‘Năm tháng chảy xuôi, bãi biển hóa nương dâu, điều bất biến duy nhất chính là sự tham lam của nhân loại.’ Hailey ngồi bên cạnh Trần Lị, cố gắng khiến cho bản thân ưu nhã, trí tuệ như một triết học gia nên trong đầu cố gắng nặn ra một câu triết lý. Hai người đang cùng ngồi trong phòng điều khiển, cạnh tranh vị trí nụ cười giả trân đệ nhất Liên Bang.
Ở địa điểm quay chương trình cũng là một bầu không khí hài hòa thân thiện. Đỗ Nhược xoay quanh Lăng Sầm, ca ca dài ca ca ngắn gọi không ngừng. Lăng Sầm cũng lười phản ứng, tùy ý để hắn ta kêu, trong lòng chỉ mong mau mau hoàn thành phần trò chơi của mình.
“Vẫn còn bóng chưa nổ, có thể đổi qua sử dụng súng thi đấu không?” Phó đạo diễn đứng một bên đưa ra ý kiến.
Ở khu ghi hình đang nổi gió, Lăng Sầm bắn phi tiêu vài lần đều bị gió thổi chệch hướng, không làm nổ được cái bóng bay nào. Tổ bên Đỗ Nhược cũng còn bóng bay, đạo diễn cũng lựa chọn phương pháp tương tự.
“Có thể, cám ơn.” Lăng Sầm cười đáp, đưa tay vén tóc vào tai. Cậu đến trường quay tương đối muộn, chuyên viên trang điểm lại không quá chuyên nghiệp, trang điểm rất lâu, sau đó không còn kịp thời gian chỉnh tóc, tóc không xịt keo bị gió thổi tán loạn, Lăng Sầm cảm thấy hơi bực bội trong lòng nhưng không thể hiện ra chút nào. Lăng Sầm nghĩ có lẽ khi lên hình sẽ lộn xộn lắm, nhưng cậu không biết khi vài sợi tóc xòa lòa theo gió lại tạo nên một nét đẹp tự nhiên, phù hợp hoàn cảnh hoang dã hiện tại.
Tổ đạo cụ đưa đến một súng trường thi đấu, Lăng Sầm nhận lấy liền thấy hơi nặng. Nhưng kiếp trước cậu đã từng quay một bộ phim phục cổ dân quốc, biết sử dụng thế nào. Khi đó, để giả ngầu, cậu đã tập rất lâu, phần vì vũ khí cổ cũng rất thú vị, có đứa con trai nào mà không thích vũ khí đâu.
Dựa theo chỉ thị, Lăng Sầm lui về sau vạch mô phỏng quy định, tì bán súng vào vai, trụ chân, thẳng lưng, nhìn vào nòng ngắm, đạo diễn hô khẩu lệnh, ba tiếng súng vang lên, quả bóng theo thứ tự từ trái sang phải nổ tung, kết thúc. Lăng Sầm hạ súng bước sang một bên, duy trì nụ cười tao nhã không đổi trên môi. Đội bên kia bắt đầu sắp xếp vào vị trí, máy quay đã chuyển sang phía đó.
Lăng Sầm đứng ngẩn ngơ nghĩ đến đã hoàn thành một phần, chút nữa chỉ tham gia trò chơi tìm báu vật, theo kịch bản là cậu phải để cho Đỗ Nhược chiến thắng, xây dựng hình tượng một Omega cơ trí, thông minh. Sau đó là hết phần của cậu, cậu có thể về nhà ăn cơm với chồng cậu. Nghĩ tới cơm trưa vậy mà thấy hơi đói bụng.
“Ai da…” Đỗ Nhược than một tiếng, kéo thần trí đang nghĩ đến không biết trưa nay được ăn gì của Lăng Sầm về thực tại. “Súng này nặng quá, tôi không nâng lên nổi…” Đỗ Nhược bước sang một bên, khẽ bóp bóp tay, oán giận than vãn. “Không như ca ca, là Omega mà khỏe ghê, nặng vậy mà cũng có thể sử dụng.”
“?” Ca ca lực sĩ Lăng Sầm cảm thấy cạn lời, giả trân có thể giả trân đến mức độ này, cũng bội phục thiệt. Tuy súng có hơi nặng thì cũng chỉ là súng thi đấu mô phỏng, cũng không phải súng thật, làm gì đến mức cầm lên cũng cầm không nổi. Tuy đều là Omega nhưng cậu và Đỗ Nhược cũng là nam tính, có phải bé gái Omega nhỏ xinh đâu. Làm quá hà.
