Edit & Beta: Hoa Cúc
《Bí mật sương mù》từ sau khi công khai thử máy đến nay vẫn luôn lấy được sự chú ý của mọi người, mà hai diễn viên quan trọng diện mạo tương tự cũng lấy được không ít ánh mắt của fans, hơn nữa vụ đấu súng khiến bộ phim này cáng thêm nóng.《Bí mật sương mù》thậm chí ngay cả quảng cáo cũng không cần.
Nếu như nói nửa năm trước người xem chờ mong bộ phim điện ảnh《Tiềm hành》, vậy sáu tháng cuối năm phim điện ảnh mà người ta chờ mong chính là《Bí mật sương mù》.
Khi《Bí mật sương mù》chuẩn bị, không thả tin tức muốn quay vào năm nay, có người nói quán quân phòng vé năm nay là《Tiềm hành》. Điều này không có ai nghi ngờ, đặc biệt là khi《Tiềm hành》 đạt được những thành công cực lớn, nên kéo theo đó tiền phòng vé cũng không ít. Cho tới bây giờ xét tổng số tiền phòng vé của《Tiềm hành》, thì quán quân phòng vé năm nay chắc chắn không thể nghi ngờ sẽ là《Tiềm hành》. Số tiền phòng vé của《Tiềm hành》bằng số tiền của tất cả các phim điện ảnh khác trong năm cộng lại.
Nhưng đột nhiên《Bí mật sương mù》bấm máy khiến tất cả mọi người không xác định được. Thật ra rất nhiều người cũng biết Vu Nhạc Dương chuẩn bị cho《Bí mật sương mù》, hơn nữa chuẩn bị rất lâu rồi. Nhưng không ai biết thời gian《Bí mật sương mù》bắt đầu quay, cho nên năm nay khi《Bí mật sương mù》thử vai tuyển diễn viên mới lấy được sự hấp dẫn của người xem như vậy.
Sau khi《Bí mật sương mù》cử hành lễ bấm máy, có người dự đoán 《Bí mật sương mù》thời gian công chiếu có lẽ sang năm sau, nhưng cuối cùng vẫn chiếu trong năm nay.
Bàn về đội hình diễn viên,《Tiềm hành》thắng《Bí mật sương mù》một bậc. Dù sao《Tiềm hành》là phim theo hướng thương nghiệp, đội hình diễn viên cũng đã đủ để tuyên truyền cho phim, nên khi tuyển diễn viên danh khí của diễn viên chiếm nhân tố rất lớn. Mà《Bí mật sương mù》tuyển diễn viên lại chú trọng vào diễn xuất.
Về mặt tuyên truyền,《Tiềm hành》tuyên truyền không thể nói là không mãnh liệt, theo nguồn tài chính, số tiền dành để tuyên truyền cũng chiếm một phần rất lớn. Mà《Bí mật sương mù》lại không tuyên truyền nhiều, đó cũng ý của bản nhân Vu Nhạc Dương. Nhưng từ khi bấm máy, đoàn phim không ngừng xảy ra chuyện, sự chú ý dành cho《Bí mật sương mù》không ngừng tăng lên.
Luận danh khí để kêu gọi tiền phòng vé, tại Trung Quốc, thì hai người không chênh lệch lắm, đều là những đạo diễn hạng nhất trong nước. Nhưng luận và lực ảnh hưởng quốc tế, Vu Nhạc Dương và Vương Phi rõ ràng không cùng một tầng. Một người phát hành phim trong phạm vi toàn cầu, người còn lại chỉ phát hành ở khu vực Châu Á, do đó làm sao có thể so sánh được với tiền phòng vé toàn cầu.
Khi《Bí mật sương mù》chưa công chiếu, đã có người bắt đầu tranh luận về bộ phim sẽ sở hữu vòng nguyệt quế quán quân phòng vé năm nay của Trung Quốc. Có người cho rằng là《Tiềm hành》, có người thì kiên trì cho là《Bí mật sương mù》.
Ngay khi mọi người tranh luận như vậy,《Bí mật sương mù》lại khiêm tốn làm lễ phát hành và chính thức công chiếu.
Dù lễ ra mắt phim rất khiếm tốn nhưng hoàn toàn tương phản với đó là độ nóng không ngừng tăng lên. Ngày đầu tiên, tất cả các rạp công chiếu 《Bí mật sương mù》đều chật ních, muốn lấy được một vé cũng khó. Tuy cũng có những bộ phim điện ảnh khác gặp phải tình huống này, nhưng cũng chỉ giới hạn ở ngày đầu tiên. Trong từ thời gian bắt đầu công chiếu《Bí mật sương mù》, thì tất cả các rạp vẫn chật ních.
Giai đoạn quay phim không ngừng gặp chuyện khiến mọi người chú ý. Hơn nữa đây còn là bộ phim cuối cùng Chu Thiên Vương tham gia trước khi lui giới, tuy chỉ là khách mời.
Rồi sau đó, nguyên nhân chính ở hiệu quả tuyên truyền ‘truyền miệng’ của người xem.
Hiệu quả thị giác rung động, diễn viên diễn xuất xuất thần nhập hóa gần như hòa mình hợp nhất vào nhân vật, các quan niệm về tín ngưỡng va chạm với nhau đi sâu vào làm cho mọi người tự hỏi tòm mò. Dự luận gần như ‘điên cuồng bình luận’ về《Bí mật sương mù》. Các trang wed đánh giá và bình luận điện ảnh qua mạng cho phim rating cao đến ..
—— ba năm một phim, thành tựu của Vu Nhạc Dương là《Bí mật sương mù》, hay chính《Bí mật sương mù》làm nên thành tựu cho Vu Nhạc Dương? Nhà phê bình điện ảnh nổi danh Kitty đã viết trên dòng thời gian của mình như vậy.
—— Trong bộ phim điện ảnh này. Hầu hết mọi người cảm thấy không có gì ngoài ý muốn về Chu Thiên Vương, cậu vẫn thế trước sau như một diễn xuất cấp thần, trong quá trình xem phim, mọi người hoàn toàn không hề nghĩ người đó là Chu Thiên Vương. Trong phim, cậu chính cái kẻ thần bí đầy quyền lực khiến người ta tò mò – Kiều Lam.
Mà Lương Bình Yên sau khi quay xong bộ phim《Xoay người》, cũng phát huy đến cực hạn, trong phim này anh ta vẫn luôn vững vàng. Anh ta đem nhân vật trí tuệ và ung dung Dr.C kia biểu hiện vô cùng tinh tế.
Hơn nữa cả bộ phim, khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là Lâm Trạch Xuyên, anh cũng được xem như là điểm nhấn lớn nhất của bộ phim. Trước khi quay《Bí mật sương mù》, tuy có danh khí không nhỏ. Nhưng danh khí đó có một phần rất lớn thông qua các scandal. Cho dù trong một bộ phim tiêu biểu như《Tiềm hành》, biểu hiện rất cuốn hút, nhưng về phương diện diễn xuất vẫn chưa gây được ấn tượng rõ ràng, từ đó có thể thấy được anh diễn xuất chưa lưu loát. Nên trước đó, Lâm Trạch Xuyên cũng chỉ có thể được xưng như một minh tinh thần tượng mà thôi, không phải một diễn viên điện ảnh đủ tư cách.
Nhưng《Bí mật sương mù》, giúp Lâm Trạch Xuyên trong chớp mắt từ một minh tinh thần tượng trở thành diễn viên phái thực lực hoàn mỹ. Ai cũng biết, nửa giai đoạn đầu của bộ phim, nhân vật Lục Trảm Phong là do Ninh Xung diễn, phần sau lại do Lâm Trạch Xuyên diễn. Nhưng bắt đầu từ khi nào, cảnh nào? Hầu như rất ít người có thể nhận ra được.
