Edit: Hoa Cúc
Beta: Minh Miu
Vì để ngày mai không bị NG, Lâm Trạch Xuyên download về rất nhiều bộ phim điện ảnh kinh điển. Tuy đại đa số trong đó anh đều đã xem qua, nhưng trước kia chỉ nhìn từ góc độ của người xem, không chú ý các tình tiết. Lần này anh từ góc độ của một diễn viên phân tích những diễn viên như thế nào nhập vai vào các nhân vật, anh muốn biết vì sao chỉ là những câu chữ tồn tại trong kịch bản nhưng họ lại có thể đắp nặn thành những nhân vật kinh điển đi vào lòng người, giống như những nhân vật đó thật sự tồn tại, tác động đến tâm lý người xem, khiến người ta bi thương khiến người vui cười.
Diễn xuất không phải một ngày là có thể nâng cao, cho nên Lâm Trạch Xuyên cũng không vội vã xem hết tất cả những bộ phim đã download xuống, mà lựa chọn một bộ trong đó tiến hành phân tích. Anh chọn bộ phim đã đạt giải thưởng phim nhựa xuất sắc nhất trong lễ trao giải của điện ảnh Kim An lần thứ 《 Di Mộng 》.
Đang lúc Lâm Trạch Xuyên chuyên chú xem phim, thì chuông điện thoại di động vang lên. Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng màn hình di động, phát hiện trên màn hình là một chuỗi dãy số xa lạ. Anh hơi nhíu mi, không biết ai gọi. Lâm Trạch Xuyên không đổi số di động, vẫn sử dụng số trước kia “Lâm Trạch Xuyên” sử dụng.
Lúc trước khi anh kiểm tra di động, thật may mắn phát hiện “Lâm Trạch Xuyên” không giống giới trẻ hiện nay thích đặt những nick name kỳ quái cho người khác, toàn bộ những người trong danh bạ đều có tên đầy đủ. Mà ngay cả Tiếu Hàm Giang trong danh bạ cũng chỉ có ba chữ “Tiếu Hàm Giang”, mà không phải “Chồng yêu” “Thân ái” hay cái gì đó. Thói quen như vậy ngược lại giống như đúc Trình Hướng Nam. Vậy cũng tốt, tránh cho khi có người gọi điện thoại tới, Lâm Trạch Xuyên bây giờ không biết người, thì ít nhất vẫn có thể gọi tên.
Lâm Trạch Xuyên nhìn dãy số xa lạ, nghĩ xem rốt cuộc là tiếp hay không tiếp. Nếu như người trước kia Lâm Trạch Xuyên quen biết lại không thêm vào danh bạ, anh phải giải thích như thế nào với người đó rằng vì sao lại không quen biết? Dù sao đây cũng là chuyện trước kia của “Lâm Trạch Xuyên”, với anh hôm nay không có bất cứ quan hệ nào. Cho nên anh không nghe máy.
Nhưng di động vẫn cố chấp vang lên, giống như đang chờ đợi Lâm Trạch Xuyên tiếp máy.
Lâm Trạch Xuyên có chút bất đắc dĩ nhìn di động đang rung lên không ngừng, cuối cùng do dự một chút, vẫn đè xuống “Alo?” Anh hỏi dò “Ai vậy?”
“A” đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ “Lâm Trạch Xuyên?”
Lâm Trạch Xuyên híp mắt một chút “Anh là ai?”
“Cố Viêm.” Người nọ ngắn gọn nói.
Lâm Trạch Xuyên suy nghĩ một chút, anh không nhận ra người tên Cố Viêm này, chẳng lẽ là người trước kia “Lâm Trạch Xuyên” quen biết? Nhưng trong nhật kí của “Lâm Trạch Xuyên” cũng không nói tới cái tên này. Anh nghĩ có lẽ là một người không quá quan trọng. Cho dù trước đây “Lâm Trạch Xuyên” quen biết, nhưng bây giờ không có nửa điểm quan hệ với anh.
“Không biết.” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nói, “Không có việc gì, tôi treo máy.” Anh không muốn dây dưa nhiều với “Lâm Trạch Xuyên”.
“A?” Người bên kia điện thoại tựa hồ đối với thái độ lãnh đạm như vậy của Lâm Trạch Xuyên cũng không buồn bực, “Mới một đêm, đã không nhớ rõ.”
Cái gì? Lâm Trạch Xuyên giương miệng, một khắc kia cơ hồ anh muốn kinh hô nhưng may mắn dừng lại. Người bên kia nếu nói như vậy, anh làm sao có thể không biết người nọ là ai! Nhưng chỉ là tình một đêm mà thôi, song phương ngay cả tên cũng chưa hỏi, sao lại liên lạc? Huống hồ anh mới là người chịu thiệt nằm ở mặt dưới! Nam nhân kia muốn làm gì? Vừa nghĩ tới đêm hôm qua, gân xanh trên trán Lâm Trạch Xuyên lại nhảy nhót vô cùng vui sướng.
“Sao anh biết số điện thoại của tôi?” Lâm Trạch Xuyên đen mặt, tiếp theo ngay cả giọng nói cũng đông cứng.
Nam nhân bên kia điện thoại nhẹ nhàng nở nụ cười “Hôm qua không phải di động nằm trong túi áo của em sao?”
Không cần nói rõ, Lâm Trạch Xuyên đã hiểu, nam nhân này thừa dịp anh bất tỉnh dùng điện thoại của anh gọi vào đi động của anh ta.
“Anh muốn làm gì?” Không cần nghĩ, nam nhân này nhất định đã điều tra anh. Tuy rằng lúc ấy anh biết người này không đơn giản, nhưng là Lâm Trạch Xuyên hay đúng hơn chính là Trình Hướng Nam, ánh mắt rất cao, người bình thường anh đều chướng mắt, cho nên chọn người để qua đêm tự nhiên sẽ chọn người không tầm thường. Nhưng anh lại quên, anh bây giờ không phải Trình Hướng Nam, có bối cảnh, người khác có thể dễ dàng biết được về anh.
Một đêm tình thôi mà, qua thì qua đi, cần gì phải dây dưa không rõ? Huống hồ người nằm dưới là anh. Lâm Trạch Xuyên đáy lòng phun tào.
“Nghĩ ra tên rồi sao?” Đối phương hỏi.
Lâm Trạch Xuyên ngây ra một lúc, chờ khi hiểu được, thiếu chút nữa mắng to. Những lời này không có vấn đề, nhưng nếu nghĩ về thân phận hai bên hiện tại, thì ý tứ trong đó rất rõ ràng.
Trước khi kết giao với Chu Vũ Đồng, Trình Hướng Nam cũng là một tay chơi có tiếng. Đua xe, đánh bạc, bao dưỡng minh tinh, anh đều đã chơi qua. Từ trước đến nay đều là anh bao dưỡng minh tinh, không thể nghĩ được có một ngày, anh thế nhưng sẽ bị người ta bao dưỡng. Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng nói “Thế nào, anh muốn bao dưỡng tôi?”
“Đúng vậy, tôi rất thích em.” Đối phương rất sảng khoái thừa nhận.
Rất thích anh? Mặt Lâm Trạch Xuyên đen đến không thể đen hơn. Là rất thích chơi anh chứ gì. Tên kia phỏng chừng là hôm qua thời tiết không bình thường, cho nên muốn bao dưỡng anh lâu dài.
Anh đúng là muốn bước lên cao, nhưng chẳng lẽ không dựa vào những quy tắc ngầm lộn xộn kia, thì anh không thể tới đỉnh giới giải trí sao? Đây tuyệt đối là một sự vũ nhục. Huống hồ lần này lại vì đại cục mà muốn anh hy sinh cúc hoa, thật là tổn thất nặng nề.
Anh là đàn ông! Anh là ! Hôm qua, đêm hôm qua, bất quá chỉ là ngoài ý muốn, cũng làm cho anh thêm kiên định không thể làm . Làm con mẹ nó rất thống khổ.
“Không có khả năng!” Lâm Trạch Xuyên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Đừng vội cự tuyệt tôi.” Người bên kia điện thoại khẽ cười.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Trạch Xuyên ném điện thoại lên giường, nghiến răng nghiến lợi nói “Muốn bao dưỡng tôi, nằm mơ đi.”
Cảm giác bị người nào đó sâu sắc vũ nhục, anh không có tâm tình phân tích điện ảnh, tắm rửa một cái thì nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi quay. Nhưng vừa nghĩ tới cuộc điện thoại Cố Viêm, anh đã cảm thấy hoa cúc ẩn ẩn đau, lăn qua lăn lại mà ngủ không được.
Cố Viêm? Lâm Trạch Xuyên cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Nhưng nếu người này anh quen biết, thì với tướng mạo và khí thế như vậy, anh không thể nào không có một chút ấn tượng.
Không phải là Cố Viêm kia chứ? Lâm Trạch Xuyên vì khiếp sợ mà lập tức ngồi dậy. Trách không được anh cảm thấy tên này quen tai. Cố Viêm! Đúng là anh có biết một người tên Cố Viêm.
Nói tới vị Cố Viêm đó… nội tâm Lâm Trạch Xuyên dâng lên một loại cảm giác bi ai… hoa cúc sắp khó giữ được.
Cố Viêm, nếu luận về bối cảnh, thì ngay cả Trình Hướng Nam cũng chưa chắc đã so được với y. Thế lực của Trình gia tuy lớn, cũng xem như là một trong những gia tộc thuộc tầng cao nhất của xã hội thượng lưu. Nhưng vẫn chỉ là một trong đó, vẫn có gia tộc có thể đấu lại, ví dụ như Tần gia Vinh gia. Nhưng Cố gia mới chân chính ở tầng cao nhất, là duy nhất. Hiện giờ kẻ giữ ngôi vua, chính là người Cố gia. Cố gia trong giới chính trị cành lá rậm rạp, chỉ riêng thế lực trong quân đội cũng đủ để đấu với Trình gia, Tần gia.
Tuy rằng họ cùng một thế hệ, nhưng trong cái giới này Cố Viêm và Trình Hướng Nam kỳ thật rất ít khi xuất hiện cùng nhau. Họ cũng chỉ nghe qua tên của đối phương mà thôi.
