Edit: Lạc Yên
Lục Kiêu nhún vai, nhẹ nhàng nói: "Ta không có muốn gọi bé con là Tam Cẩu..." Nhưng nếu bé con vẫn là một Alpha, Tam Cẩu có thể xem là một cái tên hay. Bé đầu là Lục Nhị Cẩu thì bé sau gọi Lục Tam Cẩu cũng không phải không được.
Các bé con Alpha đều quá dính ba ba, sinh ra đã muốn giành sự chú ý của Lăng Sầm của anh, anh mới lười đi nghĩ tên cho tụi nó. Một bé Alpha đã đủ tốt, thêm một bé Alpha nữa... Nhưng nếu giấc mơ của anh thành sự thật, một bé Omega vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, anh chắc chắn sẽ nghiêm túc tìm cho bé con một cái tên có ý nghĩa nhất.
Thấy thái độ của Lục Kiêu, Lăng Sầm tức giận đến đẩy tay anh ra, tự mình ôm lấy bụng nhỏ, ngồi một bên giận dỗi.
"Em giận à?" Thấy Lăng Sầm không thèm để ý tới mình, Lục Kiêu nghiêng người, nhỏ giọng hỏi.
Lăng Sầm kỳ dị mà cảm thấy hình như giọng điệu chồng mình lại có chút vui vẻ. Cậu hơi ngạc nhiên quay sang nhìn anh, cứ nghĩ mình nghe lầm, nhưng nhìn rồi mới thấy, chồng mình thật sự đang tủm tỉm cười nhìn mình đầy đắc ý.
"Chọc em tức giận anh vui lắm hả?" Lúc nãy còn có ý làm mình làm mẩy chứ giờ thì Lăng Sầm thật sự nổi giận.
"...Kia, cũng không phải." Lục Kiêu không cười nữa, ra vẻ nghiêm túc phủ nhận. Trong lòng lại gật đầu liên tục, nhìn Lăng Sầm của anh tức giận ngồi hừ hừ giống heo hương, thật sự rất đáng yêu. Có lẽ mỗi Alpha thú hình cự lang, sâu trong tâm hồn vẫn có một chút bản tính Husky, thích chọc cho bạn đời nhà mình xù lông như mèo. Tục xưng, thiếu đòn.
Lăng Sầm thực sự xù lông, nghiến răng nghiến lợi muốn tìm ý kiến phản bác lại Lục Kiêu.
"Anh gọi Hoa Hồng Nhỏ là Nhị Cẩu, bé con sắp tới này là Tam Cẩu, vậy còn anh, anh là cha của tụi nó, vậy anh là cái gì?" Vừa nghĩ ra lỗ hổng trong lời nói của Lục Kiêu lập tức đắc ý.
Lục Kiêu bày ra bộ dáng suy tư như thật sự bị bắt bí, hơi nhích người kéo Lăng Sầm ôm vào lòng để Lăng Sầm không thấy được ý cười trên mặt mình, giọng điệu lại thản nhiên nhận thua, dỗ dành: "Em nói đúng, sau này ta không nói mấy lời này nữa."
Anh hiểu Lăng Sầm muốn ám chỉ mình là Đại Cẩu, anh cũng có thể thừa nhận và còn muốn hỏi Lăng Sầm, vậy em là vợ của Đại Cẩu, ba ba của Nhị Cẩu, Tam Cẩu thì em là gì? Nhưng anh cũng biết một vừa hai phải, không có dám chọc quê cho vợ mình, không khéo tối nay cậu đòi chia giường thì chết dở.
Lăng Sầm cảm thấy bản thân mình giành được thắng lợi, vui vẻ còn hơn khi đạt được hai giải ảnh đế, dựa trong cái ôm ấm áp của chồng mình vừa dụi qua dụi lại, vừa sung sướng cười. Lăng Sầm không biết trong mắt Lục Kiêu, bộ dáng cậu đắc ý, vô tư của cậu hiện tại giống như một thiếu niên thiên chân vô tà mà không phải là một Omega đã là ba ba của người ta, thậm chí còn sắp có thêm một bé con thứ hai.
Đây là bộ dáng nên có ở Lăng Sầm, không phải là thái độ cẩn thận lấy lòng anh, cẩn thận chu toàn bố mẹ anh, có tủi thân cũng im lặng chịu đựng, thậm chí mặc nhiên chấp nhận những tủi thân đó và xem như là một lẽ đương nhiên.
