Edit & Beta: Hoa Cúc
Hiện trường lễ trao giải ánh đèn rạng rỡ. Năm nay chủ trì lễ trao giải là MC nổi tiếng Nguyên Sùng Châu, tính cả lần này, ông ta đã liên tục chủ trì lễ trao giải điện ảnh Kim An.
Khi Nguyên Sùng Châu tuyên bố xong, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Mở màn là các phần biểu diễn cũng không có nhiều người chú ý, hầu hết các minh tinh ở phía dưới chào hỏi bắt chuyện. Khi chính thức trao giải thưởng, lực chú ý của mọi người đều chuyển lên trên đài.
Ban đầu ban là giải thưởng hóa trang xuất sắc nhất, thiết kế trang phục xuất sắc nhất, âm thanh xuất sắc nhất chờ vài giải thưởng nhàm chán này qua đi. Đại đa số những thứ đó đều không có vấn đề gì, cũng không có bao nhiêu người để ý. Chủ yếu chỉ là những giải thưởng tuyên truyền cho phim điện ảnh mà thôi.
Mãi cho đến khi tuyên bố vài giải thưởng quan trọng như: Phim điện ảnh xuất sắc nhất, nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nam nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất, thì tất cả các minh tinh có mặt bắt đầu khẩn trương.
Tuy trong lòng mỗi người đều đã rõ ràng biết người lấy được giải thưởng năm nay là ai, nhưng vẫn chưa chính thức tuyên bố, trong lòng mỗi người vẫn còn ôm một chút hi vọng, chờ kỳ tích xuất hiện.
MC trên đài và khách quý trao giải cùng nhau vui đùa, tạo chút không khí. Dưới đài mỗi minh tinh chờ đợi đã ngừng thở, ánh mắt trông mong nhìn màn hình lớn.
Mỗi lần trao một giải thưởng, màn hình lớn sẽ chiếu đến những người được đề cử. Ống kính trường quay tuần hoàn không ngừng lóe lên.
Quả nhiên, những giải thưởng này không rơi vào tay nhà nào, tất cả giống như đã được định trước.
Phim điện ảnh xuất sắc nhất:《 Tiềm hành 》
Đạo diễn xuất sắc nhất: Vương Phi
Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất: Tạ Phỉ
“Dưới đây, tôi chính thức tuyên bố người đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là —— Chu ——” ngay khi khách quý trao giải – Tiền Phong tuyên bố người lấy được giải thưởng, thì một nhân viên công tác vội vàng đi lên, thì thầm vài câu với Tiền Phong và Nguyên Sùng Châu. Hai người nghe xong mày nhíu một chút.
Lúc này, Nguyên Sùng Châu cầm micro nói “Bởi vì tạm thời có một số việc ngoài ý muốn, cho nên lễ trao giải sẽ tạm hoãn.” Nói xong ông ta mỉm cười một chút, “Trước hết xin mời mọi người thưởng thức ca khúc《Phát hiện 》do tiểu Thiên Hậu giới âm nhạc Tăng Trí Hàm mang đến.”
Trên đài ngọn đèn tối dần, Tăng Trí Hàm bước ra, bắt đầu hát. Nhưng lực chú ý của mọi người cũng không đặt ở trên đài, bên dưới bắt đầu xôn xao.
Trao giải được một nửa thì bị đánh gãy tình huống như vậy lần đầu tiên xuất hiện tại điện ảnh Kim An. Mà giải thưởng bị dừng lại là giải nam diễn viên chính xuất sắc thậm trí còn nói được một nửa, nói cách khác ban đầu người đạt giải là Chu Vũ Đồng.
Nhưng chỉ có thể nói ban đầu, bởi vì tình huống này xuất hiện, nên rõ ràng giải thưởng sẽ không thuộc về Chu Vũ Đồng nữa. Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Chu Vũ Đồng. Có đồng tình, càng nhiều hơn là mừng thầm. Dù sao Chu Vũ Đồng đã liên tục chiếm giải thưởng này ba năm. Khiến người khắp nơi hâm mộ ghen tỵ không thôi. Mà bây giờ, Chu Vũ Đồng bị ép xuống dài, khiến rất nhiều minh tinh ghen tị với cậu ta trong lòng vui vẻ không thôi.
Nhưng nếu cứ như vậy, giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay sẽ trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay. Cho dù là những người còn lại trong danh sách đề cử nhận được giải thưởng này, đều trốn không thoát cái danh “Thông đồng nội bộ” “Dùng thủ đoạn không chính đáng lấy được giải”. Nó mang đến vinh dự nhưng mặt khác nó cũng mang đến ảnh hưởng không nhỏ.
Giải thưởng “Thông đồng nội bộ” không phải bí mật ở trong giới, nếu người có đầy đủ tiền tài và hậu trường vững chắc, đều có thể đạt được những giải thưởng mà mình muốn đây không phải là chuyện quá khó khăn.
Nhưng tình huống như thế đều sẽ được thông qua trước lễ trao giải, không bao giờ xuất hiện sai lầm rõ ràng như hôm nay. Ngay khi tên người đoạt giải đã tuyên bố được một nửa mới vội vàng thay đổi, đến tột cùng là có bao nhiêu ngu xuẩn mới đi một nước cờ dở hơi thế này?
Nhưng người được đề cử còn lại bình thường đều là người tinh ranh, nhìn dáng vẻ ấy cũng sẽ không nghĩ họ phạm phải sai lầm cấp thấp như thế. Trong lòng mọi người đều có nghi vấn.
—— loại tình huống xuất hiện bây giờ, khiến không khí mọi nơi đều cực kì quỷ dị.
Hiện trường lễ trao giải điện ảnh Kim An lễ phát sóng trực tiếp. Cho nên khi giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất bị đánh gãy, TV và internet lập tức nổ tung oa.
Đặc biệt là số lượng fans khổng lồ hơn nữa sức chiến đấu bưu hãn của Chu Thiên Vương tập thể phát bạo, họ bắt đầu ầm ĩ post bài mắng chửi trên trang wed của giải thưởng điện ảnh Kim An. Các diễn đàn công cộng nơi nơi thảo luận chuyện này.
Mà tiêu điểm chú ý của mọi người, nhân vật chính trao giải bị đánh gãy – Chu Vũ Đồng lại không có bất kì dao động cảm xúc, hai tay giao nhau nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, tư thế thả lỏng. Chưa từng lo lắng, chưa từng phẫn nộ, khóe miệng vẫn như trước mỉm cười đạm mạc, ngay cả độ cung khóe môi cũng chưa từng biến hóa một chút, ánh mắt lạnh lùng, mang theo sự trào phúng rõ ràng. Ánh đèn flash điên cuồng lóe lên hướng về phía Chu Vũ Đồng, tần suất quá mức dày đặc đến mức độ sáng cũng không đổi, góc đó luôn sáng chói. Người xung quanh cũng bị lan đến cùng chịu khổ, nhao nhao đưa tay che ánh sáng.
“Anh, không sao chứ?” Tạ Phỉ ngồi một bên nhẹ nhàng nói.
“Không sao.” Chu Vũ Đồng thản nhiên nói.
Lúc này, màn biểu diễn của Tăng Trí Hàm đã sắp kết thúc.
Ngọn đèn sân khấu lại lần nữa sáng lên, Nguyên Sùng Châu và Tiền Phong bước ra. Nguyên Sùng Châu nói qua micro “Để các vị đợi lâu, bởi vì vừa rồi có chút chuyện khẩn cấp, cho nên tổng đạo diễn gọi chúng tôi nói chuyện một chút.”
Ông ta dừng, sau đó nói “Chúng ta tiếp tục tiến hành lễ trao giải —— ”
Tiền Phong nhìn thoáng lời thoại, giọng điệu có chút căng thẳng, hoàn toàn không thả lỏng hay khôi hài như lúc trước “Người lấy được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay ——” đang lúc tuyên bố, nhân viên hậu trường lại khẩn cấp chạy vào đánh gãy.
Lúc này tất cả mọi người dưới đài ồ lên, trên mạng cũng xoát bình luận điên cuồng.
Tình huống như thế đúng là nghe cũng chưa từng nghe thấy! Không chỉ điện ảnh Kim An chưa từng từng xảy ra, mà đưa mắt nhìn toàn cầu các giải thưởng điện ảnh lớn, cũng chưa từng xuất hiện tình huống này.
“Sao có thể như vậy?” Lâm Trạch Xuyên dựa lưng vào ghế, che đi hai mắt, thì thào tự nói. Anh hiểu hơn người khác một chút, chuyện kia không phải có người “Thông đồng nội bộ” nên tạm thời đổi người, mà là có người muốn hạ giải thưởng của Chu Vũ Đồng.
Nhưng mà nếu như vậy, một lần đánh gãy là đủ rồi, còn lần thứ hai là vì sao?
Khi Tiền Phong và Nguyên Sùng Châu lại một lần nữa xuất hiện trên đài, ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, toàn bộ máy quay của truyền thông cũng hướng về phía họ.
Tiền Phong hắng giọng một cái, lần thứ hai liếc vào lời thoại. Tiền Phong cảm thấy mình đúng là rất bi kịch, vốn trao một giải thưởng là chuyện rất dễ dàng, sao lại có thể thót tim như thế này? Tiền Phong nghĩ mình sẽ bị ghi danh vào lịch sử của lễ trao giải điện ảnh Kim An, dấu mốc viết: Lịch sử bi thảm nhất của khách quý trao giải. Đương nhiên đồng thời, Chu Vũ Đồng cũng nhất định sẽ được ghi lại trong danh sách, với dấu mốc: Lịch sử người gặp khó khăn nhất không ngừng dành được đề cử ảnh đế…
Tiền Phong nhìn thoáng dưới đài, cố gắng làm thoải mái không khí “Lúc này chính thức trao giải. Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là —— Chu Vũ Đồng! Chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng thành công của cậu ấy!”
Khi kết quả công bố, dưới đài đều sửng sốt, lập tức tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên. Ngược lại không giống như đang chúc mừng, mà càng giống che dấu sự xấu hổ sau khoảng lặng vừa rồi. Thật ra điều này cũng không thể trách mọi người, mà là quá trình biến đổi bất ngờ như vậy, tất cả mọi người cho rằng Chu Vũ Đồng tuyệt đối sẽ không được giải. Nhưng không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, cuối cùng giải thưởng này vẫn là của cậu ta.
Nhưng giải thưởng vốn đích thật thuộc về Chu Vũ Đồng. Có lẽ kết quả như thế này là tốt nhất, bốn người còn lại được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất đều trộm thở ra một hơi. Nếu như bình thường, giải thưởng này bọn họ đánh nhau u đầu cũng muốn lấy, nhưng bây giờ, bọn họ thật sự vô phúc mới lấy phải giải thưởng này.
Chu Vũ Đồng lên đài nhận thưởng, trên mặt vẫn đạm mạc cười nhạt như trước. Biến đổi bất ngờ trong quá trình trao giải khiến những người chú ý đến lễ trao giải điện ảnh Kim An tâm tình đều phập phồng không ngừng, nhưng đương sự – Chu Vũ Đồng, thì không chút để ý.
Chu Vũ Đồng và Tiền Phong bắt tay, nhận con hổ vàng trong tay anh ta. Mọi người sôi nổi đoán xem Chu Vũ Đồng sẽ nói như thế.
Chu Vũ Đồng lấy micro nói, “Cám ơn tất cả những người luôn luôn ủng hộ tôi.” Sau đó xoay người trở lại chỗ ngồi.
Người khác lấy được thưởng nhất định sẽ cám ơn này cám ơn kia, tóm lại là cám ơn một đống người, sau đó nói đến giấc mộng diễn viên của mình, sau đó là sự gian khổ khi thực hiện giấc mộng ấy, cố gắng lấy được nước mắt người xem.
Mà Chu Vũ Đồng nhận được giải thưởng vẫn ít lời nhiều nghĩa như thế, một câu là xong, chưa từng khác biệt. Vốn cho rằng sự cố không ngừng trong lần trao giải này sẽ làm Chu Vũ Đồng bộc bạch một chút tiếng lòng, kết quả vẫn cứ một câu cho xong việc.
Vốn phóng viên nhao nhao chờ mong Chu Thiên Vương gặp khó mới lấy được thưởng sẽ có cảm nghĩ gì, không nghĩ tới Chu Thiên Vương vẫn như trước một câu nói… Cuối cùng cũng chỉ có thể cảm khái một câu: Thiên Vương chính là Thiên Vương.
Trao xong giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc, phong ba cũng đi qua, tất cả những xao động đều lặng xuống.
Mà bên ngoài điển lễ, fans của Chu Vũ Đồng sôi nổi ăn mừng, Chu Vũ Đồng hữu kinh vô hiểm() lấy được giải thưởng ảnh đế Kim An lần này. Mà truyền thông thì hưng phấn ghi lại việc quan trọng này làm đầu đề.
[] Bản gốc: 有惊无险 – Hữu kinh vô hiểm. Giải thích: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng vẫn đạt được kết quả như mong muốn.
Lâm Trạch Xuyên dùng mu bàn tay nâng cằm, khóe miệng mỉm cười có chút nghiền ngẫm. Kết quả cuộc đua của hai thế lực, vẫn là Chu Vũ Đồng đơn phương chiếm thế thượng phong.
“Cậu đang cười cái gì?” Đường Dao Phỉ nhìn Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười, nghi hoặc hỏi.
Lâm Trạch Xuyên không nhìn cô, chỉ hỏi ngược lại “Cô cho rằng là cái gì?”
“Cậu cũng vì Chu Thiên Vương cuối cùng cũng lấy được giải thưởng mà vui vẻ hay sao?”
“Cũng?” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng ôn nhu nói, “Đúng vậy, tôi rất vui sướng. Cô rất thích Chu Thiên Vương?”
“Đúng vậy.” Đường Dao Phỉ hưng phấn gật đầu, “Chu Thiên Vương có thể lấy được giải thưởng này mới đúng là có ý nghĩa.”
“Trách không được cô vừa rồi căng thẳng như vậy.” Lâm Trạch Xuyên cười khẽ.
“Cậu vừa rồi nhắm mắt, vậy mà cũng có thể thấy hả?” Đường Dao Phỉ kinh ngạc.
Lâm Trạch Xuyên thản nhiên cười một chút, không để ý lời Đường Dao Phỉ nói.
“Tiếp theo là hạng mục trao giải ——nam diễn viên phụ xuất sắc nhất!” Nguyên Sùng Châu nói.
“Hy vọng cậu có thể lấy được giải thưởng.” Đường Dao Phỉ nói.
Lâm Trạch Xuyên cười cười, “Nhờ lời chúc của cô.” Nhưng sắc mặt bình tĩnh, không có hưng phấn như lần đầu tiên được đề danh.
“Lần này những người được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất đều có thực lực rất mạnh, đặc biệt năm người được đề cử có tới ba người đến từ cùng một tác phẩm. Chúng ta hãy đoán xem cuối cùng ai sẽ là người có được giải thưởng này?” Tiền Phong cố ý hấp dẫn chủ đề.
Trên màn hình lớn ống kính nhanh chóng lần lượt bay qua ảnh chụp năm người được đề cử. Ảnh chụp cũng theo đó mà biến hóa thay đổi lớn nhỏ.
Lâm Trạch Xuyên nhìn màn hình, có chút im lặng cảm thấy: Sao cái này khiến anh tưởng tượng giống như đang rút thăm ấy nhỉ?
“Người lấy được giải thưởng nam diễn viên phụ xuất sắc là —— ngài Triệu Tân Đức. Chúc mừng!” Tiền Phong nhìn thoáng lời thoại, nói.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, không chút mất mát khi không giành được giải. Diễn xuất của Triệu Tân Đức và anh căn bản không cùng một bậc. Có thể được đề danh, đã khiến anh khá bất ngờ rồi. Không lấy được giải là chuyện đã được dự kiến ở bên trong, không có gì đáng phải tiếc nuối.