Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

chương 20: đầy tháng…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Huệ Nương hiện tại đang vội vàng ở trong bếp luộc trứng gà hồng, tâm tình khỏi nói có bao nhiêu vui sướng. Vợ của đứa con trai cả vừa sinh được một tiểu tử béo mập, cuộc sống trong cung của Gia Bảo lại rất tốt, năm nay nhà có nhiều đất nên thu hoạch cũng nhiều hơn, thu vào được không ít tiền. Mỗi một chuyện này đều là chuyện tốt đó a, vừa nghĩ trong lòng bà liền không khỏi nở hoa.

Lâm Đại Tráng thấy Trương Huệ Nương vui vẻ như vậy, nhất thời không biết nên nói với bà chuyện của Lâm Gia Bảo bằng cách nào.

“Đúng rồi, cha đứa nhỏ, khi ba người lên kinh được vài ngày, Chu gia có qua hỏi tôi xem có thể để Chu Hải và Lị Nhi đính hôn hay không. Tôi thấy Lị Nhi năm nay cũng đã , cũng đến tuổi rồi.” Trương Huệ Nương nói với Lâm Đại Tráng.

“Sớm định được thì định đi, ngày mai bà sang nói với Chu gia, đến lúc Bác Ca Nhi đầy tháng thì định luôn một thể.” Bác Ca Nhi là nhũ danh của đứa con của Lâm Gia Văn, đại danh kêu Lâm Uyên Bác, ngụ ý là trí thức uyên bác. Lâm Gia Văn hy vọng khi đứa con này lớn lên sẽ trò giỏi hơn thầy.

Lâm Đại Tráng thấy chuyện tình của Lâm Gia Bảo không biết khi nào mới có thể nói ra được, một khi nói ra, cả nhà thế nào cũng sẽ rất loạn. Việc hôn nhân của Lị Nhi tốt nhất vẫn nên định trước đã, còn cặp song sinh trong nhà vẫn còn nhỏ, đành để về sau tính tiếp vậy.

“Cái này có hơi gấp quá không?” Trương Huệ Nương nói.

“Chuyện trong nhà lúc này cũng không nhiều, sau đầy tháng của Bác Ca Nhi sẽ có rất nhiều chuyện để làm. Về sau còn phải chuẩn bị cho Gia Văn năm sau thi Hương, còn phải chuẩn bị mừng năm mới,…Chỉ sợ nếu không làm sớm sẽ kéo dài đến sang năm, vẫn là sớm định đi.” Lâm Đại Tráng nói.

Trương Huệ Nương ngẫm lại cũng thấy đúng, liền nói. “Kia để ngày mai tôi sang Chu gia bàn với họ.”

Ngày hôm sau, Trương Huệ Nương liền đến Chu gia. Chu gia cũng muốn sớm định cuộc hôn nhân này, nhìn Lâm gia ngày càng trở nên khá giả, quả thực có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào họ….Nương của Chu Hải biết đứa con nhà mình thích Lâm Lị Nhi, trong lòng cũng thích nàng, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, quả thực khóc không ra nước mắt. Sớm đính hôn, cũng đỡ cho việc đêm dài lắm mộng.

Trương Huệ Nương đối với Chu Hải cũng thực vừa lòng, Chu gia còn đối với Lâm gia nhà họ có ân. Năm đó nàng cùng Lâm Đại Tráng vẫn còn khó khăn, ít nhiều cũng nhờ có Chu gia giúp đỡ mới vượt qua được. Chu Hải không những là một người giỏi về nghề nông, hắn còn học được từ phụ thân của Chu mẫu cách săn thú. Trong nhà cũng khá giả, mỗi bữa đều có ăn, thỉnh thoảng còn có được da thú đem bán, được không ít tiền. Chu Hỉa tính tình lại thật thà trầm ổn, nếu Lị Nhi có gả sang đó về sau cũng không phải chịu cực khổ gì nhiều.

Lâm gia cùng Chu gia sau khi thương lượng xong, ước định sau khi vụ thu hoạch này kết thúc liền cho Chu Hải cùng Lâm Lị Nhi thành thân. Chu gia động tác cũng rất nhanh, chỉ trong vài ngày đã tìm được bà mối.

