Edit: Lạc Yên
Từ khi được gặp lại Lục Kiêu, lần nữa trở thành bạn đời của anh, Lăng Sầm luôn cảm thấy tình cảm của bản thân cứ như không thể khống chế, cứ muốn gần gũi anh một chút, muốn ôm ôm, muốn hôn hôn, muốn cọ cọ.
Chờ khi cửa phòng khép lại, Lục Kiêu lẳng lặng ngồi trong chốc lát, bỏ qua điều khiển tự động mà dùng hai tay, gian nan mà điều khiển xe lăn đến trước gương trong phòng ngủ.
Đây là một cái gương lớn để soi toàn thân. Trước đây, mỗi ngày trước khi đi làm, anh đều dùng để chỉnh chu quân trang. Bất quá, đã lâu rồi nó trở nên vô dụng. Lục Kiêu tự giễu mà cười cười.
Lục Kiêu chậm rãi tháo xuống mặt nạ, nhìn vào gương. Trong gương vẫn là khuôn mặt xấu xí đến bất kham. Dưới ánh đèn, anh như tự ngược mà nghiêng trái, xoay phải nhìn thật kỹ tầng tầng lớp lớp sẹo đen trải rộng trên toàn khuôn mặt. Sần sùi, lồi lõm, thậm chí có những chỗ hõm sâu tạo thành những cái lỗ, làm chính Lục Kiêu nghĩ đến một thứ mà cổ nhân dùng để sưởi ấm, mệnh danh “than tổ ong”. Hoặc có thể như một ai đó sau khi nhìn hình anh trên Tinh Võng đã thốt lên rằng: “Trên mặt hắn như có hàng vạn trứng trùng màu đen chồng lên nhau.”, có người thậm chí còn thề thốt là thấy những cái trứng ấy nhúc nhích, vặn vẹo.
Từ ngày xuất viện đến nay, vẫn chưa từng cải thiện dù chỉ là một chút. Nếu không có kỳ tích, thì dù anh có ở bên một Omega xinh đẹp, trời cao cũng sẽ không ban ơn để khuôn mặt này được chữa khỏi, hoặc làm những vết sẹo này nhạt đi.
Lục Kiêu lại tự giễu mà cười, làm cho khuôn mặt trong gương càng thêm méo mó và vặn vẹo. Nếu ai đó nhìn thấy chắc chỉ trào lên hai cảm giác, một là buồn nôn, hai là sợ hãi.
Anh và Lăng Sầm chính là minh chứng cho câu “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Anh thầm nghĩ: “Ngay cả người thân cận nhất, thương mày nhất là mẫu thân, khi nhìn thấy cũng đã khổ sở mà bật khóc. Chẳng lẽ, mày còn muốn một bạn lữ vì ghép đôi gen có thể toàn tâm toàn ý, không oán không hối mà đối diện gương mặt này hàng ngày? Hơn nữa, cậu ấy là một minh tinh, hàng ngày tiếp xúc toàn tuấn nam mỹ nữ, tương phản như vậy đừng nói là năm dài tháng rộng, một giây một phút có lẽ cậu ấy cũng đã chịu không nổi.”
Vừa thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Kiêu tập tức mang mặt nạ lên lại.
“Sao lại ngồi ở đây? Đi nào, cùng em ra ngoài đi dạo một lúc.” Âm thanh Lăng Sầm mang theo ý cười, sống động vui vẻ.
Lăng Sầm giống buổi sáng đẩy Lục Kiêu xuống lầu. “Chỉ đường cho em đi, em muốn ngắm cảnh hồ.”
Trong Lục trạch lớn lớn bé bé có tất cả là năm cái hồ, Lục Kiêu suy nghĩ một chút thời gian buổi sáng hai người kia đi dạo xác định một cái hồ lớn. “Đi thẳng đi.”
Dưới ánh dương quang ấm áp, Lăng Sầm thả chậm bước chân, thong thả đẩy anh đi.
“Nơi này thật đẹp.” Đây chính là cái hồ lúc sáng. Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu về phía đình ngắm cảnh, đến sát tận bậc thang thông xuống hồ nước.
Lăng Sầm ngồi xuống bậc thang, cởi giày đặt sang một bên, đem chân bỏ vào hồ nước, rồi quay sang nhìn Lục Kiêu: “Xuống ngồi với em một lúc, được không?”
Mùa xuân nước hồ cũng không quá lạnh, có ánh mặt trời chiếu rọi nên tầng nước nông chỉ khoảng oC, thật mát mẻ. Lăng Sầm thích ý mà dùng mũi chân gảy gảy nước trong hồ.
Lục Kiêu không nhịn được mà dõi mắt theo cử động của cậu. Mắt cá chân trắng nõn, độ cong duyên dáng, khớp xương thanh tú, mỗi ngón chân trắng nhỏ nhìn vô cùng đáng yêu. “Thật muốn sờ một cái”. Tựa như bị dụ hoặc u mê mà khẽ ừ một tiếng.
Lăng Sầm cười cong cả lông mày, đứng dậy, dẫm chân trần lên bậc thang, để lại hai dấu nước. Lục Kiêu một bên hạ thấp xe lăn, cố sức nâng người dịch xuống bậc thềm, một bên lặng lẽ để ý xem ở sau lưng anh Lăng Sầm có bày ra biểu tình chán ghét khi thấy bộ dáng vụng về của anh hay không. Thế mà lại chỉ thấy được Lăng Sầm cười đắc ý, giống như khi đưa cho anh đóa hoa thạch thảo vào buổi sáng, tràn sức sống, động lòng người.
Cậu cong lưng giúp anh cởi giày, xắn ống quần mà hỏi: “Anh cũng ngâm chân vào nước nghen? Thoải mái lắm!” ヽ(>∀