Killer.J trong phim là một nhân vật phản diện. Chu Thiên Vương diễn xuất khiến nhân vật Kiều Lam sống lại, thì không có gì phải ngạc nhiên, bởi vì Chu Thiên Vương diễn xuất vốn đã cao siêu như thế. Người ta kinh ngạc là Lâm Trạch Xuyên cũng làm cho Killer.J hoàn toàn sống lại! Đây là điểm nhấn bất ngờ nhất của phim. Trong thời gian nửa năm, diễn xuất của Lâm Trạch Xuyên từ sự trúc trắc ban đầu đến bây giờ đã có thể diễn ngang ngửa với Chu Thiên Vương mà hoàn toàn không bị lu mờ, tiến bộ như thế, khiến người ta kinh ngạc.—— Nhà phê bình diễn viên điện ảnh nổi danh LUNA, đã viết như vậy.
Nhiệt độ của phim không ngừng bay lên, tiền phòng vé cũng đạt tới đỉnh, đưa các rạp chiếu phim trở thành điểm nóng, cũng trở thành đề tài nghị luận lớn nhất trên mạng. Cuối cùng, tiền phòng vé của《Bí mật sương mù》cũng vượt qua quán quân phòng vé trước đó《Tiềm hành》. Đồng thời tạo nên một kỷ lục mới cho làng điện ảnh Trung Quốc với số tiền phòng vé kinh điển.
“Chúc mừng.” Giang Ấn Thiên sau khi thu được phản hồi từ đoàn phim《Bí mật sương mù》, nhẹ nhàng nói với Lâm Trạch Xuyên. Giờ này khắc này, Anh ta đã không biết phải biểu đạt ý nghĩ nội tâm của mình như thế nào nữa. Có lúc, Giang Ấn Thiên cho rằng mình vĩnh viễn sẽ đợi không được đến ngày này, nhưng không nghĩ tới ngày này lại đến quá đột ngột, như vậy… nó thật nhanh, khiến anh ta không biết phải làm sao.
Lâm Trạch Xuyên cúi đầu nhìn tạp chí nghe vậy ngẩng đầu, mỉm cười nói với Giang Ấn Thiên “Vui chung.”
Trên con đường diễn xuất, Giang Ấn Thiên luôn đi cùng anh cho tới bây giờ. Lúc ban đầu, anh đi rất gian nan, là Giang Ấn Thiên bên cạnh cổ vũ, anh mới không còn lúng túng nữa. Sự kiện đấu súng xảy ra, tuy trong lòng anh đã có đối sách ứng phó, nhưng Giang Ấn Thiên không biết. Nếu như một người đại diện bình thường, nhìn thấy diễn viên không có bất kỳ phản ứng gì, tự nhiên định trước sẽ buông tha cho tiền đồ của nghệ nhân trong tay mình và quay lại mang theo một người mới tốt hơn. Giang Ấn Thiên tuy sốt ruột, nhưng cho tới cuối cùng vẫn chưa từng buông tha anh.
Mặc dù đối tốt với Giang Ấn Thiên, chẳng qua bởi vì anh là ‘Lâm Trạch Xuyên’. Nhưng Giang Ấn Thiên đúng là người từ khi anh sống lại đối xử tốt với anh thuần túy nhất.
“Chúc mừng!” Một thanh âm đánh gãy suy nghĩ của Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên quay đầu, “Cám ơn.”
“Tôi còn chờ mong cậu nói thêm vài câu, sao lại không có gì?” Trần Hi Hàm ngồi xuống bên cạnh Lâm Trạch Xuyên.
“Vậy cậu muốn tôi nói gì?” Lâm Trạch Xuyên tiếp tục xem tạp chí, thuận miệng hỏi.
