Editor: KEN
Beta: HUỲNH
“Lan Thanh, ta còn thiếu một hoàng hậu.” Tiêu Quân Mặc lặp lại rõ ràng một lần nữa, ôm y ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng lại ôm, không để y trốn thoát.
“Vậy… Ngươi thú một người không được rồi sao…” Tô Lan Thanh giật giật thân thể, phi thường xấu hổ.
“Chính là ta muốn thú, nhưng người nọ còn chưa đáp ứng ta a.” Tiêu Quân Mặc nhẫn cười, tay ôm bên hông người trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa, hắn cúi đầu ngậm vành tai mềm mại của Tô Lan Thanh, chăm chú nhìn song mâu của y, trịnh trọng mà nói: “Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc ta, thiên tử Bắc Địch, chỉ muốn nhất sinh nhất thế chỉ hai người, ưu điểm của hắn không nhiều lắm, nhưng sẽ đau vì ngươi, hắn sẽ cả đời chiếu cố ngươi, đối với ngươi bất ly bất khí, như vậy, ngươi có nguyện ý làm hoàng hậu của hắn không?”
không rời không bỏ
Tô Lan Thanh nghẹn lời, mở miệng nhưng cái gì cũng nói không nên lời, sương mù mỏng manh tại trong con ngươi đang lan dần ra, hốc mắt y cụp xuống, thật lâu sau, Tô Lan Thanh nắm chặt tay Tiêu Quân Mặc, vùi đầu vào lồng ngực rộng ấm áp của hắn, nói không ra tiếng chỉ nhẹ gật đầu.
“Nói như vậy, ngươi đáp ứng?” Tiêu Quân Mặc vui vẻ trong lòng, nhếch môi cười rộ lên: “Trở về trị khỏi chân của ngươi, chúng ta liền thành thân!”
“Được.” Tô Lan Thanh đáp lại, ngẩng đầu nhìn con ngươi tràn đầy vui sướng của Tiêu Quân Mặc, chủ động nhướng người lên hôn khóe môi hắn, lại giật giật thân thể muốn đổi tư thế.
Tiêu Quân Mặc nuốt ực một cái, người thương ở trong ngực xoay đến xoay đi, hắn không phải là thánh nhân, sao lại không có phản ứng? Hạ thân không tự giác mà chống lên một cái lều, hắn bắt lấy tay Tô Lan Thanh, đặt lên chỗ nóng bỏng đó, thanh âm ám ách mà trầm thấp: “Lan Thanh, ngươi trêu chọc ta nên phải phụ trách, có được hay không?”
Tô Lan Thanh sửng sốt, hậu tri hậu giác cảm nhận được hạ thân của Tiêu Quân Mặc biến hóa, y hắng giọng một cái, ra vẻ che dấu mà ho khan vài tiếng, nhỏ giọng than thở: “Sói háo sắc.”
“Ta chỉ háo sắc một mình ngươi!” Tiêu Quân Mặc cao giọng cười to, ôm người trong ngực bước nhanh đến bên giường, thổi tắt nến, lại ra lệnh binh lính thủ vệ bên ngoài cách xa ra chút, hắn không thể chờ được mà lên giường, cúi người chống hai tay ở hai bên người Tô Lan Thanh, chăm chú nhìn y thật lâu, trịnh trọng ôn nhu hôn xuống.
Bị phiên hồng lãng, giấu đi một phòng cảnh xuân.
Tô Lan Thanh mở hai mắt, phát giác đã là sáng sớm, người bên cạnh không biết đã đi đâu, y giật giật thân thể, phía sau nơi nào đó lập tức truyền đến cảm giác đau đớn khó nói thành lời, trong đầu hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua cùng với Tiêu Quân Mặc, hai má Tô Lan Thanh nổi lên vệt hồng, có chút quẫn bách.
Tiêu Quân Mặc từ ngoài trướng tiến vào, bưng hai chén cháo hoa cùng điểm tâm sáng, hắn nhìn thấy Tô Lan Thanh trên giường đang nhìn hắn, liền cười nói: “Tỉnh rồi? Vừa lúc, đứng lên ăn sáng a.”
