Edit & Beta: Hoa Cúc
Nửa đêm, Lâm Trạch Xuyên đột nhiên mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, trán che kín mồ hôi lạnh. Tiếng thở trong bóng đêm có vẻ đặc biệt rõ ràng. Trong mộng ánh sáng chói mắt, âm thanh phanh gấp dồn dập chói tai, cùng với thân thể bị đè ép huyết nhục mơ hồ đau nhức chân thật như vậy…
Bức màn được kéo lên, ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào phòng ngủ. Lâm Trạch Xuyên vươn tay, hứng lấy ánh trăng, nhìn những đường vân trong lòng bàn tay, quen thuộc lại xa lạ. Thân thể này rõ ràng không phải của anh, rồi lại là của anh. Cuối cùng thì anh là ai?
Lâm Trạch Xuyên thất thần nhìn bàn tay mình, ngay cả khi người bên cạnh chuyển động cũng không cảm thấy.
“Gặp ác mộng?” Cố Viêm ngồi dậy, hỏi.
“Đánh thức anh?” Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, chuyển hướng vấn đề của Cố Viêm.
Cố Viêm rút một cái khăn giấy, lau mồ hôi lạnh trên trán Lâm Trạch Xuyên, không tiếp tục hỏi thăm.
Lâm Trạch Xuyên không biết, sắc mặt của mình dưới ánh trăng trắng bệch giống như quỷ.
Cố Viêm kéo thân thể Lâm Trạch Xuyên nằm xuống, tay y chụp lên mắt anh “Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngày hôm sau, khi Lâm Trạch Xuyên tỉnh lại, thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Cố Viêm. Lâm Trạch Xuyên lập tức đẩy Cố Viêm ra, Cố Viêm mở mắt, nhìn dáng vẻ ảo não của Lâm Trạch Xuyên, thấp giọng cười một tiếng “Đừng lợi dụng xong rồi ném đi như vậy.”
“Ai lợi dụng anh, là chính anh tự mình tới đấy chứ.” Lâm Trạch Xuyên xuống giường, nói.
Dưới ánh mặt trời, Lâm Trạch Xuyên mặc một cái áo ngủ màu trắng bày ra trạng thái bán trong suốt, nhưng bản thân anh vẫn chưa phát hiện.
Lâm Trạch Xuyên chỉ cảm thấy thắt lưng bị người kéo về phía sau, toàn bộ thân thể ngã lên giường lớn mềm mại. Lập tức bị Cố Viêm đặt dưới thân.
“Cố Viêm, giữ ban ngày phát tình cái gì!” Lâm Trạch Xuyên giẫy dụa một cái, chẳng những không đẩy được Cố Viêm, mà ngược lại khiến cổ áo ngủ rộng thùng thình càng thêm rộng mở.
Cố Viêm ngón tay ở trên môi Lâm Trạch Xuyên vuốt ve, “Sáng sớm là nam nhân bình thường đều sẽ có phản ứng.” Tay y dọc theo Lâm Trạch Xuyên thân thể đi xuống tìm kiếm, xoa huynh đệ thân dưới Lâm Trạch Xuyên, khẽ cười, “Không phải em cũng vậy sao?”
Đã quen sự vô sỉ của Cố Viêm, Lâm Trạch Xuyên ngay cả tranh luận dục vọng với Cố Viêm cũng không thèm.
Mới sáng sớm vốn dễ xúc động, dục vọng bị Cố Viêm gợi lên, lại không thấy y làm động tác kế tiếp. Lâm Trạch Xuyên khó chịu động một cái, “Muốn làm thì làm nhanh, không làm thì cút xuống dưới cho tôi.”
Cố Viêm hôn trán Lâm Trạch Xuyên một cái, con ngươi tối tăm không thấy đáy.
…
Lâm Trạch Xuyên đem áo ngủ choàng lên người, cổ áo nửa mở, g ngực trắng nõn đầy dấu hôn. Anh từ buồng vệ sinh rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy Cố Viêm thì nguýt một cái, không nói chuyện với y.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Trạch Xuyên miễn cưỡng tựa vào ghế salông xem phim điện ảnh. Anh đang xem phim của đạo diễn Vu Nhạc Dương. Tuy anh biết đến phim điện ảnh của Vu Nhạc Dương, cũng biết khái quát phong cách của anh ta. Nhưng từ trước đến nay xem phim hoàn toàn chỉ vì tiêu khiển, chỉ chú ý đến tình tiết.
Mà anh muốn thủ vai thành công, nhất định phải hiểu biết toàn diện đối với phim của Vu Nhạc Dương cùng với ý tưởng làm phim của Vu Nhạc Dương. Dùng thuốc đúng bệnh, mới có thể lấy được hiệu quả nhanh nhất tốt nhất.
“Phim điện ảnh của Vu Nhạc Dương.” Cố Viêm sửa cà-vạt, đi tới, “Là muốn thử vai《 Bí mật sương mù 》hả?”
Không thể không nói năng lực tư duy của Cố Viêm khá mạnh mẽ có thể từ một điểm nào đó mà nghĩ ra được toàn bộ. Lâm Trạch Xuyên đã sớm đã lĩnh giáo rồi, từ trước còn kinh ngạc đến bây giờ tập mãi thành thói quen.
Lâm Trạch Xuyên quay đầu lại liếc nhìn Cố Viêm một cái, miễn cưỡng nói “Đúng, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không thể buông tha.”
“Em sẽ thành công.” Cố Viêm nói.
Y cũng không nói ‘chúc em thành công’, bởi vì y biết, Lâm Trạch Xuyên không cần.
“Đương nhiên.” Lâm Trạch Xuyên thuận miệng nói.
“Em đúng là rất tự tin.” Cố Viêm ngồi xuống bên cạnh Lâm Trạch Xuyên.
“Tôi luôn rất tự tin.” ánh mắt Lâm Trạch Xuyên quay lại màn hình, “Mặc đồ nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ muốn đi hẹn hò?”
Cố Viêm khẽ cười “Đúng vậy.”
“À, vậy chúc anh thuận lợi.” Lâm Trạch Xuyên nói.
Ngay khi Lâm Trạch Xuyên nói xong câu đó, cằm đã bị Cố Viêm bắt lấy, sau đó mặt bị bắt chuyển lại đối diện với Cố Viêm.
Cố Viêm ấn bên miệng Lâm Trạch Xuyên một cái hôn, cười khẽ hỏi “Lòng của em, thật đúng là lạnh.”
Lâm Trạch Xuyên khóe miệng nhẹ câu “Nói hay lắm nóng giống như lòng của anh sao.”
Cố Viêm chậm rãi nở nụ cười, không nói tiếp. Cuối cùng, y đứng lên, rời khỏi biệt thự.
Ngay khi Lâm Trạch Xuyên xem xong hai bộ phim của Vu Nhạc Dương, điện thoại di động của anh vang lên. Anh lấy điện thoại trên bàn trà nhìn thoáng qua, là Giang Ấn Thiên.
“Alo.” Lâm Trạch Xuyên tiếp điện thoại.
“Cậu bây giờ đến công ty một chuyến, có chuyện muốn nói với cậu. Là về chuyện thử vai《Bí mật sương mù 》. Trong điện thoại không nói rõ được.” Giang Ấn Thiên nói.
“Được. Khoảng nửa giờ nữa đi.” Lâm Trạch Xuyên nói, sau đó cúp điện thoại. Chỉnh sửa một chút, ngồi vào xe đi tới truyền thông Hải Lan.
Trong văn phòng Giang Ấn Thiên, Trần Hi Hàm và Giang Ấn Thiên đã tới trước. Lâm Trạch Xuyên đẩy cửa tiến vào nở nụ cười. “Đều đến đông đủ à.” Nói xong ngồi xuống trên ghế salông.
“Tóm lại là chuyện gì?”
Giang Ấn Thiên không lập tức nói về chuyện thử vai《Bí mật sương mù 》, mà hỏi, “Ngày hôm qua nghe nói có người bị vài người mặc đồ đen mang đi, nhưng lại không nhận được tin báo mất tích. Nghe một số người miêu tả, là cậu sao? Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?”
Lâm Trạch Xuyên tiêu hóa xong một chuỗi các câu hỏi dài dòng của Giang Ấn Thiên, không nói gì thêm.
“Có phải là cậu hay không?” Giang Ấn Thiên thấy Lâm Trạch Xuyên im lặng không nói, giọng điệu có chút sốt ruột.
Lâm Trạch Xuyên tựa như lúc này mới hồi thần, mỉm cười “Nếu như là tôi, anh nghĩ rằng hôm nay tôi còn có thể tùy gọi tùy đến hay sao?” Lâm Trạch Xuyên nói dối không có một chút áp lực tâm lý. Anh biết sau khi Tần Minh cho người dẫn mình đi tất nhiên sẽ lấy băng ghi hình trong camera giám sát ở đoạn đường kia. Cho nên không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Anh không muốn hồi tưởng chuyện của ngày hôm qua, tuyệt không muốn.
Nghe phủ nhận Lâm Trạch Xuyên, Giang Ấn Thiên thở ra một hơi.
Ngày hôm nay khi Giang Ấn Thiên tới công ty nghe được chuyện này cũng không để ý nhiều, nhưng khi nghe nói người bị mang đi bóng dáng thoạt nhìn rất giống Lâm Trạch Xuyên, tâm lập tức khẩn trương. Khi Giang Ấn Thiên gọi điện thoại cho Lâm Trạch Xuyên, nghe thấy âm thanh và giọng điệu của Lâm Trạch Xuyên, tựa như không hề bị bắt cóc, cho nên thoáng thở ra.
“Tốt lắm, tôi không sao, đừng lo lắng lung tung.” Lâm Trạch Xuyên cười nói, “Nói về chuyện của《 Bí mật sương mù 》đi.”
Giang Ấn Thiên mở văn kiện, “Về 《 Bí mật sương mù 》, tôi đã tiếp xúc qua với người của đoàn phim, thời gian thử vai là hai ngày sau.”
Lâm Trạch Xuyên gật, ý bảo Giang Ấn Thiên tiếp tục nói.
“Về vấn đề nhân vật thử vai trong《 Bí mật sương mù 》, tôi đề nghị cậu thử cả hai nhân vật Dr.C và Kiiler.J, xem cái nào có cảm giác hơn.”
Lâm Trạch Xuyên nghe xong mỉm cười. Đối với vấn đề nhân vật, anh và Giang Ấn Thiên có ý kiến rất khác nhau, anh cho rằng Giang Ấn Thiên đã tiếp nhận ý nghĩ của mình rồi, không nghĩ tới Giang Ấn Thiên vẫn không buông tha quyết định của mình.
Nhưng Lâm Trạch Xuyên cũng không trực tiếp đôi co tranh cãi với anh ta, làm như vậy rất ngu xuẩn, ồn ào ầm ĩ thì tất cả mọi người đều không thoải mái. Anh gật đầu “Được, tôi sẽ thử một chút.” Dù sao biểu hiện nhân vật tốt hay xấu quyền lựa chọn là ở chỗ anh, không phải sao?
“Đúng rồi, anh có biết diễn viên vào vai nam nhân vật chính được đích thân Vu Nhạc Dương mời đến trong《 Bí mật sương mù 》là ai không?” Lâm Trạch Xuyên đột nhiên hỏi. Nói thật, anh có chút tò mò. Diễn viên hợp tác với Vu Nhạc Dương không ít, những người có tiếng tăm được Vu Nhạc Dương mời vào vai nhân vật chính cũng không ít. Nhưng mà thần bí như thế này, thì là lần đầu tiên.
Trong mắt Giang Ấn Thiên cũng có nghi hoặc, rồi lắc đầu, “Không biết. Rất nhiều người tìm hiểu và suy đoán, nhưng đều không cho ra đáp án xác thực.”
Rất nhiều người đoán đó là một đại minh tinh trước kia từng hợp tác với Vu Nhạc Dương. Nhưng những minh tinh lớn thật sự có tiếng tăm vốn không nhiều, hơn nữa ‘từng hợp tác với Vu Nhạc Dương’ cũng là một điều kiện, phạm vi lại càng thêm nhỏ. Nhưng, những minh tinh được suy đoán là có khả năng vào vai nam nhân vật chính nhất đã chính thức phủ nhận.
“Nhưng có một điều có thể khẳng định, người này không phải nghệ nhân của Hải Lan.” Giang Ấn Thiên bổ sung. Nếu là nghệ nhân của Hải Lan, thì bên trong công ty không có khả năng một chút tin tức cũng không có.
“Vì sao lại muốn giữ bí mật vậy nhỉ, chẳng lẽ muốn tăng thêm cảm giác thần bí cho diễn viên chính.” Giang Ấn Thiên lẩm bẩm.
Đây cũng là một phương thức lăng xê thông thường trong ngành giải trí, nhưng ‘tác phẩm của Vu Nhạc Dương’ vốn đã là một chiêu bài vàng, căn bản không cần dùng đến mánh lới lăng xê này. Việc làm thế này ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy rất low(), kéo cấp bậc của phim điện ảnh xuống.
() Low = thấp (trong tiếng anh), có thể hiếu hạ thấp bản thân, thấp điệu hay kiêm tốn…
“Mặc kệ thế nào, nếu như có thể lấy được nhân vật kia, thì khi bấm máy tự nhiên sẽ biết người đó là ai.” Lâm Trạch Xuyên nói.
“Vậy cậu nhất định phải lấy được nhân vật đấy, Dr.C và Killer.J bất kì cái nào cũng tốt.” Trần Hi Hàm xen vào một câu.
Lâm Trạch Xuyên khóe miệng co rút, cực kì bất đắc dĩ nhìn thoáng Trần Hi Hàm đang pha cà phê ở cách vách “Thì ra cậu là vì vậy mới chúc tôi thành công hả.” Thật không biết Trần Hi Hàm là khuyết thiếu nội tâm(), hay đang cố ý kích thích anh nữa. Người này bình thường nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng sẽ bất thình lình nhảy ra một câu nhìn thì thấy bình thường, nhưng lại vô cùng khảo nghiệm tính nhẫn nại của người khác.
() Khuyết thiếu nội tâm = thiếu tâm nhãn: đại loại miêu tả kiểu người nói mà không nghĩ, nói ra những câu chọc tức người khác ╮(╯╰)╭
Trần Hi Hàm tiếp tục khuyết thiếu nội tâm “Đúng vậy, người nọ thật sự khiến người ta rất ngạc nhiên ai.”
Lâm Trạch Xuyên khụ một tiếng “Xem ra cậu thật tò mò về người ta nha, tôi đây nhất định sẽ mang cậu đi xem. Trích phần trăm lương của thì cậu sẽ được đi.” tiền lương trợ lý của Hải Lan đã được thống nhất theo tiêu chuẩn, nhưng trích phần trăm và tiền thưởng là do thu nhập của nghệ nhân đưa tới.
Những lời này vừa buông xuống, Trần Hi Hàm lúc này mới kịp phản ứng, lấy lòng đem cà phê đưa cho Lâm Trạch Xuyên “Tôi hy vọng cậu có thể thành công lấy được nhân vật, đương nhiên là vì hy vọng cậu có thể phát triển rất tốt nha. Dù sao cái này cũng là chuyện liên quan đên tiền đồ và sự phát triển của cá nhân tôi.”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng à một tiếng, cầm lấy tách cà phê uống một hơi, không nói gì thêm.
Trần Hi Hàm khẩn trương nhìn Lâm Trạch Xuyên, ý muốn từ vẻ mặt của anh mà nhìn ra được chút manh mối, nhưng không nhìn ra được bất kỳ ý nghĩ nào. Sau đó Trần Hi Hàm đi đến bên cạnh Giang Ấn Thiên, chọc chọc cánh tay Giang Ấn Thiên nhỏ giọng “Cậu ấy sẽ không thật sự để anh khấu trừ tiền phần trăm của tôi chứ?”
Lâm Trạch Xuyên thật đúng là không thể nói thêm cái gì nữa. Nhân tài này mới là anh em của Cố Minh nhỉ…
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nhìn tách cà phê, buông cái tách xuống, ánh mắt nheo lại. Không biết vì sao, anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái, nhưng lại luôn không bắt được cái suy đoán chợt lóe qua ấy.