Lâm Lị Nhi từ khi biết được tin bản thân sẽ thành thân thì rất ít khi ra khỏi nhà, tránh ở trong phòng thêu giá y. Lần này cha cùng đại ca nàng lên kính có mang về một ít gấm vóc màu đỏ, nếu dùng chúng làm giá y nhất định sẽ vô cùng đẹp đẽ.

Môn đệ của Thái tử Hồ Tư Triển mang theo một đoàn thị vệ, hắn nhận được lệnh của Thái tử mang theo lễ vật đi đến Lâm gia tặng cho tiểu chất của Lâm chủ tử. Bọn họ dọc đường đều không dám trì hoãn, tăng tốc không ngừng, rốt cuộc cách ngày đầy tháng còn hai ngày thì đến được Từ Châu.

Sau khi tới Từ Châu, đoàn người Hồ Tư Triển đến trước quý phủ của Từ Châu tri phủ Thạch Kì Sơn.

Thạch Kì Sơn nghe hạ nhân báo, có môn đệ của Thái tử điện hạ đến thì hơi giật mình nhưng không dám có chút chậm trễ, lập tức tự mình đi nghênh đón.

“Hồ đại nhân, ngài sao lại đến đây?” Thạch Kì Sơn thỉnh Hồ Tư Triển đến chính đường ngồi. Thạch Kì Sơn khi trước lên kinh thuận chức có gặp Hồ Tư Triển một lần. Theo lý mà nói hai người hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, Thạch Kì Sơn cũng không biết lần này Hồ Tư Triển đến mang theo ý gì. “Chẳng lẽ Thái tử điện hạ có chuyện quan trọng cần phân phó?”

Tuy nói Thạch Kì Sơn là quan ngũ phẩm, Hồ Tư Triển là nhân tài đi theo Thái tử điện hạ chỉ là lục phẩm. Nhưng Thạch Kì Sơn cũng không dám chậm trễ, đối với Hồ Tư Triển cũng rất khách khí, dù sao đây cũng là cận thần bên cạnh Thái tử điện hạ đó a….

“Thạch đại nhân khách khí rồi, tôi đến đây là để chúc mừng đại nhân đó.” Hồ Tư Triển nói.

Thạch Kì Sơn nghe ra là chuyện tốt, tâm tình cũng nhờ vậy mà thoải mái không ít. “Còn phải thỉnh Hồ đại nhân ngài lý giải giúp, tại sao lại cần chúc mừng?”

“Từ khi Thạch đại nhân ngài lên làm tri phủ, dân chúng Từ Châu đều được an cư lập nghiệp, công lao của ngài quả thực không ít. Mà lần này tôi mang đến là chuyện vô cùng tốt cho ngài. Có một người ở Từ Châu được đưa vào cung đã trở thành quý nhân đó a…Tôi lần này cũng vì chuyện này mà đến đây.” Hồ Tư Triển nói.

“Nga…Hóa ra là vậy. xin hỏi, là vị nào được Hoàng thượng xem trọng vậy?” Thạch Kì Sơn nghe Hồ Tư Triển nói, trong lòng liền không khỏi tính toán. Từ Châu bọn họ lâu rồi vẫn chưa có một quý nhân nào cả…

“Không phải Hoàng thượng mà là Thái tử điện hạ, Lâm chủ tử bên người Thái tử điện hạ là người huyện Phái, là một song oa tử, vào năm Vận Thái thứ tư thì nhập cung. Hiện tại là người được Thái tử điện hạ sủng ái nhất, tôi lần này đến đây là để đưa lễ vật đầy tháng cho tiểu chất của Lâm chủ tử.” Hồ Tư Triển giải thích.

“Là Thái tử điện hạ sao….Kia thật có phúc!” Còn hơn là bị Hoàng thượng nhìn trúng, làm tiểu thị bên người Thái tử điện hạ cũng rất có tiền đồ. Hoàng thượng đã qua tuổi trung niên, hoàng tử công chúa cũng có không ít. Mà Thái tử điện hạ vẫn còn trẻ nhưng chưa có con nối dòng. Nếu tương lai có thể vì Thái tử điện hạ sinh ra một hoàng tử, đợi ngài ngồi lên ngai vàng, như vậy liền có thể một bước thành phượng hoàng, cả nhà đều được ban ơn…

Thạch Kì Sơn nhiệt tình mời đoàn người của Hồ Tư Triển đến phủ mình trụ, Hồ Tư Triển lại uyển chuyển cự tuyệt muốn trụ ở trạm dịch. Hồ Tư Triển nghĩ, tin tức này rất nhanh sẽ được lan truyền, như vậy chuyện mà Thái tử điện hạ giao cho hắn cũng có thể nhanh chóng hoàn thành.

Thạch Kì Sơn rất nhanh liền cùng tâm phúc của mình bàn bạc ổn thỏa, buổi tối liền cùng phu nhân của mình nói về chuyện của Lâm gia.

Tri phủ thái thái Thạch phu nhân là người của một đại gia tộc, nghe xong chuyện này liền lên tiếng bàn bạc với phu quân. Cảm thấy có thể thân cận với Lâm gia, bà liền cố gắng nhớ lại xem bản thân có người quen nào với họ không. Lúc sau thì nhớ ra được, bà cùng thông gia của Lâm gia là Tần gia có chút giao tình, thỉnh thoảng vẫn cùng Tần thái thái bên đó tham gia tụ hội này nọ. Về sau có thể dựa vào phương diện này để giao tiếp với Lâm gia.

Thạch Kì Sơn cùng phu nhân thảo luận thật lâu, cuối cùng quyết định vào ngày đầy tháng của tiểu chất của Lâm Gia Bảo, tức là ngày rằm, sẽ đưa lễ vật đến.

Ngày hôm sau, Thạch Kì Sơn cùng tri huyện huyện Phái Đỗ Hạng Hanh nói về chuyện của Lâm gia. Đỗ Hạng Hanh sau khi biết cũng vô cùng mừng rỡ, đây là quý nhân xuất thân từ huyện của họ đó a. Bên Lâm gia hắn cũng có biết đôi chút, khi lão đại Lâm gia thi đỗ tú tài, hắn cũng từng lên tiếng khen ngợi không thôi.

Thạch Kì Sơn nói với Đỗ tri huyện. “Lâm gia dù sao cũng là nơi quản hạt của ông, hằng ngày nhớ phải để ý họ một chút.”

Đỗ tri huyện không phản bác lời Thạch Kì Sơn, vội vàng đáp ứng.

Đỗ tri huyện khi trở về liền thương lượng với sư gia, chuẩn bị vào đầy tháng đứa con của Lâm Gia Văn, bản thân cũng sẽ đưa đến lễ vật.

Đảo mắt cái đã đến ngày đầy tháng của Bác Ca Nhi, Lâm gia còn cố ý thỉnh đầu bếp giỏi chuyên chuẩn bị tiệc rượu trong thôn đến, mở sáu bàn tiệc, mời tất cả mọi người quen trong thôn đến uống rượu đầy tháng.

Chu gia từ sớm đã qua hỗ trợ, người Tần gia cũng tới từ sớm, Tần thái thái vô cùng thân thiết đến chào hỏi Trương Huệ Nương, Lâm Cẩm Nhi cũng giúp đỡ mẹ chào đón khách nhân.

Vẫn chưa đến lúc khai tiệc, nương của Ngô thị cùng nhóm nữ quyến ở trong nhà nói chuyện, thấy Ngô Xảo Lan khuôn mặt hồng hào, liền biết khi nàng ở cữ được chiếu cố vô cùng tốt. “Nhìn con tốt như vậy, nương cũng vui thay cho con. Bà bà đã đối với con hảo, về sau con nhất định phải hiếu kính họ cho tốt.”

“Nương, con sẽ…” Ngô Xảo Lan đáp. Nàng hiện tại cảm thấy thật hạnh phúc, cha mẹ chồng hiền lành, phu quân đối tốt với nàng, hiện tại nàng còn có một đứa con, mọi thứu quả thực đều như ý muốn.

“Gia Văn có chăm chỉ học không? Cha con nói, học thức của Gia Văn hiện tại đã rất tốt, lần này rất có khả năng sẽ trúng cử, con nhớ phải đốc thúc nó ôn tập lại công khóa, đừng để nó quá tự mãn.” Nương Ngô Xảo Lan nói với nữ nhi nhà mình.

“Nương cứ yên tâm…tướng công chàng rất cố gắng, mỗi ngày đều ôn tập đến khuya…” Ngô Xảo Lan cười trả lời.