“Được.” Tô Lan Thanh lên tiếng trả lời, chống thân thể muốn xuống giường, đột nhiên nơi nào đó đau xót, y ‘tê’ một tiếng lảo đảo ngã lại trên giường, trừng mắt nhìn Tiêu Quân Mặc, bất mãn nói: “Nhìn cái gì? Còn không phải tại ngươi? Không biết tiết chế!” Hắn rõ ràng nhớ tối qua Tiêu Quân Mặc liên tiếp muốn y vài lần, thẳng đến khi y ngất đi cũng không dừng lại.
“Là ta không tốt.” Tiêu Quân Mặc buông xuống bát đũa, ôm lấy Tô Lan Thanh để y tựa vào ngực mình chậm rãi uống cháo, tay phải khoát lên lưng y, lực đạo vừa phải mà xoa xoa, nhìn người trong ngực thoải mái mà nheo lại mắt, Tiêu Quân Mặc nhẫn cười, nhân cơ hội cúi đầu hôn y, dùng đầu lưỡi liếm đi miếng cháo dính bên môi y, không ngoài dự liệu, mặt Tô Lan Thanh ửng đỏ, hắn không nhịn được cười: “Lan Thanh, ngươi đã là hoàng hậu của ta, sao còn đỏ mặt? Không lẽ là do vi phu chưa đủ ôn nhu săn sóc?”
“Vì sao không phải là ta thú ngươi?” Tô Lan Thanh nhỏ giọng nói thầm.
“Xem ra Lan Thanh không quá vừa lòng quan hệ của chúng ta, muốn vi phu tự mình thể nghiệm để chứng minh vấn đề này sao?” Tiêu Quân Mặc nhìn Tô Lan Thanh, áp sát người y, dùng tay ôm chặt thắt lưng y một phen.
“Đừng làm rộn.” Tô Lan Thanh trừng hắn, một chưởng đẩy móng vuốt đang sờ soạng trên người mình của Tiêu Quân Mặc ra, bỗng nhiên bắt lấy vật đang dán lên người y, ánh mắt nghiêm túc: “Quân Mặc, nếu chúng ta thành thân, thì đã định trước là không có con nối dòng, ngươi là thiên tử, không hối hận sao?”
“Ngươi tại sao lại nghĩ đến vấn đề này?” Tiêu Quân Mặc nghiêng người nằm bên cạnh Tô Lan Thanh, mặt hướng lại gần y, “Cho dù không có con nối dòng cũng không sao, chúng ta có thể quá kế một đứa, rồi sẽ có biện pháp.”
kiểu như xin con nuôi, con thừa tự
“Nhưng mà…” Tô Lan Thanh còn muốn nói gì đó, lại bị cái hôn chặn lại.
“Không có nhưng mà.” Tiêu Quân Mặc ngậm môi Tô Lan Thanh, không tình nguyện buông ra, “Lúc ta xác định yêu ngươi, đã sớm nghĩ tới vấn đề này, con nối dòng có hay không căn bản không quan trọng, chỉ cần ngươi là của ta, là đủ rồi.”
“Quân Mặc, vì sao… lại là ta?” Lúc Tô Lan Thanh yêu Tiêu Quân Mặc, căn bản không nghĩ tới hắn sẽ đáp lại y, tâm tình chỉ dám yêu mà không dám nói, nên đã bỏ lỡ lẫn nhau, tuy rằng trọng sinh một kiếp, nhưng Tiêu Quân Mặc có thể có được ái nhân càng tốt hơn, thậm chí có được hoàng hậu tài giỏi, có thể vì hắn lưu lại huyết mạch hoàng gia khai chi tán nghiệp, vì sao… Lại là y?
Tiêu Quân Mặc nhẹ giọng thở dài, lần thứ hai chặn môi Tô Lan Thanh, đầu lưỡi miêu tả môi y, dần dần đi lên, hôn mắt y, không đáp mà hỏi lại: “Vậy còn ngươi? Vì sao lại là ta?”
Tô Lan Thanh ngơ ngẩn, bừng tỉnh đại ngộ, vấn đề của y cũng không tìm được đáp án, vì sao hắn có thể? Đại khái là vì tâm đã giao phó cho hắn, rốt cuộc không thể chứa nổi người khác.
“Đáp án của ngươi, chính là đáp án của ta.” Tiêu Quân Mặc thành kính mà hôn y, ôn nhu như nước.
Tô Lan Thanh nhắm lại hai mắt, ngửa đầu đáp lại.
Ba ngày sau, đại quân khởi hành hồi kinh, để tiện chiếu cố hành động bất tiện của Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc cố ý mua một chiếc xe ngựa rộng lớn, ở bên trong lót thảm mềm mại, mới mang theo ái nhân nhà mình lên xe, để y tựa vào thành xe.
Để Tô Lan Thanh dọc đường không cảm thấy nhàm chán, Tiêu Quân Mặc còn mua một ít sách, đặt trên xe ngựa cho y giải buồn, nhưng rất nhanh hắn liền hối hận, từ khi buổi sáng tỉnh lại, Tô Lan Thanh liền bắt đầu đọc sách, vẫn luôn đọc đến chạng vạng, có khi đọc sách quá mức mê mẩn, ngay cả khi hắn gọi cũng không nghe.
Tiêu Quân Mặc nhẫn nhịn một hai ngày, rốt cục nhịn không được nữa, hắn đi qua ôm lấy Tô Lan Thanh, gác cằm lên vai y, buồn bực hỏi: “Lan Thanh, sách có đẹp không, hay ta mới đẹp?”
“Ngươi đừng làm rộn.” Tô Lan Thanh đang đọc vui vẻ, cũng không ngẩng đầu lên mà đẩy đầu Tiêu Quân Mặc ra, tiếp tục hứng thú nồng hậu mà đọc, nhưng Tiêu Quân Mặc cũng không rời đi, tiếp tục giống đại cẩu dính trên người y, cọ đến cọ đi, Tô Lan Thanh bất đắc dĩ mà buông sách, nhu nhu huyệt thái dương, “Làm sao vậy? Không phải ngươi sợ ta nhàm chán nên mua sách cho ta sao? Vì sao ta đang đọc sách ngươi lại không cao hứng?”
“Ai biết ngươi vừa đọc sẽ là cả ngày, đều xem nhẹ ta.” Tiêu Quân Mặc bất mãn, tiếp tục cọ hắn, đột nhiên nghĩ ra chủ ý, nhướng mày cười xấu xa: “Lan Thanh, sách này ta không đọc, nhưng ta biết có một loại sách khác, đặc biệt hay.”
“Sách gì?” Tô Lan Thanh bị khơi dậy hứng thú liền hỏi.
“Nói tên ngươi cũng không biết, sách này hay ở chỗ, phải hai người cùng nhau đọc, mới lĩnh ngộ tinh túy trong đó, tốt nhất còn có thể thực hiện một chút.” Tiêu Quân Mặc nói thập phần thần bí.
“Đến tột cùng là sách gì?” Tô Lan Thanh hỏi mấy lần đều không có được câu trả lời, không khỏi có chút nóng nảy, y để sách trong tay xuống, nắm tay Tiêu Quân Mặc, ánh mắt vội vàng.
“Sách này ta không hình dung được, vẫn là thực hành thì tốt hơn.” Tiêu Quân Mặc liều mạng nhịn cười, lôi kéo Tô Lan Thanh nằm xuống, tay đặt lên hông y, dần đi xuống, tay lớn phủ lên ngực y, bắt đầu vuốt ve, “Chương thứ nhất a, có tên làm cách nào khơi dậy hưng trí của ái nhân nhà mình.”
Tô Lan Thanh thoáng chốc minh bạch tất cả, cái gì mà sách đặc biệt hay, yêu cầu hai người đồng thời thực hiện mới hiểu được nội dung, đều là lời vô căn cứ của Tiêu Quân Mặc! Hắn chính là muốn làm chuyện kia! Tô Lan Thanh giận dữ, thấp giọng quở trách: “Tiêu Quân Mặc, ngươi gạt ta! A, ngươi bỏ tay ra!”
