Edit: Lạc Yên
Đột nhiên bị thuyên chuyển công tác, Douglas, bạn trai của York cũng rất bối rối vì hắn không có chút tế bào nghệ thuật nào, đừng nói giám định, chỉ năng lực thưởng thức hắn cũng không có. Nhìn một bức tranh cùng lắm hắn cũng chỉ có thể dùng con mắt thịt của người trần đánh giá, vẽ giống thật thì là đẹp đó, còn lại những hình thù kỳ quái thì chịu thôi, nhìn còn không hiểu thì nói gì đến xấu đẹp, lại càng không thể phân biệt thật giả, này làm sao mà điều tra. Chắc chắn hắn bị người khác chơi mới lâm vào tình cảnh thế này, không biết bên trên ai đang đấu với ai.
Khủng hoảng công việc và áp lực từ bên trên khiến mỗi ngày Douglas đi làm đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cả người tiều tụy hẳn. Với vai trò là người yêu, York tất nhiên không thể ở một bên khoanh tay nhìn, bất đắc dĩ phải nghỉ công việc che mắt hiện tại, dùng quan hệ lấy được tư cách chuyên gia nghệ thuật, hỗ trợ bạn trai điều tra.
Một bộ phim hành động điều tra kịch tính, xen lẫn với tình yêu lãng mạn, lại được bao trùm bởi một không khí nghệ thuật hội họa và phô bày một phần cuộc sống thượng lưu xa xỉ ở Đế Tinh. Hiện giờ thêm vào những khuôn mặt diễn viên với nhan sắc đỉnh cao, đúng là một bộ phim đủ thu hút.
Thật ra nếu nói Derrick anh tuấn thì cũng không chính xác, ông không phải kiểu đẹp trai ấn tượng mà là cái loại đẹp siêu nam tính, rất Man, rất Alpha, tuổi cũng đủ lớn để tạo nên sự trầm ổn, sâu sắc. Ông đóng phim rất chuyên nghiệp, Lăng Sầm cũng chuyên nghiệp, hai người đều có kinh nghiệm, cảm giác màn ảnh rất tốt nên quá trình quay chụp xem như tương đối thuận lợi.
Chỉ có một xí xi khó khăn cho Lăng Sầm là tuổi Derrick hơi lớn, làn da lại không được bảo dưỡng tốt nên có khá nhiều nếp nhăn. Lúc đóng cảnh thân mật khi hai người ở chung, mỗi lần ông thoải mái ôm cậu cười to, nhìn đến một đống khe rãnh trên mặt ông, Lăng Sầm lại mém thoát vai, thật sự không thể yêu thương nỗi mà. Không phải cậu kỳ thị mà là không hiểu sao rất buồn cười, lại có chút xót xa nữa, trên mặt chồng cậu chỉ có sẹo, chắc chắn không bao giờ cậu nhìn thấy được nếp nhăn khóe mắt hay khóe miệng, dù cho sau này cậu với anh có cùng nhau già lọm khọm.
Để có thể đóng trót lọt mấy cảnh thân thiết, Lăng Sầm chỉ có thể tưởng tượng ông thành Lục Kiêu, ôm ấp gần gũi toàn là chồng mình mới có thể hoàn thành cảnh quay, chỉ có vài lần xém chút nữa gọi nhầm tên chồng mình ra miệng, may mà kiềm lại được.
Derrick thì không có chút áp lực tâm lý nào, quay rất tự nhiên. Tuy Lăng Sầm là Omega nhưng đã có gia đình, cũng đã sinh bé con, lại nổi tiếng yêu chồng thương con. Omega của ông cũng đã duyệt qua, biết là Lăng Sầm mới yên tâm cho phép ông nhận bộ phim này. Ông chỉ cần tập trung quay phim thật tốt, nhanh chóng hoàn thành cảnh quay hàng ngày rồi về nhà chăm vợ dạy con, không có bất cứ quan hệ cá nhân nào với Lăng Sầm.
Cho nên trong phim họ là một Alpha nam tính, chững chạc, già dặn nhưng cũng rất biết cách chiều chuộng người yêu và một Omega xinh đẹp, bên ngoài vừa mạnh mẽ, giỏi giang vừa có thủ đoạn, về nhà là một bé dính người vừa manh vừa mềm vừa thích làm nũng, đúng là một cặp đôi ăn ý ngọt ngào muốn chết. Đến khi thoát vai lại chỉ như bạn bè bình thường, qua một thời gian dài quay phim còn có thể trao đổi tâm đắc nuôi con.
“Reese…” Lăng Sầm quay sang, gọi ra miệng lại là tên thân mật của vai chính trong <>.
“???…” Lục Kiêu nghe tiếng mờ mịt quay đầu nhìn Lăng Sầm. Hình như Lăng Sầm ở bên cạnh anh, lại gọi tên người đàn ông khác… Anh chưa bao giờ phải trải qua loại chuyện này, trong lòng lập tức ‘ngũ vị tạp trần’.
Lăng Sầm gọi xong cũng biết thôi, toang. Vội vàng trưng ra khuôn mặt đầy áy náy lấy lòng, giải thích: “Em không phải cố ý… đó là tên nhân vật trong phim.” Hậu quả của việc cứ nghĩ đến Lục Kiêu lại gọi tên người khác để đóng phim chính là đây. “Dạo này em quay phim nhiều quá, có chút bấn loạn, anh đừng giận em mà, ca ca.” Giọng điệu mềm nhẹ, ý đồ dụ dỗ chồng mình.
Lục Kiêu cũng không có tức giận, anh còn chưa phân tích xong cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình là gì, đột nhiên nghe được danh xưng ‘ca ca’ đã lâu chưa được nghe. Anh nhớ không lầm thì chỉ khi Lăng Sầm giấu đi đuôi cáo của mình, giả bộ làm một đóa sen trắng thanh thuần trên giường mới gọi anh kiểu này.
“Ừm, được rồi, ta không giận, không có việc gì, em ở cùng ta, đợi ta làm việc thêm một lúc nữa nhé.” Lục Kiêu cười nói. Trong lòng còn đang nếm lại dư âm của hai tiếng gọi ngọt nị đến sền sệt khi nãy.
“Dạ.” Lăng Sầm ngoan ngoãn đẩy Lục Kiêu vào thư phòng để anh xử lý công việc. Một số thông tin điều tra ở các khu vực đóng quân khác đã được gửi về, anh cần tổng hợp để đánh giá tình hình chung.
Lăng Sầm lại nằm trên ghế bập bênh, im lặng ngắm chồng mình làm việc.
“Em mệt không? Đắp chăn ngủ một lúc đi?” Lục Kiêu dời một chút chú ý, quan tâm hỏi Lăng Sầm.
“Dạ không cần đâu.” Lăng Sầm cười nhẹ lắc lắc đầu, trong mắt nhìn Lục Kiêu vẫn luôn tràn đầy tình ý ôn nhu.
Lục Kiêu cũng đã vô cùng quen thuộc với ánh mắt này của vợ mình, trong lòng vui vẻ nhưng trên mặt lại bình tĩnh như không tiếp tục làm việc.
Lăng Sầm nằm nhìn Lục Kiêu mãi đến tận khi cảm thấy xương cốt muốn chảy nhão ra. Công việc của diễn viên như cậu cũng không rảnh rỗi gì nhưng thường tập trung vào một khoảng thời gian, qua rồi là xong, không như Lục Kiêu, quanh năm suốt tháng đều có những công việc quan trọng. Hôm nay tranh thủ có một ngày nghỉ, thảo luận kịch bản mấy tập tiếp theo cùng Derrick cậu cũng đã làm xong, hiện tại đúng là nhàn rỗi như một cây nấm nhỏ mọc trong góc nhà.
Không muốn lại nằm tiếp sợ xương cốt rệu rã hết, Lăng Sầm nhẹ tay nhẹ chân đứng lên đi ra khỏi thư phòng. Lục Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng bóng lưng Lăng Sầm, không biết sao lại hơi buồn cười lắc đầu.
Sau khi Lăng Sầm sinh Hoa Hồng Nhỏ, tính cách trở nên thoải mái hơn, đúng là bộ dáng nên có ở tuổi của cậu. Không còn giống trước đây, luôn có cảm giác lòng đầy tâm sự nặng nề, chỉ có khi ở bên cạnh anh mới có thể miễn cưỡng vui cười.
Anh không biết gánh nặng Lăng Sầm mang theo là gì, nhưng gỡ bỏ xuống được là một chuyện tốt. Lục Kiêu chỉ thoáng nghĩ qua rồi lại lần nữa tiếp tục tập trung giải quyết công việc trước mặt.
Lúc này, cửa thư phòng lại bị đẩy ra.
“Ta tưởng em xuống chơi cùng bé con?” Lục Kiêu thấy Lăng Sầm bưng một dĩa thủy tinh đựng đầy những quả nho siêu to mọng nước vào, cười hỏi cậu.
“Có bà nội chơi với bé con rồi. Với lại, bé con là Alpha của người khác, không phải Alpha của em, em còn cần phải đi chăm sóc Alpha của riêng mình.” Lăng Sầm đặt dĩa nho xuống bàn, kéo ghế ở phía đối diện, đặt song song với Lục Kiêu, ngồi sát đeo bên cạnh anh.
“Ăn cái này… có hơi bất tiện.” Lục Kiêu nhìn dĩa nho, hơi có ý muốn từ chối. Ăn cái này khi lột vỏ rất dễ nước, nước quả lại vừa dinh dính vừa có màu, rất dễ dây ra khắp nơi.
“Anh cứ yên tâm, em sẽ lột cho anh mà.” Lăng Sầm vừa đáp lời, ngón tay thon nhỏ đã thuần thục lột xong vỏ một quả, tách hột, đưa đến bên miệng Lục Kiêu.
Lục Kiêu hơi ngại nhưng cũng không từ chối, hơi cúi đầu ngậm lấy thịt quả được vợ mình đưa qua.
“Ngon không anh?”
“Ừm, rất ngon.” Lục Kiêu nhấm nuốt thịt quả tươi mọng, chua ngọt vừa đủ, nhìn Lăng Sầm đang cười tít mắt thỏa mãn bên cạnh, lại nhìn một đống công việc chưa làm xong trên đầu cuối, thật sự có chút xúc động muốn bỏ ngang.
“Đương nhiên là ngon rồi, em nghe nói đây là nho tươi được hái sáng sớm nay, được phi thuyền đem về trong ngày, lại còn được dì Trần chọn ra những quả to nhất, ngon nhất.” Lăng Sầm đắc ý nói.
Lục Kiêu cũng bị bản mặt đắc ý như hồ ly của Lăng Sầm chọc cười, cảnh này hơi quen quen. Lục Kiêu không khỏi nhớ đến Holland, hình như lần trước khi anh được Lăng Sầm tách hạnh nhân cho ăn, Holland cũng đã ganh tị đến mức đòi từ chức ‘chuyên gia cố vấn tình yêu’. Không biết hắn mà thấy cảnh này, giữa ngày hè nóng bức, bạn đời của anh lại tận tay lột từng quả nho ướp lạnh mọng nước đút tận miệng, có khi nào lại đòi tuyệt giao không? Bất quá hiện tại Holland cũng đã có bạn đời, chắc hắn và Trác Nghiên cũng sẽ có một cách sống chung hài hòa khác.
Mà tính ra thì Lăng Sầm chăm sóc anh hơi bị kỹ quá mức.
Lục Kiêu vừa nhấm nuốt những quả nho Lăng Sầm đút, vừa hàm hồ nói: “Em chiều ta quá mức rồi, ăn cái gì cũng phải đút…” Anh cũng không phải Hoa Hồng Nhỏ, nhưng khi anh gợi ý mình có thể tự ăn, Lăng Sầm lại bày vẻ mặt không vui.
“Quý ngài Lục này, anh là chồng em, lâu lâu em có thời gian, anh để cho em được ‘sủng’ chồng mình đi.” Lăng Sầm hợp tình hợp lý nói, lại tiếp tục bổ sung, “Đợi khi nào anh rảnh, lúc đó đổi ngược lại anh sủng em và Hoa Hồng Nhỏ.”
“Được.” Lục Kiêu thỏa hiệp đáp.
Lục Kiêu nhìn công việc, hơi thở dài quyết định tập trung tiếp tục giải quyết thật nhanh để có thời gian sủng ái vợ mình, nho tới miệng thì nhai nuốt.
“Ách…” Đột nhiên, ăn trúng một quả bị chua đến muốn nghiến răng.
“Sao vậy anh?”
Lục Kiêu lắc đầu, nuốt quả trong miệng hơi nhíu mày nói: “Trái này chua quá.” Nhìn lại mới thấy Lăng Sầm đang lột nhóm nho xanh.
Lăng Sầm hơi nghi ngờ, tự mình ăn thử một quả, “Em không thấy chua, có ngọt mà anh.” Chua chua ngọt ngọt rất là vừa miệng.
Lục Kiêu cũng nghi hoặc, khi nãy anh bị chua đến muốn nhổ ra, thật sự chỉ có trái đó chua thôi sao? Lục Kiêu tự tay bốc một quả nho xanh, lột vỏ, tách một phần thịt quả ăn thử, lại bị chua đến mặt nhăn nhúm, phần còn lại đưa cho Lăng Sầm, “Em ăn thử miếng nữa.”
“Ăn miếng nhỏ thôi.” Gian nan nuốt nho chua trong miệng, cẩn thận dặn dò Lăng Sầm. Trái này còn chua hơn trái khi nãy anh ăn nữa.
Lăng Sầm cúi đầu, cắn nho trên tay anh, môi mềm còn khẽ chạm vào đầu ngón tay Lục Kiêu.
“Em vẫn thấy rất ngon nè.” Lăng Sầm nhấm nuốt, còn ngon hơn trái khi nãy, có khi do được Lục Kiêu lột cho.
… Lục Kiêu tuy chưa có quá nhiều kinh nghiệm nhưng cũng đã là cha của một bé con Alpha, nghe vậy lập tức sinh nghi.
Nhấn đầu cuối liên hệ quản gia: “Giúp con đưa một người máy bác sĩ gia đình lên phòng.” Làm một test thử máu đơn giản là sẽ biết có chuyện gì đang xảy ra ngay.
Tắt đầu cuối, Lục Kiêu cầm lấy tay Lăng Sầm, lau sạch nước trái cây dính trên hai tay cậu, còn bắt Lăng Sầm ngồi ngay ngắn trên ghế, không cho cậu ngồi nửa mông xoay nghiêng về phía anh.
Lăng Sầm thấy Lục Kiêu cẩn thận cũng hơi hoang mang, nghĩ nghĩ biết Lục Kiêu có ý gì, lẩm bẩm nói: “Chúng ta có biện pháp phòng ngừa đầy đủ mà anh?”
Lục Kiêu không có cho Lăng Sầm uống thuốc tránh thai, nói là thuốc ngắn hạn dài hạn gì thì cũng có tác dụng phụ, lúc trước cậu đã sử dụng quá nhiều thuốc ức chế, nên có thể hạn chế thì cố gắng hạn chế tối đa.
Bù lại, Lục Kiêu luôn đúng hạn tiêm thuốc, còn tính kỹ từng ngày.
Lục Kiêu bị hỏi cũng hơi bối rối: “Ta cũng không biết, nhưng dù có tiêm RZ thì theo báo cáo vẫn có khả năng thuốc mất hiệu lực.”
Hai con người này hoàn toàn quên cái ngày không tìm ra thuốc của tháng trước.
“Không có khả năng, mà còn trúng thưởng thì anh phải là siêu nhân đó.” Lăng Sầm tròn mắt nhìn Lục Kiêu, không thể chấp nhận được hơi to tiếng.
Lục Kiêu ôm Lăng Sầm vuốt vuốt tóc cậu trấn an, anh cũng nào có biết mình có phải là siêu nhân hay không.
“Các con gọi người máy chữa bệnh, có chuyện gì sao?” Lục lão phu nhân nghe tin cũng đi theo lên.
“Mẹ.” Lăng Sầm thấy nàng giật mình tránh khỏi vòng ôm của Lục Kiêu, đứng lên ngại ngùng gọi một tiếng.
“…Con không cần căng thẳng.” Lục lão phu nhân thiệt bất đắc dĩ hết sức. Lăng Sầm làm con dâu nàng đã gần hai năm, thời gian gần đây cùng chăm Hoa Hồng Nhỏ ở nhà, hai người cũng nói chuyện với nhau khá nhiều, quan hệ hòa hợp hơn không ít, không hiểu tại sao Lăng Sầm vẫn luôn rất là khẩn trương khi thấy nàng.
