh Hải Lan, dù sao cái chính là không cho Giang Ấn Thiên đi tìm Lâm Trạch Xuyên. Giang Ấn Thiên trong lòng vẫn luôn muốn hỏi Lâm Trạch Xuyên vì sao đột nhiên lại biết chơi đàn dương cầm, nhưng không muốn rất đắc tội với Tưởng Thanh Thành, chỉ có thể nhẫn nại tính tình tiếp tục ngồi nghe.
Tưởng Thanh Thành sao lại không nhìn ra sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Giang Ấn Thiên. Nhưng anh ta chỉ có thể làm bộ như không thấy. Không còn cách nào khác, chủ tịch bố trí nhiệm vụ, anh ta là cấp dưới chỉ có thể chấp hành.
Lâm Trạch Xuyên đang đi tìm Giang Ấn Thiên nhưng trên đường đi bị người ta chỉ thì tìm được… văn phòng của Cố Viêm. Khi anh nhìn thấy văn phòng xa hoa cửa vào sáng loáng viết mấy chữ “Phòng Chủ tịch”, anh không chút nghĩ ngợi xoay người rời đi. Chỉ tiếc chớp mắt khi xoay người, thì cửa mở ra. Sau đó bạn học Lâm Trạch Xuyên bị trợ lý của Cố Viêm – Trương Tề cười tủm tỉm mời vào trong phòng. Cuối cùng, Trương Tề rời khỏi phòng, khi đi còn không quên đóng cửa.
Trong chớp mắt biểu tình nghiêm trang chững chạc của Trương Tề khi đóng cửa, quang mang bát quái dưới đáy mắt không che giấu tốt đúng lúc bị Lâm Trạch Xuyên nhìn thấy. khóe miệng Lâm Trạch Xuyên rút một cái, người này khiến anh nhớ tới Tống Văn Bân ở truyền thông Hải Lan. Anh có cảm giác trợ lý chủ tịch của các công ty giải trí đều có một tâm hồn cẩu tử()?
() Tâm hồn cầu tử: tâm hồn làm phóng viên, cẩu tử = phóng viên nhưng mang ý xấu, ý chế diễu
Lâm Trạch Xuyên không tình nguyện quay người, quả nhiên nhìn thấy Cố Viêm.
Cố Viêm cúi đầu ký xong một phần văn kiện, ngẩng đầu nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, “Lại đây.”
Lâm Trạch Xuyên lui về phía sau một bước, “Này, anh như vậy không tính là quấy rầy công việc của tôi à.”
“Em không đến chẳng lẽ muốn tôi tự mình tới.” Cố Viêm cười khẽ.
Lâm Trạch Xuyên nghĩ nghĩ, vẫn chậm chạp tự mình đi tới, đáy mắt mang theo sự đề phòng, “Rõ ràng là ban ngày anh gọi tôi tới đây làm gì?”
Cố Viêm vươn tay kéo Lâm Trạch Xuyên lại đây. Lâm Trạch Xuyên bị kéo đột ngột không đứng vững, một lát thì ngã vào lòng Cố Viêm. Khi anh muốn đứng lên, thắt lưng lại bị Cố Viêm chặt chẽ giam cầm, khiến anh không thể động.
“Anh buông ra.” Lâm Trạch Xuyên giãy dụa, nhưng thủy chung vẫn không thể tránh thoát.
Cố Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười, Lâm Trạch Xuyên thậm chí có thể cảm nhận ngực y phập phồng “Đây chính là em yêu thương nhung nhớ tôi.”
Lâm Trạch Xuyên “…” Rõ ràng chính Cố Viêm kéo anh, anh mới đứng không vững. Cố Viêm cái người này vô sỉ vậy mà trực tiếp xem nhẹ điều kiện mấu chốt nhất tiên quyết của anh.
“Ở Studio biểu hiện không tồi.” Cố Viêm nhẹ nhàng hôn trán anh, nói.
Lâm Trạch Xuyên bị lời này dẫn lực chú ý, quên giãy dụa “Làm sao anh biết?” anh không thấy Cố Viêm ở trường quay. Hơn nữa khi anh tiến văn phòng động tác của Cố Viêm như vậy, chứng tỏ Cố Viêm không rời khỏi văn phòng.
Ngón tay Cố Viêm thoáng một cái chỉ laptop trên bàn, Lâm Trạch Xuyên hiểu rõ. Này là xem hiện trường trực tiếp.
“Chẳng lẽ mỗi lần Tần Thiên Hậu quay MV, anh đều để ý hay sao?”
Cố Viêm sờ sờ mặt Lâm Trạch Xuyên, nội tâm thỏa mãn, cảm xúc không tồi “Giọng điệu sao chua như thế? Em ghen tị?”
Lâm Trạch Xuyên cảm thấy biểu tình của anh lúc này nhất định rất vặn vẹo, thuần túy là bị Cố Viêm cố tình bẻ cong ý nghĩ mà tức giận “Ai ăn dấm.” Anh và Cố Viêm không có tình cảm gì, có thể nói ghen được sao? Đây rõ ràng là một câu nói thật, nhưng dưới tình huống như vậy lại có cảm giác thẹn quá hóa giận mà che dấu.
Cố Viêm cười “Còn không phải là vì nhìn em.”
Lâm Trạch Xuyên “…” Cố Viêm tuyệt đối là cố ý! Y muốn anh giải thích không rõ ràng, tên hỗn đản.
“Anh thả tôi ra.” Lâm Trạch Xuyên không được tự nhiên giật giật. Anh chỉ thích ôm nam nhân, không có thói quen bị nam nhân ôm…
Nhưng Lâm Trạch Xuyên không có được câu trả lời của Cố Viêm. Trong chớp mắt đất trời đảo lộn, anh phát hiện mình bị Cố Viêm chặn ngang bế lên. Lâm Trạch Xuyên đáy lòng mơ hồ có chút bất an, Cố Viêm sẽ không muốn ở trong phòng làm việc…
“Anh không phải muốn…” Lâm Trạch Xuyên thật cẩn thận hỏi.
Anh đã bị Cố Viêm thả lên ghế salông, sau đó Cố Viêm áp lên thân thể anh. Nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi anh, trong mắt tựa hồ vây kín một tầng sương nhàn nhạt, khiến người ta nhìn không thấu Cố Viêm nghĩ gì.
Khi Lâm Trạch Xuyên ngây người trong chớp mắt, Cố Viêm nâng mặt anh lên, hung hăng hôn xuống môi kia. Khớp hàm anh bị Cố Viêm cạy mở, đầu lưỡi Cố Viêm tham nhập vào trong, miệng lưỡi giao triền, sợi chỉ bạc mỹ dọc theo khóe môi chậm rãi chảy xuống.