Trọng Sinh Chi Siêu Sao Là Thụ (Tiểu Thụ Là Siêu Sao)

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Hoa Cúc

Nơi Cố Viêm tới là một hòn đảo nhỏ trên biển. Hòn đảo này cũng rất xứng với danh nhỏ của mình, vì nó…cực kì mini. Khi Lâm Trạch Xuyên đến, thì phát hiện trên đảo không chỉ có một mình Cố Viêm. Người còn lại không phải đại thiếu gia Cố Minh, mà là cái người gần đây đang cố gắng truy thê – Mạc An.

Thật là thú vị, Cố Viêm khi nào thì thân quen với Mạc An như vậy nhỉ?

Lâm Trạch Xuyên đi đến bên cạnh Cố Viêm ngồi xuống, Cố Viêm rót một ly rượu đỏ đưa cho anh. Lâm Trạch Xuyên nhận rượu nhẹ nhấp một hơi, có chút kinh ngạc nhẹ nhàng chọn mi, Mouton năm…

Mạc An nhìn Lâm Trạch Xuyên rồi lại nhìn Cố Viêm, cuối cùng cũng lên tiếng “Thì ra hai người —— ”

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng lay động ly rượu, cười hỏi “Thì ra chúng tôi cái gì?”

Mạc An lúc này mới chú ý chiếc nhẫn trên tay Lâm Trạch Xuyên, với chiếc nhẫn trên tay Cố Viêm rõ ràng là một đôi, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng lập tức bị che dấu “Trách không được khi thử máy /CITY Cố Tổng lại tự mình trình diện.”

Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nở nụ cười, không nói gì thêm.

Lâm Trạch Xuyên đặt ly rượu xuống, buông mắt, “Mấy ngày nay không nhìn thấy Mạc tổng đấy.”

Mạc An sửng sốt, hiển nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt có chút kém “À. Gần đây có chút việc.”

Lâm Trạch Xuyên không tiếp tục hỏi thăm.

—— tát muối vào miệng vết thương của người khác cũng phải có chừng mực nếu không sẽ nhận được hiệu quả gấp bội mà không thể tưởng tượng.

Lâm Trạch Xuyên nhẹ cúi đầu, cho nên Mạc An không nhìn thấy khóe miệng Lâm Trạch Xuyên hơi cong. Ai bảo Mạc An vừa bắt đầu đã định nói quan hệ bao dưỡng của anh và Cố Viêm. Tuy anh đoán chắc chắn sẽ như vậy, nhưng điều này vẫn khiến cho anh rất không thoải mái.

Cố Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười, cầm lấy tay phải đang buông xuống của Lâm Trạch Xuyên, nhẹ nhàng nhéo một chút. Lâm Trạch Xuyên rút ra, trừng mắt nhìn Cố Viêm.

“Tình cảm của hai người thật tốt.” Mạc An thấy một màn như vậy bình luận, trong giọng nói có chút cảm khái.

Lâm Trạch Xuyên thật muốn đạp bả vai Mạc An lớn tiếng chất vấn ‘con mắt nào của cậu nhìn thấy tình cảm của chúng tôi rất tốt?’ Nhưng cuối cùng cũng chỉ trầm mặc. Anh bây giờ không phải Trình Hướng Nam, quan hệ với Mạc An chỉ là hợp tác.

Mạc An rất phong lưu, khi còn học đại học đã như thế. Trình Hướng Nam đã quen nhìn tốc độ thay bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo của Mạc An. Nhưng vì sao còn chơi một chiêu ác như vậy với Mạc An.

Thật ra lúc ảnh chụp tên cẩu tử kia đưa tới, anh lưu lại một phần cho Lewis. Ngoại trừ gia tăng lợi thế bên ngoài, thì cũng muốn cho Mạc An một bài học. Dù Mạc An hoa tâm không có liên quan đến anh, nhưng lại giám đánh chủ ý lên người anh khiến anh không thể chịu được.

