Ôm Tiêu Dạ Nguyệt từ trên ghế xuống Tiêu Dạ Nguyệt còn vũng vẫy không chịu, Tống Cảnh Nghi lại đè cậu nằm lên đùi mình, tay tát bốp một cái vào mông cậu.
"Uống rượu vào là hư như vậy.
Từ nay về sau cấm em không được đụng vào một giọt nào nữa."
Tiêu Dạ Nguyệt nhăn mặt ưỡn ẹo muốn tuột xuống, miệng nhỏ lầu bầu, "Nà nước chái cây vị nho, hông phải riệu."
Tống Cảnh Nghi lại đánh một cái bốp nữa.
"Người ta lừa em là nước trái cây em cũng uống sao?"
Tiểu Dạ Nguyệt rơm rớm nước mắt cong môi nhìn hắn, "Em uống rồi, là vị nho mà."
Tống Cảnh Nghi đánh thêm cái bốp nữa, "Em còn cãi."
Tiêu Dạ Nguyệt mông dày nhiều, đánh ba cái không đau nhưng ngứa, cậu đưa tay gãi gãi qua lớp quần, miệng nhỏ lên án Tống Cảnh Nghi.
"Tiên sinh đánh em."
"Tại vì em hư, uống rượu say, không nghe lời."
"Tiên sinh kông thưn em."
"Anh không thương em chỗ nào? Đánh em là không thương em sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt tủi thân cong môi ủn đầu vào bụng hắn, tay gãi gãi mông, kêu, "Ngứa.
Tiên sinh gãi đi."
Tống Cảnh Nghi lột quần cậu xuống thì thấy ngay cái mông cong tròn núng nính thịt lúc này đã đỏ lên, nhìn gần sát vào sẽ thấy mờ mờ mấy nốt ngón tay.
Tống Cảnh Nghi gãi gãi qua lại vài lần, đùa cậu, "Mông nhiều thịt như vậy đánh cũng không đau, em khóc cái gì?"
Tiêu Dạ Nguyệt tủi thân lầm bầm, "Tin sinh đánh em."
"Em nói ngọng có chọn lọc đúng không? Lúc cãi anh sao không thấy em nói ngọng."
"Mới không có."
Tống Cảnh Nghi gãi cho cậu một lúc, lực tay nhẹ dần chuyển thành vuốt ve mơn trớn khiến Tiêu Dạ Nguyệt đang ủn đầu tủi thân cười khúc khích.
"Vừa rồi anh nghe thấy em gọi Uông tổng? Em gặp ông ta rồi sao?"
Kì thực hắn không nghi ngờ gì.
Nhưng lúc ôm cậu lên xe cậu vẫn cứ nhắc mãi tên Uông tổng, còn nói thêm vài chữ nữa không rõ, mơ hồ hình như là nhắc đến bạn trai của ai đó.
Tiêu Dạ Nguyệt được gãi sướng, hai bát canh giải rượu đến giờ phút này cũng tạm coi như là có chút tác dụng.
"Nà bạn chai của Diệp Nam đó.
Bạn chai của Diệp Nam là Uông tổng.
Hôm qua em thấy hai ngừi họ ở cổng sau hun nhau."
Tiêu Dạ Nguyệt còn bắt chước chu môi lên, hơi đưa lưỡi ra, "Như vầy nè.
Giống em với tin xưng hun nhau đó."
"Em nhìn thấy thật sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt không muốn gãi nữa nằm xoay người ra tìm một chỗ thoải mái trong lòng Tống Cảnh Nghi làm tổ, "Đúng vậy.
Em còn nghe thấy họ nói chuyện điện thoại.
Uông tổng nói cậu ấy mặc đồ Uông tổng mua nằm lên giường đợi ông ấy đến, còn gọi cậu ấy là bé yêu."
Tống Cảnh Nghi kinh ngạc thật.
Uông Minh Khắc là người nổi tiếng chung thủy yêu vợ thương con lại chăm chỉ làm việc, chưa ai từng thấy ông ta tòm tèm với phụ nữ, đến thư ký cũng là nam.
Rất nhiều vị phu nhân thầm ghen tị với dì Tô không biết bao nhiêu lần, nói dì Tô có phúc, con cái đưa nào cũng vừa giỏi vừa ngoan.
Chuyện này là chuyện nổi trong giới thượng lưu vì rất hiếm ai được như Uông Minh Khắc, trong mấy lần tiệc rượu trước kia hắn vẫn sẽ nghe được cuộc trò chuyện như này của mấy vị phu nhân.
Không ngờ ông ta lại giỏi che dấu như vậy.
Dì Tô trước kia cũng là một nữ cường nhân, xuất thân danh môn vọng tộc, lấy Uông Minh Khắc chỉ làm kinh doanh nhỏ.
Tài sản của bà được thừa hưởng đều chuyển một nửa qua cho chồng để chồng lập nghiệp, thành lập công ty.
Sau này tuổi bà cao dần, sức khỏe cũng yếu đi nên giao lại toàn quyền quản lý cho chồng và con.
Ban đầu việc Uông Minh Khắc treo lên được thân phượng hoàng cũng bị nói ra nói vào rất nhiều, giống như hắn với bé con của hiện tại, nói hắn trèo cao, mưu đồ lợi ích.
Thời gian dần trôi qua, Uông Minh Khắc dần chứng tỏ được năng lực và bản lĩnh của bản thân, lại vẫn luôn tỏ ra cưng chiều yêu thương săn sóc vợ con nên mọi người lại đổi qua ghen tị đỏ mắt.
Tống Cảnh Nghi đăm chiêu suy nghĩ xem có nên nói chuyện này cho dì Tô không.
Lại thêm cậu tên Diệp Nam kia nữa, hắn đã vài lần nghe bé con kể qua, là người tài giỏi, hát hay, gương mặt cũng hòa ái, không nghĩ tâm tư lại nặng như vậy.
Vẫn là dặn bé con ít tiếp xúc với cậu ta lại.
Còn bây giờ phải lo cho bé ma men này về phòng đi ngủ trước, điên mất thôi.
...........
Ngày hôm sau tỉnh lại Tiêu Dạ Nguyệt quả nhiên đã quên hết chuyện náo loạn đêm qua, hậu quả để lại nữa là đầu cậu đau như có ai đó cầm búa gõ vào.
Mọi ngày cậu đều dậy theo đồng hồ sinh học, lúc tập thể dục xong quay lại thì báo thức của Tống Cảnh Nghi sẽ kêu.
Nhưng hôm nay báo thức của Tống Cảnh Nghi đã reo hết rồi cậu vẫn chưa nhấc được thân dậy.
Cậu ưỡn mình trên giường lộn qua lộn lại, là Tống Cảnh Nghi ôm cậu dậy tha vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc lau mặt cho cậu Tống Cảnh Nghi mới bảo, "Sau này còn không nghe lời như vậy nữa không, hửm?"
Tiêu Dạ Nguyệt dụi dụi mắt, "Đau."
Tống Cảnh Nghi nói giống như không hề thương tiếc, "Đau một lần em mới nhớ được.
Lần sau không được uống rượu nữa, nếu không sẽ đau hơn."
Tiêu Dạ Nguyệt phụng phịu phồng má cố tình quay mặt đi không để Tống Cảnh Nghi lau nữa.
"Ha, bây giờ em còn biết dỗi như vậy sao? Quay mặt ra đây, không nhanh em sẽ bị muộn học đó."
Tiêu Dạ Nguyệt làm ra gương mặt bị cưỡng ép quay mặt lại để Tống Cảnh Nghi lau.
Vì đã muộn giờ nên Tiêu Dạ Nguyệt không kịp ăn sáng ở nhà, dì Trần chỉ vội đưa cậu uống một ly sữa và nhét hộp cơm nhỏ vào tay cậu, dặn cậu đi trên đường thì nhớ ăn.
Tống Cảnh Nghi đứng chưng hửng bên cạnh, đừng nói là đồ ăn sáng, sữa cũng không được uống.
Hắn cười trêu nói với dì Trần, "Ngày xưa dì Trần thương con nhất, bây giờ con ngay cả sữa cũng không có phần nữa rồi."
Dì Trần cười hiền từ đánh nhẹ vào cánh tay hắn, "Đều đã để hết phần của hai đứa vào trong hộp rồi.
Con đến công ty thì dành chút thời gian ăn, đừng ham việc quá."
Cuối cùng Tiêu Dạ Nguyệt vẫn đến muộn giờ học một tiếng.
Tống Cảnh Nghi lúc lái xe về lại thành phố T đến công ty mình đã liên hệ với bên nhà đất, hắn muốn tìm một căn biệt thự mini ở gần trường của Tiêu Dạ Nguyệt.
Tuần trước hắn có bàn nhưng mấy căn biệt thự đẹp ở gần đều đã hết chỗ rồi, căn hộ thì còn nhiều nhưng hắn lại không thích, biệt thự nhỏ thì hắn chê.
Bây giờ nghĩ lại biệt thự nhỏ cũng tốt, hắn và bé con hai người cùng ở, mùa đông ấm cúng, hắn còn có thể danh chính ngôn thuận mà nấu cơm cho cậu ăn.
Mỗi ngày hai người sẽ ở cùng một chỗ, buổi sáng hắn sẽ dậy sớm đi chợ, buổi tối sẽ về sớm nấu cơm.
Cùng cậu tắm, ăn cơm, đi dạo, hôm nào nghỉ sẽ đi chơi.
Làm một hoặc hai tháng thì nghỉ vài ngày đi du lịch.
Ha, đúng là giấc mộng đẹp.
Giấc mộng đẹp của hắn tắt nắng ngay sau khi nhìn thấy sấp tài liệu trên bàn và nhóm giám đốc ngồi đợi chật ghế.
Không có thư ký thật là khổ mà.
Cuộc đời thật lắm éo le, thời gian bên vợ thì không có, công việc thì bù đầu.
Chút thời gian ăn sáng của hắn cũng bị cướp mất.
Đúng là không phải con người mà.
Nhóm mấy người giám đốc không hiểu sao thấy lạnh sống lưng, ông chủ thì cứ đằng đằng sát khí nhìn mình, tài liệu cầm trên tay rồi không biết có nên đưa ra hay không.
Tống Cảnh Nghi ngoắc tay mai giám độc bộ phận lại gần, hỏi: "Mấy ông thấy công ty chúng ta có to không?"
Mấy vị giám đốc toát mồ hôi nhìn nhau, hai mắt nháy nháy đùn đẩy nhau trả lời.
Tống Cảnh Nghi đợi mấy phút, hắn mất kiên nhẫn mà gõ bàn.
"Công ty to hay không các ông cũng không trả lời được.
Có phải ngay cả mấy cái tài liệu các ông chuẩn bị nộp cũng phải trả về để làm lại hết không?"
Mấy vị giám đốc sợ hãi mà thi nhau trả lời, mỗi người một kiểu khác nhau.
"Công ty to."
"Công ty tầm trung."
"Công ty vừa vừa."
Lời tác giả: Xin lỗi mọi người vì mấy hôm nay đều ra chương muộn.
Sự thật là mình đều đăng đúng h sáng, hôm nào cũng vậy.
Hôm / còn đăng tặng mọi người chương cơ mà ko được duyệt, mình xóa đi đăng lại thì đến / mới duyệt chương.
Xong mấy bữa này cũng mãi không duyệt.
Bạn nào có cách gì để liên hệ không bị duyệt chậm như này thì giúp mình với ạ.
Thấy có nhiều truyện đều duyệt hết rồi, mà vô truyện mình mãi không duyệt hoảng lắm luôn.
.