Nói ra cũng kỳ quái, rõ ràng có thế lực khổng lồ của Cố gia ở Bắc Kinh, nhưng vị Thái tử gia này sau khi tốt nghiệp về nước lại ở HongKong gây dựng sự nghiệp, sáng lập tập đoàn Cố thị, tựa hồ không tính toán hướng vào giới chính trị. Cố thị gần đây một năm nay mới bắt đầu phát triển ở miền Bắc.
Đây cũng là nguyên nhân Trình Hướng Nam chưa từng gặp Cố Viêm.
Cái này, Lâm Trạch Xuyên hối hận đến nỗi ruột gan xanh lè. Anh chơi tình một đêm với ai không được sao, lại cố tình gặp phải Cố Viêm. Nhưng là Cố Viêm thì làm cùng Cố Viêm, thế nhưng lại còn bị Cố Viêm nhớ thương. Thật không nghĩ tới thân thể này của ‘Lâm Trạch Xuyên’ còn có mị lực như vậy. Nhưng mị lực thế nào lại không thể giữ được Tiếu Hàm Giang, cuối cùng còn chơi trò tự sát.
Cho tới bây giờ anh chưa nghe nói Cố Viêm thích chơi mấy thứ này. Lâm Trạch Xuyên hiện tại chỉ hy vọng Cố Viêm nhất thời tâm huyết dâng trào.
Cố Viêm nghe thấy di động truyền đến âm thanh đô đô, biết là bị cúp điện thoại. Y cười một chút, không để ý. Trên tay y là một túi văn kiện bên trong có tất cả các tư liệu về Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên giống như một tiểu minh tinh rất bình thường. Trừ bỏ dung mạo tinh xảo, còn lại tất cả đều rất bình thường.
Nhưng trong quán rượu cậu ta lại tỏa sáng, hấp dẫn hắn tầm mắt của người khác như thế, tuyệt đối không phải là một người bình thường.
Lâm Trạch Xuyên một người rất thú vị. Cố Viêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Lúc trước vào trong quán bar y đã bị người này hấp dẫn. Sau đó tình một đêm, y phát hiện thân thể của cậu ta và mình vô cùng thích hợp. Cho nên y mới lưu lại dãy số này. Nhưng khi kiểm tra được tài liệu về cậu ta, y lại sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với người này.
“Lâm Trạch Xuyên…” Y trầm thấp cười, tay chống lên trán, sâu bên trong con ngươi đen như màn đêm ẩn ẩn lóe lên quang mang, “Rất thú vị.”
Ngày hôm sau, Lâm Trạch Xuyên mang đôi mắt đen xì đến studio.
“Hôm qua không nghỉ ngơi?” Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên ngáp dài, hỏi. “Hôm nay phần diễn của cậu tương đối nhiều, sao lại không chú ý nghỉ ngơi như vậy?” Giang Ấn Thiên nói tiếp.
Lâm Trạch Xuyên thật khổ nói không nên lời, anh nhìn Giang Ấn Thiên nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, thật muốn đập vai anh hỏi anh, nếu có người nhớ thương cúc hoa của anh, anh có thể ngủ ngon không?
“Sẽ không ảnh hưởng cảnh quay.” Lâm Trạch Xuyên ngáp một cái nói.
Giang Ấn Thiên không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của anh ta đầy hoài nghi. Lâm Trạch Xuyên ở trạng thái bình thường diễn cũng chưa chắc có thể làm Vương Phi vừa lòng, đừng nói hiện tại quay dưới tình trạng không có tinh thần thế này.
Giang Ấn Thiên nói “Nếu không, cậu vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, dù sao buổi sáng là phân cảnh của Tạ Phỉ, cậu xế chiều mới bắt đầu quay.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, hướng đến phòng nghỉ.
“Hôm qua ngủ không ngon.” Đi ngang qua phòng hóa trang, vừa lúc vị hóa trang ẻo lả đi ra, nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên có đôi mắt đen xì, cười đến vô cùng… Tiện.
Anh ta thần bí hề hề đến bên cạnh Lâm Trạch Xuyên hỏi “Nói mau cùng anh đẹp trai nào trên giường?”
Mùi nước hoa nồng đậm khiến Lâm Trạch Xuyên bị sặc, hắt xì hai cái. Lâm Trạch Xuyên không biết mình khi nào lại thân thiết với cái vị hóa trang ẻo lả này như vậy. Hơn nữa vì cái gì nói anh cùng trai đẹp trên giường, chẳng lẽ không thể là mỹ nữ sao?
“Vì cái gì không phải là mỹ nữ?” Lâm Trạch Xuyên nguýt anh ta một cái.
Hóa trang ẻo lả đánh giá anh từ trên xuống dưới, thiết một tiếng “Tôi vừa thấy cậu là biết cậu với tôi cùng một loại người.”
“Ai cùng một loại người với anh!” Lâm Trạch Xuyên mặc kệ có đắc tội hay không, lỗ mãng nói lời này rồi đi mất.
Anh nhất định phải sắp xếp thời gian rèn luyện thân thể!