“Đừng qua loa như vậy nha.” Trần Hi Hàm ôm lấy cánh tay Lâm Trạch Xuyên, cười nịnh nói, “Ngài kim chủ thân mến, cậu nói phim điện ảnh của cậu tiền phòng vé lớn như vậy, có phải nên thoáng một chút hay không.” Nói xong, cậu ta duỗi tay phải đến trước mắt Lâm Trạch Xuyên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, xoa xoa cùng ngón cái.
“À, tôi đem chiếc xe kia cho cậu là được rồi.” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nói.
“Cậu nói đến cái xe hỏng kia?” khóe miệng Trần Hi Hàm rút một cái. Chiếc xe trong miệng Lâm Trạch Xuyên là xe Buick lúc trước công ty phân phối cho anh. Chiếc xe này đưa cho Trần Hi Hàm lái trở thành xe tư, một lần đang đi trên đường, bởi vì muốn nói chuyện với một người đẹp, nên lái ô tô xuyên qua bức tường đổ ở ven đường, bị hỏng hoàn toàn.
“Ừ? Có ý kiến?” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nói.
“Không… Không ý kiến.” Trần Hi Hàm vẻ mặt cầu xin.
“Đống sắt vụn đó cũng có thể bán được không ít tiền.” Giang Ấn Thiên ‘an ủi’ nói.
“Giang ca, anh cũng cười tôi.” Trần Hi Hàm ‘nức nở’ nói.
Giang Ấn Thiên nhịn không được cười khẽ “Về sau muốn cùng mỹ nữ nói chuyện phiếm ít nhất cũng phải nhìn đường, lần này cậu rất may mắn, không bị thương gì.”
Trần Hi Hàm “…”
Mấy tháng qua đi, mỗi năm một lần lễ khai mạc điện ảnh Kim An.
Năm nay ảnh đế vẫn cạnh tranh kịch liệt như trước. Nhưng thiếu đi một cái tên quen thuộc—— Chu Vũ Đồng, người bốn năm liên tục lấy được danh hiệu ảnh đế, siêu sao thiên vương đặc biệt nhất. Nhưng ảnh đế năm nay lại đề danh ra một cái tên mới—— Lâm Trạch Xuyên.
Năm nay Lâm Trạch Xuyên vẫn nhận được thư mời của điện ảnh Kim An. Lần này là vì anh đạt được đề cử vào hạng mục giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Hai bên thảm đỏ vô số phóng viên vây quanh, khiêng nhưng cái máy quay thật dài. Một chiếc xe Maybach màu đen mại chậm rãi dừng lại, tất cả các phóng viên xôn xao, màn hình ào ào nhắm ngay cửa xe. Nhân viên công tác đi lên trước, mở cửa xe.
Lâm Trạch Xuyên một thân âu phục vừa vặn sáng màu, từ bên trong xe đi xuống. Lập tức ánh đèn flash điên cuồng nhấp nhoáng. Lâm Trạch Xuyên lần này không mang bạn gái. Từ thảm đỏ một mình đi lên, cả đường đi đèn flash nháy không ngừng nghỉ.
Khi vào bên trong, Lâm Trạch Xuyên theo nhân viên công tác, đến hàng ghế thứ nhất ngồi xuống.
Năm nay người chủ trì vẫn là Nguyên Sùng Châu, ông ta một thân tây trang hưu nhàn, cầm micro nói.
Sau khi vài giải thưởng ban đầu được trao, cuối cùng cũng đến phần trao giải khiến người ta chú ý nhất nam diễn viên chính xuất sắc.
“Lần này giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất vẫn cạnh tranh kịch liệt.” Nguyên Sùng Châu cười nói, sau đó âm thanh của ông ta mang chút thương cảm, “Tôi chủ trì lẽ trao giải vài năm, vẫn luôn có một cái tên cùng tôi đồng hành chứng kiến điện ảnh lễ Kim An. Mà ngày này năm nay, cái tên đó đã không còn xuất hiện trên màn hình lớn.”
“Tôi chỉ xúc động một thoáng.” âm thanh Nguyên Sùng Châu lần thứ hai vang lên, “Mọi người chúng ta tiếp tục. Năm nay nam diễn viên chính xuất sắc nhất chính là——”
Nguyên Sùng Châu dừng một chút. Trên màn ảnh máy quay liên tục, cuối cùng dừng ở hình ảnh Lâm Trạch Xuyên, “Lâm Trạch Xuyên —— chúc mừng!” Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên.
Trên sân khấu huy hoàng, Lâm Trạch Xuyên đi lên đài, mỉm cười với vô số màn ảnh nói “Cám ơn tất cả những người luôn ủng hộ tôi, cám ơn mọi người đã cùng tôi đi đến bước đường này.” Tiếng vỗ tay lần thứ hai vang lên. Trên đài ngọn đèn lấp lánh, dưới đài không khí nóng như lửa.
Những gì Lâm Trạch Xuyên muốn nói cũng rất ngắn. Sau khi nói xong, anh lập tức đi xuống. Nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên lại cảm thấy thật vắng lặng. Phảng phất như có một bước tường vô hình, ngăn cách anh và thế giới ấy. Anh đột nhiên rất muốn gặp một người, rất muốn rất muốn… Bây giờ, y đang làm gì?
Sau khi lễ trao giải chấm dứt, điện thoại của anh rung lên. Anh lấy di động ra, nhìn màn hình một chút, là Cố Viêm.
“Alo.” Lâm Trạch Xuyên nhận điện thoại.
“Chúc mừng.” đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Cố Viêm.
“Cám ơn.” Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười từ đáy lòng.
“Ra ngoài đi.”
“Cái gì?” Lâm Trạch Xuyên kinh ngạc nói, “Anh ở bên ngoài?”
“Khu C bãi đỗ xe.” Cố Viêm nói.
Lâm Trạch Xuyên cúp điện thoại, đi ra khỏi hội trường, vào khu C bãi đỗ xe. Khu C là bãi đỗ xe dành cho khách quý, nên không có phóng viên đi vào.
Ngọn đèn sau lưng sáng rực, mà bãi đỗ xe lại trống vắng không tiếng động.
Cố Viêm dựa vào cửa xe, nghe được tiếng bước chân thì quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên. Bãi đỗ tối mờ, ngọn đèn vàng ấm áp, chỉ còn lại hai người họ.
“Lại đây.” Cố Viêm nói.
“Có chuyện gì không?” Lâm Trạch Xuyên đến gần Cố Viêm, hỏi.
Cố Viêm ôm Lâm Trạch Xuyên, khẽ hôn lên trán anh. Dưới ánh trăng, ánh mắt của y dịu dàng lưu luyến, “Lên xe.”
Sau khi Lâm Trạch Xuyên lên xe, Cố Viêm lái xe ra khỏi hội trường, trên đường chạy như bay.
“Đi đâu vậy?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
“Sân bay.” Cố Viêm khẽ cười nói.
“Đi sân bay làm gì?” Lâm Trạch Xuyên vẫn nghi hoặc.
“Đi Canada.” Cố Viêm nói.
“Canada? Vội như vậy?” Lâm Trạch Xuyên đương nhiên không kịp phản ứng.
“Tất nhiên, tôi không muốn phải đợi thêm một chút nào nữa.” Cố Viêm khẽ cười, một tay y nắm tay lái, một tay khác nắm tay Lâm Trạch Xuyên, “Chúng ta đi đăng ký.” mười ngón hai tay giao nhau, nhẹ nhàng triền miên.
Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong, nhẹ nhàng đáp “Ừ.”
Hai kiếp cả đời. Kiếp này tôi gặp được anh, là may mắn lớn nhất…
— Chính văn hoàn —