Nàng tự thấy trong giới quý tộc bản thân mình cũng là người giao tiếp khá tốt, đi với ai cũng có thể nói chuyện, muốn làm thân với người nào cũng chỉ cần một khoảng thời gian tiếp xúc, là một người hòa nhã, đáng mến. Duy chỉ có mỗi Lăng Sầm, nàng rất thích người con dâu này, luôn cố ý khiến hai người gần gũi hơn, nhưng chỉ cần hơi không để ý, Lăng Sầm liền trở nên cẩn thận một cách thái quá. Nàng thiệt là mệt tâm mà, hu hu.
Lục lão phu nhân không biết là Lăng Sầm vì chuyện kiếp trước, vẫn luôn áy náy với nàng, áy náy sâu sắc thành thói quen luôn muốn cẩn thận lấy lòng.
“Con muốn xét nghiệm máu cho em ấy.” Lục Kiêu không giải thích nhiều, chỉ nói ra mục đích chính.
Người máy bác sĩ được nhập lệnh chạy đến. Lục Kiêu nắm tay phải Lăng Sầm, đặt cổ tay cậu vào nơi xét nghiệm.
Lăng Sầm hơi cứng người lại. Cậu rất ghét tiếp xúc với loại máy móc chữa trị bác sĩ gia đình này. Khi còn bé ở Lăng gia, dù bị ai đánh, sau khi đánh xong sẽ bị bắt chữa trị bằng loại máy tương tự. Loại máy này luôn gắn liền với những ký ức không mấy tốt đẹp.
Nhưng được Lục Kiêu nắm tay, dù bài xích, Lăng Sầm vẫn cố thả lỏng cơ thể thuận theo anh.
“Có thể gần đây nóng trong người nên vị giác có chút sai lệch thôi.” Vừa bị rút máu, Lăng Sầm vừa cố gắng phân tâm giải thích với Lục Kiêu.
Rõ ràng hai người luôn sử dụng biện pháp tránh thai, làm sao có thể trúng thưởng, tỷ lệ kia còn ảo lòi hơn.
Đèn nhanh chóng chuyển sang màu xanh. Kết quả phân tích máu chi tiết nhanh chóng hiện ra trên màn hình kèm phần tổng kết.
[Công thức máu bình thường]
[Vi lượng sắc tố bình thường]
[ thích tố ở mức độ cao]
Kết luận: nghi ngờ mang thai, đề nghị đến bệnh viện kiểm tra lại.
Lục lão phu nhân bước qua tắt đi âm thanh nhắc nhở, cẩn thận đọc báo cáo từ trên xuống dưới thêm một lần nữa, tầm mắt dừng ở mức độ thích tố.
Người máy chữa bệnh bác sĩ gia đình của nhà họ là loại tiên tiến nhất, tỷ lệ bị lỗi là rất thấp. Nhưng nếu không bị lỗi thì…
Lục lão phu nhân khiếp sợ quay sang nhìn Lăng Sầm.
Ánh mắt của Lục lão phu nhân khiến Lăng Sầm hơi co rúm người lại. Trong đầu nổ oanh vì kết luận của người máy còn chưa kịp hồi phục.
Cậu khụy chân quỳ trên thảm, giữ lấy hai gối của Lục Kiêu, ngước mắt nhìn anh hơi hoảng nói: “Em không biết… Em không biết tại sao lại có thể như vậy…”
Trong đầu Lăng Sầm hỗn loạn. Lục Kiêu là Alpha của cậu, Alpha của cậu đã sử dụng thuốc tránh gây mang thai tiên tiến, tỷ lệ thất bại chỉ có vậy thì làm sao cậu có thể có thai được? Vậy… giải thích hợp lý cho chuyện này phải là cậu phát sinh quan hệ với một Alpha khác. Nhưng cậu đâu có ai. Cậu biết điều đó nhưng làm sao có thể khiến cho mọi người tin điều đó? Nhưng nếu mọi người tin vậy thì giải thích làm sao cho chuyện cậu đột nhiên lại có thể có thai? Nhưng nếu không ai chịu tin cậu thì cậu phải làm sao đây? Kiếp trước… Lục Kiêu sau đó đã không chịu gặp cậu, cậu làm sao cũng không thể gặp anh… anh sẽ không nghe cậu giải thích, sẽ không chấp nhận cậu…
“Mau đứng lên đi.” Lục Kiêu vội dùng sức kéo Lăng Sầm ôm vào ngực mình.