Ở phòng điều khiển Hailey cũng cười lạnh, thể nào khi phát sóng cũng sẽ có thủy quân lấy cái này ra bôi đen Lăng Sầm. Để cô nghĩ xem, chắc thế nào cũng nói Lăng Sầm là Omega mà hùng hổ như Alpha, không hiền lành đáng yêu như Đỗ Nhược, Omega là để được bảo vệ, hùng hổ hung dữ như vậy làm gì… Hailey nghĩ đến cũng chỉ tức giận trong lòng, không nói gì, được Lăng Sầm dạy bảo một thời gian, cô cũng biết kiềm chế bản thân hơn. Hailey vẫn nhàn nhã lật tạp chí trên đùi, nhưng mắt đang chú ý Tinh Võng, tùy thời sẽ liên hệ đoàn đội quen để nhờ họ khống bình nếu có tin tức bôi đen Lăng Sầm xuất hiện.
“Bây giờ chúng ta sẽ đến phần thi đấu tiếp theo, chúng tôi đã chuẩn bị bục đứng, mỗi lượt mỗi đội sẽ cử ra một đại diện lên bục, hạng mục thi đấu sẽ được quyết định bằng cách tung xúc xắc. Mọi người có thấy hào hứng không?” Đạo diễn đứng một bên tủm tỉm tuyên bố thể lệ.
Tổ đạo cụ đem một viên xúc xắc to, cũng bật lên một bảng số, phía sau mỗi số là hạng mục bí mật. Lăng Sầm vẫn đứng bên cười cười, theo kịch bản sẵn có, dù đổ ra số mấy thì hạng mục được chọn cũng là tìm kiếm kho báu.
Đỗ Nhược đại diện tổ lên bục, dí dỏm nói đùa một câu, đổ xúc xắc được điểm. Đại diện tổ Lăng Sầm là một người tham gia gameshow chuyên nghiệp, lần trước cũng đã từng hợp tác với Lăng Sầm một lần, Trần Thành aka lên bục, dùng hết sức bình sinh ném xúc xắc, được điểm. Mọi người cùng đùa nói anh dùng sức gấp lần Đỗ Nhược mà sao chỉ hơn một điểm, quả là vô dụng, mỗi người trêu một câu, xúm vào đâm chọt Trần Thành, tạo không khí vui vẻ cho chương trình. Lăng Sầm không quá quen thuộc tham gia gameshow nên chỉ đứng bên cười theo, không bu theo mọi người trêu chọc Trần Thành.
Tổng điểm , hai người đại diện cùng lật lên hạng mục bí mật, là Truth or Dare: Flying Chess.
Sắc mặt Lăng Sầm hơi đổi nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười tự nhiên. Trò chơi này hoàn toàn không giống kịch bản cậu nhận được, chắc chắn có điều kỳ lạ. Lăng Sầm im lặng đảo mắt nhìn mọi người, sắc mặt ai cũng tự nhiên, hiển nhiên đây là kết quả họ đã biết trước. Lăng Sầm quét mắt đến Đỗ Nhược, cu cậu tu hành chưa đắc đạo, trong mắt vẫn lộ ra một tia đắc ý, như là dụ được con mồi vào bẫy. Xem ra, họ đã có kế sách vẹn toàn sẽ có chuyện xảy ra để bôi đen cậu triệt để. Trong đầu Lăng Sầm lập tức suy nghĩ tìm đối sách. Từ làm thế nào để từ chối trò chơi, thay đổi trò chơi đến giả bệnh té xỉu đều lần lượt đề ra lại lần lượt bác bỏ. Những cái cậu nghĩ ra chắc chắn mụ hồ ly Trần Lị cũng đã nghĩ ra và có sẵn đối sách, cũng không chắc kịch bản ban đầu và kịch bản sau đối sách của cậu cái nào tốt hơn nên không dám manh động, chỉ biết nếu chưa gì đã có chuyện thì đã tạo ra cái cớ để bôi đen và cái cớ để Hòa Thịnh chèn ép.
Lăng Sầm nhìn về phía Hailey, hai tay cô đã cầm lấy giỏ xách, cả người trong trạng thái sẵn sàng đứng lên. Xem ra, cô ấy cũng đã phát hiện. Thấy ánh mắt Lăng Sầm, Hailey khẽ mấp máy môi, khẩu hình “từ bỏ”. Hiển nhiên là cô đã chuẩn bị, chỉ cần cậu từ chối liền bước đến bảo hộ cậu rời đi. Hailey chắc cũng có một số phương pháp dự phòng nhưng so với cô, Lăng Sầm hiểu rõ thủ đoạn của Trần Lị so với chuẩn bị của Hailey thì hơn xa.
“Ca ca, nhanh đến đây, trò chơi sắp bắt đầu rồi.” Đỗ Nhược thiên chân đến gần gọi Lăng Sầm, trong lòng thì tầng tầng ác ý. Hắn đã chịu đủ những ngày Lăng Sầm đứng cao hơn hắn, đều là Omega, cùng một thiết lập hình tượng, hắn so với Lăng Sầm trẻ hơn, tướng mạo phù hợp với trào lưu thẩm mỹ của Alpha hiện thời, có Hòa Thịnh ở sau lưng thúc đẩy, fan của hắn cũng đều nói hắn chính là hình mẫu Omega “thích hợp nhất để lấy về” mà không giống như Lăng Sầm, “đệ nhất tình nhân”, “Omega không nên lấy làm bạn đời” hay “Omega có khả năng ngoại tình cao nhất”. Hắn không hiểu được, rõ ràng là danh tiếng của Lăng Sầm nửa tốt nửa xấu, không như hắn, mọi người đều khen, vì cái gì Lăng Sầm vẫn nổi tiếng hơn hắn, được nhiều người yêu thích hơn hắn. Nhưng chỉ qua hôm nay thôi, tất cả những điều này sẽ không còn quan trọng, Lăng Sầm sẽ phải cút khỏi giới giải trí. Đỗ Nhược trong lòng cười lạnh một tiếng.
“Ừm, tới ngay.” Lăng Sầm đáp lời, bước vào vị trí đối diện.
Hailey nhíu mày, sự tình có khả năng sẽ vượt khỏi khả năng khống chế của cô, cô vội nhấn đầu cuối cá nhân liên hệ với Carl…
Lăng Sầm đứng vào vị trí chờ đợi đến lượt của mình, theo hiểu biết của cậu về Trần Lị, cứ tiếp tục thực hiện chương trình tuy sẽ rơi vào bẫy rập của chị ta, thì hậu quả vẫn dễ giải quyết hơn. Càng trốn tránh sẽ càng gặp thủ đoạn hèn hạ hơn, không khéo sẽ không khống chế nổi cục diện.
Trần Lị thấy Lăng Sầm ngoan ngoãn vào vị trí thì trong mắt xẹt qua một chút tiếc nuối, đều do thời gian chuẩn bị quá ngắn, sớm để Lăng Sầm nhìn ra, lựa chọn tiếp tục tham gia, chỉ sẽ đạp vào một cái bẫy, bao nhiêu sắp xếp khác xem ra lãng phí. Nhưng cũng không quan trọng, một phốt này cũng đủ để Lăng Sầm phải rời giới giải trí.
Quy tắc trò chơi là nếu ném xúc xắc được điểm hoặc điểm thì phải lựa chọn đi đến bốc một câu hỏi, có thể lựa chọn thành thật trả lời hoặc lựa chọn thử thách mạo hiểm thay thế.
Trò chơi bắt đầu, Trần Thành là người đầu tiên tung xúc xắc, anh ta ném được điểm, vừa oán giận điểm thấp vừa đứng vào vị trí số . Tiếp theo là Đỗ Nhược, tung được điểm. Sau đó lần lượt mọi người tung xúc xắc nhưng không ai trúng và , Lăng Sầm cũng ném được điểm, cậu hơi an lòng, bước về vị trí số .
Ở lượt chơi thứ hai, vận khí tốt của Lăng Sầm offline, cậu ném được điểm, sau đó lại là điểm, Lăng Sầm đều lựa chọn mạo hiểm. Nhân viên công tác giúp cậu bốc thăm hạng mục mạo hiểm.
“Lăng Sầm, cái này khó quá, hay cậu lựa nói thật đi.” Một minh tinh Beta đứng bên cạnh Lăng Sầm nhắc nhở.
“Không sao, để tôi thử xem.” Lăng Sầm nhận lấy cung tên do tổ đạo cụ chuẩn bị.
Thử thách bốc được lần này là bắn cung, phải bắn trúng bia. Thời đại tinh tế, những vũ khí thô sơ này ngoại trừ viện bảo tàng, còn không chỉ có một số quý tộc có sở thích đặc biệt mới biết sử dụng, đây chính là đang ép Lăng Sầm lựa chọn nói thật.
Lăng Sầm đi đến vạch quy định, đối diện bia ngắm. Hai chân mở rộng bằng vai, hai bàn chân hơi chếch tạo thành góc độ, trọng tâm cơ thể vững vàng, điều hòa hơi thở.
Trong sân chỉ có Trần Thành có kinh nghiệm sử dụng cung tên, vừa nhìn động tác của Lăng Sầm liền biết cậu đã có học qua bắn cung chuyên nghiệp.
