Trong căn phòng nửa sáng nửa tối, tối của màn đêm, và sáng của ánh đèn bàn, hẳn nhiên là một đêm không có trăng, trái lại từ lúc chiều mây đen đã che phủ.
Màn đêm buông xuống, không thể nhìn thấy mây đen, nhưng trời cũng không mưa, ngược lại người đàn ông ngồi ngược với ánh sáng lúc này cả người đều như đi về từ trong cơn mưa.
Áo sơ mi trắng ướt đẫm dính vào da thịt, từng giọt nước theo vạt áo rơi tí tách xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Người đàn ông cúi đầu, mái tóc đen của người đàn ông cũng rũ xuống che mất đi gương mặt, trên tay là chai rượu vang đã uống hơn phân nửa.
Người đàn ông ngồi đó lặng im tựa vào thành giường, sau đó như nhớ đến cái gì đó, ngẩng mặt lên, đôi con ngươi giăng đầy tơ máu, gương mặt nhợt nhạt tái mét.
Sau đó hắn ta loạng choạng đứng dậy, chai rượu vang đang cầm trong tay được thả lỏng mà rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh lớn bé.
Mặc kệ bàn chân có giẫm lên mảnh sứ không, mặc cho vài người đằng sau cất tiếng gọi, mặc cho ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, hắn ta lao ra ngoài màn đêm chạy vào cơn mưa đang lớn dần.
Chiếc xe đua màu đen phi như bị mất kiểm soát trong mưa đêm trắng xóa, sau đó dừng lại ở một nơi hoang vắng.
Trong cái lạnh lẽo của mưa đêm, người đàn ông bước xuống xe, ánh mắt nhìn về ngọn đồi phía trước.
Trong ánh mắt giăng đầy tơ máu đỏ ấy, sự hối hận, sự đau khổ, tội lỗi, tất cả đều hiện lên.
Người đàn ông cứ đi, cho đến khi trước mặt lờ mờ xuất hiện lên một tấm bia mộ thì dừng lại, đôi chân người đàn ông cũng khuỵu xuống.
Trên gương mặt khắc khổ ấy, nước mắt, nước mưa hòa vào, mặn chát, rơi xuống.
Tiếng mưa dường như đã át đi tiếng gào thét, cả tiếng khóc nức nở của hắn.
Hai tay hắn ôm chặt lấy tấm bia mộ, sau đó đưa tay lau đi tấm kính trên bia mộ, cử chỉ vô cùng dịu dàng như sợ cái gì đó tan vỡ, sau tấm kính, nụ cười của một thiếu niên trẻ tuổi hiện lên, một nụ cười hồn nhiên, trong sáng.
Gương mặt của thiếu niên trong ảnh tròn tròn với cặp má bánh bao phúng phính, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt hồn nhiên ánh lên sự ngượng ngùng như đang nhìn người mình yêu, thẹn thùng đỏ mặt.
"Dạ Dạ.
A.....!Dạ Dạ.....!DẠ DẠ...."
Có tiếng gọi nghẹn ngào, nhưng không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp như đang đáp lại.
Người đàn ông gục đầu xuống trước tấm bia mộ, trong đầu liên tục vang lên những câu nói khác nhau.
"Cậu chủ nhỏ tên Tiêu Dạ Nguyệt, Nguyệt chỉ trắng sáng, mẹ cậu ấy nói cậu ấy sinh ra trong một đêm trăng tròn, vì vậy đặt cái tên này."
"Cậu chủ nhỏ vì mất mẹ, khóc rất nhiều, liên tục gặp ác mộng gọi mẹ đến khàn cả giọng, rồi sốt cao không giảm, đến khi khỏe lại thì lại trở thành đứa trẻ câm điếc.
Lúc đó mới chỉ sáu tuổi."
Sau đó là giọng cười, cười đầy mỉa mai và trào phúng, cùng với giọng cười đó là câu nói: "Sao tôi có thể yêu cậu ta được cơ chứ.
Đã là đàn ông thì thôi đi, lại còn là thứ phế vật vừa câm vừa điếc.
Tôi cũng không phải thằng ngu."
Sau đó liên tiếp đều là tiếng cười.
Tống Cảnh Nghi nhớ lại, lúc hắn nói câu đó, hắn còn đang ôm Tiêu Dạ Nguyệt ở trong lòng.
Cái đầu nhỏ của Tiêu Dạ Nguyệt vùi vào trong lồng ngực hắn, hắn không biết, hắn đương nhiên không biết, Tiêu Dạ Nguyệt có cái biểu cảm gì khi nghe thấy hắn nói câu đó.
Bởi vì hắn vẫn luôn nghĩ Tiêu Dạ Nguyệt bị câm điếc cho nên không kiêng nể gì mà nói hết ra, từ việc hắn tiếp cận cậu để lấy chỗ dựa từ ba cậu, cho đến việc trêu đùa lừa gạt cậu yêu hắn đến tê tâm liệt phế.
Nhưng từ lúc cậu bất chấp tất cả lao ra đỡ đạn cho hắn, hắn biết, hắn sai rồi, còn sai rất trầm trọng.
Hắn rõ ràng cũng có tình cảm với cậu, mặc kệ cậu có là đàn ông, cũng không quan tâm cậu có câm hay điếc.