Anh không hề nghi ngờ Lăng Sầm. Nếu Lăng Sầm mang thai, cha đứa bé chắc chắn chính là mình.
“Ta biết.” Lục Kiêu không quan tâm mẹ còn đang đứng một bên, ôm Lăng Sầm đột nhiên trở nên hoảng loạn, nhỏ giọng trấn an cậu. Cũng giải phóng tin tức tố Alpha, bao trùm Lăng Sầm khiến cậu dần bình tĩnh lại.
“Nhưng mà… anh đã tiêm RZ rồi mà?” Lăng Sầm vẫn hỏi mà như tự hỏi…
Nếu do tiêm RZ mà vẫn có thai, đây cũng là thuốc cấm, vậy tác dụng phụ của thuốc có thể nào ảnh hưởng đến bé con trong bụng cậu không? Có thể nào bé con sinh ra sẽ… Phải làm sao đây? Làm sao để kiểm tra xem bé con có bị ảnh hưởng gì không? Có cần kiểm tra gen không? Lăng Sầm lại muốn lâm vào vòng hoảng hốt mới. Xem ra ảnh hưởng của hormon thai nghén lần này của Lăng Sầm còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Lăng Sầm hỏi xong thì lập tức hối hận lén nhìn Lục lão phu nhân. Mẹ chồng còn đứng đây, nàng có lẽ không biết Lục Kiêu lại lén lút tiêm thuốc cấm. Làm cha mẹ ai cũng thương con mình nhất. Nếu biết vì cậu Lục Kiêu lại tiêm thuốc sẽ phản ứng thế nào? Biết Lục Kiêu đã tiêm thuốc mà cậu còn mang thai thì sẽ lại phản ứng thế nào?
Lục lão phu nhân lại rất bình tĩnh hỏi Lục Kiêu: “Lần trước con tiêm là thuốc có hiệu quả nửa năm, đã tiêm liều tiếp theo chưa? Thời gian giữa hai liều có ngừng lâu không? Khoảng thời gian đó có phát sinh quan hệ không? Các con tự ngẫm lại xem?”
Tiểu kịch trường:
Lục lão phu nhân: Ồ hai đứa nhỏ ngốc nhà mình đang hoảng loạn cái gì ấy nhỉ? Không thể hiểu được tình yêu người trẻ. Đây, để mẹ chỉ có một cách suy nghĩ đơn giản hơn cái kia.
Lục Kiêu: Đúng là quên mất chuyện này, bị Lăng Sầm hoảng loạn dắt đi thật xa sự thật. Lăng Sầm mang thai có khả năng quên não, mình không mang thai cũng xém mất não…
Lạc Yên: Chương này bên QT bị chửi nhiều lắm nè. Chửi tình tiết lặp đi lặp lại nhàm chán. Nói Lăng Sầm bày đặt để được Lục Kiêu dỗ dành không chịu tin là anh không nghi ngờ mình, không có tật mắc gì phải giật mình.
Mà cũng chịu, vợ chồng sống với nhau thì cũng có chừng đó chuyện, đúng là nhiều khi chán muốn chết, có nhiều chuyện cãi nhau từ năm này qua tháng nọ, đụng trúng chuyện đó là cãi nhau, mà cãi thì cãi, cãi xong thì thôi, cũng không phải chuyện nào cũng có thể rõ ràng một là một, một là hai… Nhiều khi chồng mình sẽ phải quát lên “Tại sao đã nói bao nhiêu lần rồi mà em không chịu nghe?” lúc đó mình sẽ quát lại: “Đã biết em không muốn nghe tại sao anh cứ nói hoài vậy, biết em không muốn nghe còn nói là muốn kiếm chuyện cãi nhau hay gì?” Lăng Sầm thì hoảng loạn chứ mình thì chửi lại không à, có sai cũng phải cố chửi, càng quê càng thích ăn vạ. Ngang ngược không phải bản tính, ngang ngược do mấy người chiều mà ra, nên… mấy người chịu trách nhiệm đi.
Nay mọi người dọn nhà xong chưa, mai là năm mới năm me rồi, mọi người năm mới vui thật vui nhé. Sống trên đời mỗi ngày đều thấy vui là thành công rồi.