Đôi khi anh thích chọc cho Lăng Sầm xù lông, khiến cậu có thể tức giận tùy ý cãi cọ, bình đẳng thể hiện ý kiến cá nhân, như một thiếu niên có thể bốc đồng, có làm mình làm mẩy, có thể đắc ý, thậm chí phóng khoáng ngang ngược. Có lẽ thời niên thiếu cậu phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, chưa từng tùy hứng bản thân mình. Không sao, sau này anh vẫn có thể bù đắp cho cậu. Anh thực mong, qua thời gian, một ngày nào đó anh có thể thấy được một Lăng Sầm thần thái phi dương, tùy ý bừa bãi với anh như Omega của lão đại quân đoàn Đệ Tứ đối với ông ấy. Đương nhiên là không cần học truyền thống đánh Alpha của nhà bọn họ thì càng tốt.
"Không đùa nữa, anh rốt cuộc muốn gọi bé con là gì?" Lăng Sầm đắc ý xong, cười hỏi.
Lục Kiêu nhìn cần cổ trắng nõn của vợ mình trong ngực, cúi đầu khẽ cắn một cái, cũng không dùng sức nhưng Lăng Sầm bị thích, tin tức tố nhẹ tràn ra, phiêu đãng quẩn quanh, Lục Kiêu như say đắm, dịu dàng nói: "Ngọt như vậy, hay gọi bé con là Điềm Điềm đi."
Lục Kiêu nhớ lại quang cảnh trong mơ, hoa bay đầy trời, nắng vàng rải nhẹ, hương hoa cũng phiêu đãng trong không khí, ngọt ngào lại ấm áp.
... Lăng Sầm biết Lục Kiêu đang ám chỉ điều gì, hơi đỏ mặt dỗi: "Hôm nay anh làm sao vậy, không nghiêm túc chút nào hết, sao đột nhiên lại đổi sang phong cách này? Điềm Điềm... tên này có hơi quê." Hơn nữa lỡ đâu bé con này là một Alpha, thì Điềm Điềm nghe còn thảm hơn Hoa Hồng Nhỏ nữa. Tuy Hoa Hồng Lớn được chồng dỗ dành, nịnh nọt rất là vui trong lòng vẫn cố gắng giữ chút lý trí vì bé con của mình mà đấu tranh.
Lục Kiêu nhún vai: "Chỉ là nhũ danh, tên xấu dễ nuôi. Tên chính thức chúng ta có thể từ từ suy xét sau." Có một Hoa Hồng Nhỏ, giờ thêm một bé Tường Vi cũng tốt.
"Ừm... vậy nghe anh." Lăng Sầm từ bỏ tranh đấu, ngoan ngoãn dựa vào chồng mình không nói nữa. Điềm Điềm cũng tốt, bé con ngọt ngào của nhà bọn họ, mong con cả đời trôi chảy, thuận lợi, luôn vui vẻ, ngọt ngào. Tên này như lời chúc phúc của ba và cha đến với bé con.
"Điềm Điềm, chào con..." Lăng Sầm đặt tay lên bụng mình, nhỏ giọng thầm thì đầy ôn nhu. Lục Kiêu cũng đặt tay to của anh phủ lên tay Lăng Sầm, bao lấy tay cậu và bé con.
Một lúc sau, Lăng Sầm hỏi: "Giờ anh phải về đi làm hả?" Cậu không muốn Lục Kiêu rời đi, chỉ muốn anh tiếp tục gần gũi bên mình, nhưng gần đây Lục Kiêu rất bận.
Lục Kiêu lắn đầu, dịu dàng vuốt tóc Lăng Sầm: "Ta không đi, về nhà với em."
Hiện tại xác định thân thể Lăng Sầm không có gì đáng ngại, Lục Kiêu liền bắt đầu mong đợi một bé con Omega giống Lăng Sầm, Omega nhỏ tên Điềm Điềm. Công việc, anh thật sự không muốn nghĩ đến vào lúc này. Lục Kiêu lắn đầu cười, nghe nói người Hoa của vợ anh có câu gì mà "mỹ nhân hương, anh hùng trủng", xem ra cũng không sai.
Anh có một gia đình hạnh phúc, một bé con Alpha khỏe mạnh hoạt bát, nghịch ngợm, một bạn đời mang bé con nho nhỏ trong bụng, ở nhà đợi anh, anh thật sự không muốn rời xa mọi người một phút giây nào. Thật sự làm gì có ai đang đứng trong hạnh phúc lại muốn bước ra bao giờ.
"Thật hả anh?" Lăng Sầm háo hức hỏi, Lục Kiêu gật đầu khẳng định, cậu liền ngẩng đầu chụt lên cằm anh một cái khen thưởng, ngay mép mặt nạ che đi vết sẹo, nửa môi là cảm giác lạnh băng của mặt nạ, nửa còn lại là cảm giác ấm áp của da thịt, vẫn cứ là một nụ hôn say đắm.
Khi xe huyền phù lái vào sân, Lục lão phu nhân đang chơi với Hoa Hồng Nhỏ liền dẫn bé con ra đón hai ba ba.
"Ngao ô!" Ba ba về rồi. Hoa Hồng Nhỏ vui vẻ nhào qua.
Lục Kiêu vừa dịch người sang xe lăn, còn chưa ngồi vững đã vội đưa tay cản bé con lại. Lực lao đến của bé sói không nhỏ, xe lăn lại chưa kịp mở phanh, trực tiếp trượt về sau đập mạnh vào cửa xe huyền phù.
"Chồng!!!..." Lăng Sầm thất thanh gọi rồi vội vã lo lắng xoay người xem xét tình huống của Lục Kiêu.
Lục Kiêu đè tay Lăng Sầm đang soạng trên người mình, khẽ lắc đầu ý bảo anh không sao. Lăng Sầm thấy anh bình tĩnh, có vẻ thật sự không sao mới thôi hoảng hốt.
"Con..." Liền quay sang nhìn Hoa Hồng Nhỏ muốn gắt lên la rầy bé thì thấy ngay một bé sói ủ rũ, một bộ dáng đầy sợ hãi và biết lỗi, hai mắt xanh lam hơi ngập nước, đáy mắt cũng tràn đầy tủi thân, cả người hơi co rúm lại, hai cánh lớn cũng cụp xuống hơi run rẩy. Lăng Sầm bị nghẹn một hơi, lời trách mắng dạo một vòng trong miệng thì dịu xuống, nhu hòa khuyên: "Lần sau con không được như vậy nữa biết không bảo bối? Ba ba là Omega, thân thể không cường tráng như con, con lao tới ba ba mạnh như vậy, cha của con sẽ phải che chở cho ba ba, con xem, con lao mạnh như vậy làm cha con đau rồi nè." Lăng Sầm nói, chỉ tay về phía Lục Kiêu, muốn bảo Hoa Hồng Nhỏ nhìn anh.
Lăng Sầm biết Hoa Hồng Nhỏ con chưa đến một tuổi, không biết lời cậu nói bé có thể hiểu được bao nhiêu, nhưng điều cần dạy cậu vẫn muốn nói hết với bé, giờ chưa hiểu sau này lại từ từ hiểu.
"Ngao ô..." Hoa Hồng Nhỏ lại giống như nghe hiểu tất cả, nhỏ giọng nức nở vài tiếng, tựa như xin lỗi, còn bước đến cạ cạ đầu sói vào đầu gối Lục Kiêu. Hai mắt xanh tròn xoe xoe nhìn Lục Kiêu, anh cũng nhìn lại bé, bốn mắt xanh lam chăm chú nhìn nhau.
Lục Kiêu im lặng đối mắt với bé con một chút, đưa tay xoa xoa đầu bé sói, trầm giọng nói: "Ngoan."
Lăng Sầm đứng một bên nhìn hai cha con mắt xanh hòa thuận thân thiết, vừa lòng tươi cười.
Chỉ có giả bộ là giỏi, con là sói chứ có phải là mèo đâu mà lại cọ cọ lấy lòng. Trong lòng Lục Kiêu lặng lẽ oán thầm.
Hoa Hồng Nhỏ chắc cũng tự thấy quái dị, thấy Lục Kiêu khen một tiếng, đạt được kết quả mong muốn thì lập tức quay lưng nhìn về phía ba ba.
Lăng Sầm không biết việc mờ ám của hai cha con nhà sói, trong mắt cậu chỉ có hình ảnh phụ từ tử hiếu ấm áp vui vẻ vô cùng.
Lục lão phu nhân đứng một bên nhìn thấy hết, kinh nghiệm chăm sói của nàng nhiều hơn, nhìn ra được một chút, khóe miệng hơi run rẩy, cuối cùng chỉ nói: "Hai con trở về phòng nghỉ ngơi đi, kết quả đã có, chúng ta đều có thể yên tâm." Ngay khi có kết quả bên phía bệnh viện đã gửi cho nàng một phần.