Lúc trước khi anh đụng vào Mạc An, ánh mắt Mạc An nhìn anh đương nhiên anh sẽ không lầm. Anh có tâm lợi dụng Mạc An là một chuyện, Mạc An đánh chủ ý với anh lại là một chuyện khác.

Nếu như chỉ đem ảnh chụp cho phóng viên, thì có lẽ Mạc An chắc chắn sẽ bỏ Kỷ Hi Niêm, nhưng người tiếp theo không được sống yên ổn chính anh.

—— hôm nay giọng điệu có chút không ổn, thì chỉ có thể là chuyện của Lewis không thể giải quyết được nên phiền não.

“Chính xác.” Cố Viêm lên tiếng.

Lâm Trạch Xuyên liếc Cố Viêm một cái, người này thật vô sỉ, nói dối mà mặt không đỏ thở không gấp.

“Hai người ở trong này làm gì vậy?” Lâm Trạch Xuyên quay đầu hỏi Cố Viêm.

“Thương lượng một chút về việc phát hành quảng cáo.” Cố Viêm nói.

Các hạng mục quảng cáo /CITY, do tập đoàn D&M hợp tác cùng giải trí Thịnh Thiên. Cho nên Cố Viêm nói như vậy đúng là một chút vấn đề cũng không có.

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Lâm Trạch Xuyên rất nhanh nhìn thoáng Cố Viêm.

—— chẳng lẽ Cố Viêm đã sớm nghĩ tới? Cho nên cho dù Cố Viêm xuất hiện cùng anh ở trước mặt mọi người, người khác cũng chỉ nghĩ rằng vì quan hệ hợp tác quảng cáo.

Đem mọi chuyện trước sau suy nghĩ một lượt, Lâm Trạch Xuyên thiếu chút nữa hối hận xanh ruột.

Anh vì sao lại nói phải giữ một khoảng cách với Cố Viêm khi lên đảo, lại còn đừng cho người khác biết giữa quan hệ của bọn họ? Nếu anh không đề cập tới, có lẽ khi bọn họ cùng một chỗ, có thể nói với người khác là vì thương lượng vấn đề hợp tác quảng cáo.

Ngày hôm qua bị nhắc, sao anh lại không tưởng tượng đến phương hướng phát triển này chứ.

Bây giờ mang nhẫn theo. Chỉ cần anh và Cố Viêm xuất hiện cùng nhau, người khác sẽ chú ý đến nhẫn,vậy xem như anh đã công khai mình có quan hệ với Cố Viêm.

“Khi ở cùng tôi sao anh không sớm nói ra tính toán của anh!” Không có chỗ phát hỏa Lâm Trạch Xuyên hung hăng trừng Cố Viêm.

Cố Viêm cười rất sung sướng “Tôi không có cơ hội nói, đã bị em trách móc rồi.”

Lâm Trạch Xuyên bị Cố Viêm làm nghẹn nói không ra lời. Nếu Cố Viêm muốn nói chẳng lẽ còn phải đợi anh cho cơ hội hay sao? Nhưng Cố Viêm nói vậy lại khiến anh á khẩu không trả lời được, bởi vì trên thực tế mọi chuyện đi theo hướng này là chính anh đưa tới. Cố Viêm cũng chỉ đào hầm để anh tự nhảy xuống mà thôi.

“Hai người đang nói cái gì vậy?” Nghe không hiểu cuộc đối thoại này Mạc An hỏi.

“Không phải chuyện của cậu!” Lâm Trạch Xuyên ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Mạc An, lực chú ý hiển nhiên đều ở trên người Cố Viêm.

Mạc An sách một tiếng, nhéo nhéo chân mày, có chút ngoài ý muốn nói “Thật không thể nhìn ra tính tình của cậu lại nóng nảy như vậy đấy.” Rõ ràng trước kia vẫn luôn ngại ngùng giống như người mới đấy nhé.

“Nhưng mà thái độ của cậu như vậy, ngược lại khiến tôi nghĩ tới một người bạn.” ánh mắt Mạc An nhìn về phương xa, hai đầu lông mày hiện lên những tia thương cảm.