Lăng Sầm không lãng phí thời gian, điều chỉnh tư thế đúng lập tức nâng cung qua khỏi đầu, tay trái nắm cung, ngón trỏ và ngón giữa giữ nhẹ ở đuôi tên, gài tên vào cung chậm rãi kéo căng dây cung, nín thở, tập trung, tinh thần lực cũng tản ra ngắm chuẩn hồng tâm, buông tay, mũi tên lao vút đi phát ra tiếng vang sắc bén, cắm thẳng vào hồng tâm. Lăng Sầm tĩnh tại giữ nguyên tư thế cho tới khi mũi tên cắm vào bia, mới từ tốn hạ tay xuống.
“Oa! Lợi hại!” Trần Thành thật lòng tán thưởng, dù hắn có tập qua rồi cũng không có độ chính xác như vậy. “Cậu học bắn cung lâu chưa?” Hắn tò mò hỏi thêm.
Lăng Sầm mỉm cười, đặt cung xuống bục ngay cạnh chân mình, “Cũng không lâu, tôi học khi đóng phim [Thiên lý chi ngoại], nhân vật của tôi sử dụng vũ khí là cung tên nên đạo diễn cho tôi luyện một khóa chuyên nghiệp, không luyện được đạo diễn không cho qua cảnh” Lăng Sầm cười khổ đáp, mọi người vui vẻ cười ồ lên. Lăng Sầm sẵn tiện tuyên truyền luôn cho phim mới: “[Thiên lý chi ngoại] chuẩn bị ra rạp, mọi người nếu có hứng thú có thể đi xem, xem tôi mặc đồ cổ trang bắn cung.”
Mấy cảnh bắn cung trong phim khi quay trầy trật hơn lần bắn này nhiều, dù gì cổ đại cũng chỉ dùng loại cung tên thô sơ, không phải cung chuẩn thi đấu như cái vừa xài, rất khó bắn trúng bia chứ đừng nói bắn trung tâm. Cậu cũng không phải người có dây thần kinh vận động tốt, luyện tập mãi chẳng xong. Lăng Sầm từng than vãn với Lục Kiêu, anh nhàn rỗi không có việc gì liền kéo cậu đi luyện tập. Lúc đó, Lăng Sầm thích nhất là anh nắm tay cậu cùng kéo cung tên. Nghĩ tới Lục Kiêu, Lăng Sầm bất giác khẽ cười dịu dàng, tuy anh không đứng được nhưng từng tư thế, chỗ nào phát lực anh đều nắm rõ, vừa nhìn qua là có thể điều chỉnh giúp cậu, có anh ở bên cạnh chỉ điểm, Lăng Sầm cảm thấy mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trò chơi tiến hành thêm hai lượt, Lăng Sầm lại lần nữa tung trúng ô đại mạo hiểm, coi như mục đại mạo hiểm đều là một mình Lăng Sầm chơi hết. Ở lượt cuối cùng, Lăng Sầm cũng nhịn không được nửa đùa nửa thật: “Tôi hoài nghi viên xúc xắc này gạt người nha.”
Trần Lị nháy mắt với đạo diễn, thao tác này cũng quá rõ, hậu kỳ cần cắt bớt vài hạng mục đại mạo hiểm của Lăng Sầm, như vậy người xem sẽ không nhìn ra Lăng Sầm bị ép. Đạo diễn hiểu ý. Tới lượt Đỗ Nhược cũng tung trúng số , lựa chọn nói thật.
“Hình tượng người yêu lý tưởng của cậu là gì?” Đạo diễn tủm tỉm đọc câu hỏi.
Mọi người xung quanh sôi nổi hóng hớt, còn trêu đùa Đỗ Nhược. Hắn cũng e lệ, hơi đỏ mặt, bẽn lẽn, yếu ớt trả lời: “Hiện tại, tôi còn chưa có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm… nên cũng chưa suy nghĩ về vấn đề này.” Hơi ngừng một giây tựa như đắn đo nói tiếp: “Tôi hy vọng… là một người anh tuấn, cường tráng, chu đáo…” Đây là câu trả lời Trần Lị soạn sẵn cho Đỗ Nhược để bày ra một bộ dáng Omega thanh thuần. Alpha ở Liên Bang ai mà không thích một người vừa hiền lành vừa trong veo tinh khiết.
Lạc Yên: Mừng ngày đặc biệt, vượt qua thất niên chi dương. ( ˘ ³˘) ( ˘ ³˘)
Cuối cùng cũng tới được chương rồi. (。•̀ᴗ-)