Nghĩ đến kết quả nhận được, vẻ mặt Lục lão phu nhân lại hớn ha hớn hở, đắc ý không thể nào che dấu. Lục Kiêu và tiểu tử nhà Elman cùng tuổi, là bạn bè tốt, trước đây mọi thành tích đều cùng nhau đạt được. Nhưng hiện tại con nàng đã vượt lên dẫn trước rồi. Tiểu tử kia đến giờ mới chỉ kết hôn, con nàng đã sắp có đứa con thứ hai. Phu nhân nhà Elman chắc chắn sẽ ghen tị với nàng lắm đây. Dẫn trước nhà người khác xa quá nàng cũng thấy ngại lắm nhưng biết làm sao được, ai nhủ nàng có một con trai giỏi lại còn lấy được một con dâu ngoan làm chi.
Trước đây nàng vẫn luôn hơn các tiểu thư quý tộc khác, nhà mẹ đẻ yêu thương, lấy được lão Lục cũng yêu thương, nhà họ Lục tôn trọng, sinh con lại là một đứa trẻ giỏi giang. Mọi thứ nhiều người cả đời cầu mà không được nàng lại dễ dàng đạt đến tay.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là sau nhiều năm kết hôn mới sinh được một mình Lục Kiêu. Nàng còn muốn nỗ lực sinh thêm mấy đứa, giúp dòng chính Lục gia khai chi tán diệp, ngờ đâu lão Lục lại bị thương trong chiến đấu, mất khả năng sinh dục.
Lão Lục lại còn an ủi ngược lại nàng, gì mà Lục gia dòng chính đơn truyền chính là truyền thống mấy đời, hiện tại họ cũng đã có Lục Kiêu vậy là tốt lắm rồi. Hiện tại là thời đại tinh tế, dòng họ kéo dài cũng không phải chỉ chú trọng huyết mạch. Dù cho hai người không có Lục Kiêu, có thể lựa chọn cô nhi của gia đình các chiến sĩ khác trong Liên Bang nhận nuôi, tự tay mình đào tạo thì Lục gia vẫn là Lục gia.
Chồng mình thấy có Lục Kiêu đã đủ, nàng cũng không tiện nói nhiều nhưng nhân khẩu Lục gia thưa thớt vẫn luôn là cái gai trong lòng nàng, nên khi Lục Kiêu xảy ra chuyện, nàng mới nghĩ ra hạ sách cho con lập gia đình, thật muốn Lục Kiêu có con để tạo thêm mối liên hệ cho con trai với thế giới này, càng nhiều liên hệ, càng không thể phí hoài bản thân.
Chỉ là không ngờ... Hai đứa đều còn trẻ, hiệu suất lại không hề tầm thường, chiếu theo tốc độ này của Lăng Sầm, nàng có thể tự ảo tưởng về một tương lai con đàn cháu đống không? Không quan trọng giới tính và phân hóa ABO, bao nhiêu Lục gia đều có thể nuôi hết.
Lục lão phu nhân tự tưởng tượng tự cười tủm tỉm chỉ là đến khi nghĩ lại hiện thực, đành chép miệng, tưởng tượng đúng đẹp nhưng có lẽ cũng không quá khả thi. Vẫn có rất nhiều thứ cần cân nhắc trong hiện tại, tỷ như tình trạng cơ thể của Lăng Sầm. Nàng con nhớ năm đó mình mang thai Lục Kiêu, phản ứng mang thai khá nghiêm trọng, lại không có lão Lục ở bên nên càng tệ, sau khi sinh phải điều dưỡng cẩn thận khá nhiều năm mới khỏe lại.
Đứa bé này đối với Lục gia và nàng mà nói là một tin vui nhưng đối với Lăng Sầm thì chưa nói trước được điều gì, không biết sẽ ảnh hưởng đến thân thể đến mức độ nào.
Chuyện sử dụng thuốc RZ, trước khi dùng con trai đã nói rõ với nàng, nói rằng trong năm tiếp theo sẽ không sinh suy xét vấn đề sinh thêm bé con, nàng cùng lão Lục cũng đồng ý. Lăng Sầm là Omega nam, ảnh hưởng của việc mang thai đến sức khỏe chắc chắn còn nghiêm trọng hơn nàng. Ai cũng hiểu muốn một bé con khỏe mạnh, người mang bé phải khỏe mạnh.
Chính là sự đời không ai nói được chữ ngờ, tuổi trẻ lại hiệu suất cao, không cẩn thận chút xíu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay. Trời cho đành phải nhận, đúng là khiến người ta lo lắng, may mà hiện tại không sao.
Lục lão phu nhân suy nghĩ linh tinh trong lòng nhưng trên mặt là thản nhiên hòa nhã dặn dò: "Con về phòng nghỉ ngơi trước đi, khi nào muốn dùng cơm trưa thì nói Lục Kiêu gọi người mang lên, không cần xuống nhà dưới ăn đâu."
"Dạ vâng." Lăng Sầm cười đáp lời.
Lại quay sang bé sói đã cao hơn trước kha khá, nhỏ giọng thương lượng với bé: "Bảo bối, con muốn lên chơi với ba ba một chút không?"
Sói con hưng phấn chạy trước dẫn đường cho Lăng Sầm. Chạy lên trước rồi lại chạy ra sau, lên hết thang lầu thì đứng phía sau lưng Lăng Sầm, quay đầu nhìn Lục Kiêu, há miệng cuốn lưỡi phát ra mấy thủy âm, đắc ý như muốn nói với Lục Kiêu: "Ba ba chỉ cần con thôi, không cần cha đâu."
...Lục Kiêu không tin được mà nhìn bé sói, tức đến mức muốn xách bé đánh một phát vào mông. Con với chả cái, từ khi Lăng Sầm sinh bé ra chính anh một tay phân, một tay nước tiểu, lại từng bữa đút ăn, giờ nuôi ra một bé sói con suốt ngày muốn chọc tức anh.
Thấy mẹ cũng đang nhìn, anh rầu rĩ lắc đầu tỏ vẻ bó tay hết cách với mẹ mình.
Lục lão phu nhân thấy Hoa Hồng Nhỏ tinh nghịch làm mặt quỷ, không những không thấy có vấn đề gì, còn vừa cười vừa khen: "Bảo bối của chúng ta thật ngoan, thật lanh lợi..."
Lần này thì Lục Kiêu cạn lời thật sự, vô cảm nhìn nàng.
Nhận thấy ánh mắt của Lục Kiêu, Lục lão phu nhân hờ hững hỏi: "Sao vậy?"
Lục Kiêu yên lặng lắc đầu. Trong lòng anh thầm nghĩ, hi vọng bé con sắp tới có thể là một Omega, anh nhất định cũng sẽ chiều chuộng Điềm Điềm. Một bé con Omega khẳng định là đáng yêu hơn nhiều sói nhỏ chỉ biết suốt ngày tranh đoạt bạn đời với anh.
"Mẹ có chuyện gì muốn nói với con vậy?" Sau khi bóng dáng Lăng Sầm và bé sói khuất sau cửa phòng hai người, Lục Kiêu quay sang hỏi Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân lúc này mới nhớ ra mình cố ý bảo Lăng Sầm về phòng trước, nãy giờ chỉ mãi ngắm sự đáng yêu của cháu trai, khiến nàng quên mất muốn nói gì với Lục Kiêu.
"Là vấn đề RZ của con." Thật sự tính ra thì đây là chuyện riêng của hai vợ chồng trẻ, nàng làm người lớn trong nhà cũng không tiện can thiệp, nhưng Lục Kiêu thật sự quá sơ ý. "Hoa Hồng Nhỏ có em, mẹ và cha con đều rất vui, cũng rất mong chờ nhưng thể chất của Lăng Sầm..." Thật sự quá dễ mang thai, nàng thật sự chưa từng thấy ai dễ mang thai như vậy trong thời đại này, viện nghiên cứu quốc gia mà biết chắc cũng muốn tìm hiểu một phen. Lục lão phu nhân trầm ngâm tìm từ, hơi nhỏ giọng đắn đo: "Mẹ kiến nghị con lần sau nên trực tiếp lựa chọn một loại thuốc có hiệu lực lâu dài luôn, hoặc một biện pháp phòng ngừa mà khi nào hai đứa sẵn sàng tiếp tục có thai hãy ngừng sử dụng, như vậy mới không tạo thành thương tổn đến cơ thể Lăng Sầm."