Lâm Trạch Xuyên bị Mạc An nói làm trái tim nhảy dựng lên. Anh không chú ý một chút thôi, vậy mà lại thể hiện thái độ trước kia của Trình Hướng Nam đối với Mạc An lên người Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên cầm ly rượu đỏ trên bàn nhấp một hơi, che dấu biểu tình lúc này “Vừa rồi vì có chút tức giận, cho nên không chú ý thái độ. Đối với lời vô lý vừa rồi, tôi thật sự cảm thấy có lỗi.”

Mạc An khoát tay, “Không sao đâu. Chỉ là nghĩ đến cậu ấy, tôi lại cảm thấy thật đáng tiếc.”

“Phải không?” Lâm Trạch Xuyên rũ mắt xuống, bên môi nhẹ nhàng bay ra hai chữ. Nhưng âm thanh quá nhỏ, người bên ngoài cũng chỉ xem như hơi nhếch môi một chút thôi.

Khi anh nâng mắt lên, trong mắt đầy lời xin lỗi “Thật là có lỗi, tôi không cố ý khiến anh nghĩ về ——”

Còn không đợi Lâm Trạch Xuyên nói xong, Mạc An đã phối hợp tiếp tục nói “Tôi và cùng cậu ấy là bạn học đại học, khi còn đi học quan hệ của chúng tôi rất tốt. Tôi còn để cậu ấy giúp tôi chọn bạn trai qua ảnh chụp. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy trở về nước, chúng tôi cũng chưa từng gặp lại. Tôi cũng vì vậy mà mới về đây điều hành tổng bộ khu Trung Hoa. Vốn tưởng rằng có thể gặp nhau, không nghĩ tới…”

Âm thanh Mạc An dần thấp xuống, mang theo sự thương cảm nhàn nhạt.

“Làm sao vậy?” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng hỏi, tựa như mình đúng là một người ngoài, và những chuyện Mạc An nói anh hoàn toàn không biết gì cả.

“Cậu ấy đã chết, tai nạn giao thông.” ánh mắt Mạc An vẫn như trước nhìn về phương xa không thu hồi.

“Thế sự vô thường, nén bi thương.” Lâm Trạch Xuyên chuyển tay cầm ly rượu trên không trung, nhẹ nhàng nói.

Mạc An thu lại ánh mắt, “Chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc. Trước đó tôi còn rất hâm mộ cậu ấy, sống bừa bãi mà không phóng túng.”

Lâm Trạch Xuyên biểu tình không đổi, kì thực vẻ mặt đang hắc tuyến: Cái gì gọi là bừa bãi mà không phóng túng… Đang nói anh tùy hứng hả? Mệt anh còn vừa rồi còn có chút cảm động. Nhóc con vậy cậu là phóng túng mà không bừa bãi hả.

Cố Viêm cười nhẹ vỗ tay Lâm Trạch Xuyên, Lâm Trạch Xuyên không kiên nhẫn quăng ra. Mạc An sau khi thương cảm qua đi cũng lấy lại bình tĩnh. Sau đó bắt đầu nói về các vấn đề trong hạng mục quảng cáo.

Lâm Trạch Xuyên đầu tiên ngồi nghe một lát, lại nghe thêm một lát nữa về sau có chút không kiên nhẫn. Cây lớn giữa đảo có mắc một cái võng, Lâm Trạch Xuyên đúng lúc không được nghỉ ngơi tốt, ngáp một cái qua đi, nằm trên võng nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời theo tán cây chiếu xuống dưới. Lá cây che đi hầu hết sức nóng và ánh sáng. Chỉ còn lại những luồng sáng nhè nhẹ, tươi đẹp mà thoải mái, cơn gió phất qua, Lâm Trạch Xuyên lười biếng nằm đó, trong chốc lát mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ.

Đúng lúc đó, hòn đảo yên bình bị âm thanh ca nô ồn ào phá vỡ.

Lâm Trạch Xuyên nửa đứng dậy nhìn về phía âm thanh phát ra ——

Đại thiếu gia Cố Minh mang theo một chiếc kính râm, tiêu sái không thèm mặc áo cứu trợ, cởi trần nửa người trên, nửa người dưới là chiếc quần bơi với bông hoa lớn đủ màu sắc—— đúng vậy, chính là cái quần lúc trước anh ta mặc khi bơi lội lần trước.

Giấc ngủ bị đánh gãy tâm tình Lâm Trạch Xuyên cực kỳ không tốt ——

Chỉ một lát sau, ca nô cập bờ. Cố Minh đại thiếu gia sửa lại mái tóc, sau đó đi về phía bọn họ.

“HI Em họ thân mến.” Cố Minh quơ quơ móng vuốt đối với Cố Viêm, “Cậu trọng sắc coi nhẹ anh em nha.”

Sau đó Cố Minh chỉ Cố Viêm rồi lên án, “Khi cậu lên đảo thì lập tức gọi điện thoại hỏi phòng của Tiểu Lâm, ngay cả mặt tôi cũng chưa được thấy.”

Cố Viêm cười cười “Em còn tưởng anh ước gì em không cần quấy rầy thời gian một mình ở chung khó được cùng với Tần Minh nhỉ.”

Cố Minh nghe Cố Viêm nói mở to hai mắt, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân nổ tung “Cậu cậu cậu nói bừa cái gì vậy?” Nói chuyện cũng có chút khó khăn, hoàn toàn không còn miệng lưỡi trơn tru như bình thường.

Lâm Trạch Xuyên đứng một bên nhìn Cố Minh kinh ngạc xù lông, sung sướng nở nụ cười.

Cố Minh quay đầu trừng Lâm Trạch Xuyên một cái “Tiểu Lâm, làm người phải phúc hậu một chút. Không nên tùy tiện cười nhạo người khác.”

Lâm Trạch Xuyên trở về võng nằm, miễn cưỡng nói “Dù sao da mặt anh cũng rất dày, bị người ta cười vài cái cũng có sao đâu.”

Cố Minh nghe Lâm Trạch Xuyên nói thiếu chút nữa nhảy dựng lên “Cậu đứng lên cho bản thiếu gia, ai nói cho cậu biết bản thiếu gia da mặt dày hả.”

“Người có mắt đều có thể nhìn ra.” Lâm Trạch Xuyên trở mình một cái, để lại cái bóng cho Cố Minh còn đang giơ chân.

“Anh tới đây làm gì?” Cố Viêm hỏi.

Cố Minh kéo một cái ghế ngồi xuống, bắt chéo chân nói “Tôi nghe nói cậu và Tiểu Lâm chọn cái đảo nhỏ này để hẹn hò, cho nên muốn tới đây làm cái bòng đèn phát nhiệt.” cái bóng đèn Cố Minh còn chưa kịp phát sáng hay phát nhiệt đã bị người ta nổ cho nát ở bên ngoài.

“Tần Minh đâu?” Cố Viêm hỏi. Cố Minh có thể buông tha Tần Minh một mình đã chạy tới, có chút kỳ quái nhỉ.

Cố Minh bĩu môi, cầm ly rượu đỏ trên bàn không thèm rót hay đảo, trực tiếp đổ vào miệng. Làm Mạc An và Cố Viêm ngồi một bên nhìn mà hắc tuyến.

“Mấy ngày hôm trước còn rất tốt, một hai ngày gần đây luôn điện thoại với người trong nước, cũng không thèm đếm xỉa gì đến bản thiếu gia.” Cố Minh nói, sau đó uống thêm một ly rượu đỏ, “A a a, bản thiếu gia đều đùa giỡn hết một vòng tất cả những người xung quanh, bơi lội đều mức vết thương cũ tái phát! Nhàm chán đến mốc meo cả người!”

Cố Minh tiếp tục phát bực “A Minh cũng không thèm để ý đến tôi, thế giới của tôi đều trở nên tối tăm!” Cuối cùng tổng kết lại tất cả “Còn tiếp tục nữa thì phải làm sao đây lão tử bị thương vì đạn đấy, a a a!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio