Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

chương 19: trừng phạt trá hình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Cảnh ôm Diệp Phong về nhà, vừa mới tiến vào cửa đã bị quản gia nhà mình trừng mắt liếc nhìn một cái. Phúc quản gia phân biệt đối xử, không thèm quan tâm tới đại thiếu gia, chỉ ôn hòa cúi đầu hỏi han nhị thiếu gia có muốn ăn hay uống chút gì hay không, tối nay muốn dùng món gì làm bữa khuya.

Diệp Phong nhẹ lắc đầu, đầu cậu vẫn còn chút choáng váng nên hiện giờ chẳng muốn ăn gì hết. Đôi mắt đen lúng liếng to tròn ngước lên nhìn anh trai nhà mình, nũng nịu nói: “Anh hai, em muốn nằm ngủ một lát”.

“Được.” Diệp Cảnh dĩ nhiên có cầu tất ứng, ôm em trai bảo bối về phòng. Anh biết chắc chắn Phúc quản gia đã phát hiện ra dấu vết lưu lại trên ghế sô pha kia, đang tức giận vì anh không giữ chữ tín. Nhưng anh cũng chẳng thể nói gì hơn, chỉ thầm thở dài bất đắc dĩ. Sờ sờ mũi, có lẽ vẫn nên chuồn trước đi thì hơn.

Diệp Phong làm ổ trong chăn, nhắm mắt lại, cả người dựa vào chiếc gối ôm hình con ếch rất lớn bên cạnh, ngủ ngon lành. Diệp Cảnh giúp cậu dịch góc chăn, sau đó ôm cả người lẫn chăn ủ vào trong ngực, cọ cọ mùi hương quen thuộc của thiếu niên, vẻ mặt thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

.

Diệp Phong mơ mơ màng màng tỉnh giấc, nguyên nhân chính cũng vì bị đói nên mới dậy được, vừa hé mắt ra đã thấy gương mặt quen thuộc của anh trai. Lúc này Diệp Cảnh đang ôm cậu trong bọc chăn, chân tay giống như xúc tu bạch tuộc quấn chặt khiến cậu không thể động đậy, mặt anh dựa sát vai cậu, cho nên Diệp Phong chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn rõ gương mặt đẹp trai rạng ngời của anh trai nhà mình.

Trên gương mặt thân quen kia, nét ngây ngô non nớt đã rút bớt, thay vào đó là sự rắn rỏi, tuấn mỹ đầy tao nhã. Nếu nói khuôn mặt của Việt Hàn Du là loại đẹp theo kiểu trong trẻo, lạnh lùng, cao ngạo như cao lãnh chi hoa, thì Diệp Cảnh lại hừng hực khí chất đàn ông, sắc bén nhưng không mất đi sự ấm áp của cơn gió xuân.

Đương nhiên, Diệp Cảnh theo miêu tả như thế chỉ xuất hiện trong mắt Diệp Phong mà thôi! Trên thực tế, bạn bè thân thiết với Diệp Cảnh đều nói bản mặt tươi cười của anh không khác nào hồ ly đang tính toán ăn tươi nuốt sống người khác, điển hình của dạng đàn ông đen tối tiếu lý tàng đao! So với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn gấp ngàn lần, so với cực phẩm còn muốn cực phẩm hơn hàng vạn lần. Một khi anh nở nụ cười càng chân thành, càng ấm áp, càng hiền lành hiểu ý bao nhiêu thì đó chính là lúc người ta đã bị anh đẩy vào bẫy rập từ lúc nào mà không hay biết! ╮(╯▽╰)╭

Nhưng có câu, vạn vật trên thế giới này đều tương sinh tương khắc. Cho dù cường đại, lớn mạnh đến đâu thì vẫn có vật tương khắc. Dù có là yêu nghiệt ngàn năm tu luyện thì khi đụng phải hòa thượng cũng phải ngoan ngoãn đền tội →_→, mà hòa thượng trong mắt mọi người chắc chắn không ai khác ngoài em trai bảo bối đang được yêu nghiệt hôn nhẹ kia kìa. Cái vẻ cưng chiều, chỉ độc sủng một người của Diệp Cảnh thật chẳng khác nào kẻ hít thuốc phiện, muốn cai mà chẳng được.

Mộ An Nhiên từ nhỏ quen biết Diệp Cảnh, tất nhiên cũng chứng kiến cả quá trình trưởng thành của Diệp Phong, trong lòng có vài phần coi cậu như em trai của mình. Hắn đã từng nói với Diệp Cảnh rằng, Diệp Phong được Diệp Cảnh cưng chiều, bảo bọc quá kĩ, không biết lòng người hiểm ác ra sao, không biết tới khó khăn chồng chất trong thế giới đầy cám dỗ này thế nào, về sau nếu chỉ có một mình thì phải sống sao đây?

Đáp lại thắc mắc của hắn, khóe môi Diệp Cảnh nhếch lên thành một nụ cười tà mị, đáy mắt xẹt qua thần thái nguy hiểm khác thường: “Như thế không phải rất tốt sao?! Nếu vậy……. cả đời này Tiểu Phong sẽ không thể rời khỏi tôi được nữa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ em ấy suốt đời”.

Mộ An Nhiên giống như chợt hiểu ra điều gì đó, từ đó về sau không bao giờ…… đề cập đến vấn đề này một lần nào nữa.

Quan tâm đến bạn bè là chuyện thường tình, nhưng ai cũng có sự riêng tư không muốn nói. Mộ An Nhiên hiểu đạo lý này, đồng thời hắn cũng hiểu được, Diệp Cảnh là một tên điên có đầu óc, tuyệt đối không thể đắc tội.

Trước mặt người ngoài thì đó chỉ như màn anh em tình thâm, anh trai cưng chiều em trai bình thường mà nhà giàu nào cũng diễn, bình thường nếu người khác diễn tiết mục như thế, Mộ An Nhiên còn có thể châm chọc vài câu, nhưng đây lại là Diệp Cảnh, hắn biết, sự việc đã không còn đi vào quỹ đạo thông thường nữa rồi.

Diệp Cảnh thực sự muốn nuôi em trai nhà mình cả đời. Chứng kiến toàn bộ từ nhỏ đến lớn, Mộ An Nhiêu hiểu rất rõ Diệp Phong có tầm quan trọng như thế nào đối với Diệp Cảnh. Nếu để Diệp Phong rời khỏi Diệp Cảnh thì chẳng khác nào cá rời nước, bị thương tổn dưới ánh sáng mặt trời nóng cháy; còn Diệp Cảnh mà mất đi em trai, sẽ lập tức biến thành quỷ dữ vô cùng đáng sợ, trở nên liều lĩnh, điên cuồng hủy diệt tất cả.

Ngay lúc Diệp Phong ngắm nhìn vẻ đẹp trai của anh trai nhà mình đến xuất thần, bụng cậu đột nhiên ọc ọc vài tiếng, cậu vội vàng túm chăn lên, giấu tịt khuôn mặt nhỏ nhắn vào bên trong, chỉ lộ ra cái đầu xù tóc quăn quăn ngốc nghếch ra bên ngoài.

Tiểu Phong đói bụng rồi sao? Diệp Cảnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy đám tóc quăn xù ló ra khỏi chăn, anh trợn tròn mắt nhìn mọt lúc rồi phụt_____ bật cười ha hả. Hóa ra Tiểu Phong nhà anh đang ngượng ngùng!

“Đâu phải lần đầu tiên, có cái gì phải thẹn thùng chứ, cẩn thận nghẹt thở bây giờ.” Dịu dàng xoa xoa đám tóc ngố trên đầu thiếu niên, Diệp Cảnh nhẹ nhàng kéo chăn ra, nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của em trai nhà mình, ánh mắt anh nhất thời tối sầm lại, dục vọng khó có thể che giấu lại trào lên.

“Có muốn rời giường ăn gì hay không, từ chiều tới giờ em còn chưa ăn gì đâu.” Anh trai hiểu ý chủ động mở lời.

Diệp Phong lập tức gật đầu, khẩn cấp đá văng chăn ra.

Băng gạc trên đầu còn chưa tháo ra, sắc trắng lạnh lẽo nhìn có chút chói mắt. Diệp Cảnh gọi điện thoại, yêu cầu bác sĩ riêng Toàn Đức Thắng ngày mai phải đến giúp Tiểu Phong thay thuốc. Anh trai toàn năng, làm thứ gì cũng hoàn hảo chỉ không biết một thứ duy nhất, đó chính là băng bó vết thương! Trước kia anh từng giúp Tiểu Phong quấn băng miệng vết thương ở chân, nhưng không biết quấn kiểu gì lại biến chân cậu tròn ủng như chiếc bánh chưng, đó cũng chính là lần đầu tiên anh bị bánh bao nhỏ cười nhạo.

Bữa khuya không thể ăn nhiều, Phúc quản gia đã chuẩn bị sẵn một chén cháo đậu xanh cho nhị thiếu gia, ăn kèm với đó là bánh bao nhân cải trắng mà cậu thích nhất, còn Diệp Cảnh thì phải ăn một bát cháo trắng cùng củ cải luộc, món anh ghét cay ghét đắng.

Diệp Cảnh nhìn chằm chằm bát cháo trước mắt, rồi lại nhìn chằm chằm Phúc quản gia hai giây.

Phúc quản gia thản nhiên nói: “Gần đây tình hình tài chính có vẻ bất ổn, giá cả leo thang, đại thiếu gia, cậu thông cảm ăn tạm đi”.

Mắt Diệp Cảnh giật giật không ngừng, quay đầu qua nhìn đống đồ ăn vô cùng phong phú trước mặt Diệp Phong.

Phúc quản gia tiếp tục nói dối không đỏ mặt: “Nhị thiếu gia thân thể không tốt, phải ăn đồ bổ mới được”.

Khóe miệng Diệp Cảnh hơi run rẩy, Phúc quản gia…… ông rõ ràng là đang trả thù tôi đúng không.

Diệp Phong hiển nhiên cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, kỳ quái hỏi: “Anh hai, sao anh chỉ ăn cháo trắng thế?”

Diệp Cảnh há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói câu gì đã bị Phúc quản gia cười tủm tỉm cướp lời: “Nhị thiếu gia không cần lo lắng, gần đây đại thiếu gia nóng trong người, ăn thức ăn thanh đạm mới tốt”.

Diệp Phong:………….

“Thế nhưng ăn như vậy ít quá, sao đảm bảo sức khỏe, nếu không……. anh hai, anh cũng ăn bánh bao đi.” Diệp Phong lo lắng, đặt một chiếc bánh bao nóng hôi hổi vào bát anh trai, nhìn nhìn một lúc, cảm thấy vẫn không đủ, cậu lại chuẩn bị gắp thêm cái nữa.

Phúc quản gia cười mỉm ngăn lại: “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đang ăn kiêng”.

Diệp Cảnh:……………

“Hả?” Diệp Phong gãi đầu khó hiểu, anh trai chỉ ăn ít như vậy sao?

Khóe miệng Diệp Cảnh liên tục run rẩy, cuối cùng anh nâng tay lên xoa đầu thiếu niên, thầm thở dài trong lòng: “Tiểu Phong ăn trước đi, anh hai không đói”.

“Vâng……..” Diệp Phong ngoan ngoãn gật đầu, vui vẻ cắn bánh bao, đậu xanh lúng búng trong miệng, nhai nhai nuốt nuốt, ăn vô cùng hép pi.

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn khi ăn của Diệp Phong, anh trai đại nhân tỏ vẻ nhân sinh cực kì viên mãn, thế nhưng đói bụng quá đi à! ⊙﹏⊙ Chỉ mong đến ngày mai Phúc quản gia hết giận, anh cũng không muốn bản thân bị coi là kẻ chán ghét đồ ăn! o(╯□╰)o

Mãi đến khi tắm rửa xong, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thì Diệp Phong bỗng nhiên bật dậy, chợt hiểu ra nãy giờ cậu cảm thấy quái quái chỗ nào.

“Anh hai, không phải anh ghét ăn củ cải nhất hay sao?” Vừa mới nãy chính mắt cậu thấy anh trai ăn củ cải luộc á ~ sốc – ing~

Diệp Cảnh trầm mặc ôm em trai bảo bối nhà mình, hiện tại mới phát hiện ra thì đã quá muộn rồi, anh có nên cảm thấy may mắn vì Phúc quản gia chưa nói hết những món mà anh ghét với cậu hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio