Edit: Lạc Yên
“Tao mặc kệ mày có đồng ý hay không, ngày mai mày phải gả!”
Sau một hồi ầm ĩ, trong nhà khôi phục yên tĩnh, Lăng Sầm bị người máy quản gia cưỡng chế nhốt vào phòng theo lệnh cha cậu.
Lăng Sầm tức đến muốn đứt mạch máu não, sau khi bị nhốt vào phòng liền điên cuồng phá cửa muốn xông ra ngoài, cuối cùng thì cấp hỏa công tâm, tuy không đến nỗi đứt mạch máu não nhưng cũng đủ để tức đến ngất. Người máy ngoài cửa soi quét tình hình của Lăng Sầm, cho ra phán định tình trạng nguy cấp C-, không chết được, nên cũng không tiến vào chữa trị, để cho cậu tự khôi phục.
Chính lần này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngạc nhiên chưa, chỉ ngất một lúc mà Lăng Sầm đã đổi người mất rồi, tỉnh lại đã là Lăng Sầm của năm sau.
Lăng Sầm cũng ngạc nhiên đến sợ hãi không ngậm được miệng, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng mắng của cha và mẹ kế ở dưới lầu.
Nói đúng ra là cha cậu đang mắng cậu, mẹ kế một bên thổi gió, kỳ danh là an ủi thật ra là đang châm ngòi ly gián.
Lăng Sầm cũng không quan tâm, cậu không cần nghe cũng biết dưới lầu bọn họ đang nói gì bởi vì cậu đã trải qua một lần rồi. Với cậu, chuyện quan trọng nhất là trở về vào lúc này mọi chuyện đều có thể vãn hồi.
Lăng Sầm cất thiết bị đầu cuối, chậm rãi trượt xuống, cuộn mình ôm lấy hai đầu gối bật khóc, thật tốt, thật là tốt quá, cậu có thể gả cho Lục Kiêu một lần nữa, cậu phải gả cho Lục Kiêu.
Lăng Sầm sinh ra trong một gia đình kinh doanh nhỏ, tuy là con của chính thê, nhưng mẹ mất sớm, cha là một kẻ hoa tâm thành tính. Bản thân Lăng Sầm lại là một Omega, tác dụng duy nhất đối với cha cậu là dùng để liên hôn, cho nên khi mẹ mất, cha lập tức mang về một vị phu nhân mới.
Cũng là từ đây, cuộc sống của Lăng Sầm quả thực dùng từ nước sôi lửa bỏng để hình dung. May mắn thay, năm tuổi, Lăng Sầm được một người tìm kiếm tài năng để mắt đến và đưa vào giới giải trí. Với mỹ mạo của bản thân, Lăng Sầm khiến cho toàn Alpha điêu đứng nên nhanh chóng nổi tiếng, nhờ đó trải qua những ngày áo cơm không lo, được săn đón, sủng ái.
Vậy mà ngày tốt chẳng tày gang, một thông báo ghép đôi gen đem Lăng Sầm đánh vào địa ngục nhưng lại khiến người nhà của cậu mừng như điên. Có thể xứng đôi với Lục gia tại Đế Tinh, một trâm anh thế gia thứ thiệt, một gia tộc mà có tới vị tướng xuất thân tại đây. Cha Lăng Sầm mừng đến muốn xỉu, Lý phu nhân cùng đám con của bà Alpha, Beta cũng mừng đến xém phát điên.
Bọn họ, một gia đình tiểu thương lại có thể thông hôn với Lục gia, ôi, thiệt là mơ cũng chưa từng mơ tới. Tuy rằng Lăng Sâm mỹ mạo kinh người nhưng cũng chỉ là một con hát, xuất thân không cao, trèo cao lắm lắm, tẹt háng rách quần chắc cũng chỉ có thể kết hôn với con thứ của gia tộc Bá tước ở Đế Tinh.
Bọn họ nắm Lăng Sầm trong tay bao nhiêu năm, vẫn mộng tưởng trèo cao thu được lợi ích lớn chút, nhưng thiệt không tưởng có thể được thông báo ghép đôi gen với Lục thượng tướng của Lục gia.
Lăng Sầm đối với vui vẻ bùng nổ bên ngoài không chút nào để ý, cậu đã trở về, lại có thể đền bù tất cả sai lầm. Nhịn không được nhớ tới chuyện kiếp trước, sau khi nhận được thông báo gen xứng đôi, Lăng Sầm bị người nhà nhanh, gọn, lẹ, bức ép đóng gói, chuyển phát nhanh, gả cho Lục Kiêu.
Sau lễ kết hôn Lăng Sầm thống khổ bất kham, ngay đêm tân hôn cậu đã bị Lục Kiêu đánh dấu. Cho dù Lục Kiêu không muốn làm Lăng Sầm hoảng sợ đã mang mặt nạ, nhưng chỉ cần nhớ tới hình chụp bị lưu truyền rộng rãi trên tinh võng, Lăng Sầm cũng đã tự dọa bản thân nước mắt nước mũi giàn giụa. Lục Kiêu có lẽ trong lòng khổ sở lắm nhưng suy cho cùng vẫn là một quân nhân, tâm tính nội liễm cũng không biểu lộ ra.
Lăng Sầm khi đó thực sự rất sợ Lục Kiêu, sau kết hôn cậu bằng mọi cách, khẩn cầu Lục Kiêu, cuối cùng cũng làm Lục Kiêu đồng ý cho cậu ra ngoài.
Sau khi kết hôn, một Omega phải ngoan ngoãn ở nhà chồng, cho dù trước đây là người nổi tiếng của giới giải trí cũng phải giải nghệ, chuyển về phía sau màn ảnh. Nhưng trong lòng Lăng Sầm, phần thì hận, phần thì sợ, phần thì không cam lòng, lợi dụng một chút áy náy của Lục Kiêu mà đưa ra yêu sách, không chịu giải nghệ.
Vậy mà, Lục Kiêu cũng vì Lăng Sầm hướng cha mẹ cầu tình, cuối cùng Lăng Sầm được thỏa nguyện quay lại đóng phim điện ảnh như trước khi kết hôn.
Khi cậu đi đóng phim, Lục Kiêu mỗi lần liên hệ cậu đều không hồi đáp, lâu lâu tâm tình tốt mới có lệ mà trả lời một lần.
Vốn dĩ Lăng Sầm cùng Lục Kiêu chẳng có tình cảm gì đáng nói, kết hợp là do gen ghép đôi, cho nên cảm xúc trong mối quan hệ này phần lớn chính là bất mãn và không cam lòng…
Khi Lục Kiêu phát hiện có người theo đuổi cậu, ban đầu Lăng Sầm thực sự rất sợ hãi. Omega trời sinh thể nhược, dù cho Lục Kiêu là người tàn tật nhưng chỉ cần bâng quơ quạt một cái chắc cũng dở sống dở chết. Tuy nói có hiệp hội bảo vệ Omega, nhưng đứng trước thế gia to lớn như Lục gia thì hiệp hội bảo vệ Omega cũng chỉ có thể cụp đuôi kêu meo meo. Thậm chí, nếu Lục Kiêu báo án, thì chính hiệp hội bảo vệ Omega cũng sẽ trừng phạt cậu. Không nghĩ tới, Lục Kiêu lại không làm gì cả, chỉ là cầu khẩn cậu trở về nhà.
Lăng Sầm vốn dĩ đã vô cùng chán ghét Lục Kiêu, khi biết Lục Kiêu sẽ không làm gì mình thì càng không thèm kiêng nể, điển hình của kiểu được nước làm tới. Mấy năm nay, Lăng Sầm được rất nhiều người theo đuổi, tuy không đáp ứng ai, sợ Lục gia hủy hoại mình, nhưng cậu vẫn lợi dụng người theo đuổi từng bước trèo lên, trong giới giải trí không ai là không biết cậu là một bạch liên hoa. Lăng Sầm cũng không thèm để ý, tao đẹp tao có quyền. Nhiều Alpha anh tuấn, tiêu sái đều nguyện ý quỳ gối dưới chân cậu, bọn họ yêu cậu đến mức sẵn sàng dâng hiến sinh mạng.
Ban đầu, Lục Kiêu vẫn còn ý muốn vãn hồi với Lăng Sầm, cho đến một ngày, có một vị là người thừa kế của một gia tộc hàng công tước phát đầu cuối nhục mạ Lục Kiêu, nói Lăng Sầm đã lên giường của gã. Tuy rằng, đó không phải sự thật, nhưng Lăng Sầm thực sự chán ghét đoạn hôn nhân này, nên khi Lục Kiêu liên hệ, cậu đã không kiên nhẫn mà thừa nhận. Từ đó về sau Lục Kiêu không còn liên lạc với Lăng Sầm nữa, cũng không còn nheo nhẽo hỏi cậu khi nào trở về Lục gia.
Giữa Lăng Sầm và Lục Kiêu chỉ có một lần làm tình duy nhất trong đêm tân hôn, quan hệ phu thê của bọn họ chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Mấy tháng sau, Lăng Sầm nhận được giấy thỏa thuận ly hôn đã được liên bang chứng nhận. Lăng Sầm cho rằng đây sẽ là một hiệp nghị ly hôn vô cùng hà khắc, vậy mà không ngờ, Lục Kiêu đem % tài sản trên danh nghĩa của anh cho cậu, bản thân thì tay không rời đi. Thêm vào đó là một khoản lớn tinh tệ để bồi thường, theo lời anh nói là để cho Lăng Sầm dùng để giải phẫu dấu hiệu đánh dấu vĩnh viễn.
Lăng Sầm cau mày, đem toàn bộ văn kiện đổ ra bàn, cẩn thận tìm kiếm xem Lục Kiêu có viết riêng lá thư nào cho mình hay không. Nhưng… không có, tất cả chỉ là giấy tờ thủ tục hành chính bàn giao tài sản, một lời dư thừa cũng hoàn toàn không có.
Lăng Sầm gọi điện, Lục Kiêu không nhận, về Lục gia cũng không thấy anh. Lăng Sầm trước đây vẫn hy vọng thật nhanh, thật nhanh có thể thoát khỏi Lục Kiêu, thoát khỏi mối hôn nhân ràng buộc này, nhưng khi ngày này thật sự đến, cậu vậy mà không hề vui vẻ…
Lục Kiêu… thật ra đối với cậu thực không tồi.
Suốt năm hôn nhân, mọi việc Lục Kiêu đều nhân nhượng cậu. Lăng Sầm chê Lục Kiêu xấu, anh liền mang mặt nạ chưa từng tháo xuống. Cậu nói muốn có sự nghiệp riêng mình, Lục Kiêu liền vì cậu mà bác bỏ ý kiến cha mẹ và gia tộc cho cậu tiếp tục công việc.
Đối với đoạn hôn nhân này, người cố gắng luôn là Lục Kiêu, chỉ khi anh cảm thấy đã không gì có thể vãn hồi nên mới ly hôn.
Có lẽ là, đã lâu lắm rồi, Lăng Sầm vậy mà không còn nhớ khuôn mặt đáng sợ sau mặt nạ của Lục Kiêu, lại chỉ nhớ những điểm tốt của anh. Các tin nhắn trên đầu cuối cá nhân anh gửi cậu đều có lưu. Lăng Sầm thường xem lại, các tin nhắn thật ra đều rất ngắn gọn, mang theo tác phong quân đội. Nhưng chỉ với vài từ lại luôn toát ra nồng đậm quan tâm, trời hôm nay lạnh nhớ mặc thêm áo, ngày lễ có thể trở về nhà không, sinh nhật phải vui vẻ… cậu đều không đáp lại.
Lăng Sầm ngồi trước cửa sổ sát đất trên cao ốc, mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, uống hết một chai rượu vang đỏ, thao thức suy tư suốt một đêm. Ngày hôm sau, cậu quyết định ngừng việc, trở về Lục trạch, cậu muốn cùng Lục Kiêu tái hợp, cậu sẽ không cô phụ Lục Kiêu nữa…
Nhưng ở Lục trạch chỉ có Lục lão phu nhân, nàng tỏ vẻ tiếc nuối nói rằng Lục Kiêu hy vọng cậu và anh có thể bình tĩnh một khoảng thời gian, lời nói của nàng thật dịu dàng và lịch thiệp, dễ nghe nhưng không dễ làm, ý tứ thật rõ chỉ cần không ngu thì sẽ biết đó là cự tuyệt.
Sự nghiệp Lăng Sầm sau đó vẫn phát triển như cũ chứng tỏ Lục gia sau lưng vẫn nâng đỡ cậu. Lăng Sầm thực sự không hiểu Lục Kiêu nghĩ gì. Cậu chính là người đã phạm vào điều cấm kỵ mà không Alpha nào chấp nhận được, sao Lục Kiêu lại vẫn muốn Lục gia quan tâm cậu? Lăng Sầm cảm thấy thật mông lung.
Vào một ngày thu, trợ lý cá nhân của Lăng Sầm có việc xin nghỉ. Lăng Sầm không để ý bận một cái áo mỏng đi làm, trời bên ngoài lạnh lẽo khiến cậu hắt xì một cái, theo bản năng cậu mở đầu cuối cá nhân, xem có tin nhắn của Lục Kiêu nhắc cậu mặc thêm áo không, nhưng cái gì cũng không có…Lăng Sầm đột nhiên cảm thấy vô cùng bi thương, nước mắt bỗng giàn giụa. Cậu suốt đêm bay về Đế Tinh tìm Lục Kiêu, đồng thời gửi đi vô số tin nhắn cầu gặp mặt.
Cuối cùng Lục Kiêu cũng chịu gặp Lăng Sầm. Lăng Sầm vô cùng vui sướng, liên tục nói về dự định của mình sau khi quay lại, vân vân và mây mây. Đợi hắn nói xong, Lục Kiêu thẳng thắn, quyết đoán cự tuyệt. Anh nói anh gặp cậu chỉ vì muốn đem mọi việc nói rõ ràng chứ không phải muốn phục hôn. Thậm chí sau đó còn đưa cho Lăng Sầm thêm một khoản lớn tinh tệ để xin lỗi vì khi đánh dấu đã không để ý đến sự cự tuyệt của Lăng Sầm.
Lăng Sầm cũng không rõ cậu rời khỏi Lục trạch như thế nào, cậu nản lòng thoái chí, mơ hồ mà mua vé lên phi thuyền rời đi. Giờ phút này Lăng Sầm suy ngẫm thật kỹ lại mới thấy, vị thừa kế nhà công tước theo đuổi cậu chắc gì đã yêu cậu, mục đích chính của gã là để nhục nhã Lục Kiêu, người đã từng ưu tú gấp trăm lần so với gã.
Lăng Sầm cũng không thể tưởng được vận mệnh trớ trêu. Trong một lần cậu đến một tinh hệ đệ nhị – Mộc Liễu tinh đóng phim, lại thật khéo mà gặp được Lục Kiêu trong một thông đạo chật hẹp trên phi thuyền. Hơn nữa, theo bên cạnh cậu lại là gã nhà công tước đang dây dưa, lằng nhằng. Lăng Sầm đứng giữa một người là chồng trước, một người là người theo đuổi chân ái hiện tại. Lục Kiêu nhìn cũng không nhìn, một lời cũng không nói liền rời đi, mặc kệ cậu ở phía sau đuổi theo tuyệt vọng giải thích.
Khi xui xẻo uống nước cũng mắc răng, đêm đó phi thuyền bị hải tặc tấn công, đạn đạo tạc phi thuyền nổ nát. Gã công tước, khi đó bình tĩnh nói với Lăng Sầm, tinh thần lực của gã cấp B+ chỉ có thể rời đi một mình, Lăng Sầm cũng sớm đoán được, lạnh nhạt nhìn gã cướp cơ giáp chạy đi. Lăng Sầm đứng tại kho cơ giáp bị hư hỏng, mọi người xung quanh nháo nhào trốn chạy, nhan sắc mà cậu vô cùng tự hào cũng không thể khiến cho bất cứ ai để mắt mà dừng lại kéo cậu trốn cùng.
Thời khắc mấu chốt đó, Lục Kiêu lại tìm thấy Lăng Sầm. Anh mang theo cậu tìm được một cơ giáp hao tổn nghiêm trọng đã bị chủ nhân vứt bỏ. Anh mạnh mẽ phóng ra tinh thần lực lau đi ấn ký tinh thần của chủ nhân tiền nhiệm, nhét cậu vào cơ giáp, rồi dẫn theo cậu phá vòng vây hải tặc xông ra ngoài.
Lăng Sầm suốt dọc đường vô cùng hưng phấn lải nhải khi nghĩ Lục Kiêu đã tha thứ cho mình, hy vọng vãn hồi tình cảm của hai người, thậm chí không quan tâm truy binh phía sau. Khi còn cách mặt đất khoảng trăm mét, cơ giáp báo hỏng liên tục, cảnh báo phát nổ, Lục Kiêu không còn cách nào, mang theo Lăng Sầm nhảy khỏi cơ giáp nổ tung. Trong không trung, anh hóa hình thú. Đây là lần đầu tiên Lăng Sầm thấy hình thú của chồng mình, và cũng là một lần cuối cùng. Một cự lang lông đen tuyền, với một đôi mắt xanh sâu thẳm, lưu luyến mà nhìn cậu. Một cái liếc mắt này Lăng Sầm lại nhận ra tình yêu nồng đậm, đây là ánh mắt chưa từng có người theo đuổi nào nhìn cậu. Cự lang ngậm cổ áo Lăng Sầm ném cậu lên lưng.
Tốc độ rơi xuống cực nhanh khiến Lăng Sầm sợ hãi không dám mở mắt, cậu gắt gao túm lấy lông trên cổ cự lang, một lần nữa gào thét hứa hẹn trong gió: “Lục Kiêu, qua chuyện này, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Em nhất định sẽ làm một thê tử tốt.”
Thế nhưng hứa hẹn này không cần thực hiện… Lăng Sầm là từ một đống thịt nát được cứu ra, mà đống thịt nát đó chính là chồng cậu.
Khi cậu nằm ở bệnh viện, bác sĩ kinh hỉ mà nói rằng: “Tiên sinh, ngài rất may mắn, chỉ gãy chân trái, xương quai xanh nứt nhẹ cùng một số ít xây xát. Ngài ở khoang trị liệu nửa giờ là có thể chữa khỏi, sẽ không lưu lại vết sẹo nào.”
Lăng Sầm nằm trong dịch trị liệu, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, Lục Kiêu từng là thượng tướng, trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ với trùng tộc, anh nếu một mình lái chiếc cơ giáp kia, bằng vào kỹ thuật cao siêu của anh, không chịu gánh nặng áp lực tinh thần của người khác trong khoang lái, khẳng định có thể bình an đáp xuống.
Lục Kiêu đã tàn tật, thú hình của anh cũng không giống các Alpha khác có thể mượn lực để an toàn tiếp đất, vậy khi anh lựa chọn vứt Lăng Sầm lên lưng, cũng đã quyết định dùng hình thú của chính anh gánh vác toàn bộ tổn thương khi va chạm. Anh dùng sinh mệnh của mình bảo hộ cậu. Lăng Sầm cắn vào tay mình, nước mắt không ngừng tràn ra.
Lăng Sầm vẫn luôn mong tìm được một Alpha chỉ yêu chính mình, nhưng thật ra người yêu cậu nhất chính là chồng mình, đáng tiếc đến tận lúc này cậu mới nhận ra.
Khoang trị liệu mở ra, Lục lão phu nhân đứng trước mặt cậu, khuôn mặt tiều tụy, Lục Kiêu là con trai độc nhất của nàng cùng Lục tướng quân. Tang con, đau thấu tâm mẹ, Lăng Sầm có thể tưởng tượng được.
Không nghĩ tới Lục phu nhân nở một nụ cười miễn cưỡng, giọng nàng ấm ách: “Sầm nhi, con không cần quá khổ sở, Lục Kiêu biết nó có thể bảo hộ con an toàn nhất định rất vui.”
Tâm ý của Lục Kiêu đối với Lăng Sầm khiến cậu không cách nào dám đối diện với Lục phu nhân, càng không muốn nàng đối xử ôn hoà với mình như vậy. Suy nghĩ cẩn thận, chỉ sợ Lục Kiêu không biết đã dùng cách gì thế nhưng giấu Lục gia tất cả tình huống của hai người.
Lăng Sầm ngày hôm nay trải qua thật sự quá nhiều chuyện, mơ mơ hồ hồ không biết phải làm sao, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, con có thể nghỉ ngơi một chút được không?”
Lục lão phu nhân cũng không nói thêm lời nào, yên lặng rời đi. Nhi tử nàng qua đời, tim nàng cũng như dao cắt.
Lăng Sầm nhìn trần nhà, cảm thấy trống rỗng.
Đầu cuối trên cổ tay có âm báo, Lăng Sầm theo bản năng nhấc lên xem. Là chứng tử của chồng cậu do chính phủ Liên Bang gửi tới. Vài giây sau, văn phòng luật sư gửi thư ủy thác của Lục Kiêu tới, cũng yêu cầu cung cấp tài khoản tinh võng thân nhân để nhận phí trợ cấp của quân nhân. Lăng Sầm vội vàng ngồi dậy đọc thư. Lục Kiêu nói cậu có thể tự do tái giá, nếu Lục gia phản đối thì đưa thư tín này ra, và anh để lại cho cậu toàn bộ tài sản còn lại. Một phong thơ ngắn, Lăng Sầm nhanh chóng xem đến cuối, cuối thư anh nói một câu: “Em đối với ta không có tình cảm, là ta cưỡng cầu.”
Cứ như vậy sao?
Lăng Sầm nằm trên giường, đến tận khi hộ sĩ tan tầm, người máy tiếp quản chăm sóc. Thương tích của cậu không có gì nghiêm trọng, nằm cũng là phòng bệnh bình thường, ngày mai có thể xuất viện cùng Lục gia quay lại Đế Tinh. Lăng Sầm tắt người máy trí năng, bước xuống giường, đứng chân trần trước cửa sổ thật lâu. Sau đó, Lăng Sầm đem cửa sổ mở ra, cúi đầu nhìn xuống, có lẽ khoảng tầng, không chút do dự Lăng Sầm nhảy xuống. Cả đời này, người cậu có lỗi chính là Lục Kiêu. Nếu có kiếp sau, cậu nhất định toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, Lăng Sầm mơ hồ mà nghĩ, xung quanh là tiếng gió quen thuộc gào thét, bên miệng cậu mang theo một ý cười. Mặc kệ có bao nhiêu lỗi lầm, mặc kệ bằng bất cứ giá nào, nếu được trở về bên cạnh chồng mình, cậu nhất định sẽ đền bù cho anh.