Nhưng trước mặt đám bạn của mình, vì một chút hư vinh kiêu ngạo nhất thời, hắn vẫn nói ra những câu nói dối lòng, khiến cậu tổn thương.
Ngày hôm nay hắn đã gặp người làm vườn trong biệt thự của mình, ông ta đã nói điều mà hắn không biết.
"Cậu chủ nhỏ chỉ câm, chứ chưa bao giờ điếc."
Tiêu Dạ Nguyệt, cậu rõ ràng không có điếc, cậu rõ ràng nghe thấy những lời hôm đó hắn nói, nhưng lúc hắn đứng ở bên bờ vực sụp đổ, bạn tốt quay lưng, đàn em thân cận phản bội, bên cạnh hắn vẫn chỉ còn lại một mình cậu.
Cũng chỉ còn lại cậu, người mà hắn nói là phế vật, người mà bị hắn trêu đùa.
Còn vì hắn mà mất đi tính mạng.
Ha ha, đúng là trò cười, hắn quả nhiên đã hành động ngu xuẩn đến mức bản thân bây giờ nhìn lại cũng phải bật cười mà thốt lên, đúng là ngu ngốc.
Tiêu Dạ Nguyệt, em là đồ ngốc, rất ngốc.
Tống Cảnh Nghi có cảm giác bây giờ cả cơ thể đều mệt mỏi, trái tim cũng muốn tan nát, hắn đột nhiên không muốn tiếp tục nữa, không muốn đi tiếp nữa, cả cơ đồ hắn mang tình cảm của cậu ra trêu đùa rồi giành về tay này cũng không cần nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt đều đã chết rồi, bên cạnh hắn cũng chẳng còn ai, hắn còn tiếp tục làm cái gì.
Cả đời tranh quyền đoạt địa vị, để đến khi quay đầu nhìn lại, người thân bên cạnh hắn đều lần lượt ra đi.
Tống Cảnh Nghi ngửa đầu lên cười lớn, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống gương mặt khắc khổ của hắn, hòa vào với những giọt nước mắt mặn chát.
Giữa ngọn đồi hoang vu chỉ có tiếng mưa đột nhiên vang lên một âm thanh của tiếng súng, sau đó lại rơi vào khoảng không tĩnh lặng.
Trên bầu trời rạch một đường sét làm không gian bừng sáng, tiếp đó là liên tiếp âm thanh của sấm dội vang.
Trong một căn phòng có ánh đèn ngủ ấm áp màu lông gà con, có vẻ như vì tiếng sấm quá lớn, người trên giường giật mình tỉnh dậy.
Tống Cảnh Nghi gương mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, ánh mắt trợn to đầy hoảnh hốt nhìn khung cảnh trước mắt.
Phòng hắn!!!
Tống Cảnh Nghi giận dữ, hắn không phải đã nổ súng tự sát rồi hay sao, như thế nào đã được đưa về nhà rồi? Tay đưa lên chạm vào đầu, sau đó sờ qua sờ lại.
Vết thương trên đầu hắn đâu?
Bên cạnh vang lên tiếng động nhỏ như có người cử động, Tống Cảnh Nghi quay đầu lại, sau đó giật mình, đôi mắt càng mở to hơn.
Thiếu niên nằm bên cạnh giấc ngủ không sâu, có vẻ như cảm nhận được ánh mắt như thiêu như đốt nhìn mình, lông mi khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra.
Còn chưa kịp định hình, cả người bị kéo dậy, thiếu niên hoảng sợ mở mắt.
Hai đôi mắt đối diện nhìn chằm chằm nhau hồi lâu, Tiêu Dạ Nguyệt chớp nhẹ đôi mắt, miệng hé mở mấp máy nói gì đó không phát ra tiếng, nhưng bất chợt đã bị người kia ôm vào lòng, ôm rất chặt.
Tiêu Dạ Nguyệt không hiểu gì nhưng vẫn đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy, còn vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn như an ủi, đôi mắt vì thiếu ngủ mà chớp chớp vài lần.
Tống Cảnh Nghi ôm đủ lại kéo người trong lòng ra, sau đó vội vàng quay đầu tìm điện thoại.
Tiêu Dạ Nguyệt không hiểu gì khi giữa đêm bị tiên sinh lôi dậy, ôm chặt rồi lại đẩy ra.
Đối với hành động bất thường khó hiểu này của tiên sinh, Tiêu Dạ Nguyệt yên lặng ngồi bên cạnh thu hết hành động của tiên sinh vào mắt.
Nhưng vì quá buồn ngủ, nhìn được một độ, đôi mắt từ từ nhắm lại, đầu nhỏ gật lên gật xuống.
Năm ××!!!
Tống Cảnh Nghi không tin vào mắt mình, mở điện thoại vào mục tin tức.
Sau khoảng hơn một giờ, Tống Cảnh Nghi cuối cùng cũng bình tĩnh, cũng đã tự véo đùi mình đến đỏ lên, xác định không phải mơ.
Hắn....sống lại rồi, còn là sống lại về ba năm trước so với thời điểm hắn tự sát.
Tuy điều này rất khó tin, nhưng...thật sự xảy ra rồi, hắn sống lại, thật sự sống lại.
Tống Cảnh Nghi nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh mình đang ngủ gật, trong lòng nổi lên xúc động, lại kéo người ôm vào lòng.
Ha, Dạ Dạ của hắn, Dạ Dạ của hắn.
Thật là quá tốt rồi..