Hôm nay Lâm gia thu được rất nhiều lễ vật, vì vậy Lâm Gia Tài liền xung phong giúp đỡ ghi lại danh mục lễ vật. Lâm Gia Tài năm nay mới tuổi, hai năm trước đã bắt đầu học vỡ lòng, đem Tam Tự Kinh cùng Bách Gia Tính thuộc nằm lòng. Tuy thiên phú về học tập không cao như đại ca Lâm Gia Văn nhưng Lâm Gia Tài lại vô cùng chăm chỉ cùng cố gắng.

Khi Lâm Gia Tài dần dần hiểu chuyện, cậu biết trong nhà có thể trải qua những ngày tốt đẹp như vầy là nhờ sự cố gắng của Đại ca cùng sự vất vả trong cung của Nhị ca mới có được. Nhờ Đại ca đậu đồng sinh mà trong nhà được miễn thuế đất. Năm nay Đại ca lại đậu tú tài, cả nhà về sau đều được miễn lao dịch cùng tòng quân. Cậu cũng muốn như Đại ca vậy, vì thế liền cố gắng không ngừng, mong tương lai có thể giúp đỡ cho gia đình mình.

“Đại ca, Kim viên ngoại đưa đến lượng bạc chúc mừng.” Lâm Gia Tài nói với Lâm Gia Văn.

Ngoài sân, không ngừng có xe ngựa tiến vào, mang theo lễ vật đủ mọi hình dáng. Lâm Gia Văn không nhận ra nhưng dần dần cũng cảm thấy không thích hợp.

Một đội nha dịch sau khi Lâm viên ngoại đưa lễ vật liền bước vào, có mấy nha dịch còn cầm theo đồ này nọ, vừa vào liền kêu to. “Hạ lễ của Từ Châu tri phủ đến!!”

Trong thôn mọi người đang vui vẻ nói cười, bỗng nghe thấy hạ lễ của Từ Châu tri phủ được đưa tới, ai nấy đều giật mình, trong lòng nghĩ, Lâm tú tài này quả nhiên có mặt mũi nha, ngay cả Từ Châu tri phủ cũng đem hạ lễ đến chúc mừng.

Lúc sau lại có một chiếc xe ngựa tiến đến. “Là Huyện thái gia…Huyện thái gia đến.” Có một thôn dân nhanh mắt liền nhận ra Huyện thái gia đến.

Lý chính Lâm Dục Quyền vội vàng ra chào đón. “Đỗ tri huyện ngài đến chính là vinh dự của thôn chúng tôi. Mời ngài, Đỗ tri huyện…”

Chỉ thấy Đỗ tri huyện cũng không bước tiến, mà lại nhường đường cho một người niên kỉ vẫn còn trẻ đi. “Hồ đại nhân, mời ngài đi trước…”

Lúc này mọi người mới chú ý đến người trẻ tuổi bên cạnh Huyện thái gia, người nọ diện mạo hiên ngang quần áo tinh xảo, vừa nhìn liền biết không phải người tầm thường.

Nghe được động tĩnh, mọi người trong Lâm gia đều lần lượt đi ra, Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn tiến lên chào đón, Lâm Gia Văn còn đối với Đỗ tri huyện chấp tay thi lễ. “Tri huyện đại nhân có thể đến nhà của đệ tử, thực sự làm vẻ vang cho người nhà của kẻ hèn này…” Lâm Gia Văn nhìn về phía vị nam tử trẻ tuổi, liền hướng về phía Đỗ tri huyện dò hỏi. “Chẳng hay, vị đại nhân này là…”

Hồ Tư Triển tự tiến lên giới thiệu mình. “Lâm lão gia cùng mọi người không cần đa lễ, tôi là môn đệ của Thái tử điện hạ, lần này phụng mệnh Thái tử điện hạ mang lễ vật đến mừng đầy tháng tiểu chất Lâm chủ tử.”

Lời nói của Hồ Tư Triển tựa như tiếng sấm oanh tạc trong lòng mọi người ở Lâm gia thôn, mọi người bắt đầu nghị luận lao xao, Thái tử điện hạ a….người như vậy bọn họ chỉ mới nghe qua hí kịch, chứ người cao quý như vậy bình thường trong cuộc sống nông dân như họ sao dám nhắc đến…Mọi người trong Lâm gia thôn đều lên tiếng chúc mừng Lâm gia, trong đó có những người cho con của mình tiến cung lại hâm mộ vận khí của Lâm gia không thôi, đứa con nhà mình tuy tiến cung cùng lúc vậy mà không được quý nhân nào coi trọng…

Trương Huệ Nương vẫn chưa tiêu hóa hết thông tin, nghi hoặc hỏi. “Xin cho hỏi, vị Lâm chủ tử mà ngài nói, là ai vậy?”

Hồ Tư Triển ôn hòa trả lời. “Ngài chắc là Lâm phu nhân, Lâm chủ tử mà tôi nói chính là Nhị thiếu gia nhà ngài, Lâm Gia Bảo, hiện tại Lâm chủ tử chính là tiểu thị bên người Thái tử điện hạ.”

Trương Huệ Nương nghe xong Hồ Tư Triển nói, thập phần kích động, cứ thế liền ngất đi. “Gia Bảo nó…Gia Bảo…”

Lâm Cẩm Nhi thấy thế vội tiến lên đỡ Trương Huệ Nương. “Nương, nương….người có sao không…”

Mọi người liền tụ quanh Trương Huệ Nương, cả Lâm gia ai cũng lo lắng gọi tên bà.

Từ từ, Trương Huệ Nương cũng dần tỉnh lại. “Gia Bảo y…như thế nào lại…? Cha Gia Bảo, ông chẳng phải nói con nó ở trong cung sống rất tốt sao? Sao bỗng dưng lại trở thành người bên cạnh Thái tử điện hạ?”

Lâm Đại Tráng cũng không biết nói thế nào cho tốt, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. “Nương Gia Bảo, con nó thật sự sống trong cung rất tốt a…”

Hồ Tư Triển nói với Trương Huệ Nương. “Lâm phu nhân xin cứ yên tâm, Lâm chủ tử hiện tại chính là người Thái tử điện hạ vô cùng sủng ái. Lần này Lâm chủ tử biết mình có tiểu chất thì vô cùng cao hứng. Còn tỉ mỉ lựa chọn lễ vật, viết một bức thư. Thái tử điện hạ hạ lệnh cho tôi phải kịp lúc trăng tròn thì đưa về Lâm gia, dọc đường đi tôi thật không dám dừng lại, ngày đêm chạy đến đây.” Nói xong Hồ Tư Triển liền mang lễ vật cùng lá thư của Lâm Gia Bảo đưa ra cho vợ chồng Lâm Đại Tráng.

“Hồ đại nhân một đường vất vả, mời ngồi. Đỗ tri huyện, mời ngài ngồi.” Lâm Gia Văn cùng Hồ Tư Triển hàn huyên vài câu liền thỉnh hai vị đại nhân ngồi ở chủ bàn.

Giờ lành đã đến, lễ tắm ba ngày của Bác Ca Nhi bắt đầu. Hôm nay bà đỡ cũng thực cao hứng, không ngừng lên tiếng chúc phúc này nọ…

Bà đỡ cầm một cái chày gỗ tiến đến đảo đảo nước trong bồn, nói. “Một đảo hai đảo liền ba đảo, ca ca dẫn đệ đệ chạy đi nào. Trẻ bảy mươi, trẻ tám mươi, trẻ oai mao (?), trẻ bướng bỉnh, hí lý khò khè đều đến rồi!” Lúc này bà mới bắt đầu tắm cho Bác Ca Nhi. Bác Ca Nhi chạm vào nước lạnh liền khóc oa oa, này chẳng những không kiêng kị mà còn là điềm lành, tục gọi ‘vang bồn’. Một bên vừa tẩy, bà đỡ ở một bên vừa khấn. “Trước gội đầu, làm vương hầu; sau tẩy lưng, mai cao lớn; tẩy tẩy đản, làm tri huyện; tẩy tẩy câu, làm tri châu.” Tiếp liền lấy lá ngải vo tròn lại đem đốt, dùng lát gừng non làm đệm lót đặt Bác Ca Nhi phía trên, tượng trưng cho tính cách về sau. Tiếp theo lại giúp Bác Ca Nhi chải đầu mặc quần áo, nói. “Ba lược thưa, hai lược dày, lớn lên đội mão hồng đính ngọc; tô mày trái, vuốt tóc mai, tìm vợ về đủ tứ đức; xoát xoát răng, sấu sấu (súc)miệng, lấy chồng nói chuyện không mất mặt.” Tiếp theo thì dùng trứng chim lăn lên mặt đứa nhỏ, xướng. “Trứng chim lăn da, da trắng hồng hào, được người yêu mến.” Tắm rửa xong xuôi thì đem đứa nhỏ bao lại, dùng một cây hành tây đánh nhẹ lên người ba cái. “Một đánh thông minh, hai đánh khéo léo.” Xong thì kêu người cầm hành ném qua đầu. Rồi lại cầm lấy quả cân nhỏ khoa tay múa chân. “Qủa cân tuy nhỏ nhưng mang trách nhiệm.” Cầm lấy chiếc khóa vung ba lần. “Lớn nhanh nào, đầu dài dài, chân dài dài, tay dài dài.” Tiếp theo liền đặt Bác Ca Nhi lên một cái khay trà lớn, đem quả vàng hạt bạc mà Lâm Gia Văn đã chuẩn bị tốt nhét vào người đứa trẻ. “Trái nhét vàng, phải nhét bạc, hoa không dứt, thưởng hạ nhân.” Cuối cùng còn dùng một cái gương chiếu lên mông Bác Ca Nhi. “Dùng bảo kính, chiếu chiếu đỉnh, ban ngày thải, ban đêm tịnh.” Cứ như vậy, nghi lễ tắm ba ngày đã hoàn tất.