Lúc này, tay Tiêu Quân Mặc đang đặt lên hạ thân y, nắm lấy địa phương mẫn cảm tinh tế thưởng thức, Tô Lan Thanh không tự chủ được bị áp đảo, không ngừng kêu dừng lại.
Tiêu Quân Mặc thừa dịp này mà khi dễ Tô Lan Thanh, để y nằm trong ngực hắn thở dốc, xe ngựa một trận tiếng vang, cuối cùng lại yên lặng. Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà trong thành, Tiêu Quân Mặc tự mình ôm Tô Lan Thanh đi vào trong phòng, muốn một thùng nước ấm, hai người đồng thời tắm rửa.
Tô Lan Thanh chịu đựng cơn buồn ngủ đánh úp lại, ghé vào lòng Tiêu Quân Mặc không nhúc nhích, mí mắt không thể nâng một chút, y thật sự bị gây sức ép rất lớn, không còn khí lực động đậy, cảm giác được bàn tay lớn của Tiêu Quân Mặc đang nhẹ nhàng vuốt ve ngực mình, Tô Lan Thanh nâng mắt, không chút khí thế mà trừng mắt liếc hắn một cái, giọng khàn khàn nói: “Đừng náo loạn, ta muốn đi ngủ.”
“Được.” Tiêu Quân Mặc thu hồi tâm tư, giúp hai người tắm rửa sạch, mặc áo lót sạch sẽ, hắn ôm Tô Lan Thanh đến giường nằm xuống, ôm y vào lòng, hôn khóe môi y, ôn nhu nói: “Ngủ ngon.”
Tô Lan Thanh thật sự rất buồn ngủ, nhắm mắt liền thiếp đi, nhưng y lại nằm mơ. Điều này khiến y bừng tỉnh, y trợn to mắt, hai tay trong bóng đêm sờ sờ, đụng đến tay Tiêu Quân Mặc lại dùng sức nắm chặt, xác nhận hắn còn ở bên cạnh mình mới nhẹ nhàng thở ra, hai tay bị nắm ngược lại, độ ấm của lòng bàn tay đối phương truyền đến, trong đêm tối, bên tai vang lên giọng nói nghi hoặc mà ôn nhu của Tiêu Quân Mặc: “Lan Thanh, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì, mơ thấy một ít chuyện không tốt thôi.” Tô Lan Thanh lắc đầu, tim đập bang bang, sau lưng có một chút mồ hôi lạnh.
“Lan Thanh, nói cho ta nghe.” Tiêu Quân Mặc mở miệng lần nữa, không cho cự tuyệt.
“Cũng không có gì.” Không lay chuyển được hắn, Tô Lan Thanh đành phải mở miệng, vừa nói vừa sâu kín thở dài, “Chỉ là mơ thấy lúc trước đi theo cha đến biên quan thôi, không biết mình khi nào mới có thể trở về, trong lòng lại muốn ngươi hiểu rõ, nhưng ngươi lại không rõ tâm ý của ta, ta…”
“Đừng nói nữa.” Trong bóng đêm, Tiêu Quân Mặc đánh gãy hắn, vươn người đến ôm chặt lấy Tô Lan Thanh, hai người ngực dán lại cùng nhau, cảm giác được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, “Lan Thanh, ta ở bên cạnh ngươi, không đi đâu cả, ta sẽ không bao giờ rời đi.”
“Ta biết, bất quá chỉ là mơ thôi, ta sẽ không để tâm.” Tô Lan Thanh trả lời, bọn hắn bây giờ sẽ không chia lìa nữa, hai mươi năm sau, ba mươi năm, thậm chí cả đời, đều phải ở cùng một chỗ thật tốt, bất ly bất khí.
không rời không bỏ
Tiêu Quân Mặc ôm y, hôn môi y.
Bị bừng tỉnh, Tô Lan Thanh rốt cuộc không còn buồn ngủ, y đơn giản lấy ra ngọc tiêu Tiêu Quân Mặc tặng, tựa vào ngực hắn du du thổi, tiếng tiêu du dương, hai người trong phòng vô cùng gắn bó.