Còn về chuyện Lăng Sầm mang thai, cha đứa bé là ai thì nàng thật sự chưa từng nghi ngờ. Giới giải trí tuy rằng hỗn loạn, nhưng cái độ si mê như bị bỏ bùa của Lăng Sầm với con mình thì nàng không cần nhìn cũng bị ép thấy suốt. Mỗi lần Lăng Sầm đi làm việc lại quyến luyến chia tay chia chân như sinh ly tử biệt không nói, công việc vừa kết thúc thậm chí chưa kết thúc mà tranh thủ được thời gian cũng chạy về nhà, không về được thì ngày nào cũng gọi video thực tế ảo. Một số Alpha có quan hệ tốt với Lăng Sầm như cậu chàng Corleone, hay vị đạo diễn kia nàng đều biết, mà họ cũng đều là người tốt, gia đình êm ấm.
Sống lâu thì thấy lòng người. Nên khi chuyện Lăng Sầm mang thai xảy ra, điều cả nhà lo lắng chính là sức khỏe của Lăng Sầm mà không phải những vấn đề linh tinh như con dâu nàng sợ hãi. Có thể gả vào danh gia vọng tộc như Lục gia ít nhiều cũng khiến Lăng Sầm không có cảm giác an toàn, cái này thì chỉ có thể để con nàng giải quyết.
Mấy ý niệm chợt lóe qua đầu Lục lão phu nhân, lời nàng nói còn chưa dứt, Lục Kiêu đã đáp: "Con biết, đợi Lăng Sầm sinh bé con xong, con sẽ sử dụng thuốc có hiệu lực dài." Chuyện ngoài ý muốn lần này tuy kết quả đều khiến mọi người vui vẻ nhưng không nên tiếp tục xảy ra.
Lục lão phu nhân gật đầu, Lục Kiêu lúc trước có thể là một Alpha thiếu khuyết kinh nghiệm yêu đương tình cảm, nhưng biểu hiện của con nàng thời gian này tự nàng cũng thấy tốt, tiến bộ rất nhiều.
"Con hiểu là được, vậy con cũng đi nghỉ ngơi đi." Ellen không có lái xe huyền phù đến đón, Lục lão phu nhân liền biết hôm nay Lục Kiêu không đi làm, cười đuổi anh lên lầu với vợ con.
Lục Kiêu chào mẹ, mở tự động để xe lăn chạy về phòng. Đầu cuối cá nhân của anh có thông báo, anh nâng cổ tay lên xe, hóa ra là Holland sắp đưa vợ về Đế Tinh nghỉ kết hôn.
Tiểu kịch trường:
Hoa Hồng Nhỏ: Cha một tay phân một tay nước tiểu nuôi con lớn??? Nhưng con đã lớn đâu?
Điềm điềm: ( ≧▽≦)
Lạc Yên: Sr đã để mọi người đợi hai tuần không có gì. Tuần trước nữa mình có một đồng nghiệp bị thai ngoài cung phải mổ, mà chỉ phát hiện trước khi báo cáo hội nghị phôi học toàn quốc mấy trăm chuyên gia tham dự có ngày, bé đó trước khi mổ chỉ kịp gọi điện thoại nhờ mình báo cáo dùm kèm theo một bảng số liệu thô, thế là mình vừa phải đi làm vừa thức đêm phân tích số liệu làm báo cáo, vừa bận vừa áp lực. May mà xem như báo cáo thành công, trong hội nghị lúc bị hỏi còn được sếp đỡ cho mấy câu. Hôm sau thì dạ dày mình đột nhiên dở chứng, đau hết mấy ngày, vật vờ hết mấy ngày. Đến khi khá hơn thì chồng rủ mình về Đà Lạt nghỉ ngơi, thứ hai vừa rồi mình lo về nhà chơi với chồng và người nhà mấy ngày. Thế nên giờ mình mới quay lại đây. Đà lạt mùa này thời tiết khá đẹp, phượng tím nở đẹp lắm. Cả cái cây này nữa, mà mình hỏi ba mình cũng không biết nó tên gì, mình cũng chả biết luôn.
Mọi người biết đây là cây gì không?
À mà về ĐL rồi chồng mình mới tặng mình bài hát này, gọi là mừng ngày của hai đứa. Hóa ra rủ đi chơi là có ý đồ. Mà chưa từng thấy cái kiểu mừng kỷ niệm theo ngày như vậy luôn ớ. Thiệt là không biết nói sao. Hỏi sao tính ra ngày được, ngồi đếm hả thì kêu lập hàm trên excel cho nó tính. Thiệt không biết excel có tính ngày vậy luôn. Cũng không biết nghĩ ra rồi lập hàm từ khi nào, nhiều khi bị bất ngờ bởi nhưng điều nhỏ bé không tưởng là có thật mọi người ạ.