Bác Ca Nhi là một đứa trẻ rất đáng yêu, Ngô thị khi ở cữ được chăm sóc tốt, sữa cũng nhiều, nhờ vậy mà Bác Ca Nhi liền được dưỡng cho mập mạp. Toàn thân đều béo đô đô, so với khi mới sinh còn lớn hơn một vòng. Trừ bỏ khi làm lễ tắm ba ngày thì có khóc một chút, lát sau cũng không khóc nữa mà mở đôi mắt to tròn đầy tò mò của mình ngắm nghía xung quanh. Ngô thị đem đứa con ôm vào lòng, trong lòng vẫn vì tin tức khi nãy mà khiếp sợ không thôi, xem ra tương lai Lâm gia nhất định sẽ không được yên ổn nữa.

Buổi tối, mọi người trong Lâm gia đều ra tiễn bước Hồ đại nhân cùng Đỗ tri huyện. Hồ Tư Triển còn nhắc khoảng ba ngày nữa sẽ lại đến, để Lâm gia có thời gian để hồi đáp thư cho Lâm chủ tử. Lúc sau, Lâm Đại Tráng còn phải đứng ra ứng phó trước những lời khen tặng của người trong thôn.

Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn đem mọi chuyện xảy ra tại kinh thành kể hết cho mọi người trong nhà nghe. Không ngờ Lâm Gia Bảo khi tiến cung lại xảy ra biến cố như vậy làm mọi người đều bất ngờ.

Xem lá thư Lâm Gia Bảo gửi về, trên đó Gia Bảo nói bản thân trong cung sống rất tốt, còn nói Thái tử điện hạ đối xử với y tốt vô cùng. Mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ mong Thái tử điện hạ có thể mãi như vậy đối tốt với Gia Bảo nhà chúng ta…” Trương Huệ Nương nói.

Lâm gia mọi người đều gật đầu đồng ý. Xong xuôi, Lâm Gia Tài mới đem danh sách lễ vật hôm nay được tặng đưa cho Lâm Gia Văn xem. “Đại ca, mấy lễ vật chúc mừng này làm sao bây giờ? Tiền bọn họ biếu tặng còn nhiều hơn hai ngàn lượng bạc nữa đó!” Buổi tối hôm nay xe ngựa chở lễ vật đầy tháng cứ ra vào không dứt, Lâm Gia Văn nhìn danh sách một chút, có vẻ như các gia tộc ở Từ Châu đều cho người đem lễ vật đến tặng.

Những ngày tiếp theo, giống như những gì Ngô Xảo Lan đã nghĩ, cuộc sống yên bình của Lâm gia cứ thế biến mất. Mỗi ngày đều có không ít người đến trước cửa xin bái phỏng hoặc tặng lễ. Thêm cả một đám người cùng tộc suốt ngày làm ra vẻ ân cần cùng lấy lòng, Lâm gia rốt cuộc không nhịn được nữa, quyết định đóng cửa từ chối tiếp khách.

——————————————————————————-

Thuận chức: báo cáo công tác.

Trách nhiệm: trong bản raw để là thiên cân (千斤) vừa có nghĩa là ngàn cân vừa có nghĩa là trách nhiệm nam tử hán phải gánh vác trên lưng nên ta để là trách nhiệm luôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio