Edit: Lạc Yên
Đối với tin Lăng Sầm mang thai, tuy lên hot search và có rất nhiều lượt bình luận nhưng hầu hết đều là bình luận chúc mừng, chỉ có một số ít người vào ké fame và anti fan nhảy nhót cạnh khóe, đều bị Hailey chỉ huy đội ngũ quan hệ công chúng của phòng làm việc Lăng Sầm nhẹ nhàng giải quyết.
Điềm Điềm đã được tháng, Lăng Sầm ở nhà chỉ mặc đồ rộng rãi thoải mái nên còn chưa thấy có gì khác biệt, chỉ khi mặc đồ ôm sát mới có thể nhìn ra bụng nhỏ hơi nhô lên.
Sáng sớm, những tia sáng đầu tiên chiếu vào từ cửa sổ, soi rõ những hạt bụi bay lượn trong không khí, lại mang theo chút hương cỏ cây thanh mát. Lục Kiêu đang ngủ thì bị đánh thức. Anh vô thức thở dài một tiếng, trở mình ngồi dậy, hai tay chống cạnh giường dịch sang xe lăn. Không bật tự động mà dùng tay đẩy xe lăn về phía ánh đèn hắt ra từ toilet. Đến gần là âm thanh từng trận nôn mửa gắt gao truyền ra.
"Em đánh thức anh à?" Đến khi hơi hòa hoãn, Lăng Sầm nghiêng đầu xin lỗi. Gần đây hiếm khi Lục Kiêu không tăng ca, được nghỉ cuối tuần ở nhà ngủ nướng còn bị mình phá giấc.
Ban đầu Lăng Sầm còn tính chạy sang toilet ở phòng ngủ phụ bên cạnh để không quấy rầy Lục Kiêu nghỉ ngơi, nhưng đến khi bước xuống giường đi được hai bước cậu đã không chịu nổi, chỉ có thể chạy vội vào toilet bên này.
Lục Kiêu yên lặng lắc đầu, nhíu mày nói: "Ta hẳn nên tỉnh lại sớm một chút."
Lăng Sầm đã cố gắng kìm nén âm thanh nôn mửa nên thật ra anh tỉnh lại chậm hơn mọi khi.
Sắc mặt Lăng Sầm vẫn hơi trắng bệt, dường như vẫn còn rất khó chịu. Lục Kiêu không nói gì thêm, quay sang phòng khách rót cho cậu một ly nước ấm, lại thấy ngay cạnh bình nước có một bình nhỏ mật ong Lăng Sầm chuẩn bị cho anh, anh lại pha thêm một ly nước mật ong ấm. Sau đó mới bật chế độ di chuyển tự động để xe lăn chạy về lại phòng ngủ.
Lăng Sầm lại nôn đến mềm người, nước mắt lý trào ra, đọng lại thành giọt ở chiếc cằm đã không biết trở nên nhọn hơn từ lúc nào. Hai tay cậu phải tì lên bồn rửa mặt mới đứng nổi, khiến xương cánh bướm trên lưng cũng nhô hẳn lên, khẽ run rẩy, vừa mong manh vừa yếu đuối, có cảm giác chạm vào là vỡ.
Khi Lục Kiêu quay trở lại thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hơi sửng sốt. Trước mặt anh Lăng Sầm luôn tỏ vẻ thân thể cậu rất tốt, vì anh mới là người có thân thể không tiện nên rất nhiều chuyện là do Lăng Sầm tự tay chăm sóc. Anh vẫn luôn biết bởi vì mang thai Điềm Điềm, phản ứng thai nghén của cậu khá nghiêm trọng, nhưng hiện giờ anh mới ý thức được hóa ra nghiêm trọng đến mức này. Trong lòng anh thật sự xót xa.
"Sao anh lại lấy tận hai ly?" Đến khi dạ dày cứ nhảy choi choi muốn lộn ngược lên, chịu an phận nằm lại về chỗ cũ, Lăng Sầm mới phục hồi chút ít nhận lấy ly nước Lục Kiêu đưa sang.
"Này là nước ấm để em súc miệng." Lục Kiêu lại nâng ly còn lại lên nói tiếp, "Đây là nước có pha mật ong, làm dịu dạ dày."
Ý cười trên khóe môi Lăng Sầm càng sâu, cậu thích cảm giác được chồng yêu thương, chăm sóc, đau lòng này quá đi thôi, chưa uống miếng nước mật ong nào trong lòng đã tự ngọt như được ủ mật, ngoài miệng thì vẫn giả bộ chê bai: "Một ly, hai ly, thật phiền toái."
Nói thế thôi chứ vẫn từ tốn súc miệng, rồi nhận ly mật ong uống mấy hớp liền.
"Uống chậm thôi, coi chừng sặc." Lục Kiêu một bên vội nói.
...Lăng Sầm chớp chớp mắt nhìn anh, cậu đâu phải con nít, làm sao mà sặc được, nhưng vẫn nghe lời, uống chậm hơn rồi trả ly lại cho Lục Kiêu. Hai tay Lục Kiêu bưng hai ly trống để Lăng Sầm đẩy anh ra khỏi toilet.
"Để như vậy không có biện pháp... Sáng nào em cũng nôn khi bụng rỗng, quá dễ tổn thương dạ dày." Lục Kiêu nhíu mày thật sâu. Mỗi lần Lăng Sầm nôn xong giọng đều khàn đi, đây không phải vấn đề lớn, nhưng bụng rỗng sẽ nôn ra dịch vị có tính acid, khiến cho niêm mạc dạ dày và cổ họng bị tổn thương.
"Nếu không, sau này chúng ta thức sớm hơn, đẩy thời gian dùng bữa sáng lên sớm một chút." Lục Kiêu đề nghị.
"...Ý anh là để em ăn rồi mới nôn?" Lăng Sầm ngạc nhiên hỏi.
Thấy Lục Kiêu gật đầu, trong đầu Lăng Sầm đã bật lên suy nghĩ, chồng mình bị ngốc rồi phải không?
"Không cần đâu anh, quá... lãng phí đồ ăn. Chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ thêm hai tuần nữa em sẽ hết nôn thôi." Lăng Sầm tìm lý do dỗ Lục Kiêu.
Lục Kiêu thở dài một tiếng, gật gật đầu, anh quan tâm quá nên bị loạn. Anh đã đưa bệnh án của Lăng Sầm tới một vài bệnh viện khác ở Đế tinh, tham vấn ý kiến các bác sĩ sản khác nhau xem có cách nào giảm bớt tình trạng nôn nghén của Lăng Sầm hay không, kết quả các bác sĩ đều thống nhất cho rằng đây là phản ứng bình thường, bản thân thai phu sẽ tự điều chỉnh, không cần uống thuốc, cũng không có biện pháp nào khác.
Anh đương nhiên hiểu, nhưng hiểu là một chuyện, đứng bên nhìn bạn đời của mình mỗi ngày đều bị dằn vặt vài lần, ăn không ngon ngủ không yên, anh thấy bản thân mình sắp có tâm bệnh. Việc xảy ra trên người Lăng Sầm của anh, làm gì có việc nào là việc nhỏ.
Lục Kiêu đặt lại hai cái ly lên bàn nước. Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu xuống nhà ăn sáng. Vừa ra khỏi cửa phòng, còn đang trên hành lang, Lăng Sầm đột nhiên bật cười khúc khích.
"Em cười gì vậy?" Lục Kiêu không hiểu nhưng thấy Lăng Sầm cười, anh tự giác thả lỏng hơn.
Lăng Sầm nhỏ giọng đáp: "Anh vẫn luôn nói Điềm Điềm là một bé Omega, coi như nếu đây là sự thật, nếu bé sinh ra lại chỉ giống mình anh... Vậy nên làm sao bây giờ?"
Ngũ quan Lục Kiêu lãnh ngạnh tuấn lãng, hình dáng khuôn mặt góc cạnh thâm thúy. Trong số Alpha nam thì tướng mạo của anh xem như thuộc top đầu, nhưng nếu là một bé trai hay bé gái Omega mà giống anh, thật sự sẽ khiến người khác... không khỏe.
...Nháy mắt Lục Kiêu cho rằng bản thân lập tức mắc chứng trầm cảm tiền sản. Lăng Sầm mang thai hai bé con, hầu hết thời gian tâm thái đều rất tốt, chỉ có anh lo trước lo sau, gần đây lại luôn lo lắng cho thân thể của Lăng Sầm, vậy mà giờ em ấy lại còn chọc anh.
"Không có chuyện đó, nếu bé con là Omega, nhất định bé con sẽ giống em." Lục Kiêu ôn hòa nói, nhưng ý tứ trong đó lại rất quyết liệt, không biết là muốn quyết liệt với ai hay là để bản thân tự vững lòng.
Lăng Sầm nghe là còn tưởng Lục Kiêu có khả năng khống chế diện mạo bé con, không khỏi lắc đầu buồn cười.
"Vậy, nếu bé con thật sự giống em, anh phải bảo vệ bé thật tốt nha, không được để bé con bị người khác khi dễ." Càng không thể giống Lăng Bình ngày trước. Lăng Sầm nghĩ lại một số thứ không muốn nhớ đến, ý cười dần tắt trên môi, chỉ có thể nhỏ giọng dặn dò.
Khi cậu dậy thì thành công, tướng mạo phát triển thật tốt, lại không có ai bảo hộ, mỗi ngày trải qua đều thật gian nan, mặt đẹp mà tính cách thì lại lệch lạc, vừa phèn vừa vụ lợi, ham hư vinh, lại lạnh nhạt ích kỷ, chả có chỗ nào tốt. Cũng may cậu gặp được Lục Kiêu, mới có thể thay đổi ít nhiều.
Lục Kiêu nghiêm túc gật đầu đồng ý, Lăng Sầm trầm mặc không nói gì thêm. Trong lòng Lục Kiêu lại rõ ràng, "bảo hộ" mà Lăng Sầm nói là ý tứ gì, càng rõ ràng hơn "khi dễ", chỉ một từ đơn giản hàm hồ, lại chứa bao nhiêu là chuyện cũ không muốn nói ra.
Đưa con mình làm đồ chơi cho một lão Alpha già, Lăng Bình làm một người cha như vậy, dù là một người xa lạ không chút liên quan, anh cũng đã chướng mắt. Nếu Lăng Sầm là một người con ngu hiếu, nhất định phải nhận người cha này, vì Lăng Sầm anh chỉ có thể nhắm mắt nhận, may mà Lăng Sầm không phải nên anh có thể cho những người này khuất mắt, cũng không cần con cái họ có quan hệ với những người đáng khinh này.
Còn về chuyện Lăng Sầm lo lắng bé con bị "khi dễ" thì anh nghĩ người dám "khi dễ" con của họ chắc còn chưa có sinh ra đâu. Bé là con cháu nhà họ Lục, không nói anh, chỉ cần mình cha anh cũng là người cầm thực quyền ở quân bộ, anh cũng đã nhận cho bé một cha nuôi là tướng quân lừng lẫy chiến trường. Riêng bản thân anh nhất định sẽ tự tay yêu thương, bảo hộ bé con lớn lên, ai cũng không thể qua mặt anh mà khi dễ bé được.
"Qua đây ăn sáng đi." Lục lão phu nhân tươi cười chào đón hai người, cũng vẫy tay cho người giúp việc dọn bữa sáng lên.
"Dạ, mẹ ơi, cha đâu ạ?" Lăng Sầm không thấy Lục lão tướng quân, tò mò hỏi. Từ khi Lục Kiêu lần nữa nhận việc bên căn cứ quân sự, thời gian làm việc của anh và cha cơ bản là giống nhau, hiện tại Lục Kiêu còn ở nhà, Lục lão tướng quân không biết sao lại không thấy đâu.
"Vốn dĩ hôm nay cũng nghỉ ở nhà nhưng vùa rồi chưa kịp ăn sáng đã bị một cuộc gọi khẩn cấp, vội vã đi mất rồi." Lục lão phu nhân có dịp oán giận hai câu, nhưng cũng không quá để ý, nàng đã quen rồi. "Con mau uống sữa đi, nguội sẽ khó uống."
"Dạ" Lăng Sầm đáp lời, giúp Lục Kiêu kéo ghế, đợi anh dịch sang, cậu mới ngồi xuống cạnh anh, nhận lấy bữa sáng chậm rãi ăn.
"Lăng Sầm, sắc mặt con hôm nay không tốt lắm, buổi sáng lại nôn à?" Lục lão phu nhân quan tâm hỏi.
Không đợi Lăng Sầm trả lời, Lục Kiêu đã rối rắm đáp: "Đúng vậy, em ấy nôn rất dữ."
Nếu biết rằng khi RZ mất hiệu lực, chỉ một lần đã khiến Lăng Sầm mang thai, anh thà tự chui vào một góc ngủ, không chạm vào Lăng Sầm. Chỉ vì sung sướng nhất thời mà giờ Lăng Sầm ngày ngày phải khó chịu.
Lục lão phu nhân cũng nhíu mày theo, một lúc sau mới đề xuất: "Cha của mợ con, gần đây đã về Đế Tinh, ông ấy nghiên cứu chuyên sâu về y học cổ truyền, ở phương diện này là chuyên gia. Nếu không chúng ta mời ông ấy đến xem thử?"
Lục Kiêu vừa nghe mày lại nhíu càng sâu. Đối với cha của mợ anh, Lục Kiêu không có ý kiến, ông là một y sư nổi tiếng của Liên Bang, nhân phẩm hay tài năng đều không có gì để bàn. Chỉ có người mợ này, một người tham tài, trục lợi, ích kỷ, sợ bị liên lụy. Rõ ràng chuyện nhỏ không đáng gì, lại sợ ảnh hưởng địa vị của mình ở Lâm gia mà đến gia tộc của mình cũng quả quyết từ chối giúp đỡ, khiến cho toàn bộ gia tộc phải chuyển đến tinh đạo xa xôi, phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể trở về.
Không biết lần này Lục gia nhờ bà ta giúp đỡ, sau đó có kéo theo phiền toái gì hay không.
Lục Kiêu muốn từ chối, nhưng nhớ đến bộ dáng khổ sở đến đứng không nổi của Lăng Sầm lúc sáng lại nói không nên lời.
"Mời ngài ấy đi." Lục Kiêu đắn đo nói, vì Lăng Sầm, một chút phiền toái cũng được.
"Được, vậy chiều nay mẹ mời ngài ấy qua đây." Lục lão phu nhân đáp.
Lăng Sầm ngồi một bên uống sữa bò, mờ mịt nhìn hai người thương lượng rồi quyết định chuyện liên quan đến mình mà vẫn chưa nhớ ra người mợ này là ai bên nhà mẹ.
(Lạc Yên: Không chỉ mình Lăng Sầm không nhớ, mình cũng chả nhớ bà này là ai và chuyện liên quan đến bả là gì, sau đó phải coi lại. Bà này xuất thân không cao, được gả vào hào môn là nhà họ Lâm – nhà mẹ đẻ của Lục lão phu nhân, lấy em trai nàng, xong gia tộc nhà bả làm ăn thua lỗ nhờ bả giúp đỡ thì bả sợ ảnh hưởng địa vị, mặt mũi của mình ở Lâm gia nên phủi sạch quan hệ, sau gia tộc nhà bả phải bán hết sản nghiệp, dời khỏi Đế Tinh, cũng từ mặt bả luôn thì Lâm gia – nhà mẹ đẻ của Lục lão phu nhân mới biết chuyện, có muốn giúp cũng đã muộn. Cái này có nhắc đến ở chương lúc Lục lão phu nhân dắt Lăng Sầm về nhà họ Lâm dự tiệc á. Bà này cũng là bà khi nghe Lăng Sầm có đứa con thứ hai nhanh quá, cũng đã nói bóng nói gió không biết có phải cái thai của nhà họ Lục không, hay Lăng Sầm cắm sừng Lục Kiêu, khiến Lục lão phu nhân từng muốn tán vô mặt ở mấy chương trước. Chỉ nhắc thoáng qua nên không biết mọi người có để ý không)
"Thật ra thì mọi người không cần quan trọng hóa vấn đề lên như vậy, người có thai thì có đến người nôn nghén, không cần phải nhờ bác sĩ đến khám riêng, qua một thời gian nữa sẽ bình thường lại thôi." Đến chiều, Lăng Sầm ngồi dựa vào Lục Kiêu trên sô pha, đong đưa hai chân, lười biếng nói với Lục Kiêu.
"Ta biết. Nhưng biết đâu ngài ấy có cách giúp tiến trình này nhanh trở lại bình thường hơn." Lục Kiêu ôn hòa giải thích.
"Dạ vâng." Lăng Sầm dài giọng trả lời, tiếp tục thoải mái thân cận với chồng yêu, không muốn tách ra.
"Chào ông thông gia, ngài tới rồi, mời ngài vào" Lục lão phu nhân mỉm cười đúng mực, lịch thiệp chào hỏi, không quá mức thân cận nhưng vẫn thể hiện đầy đủ sự tôn trọng.
Lục lão phu nhân lại cười chào hỏi cô em dâu – mợ Lục Kiêu.
"Còn không chào hỏi đi." Phu nhân Omega cười đáp lời, đẩy con trai của mình lên trước. Là một Alpha gầy nhom, hơi tái nhợt, mang một cặp mắt đầy toan tính như người mẹ của mình.
Hắn chào Lục lão phu nhân: "Chào bác."
"Chào con, lâu rồi không gặp con, nếu bác nhớ không lầm thì tuổi con chỉ nhỏ hơn Lục Kiêu một tuổi đúng không?" Lục lão phu nhân mỉm cười hỏi.
"Đúng vậy, bác nhớ không sai." Alpha vội đáp đầy nịnh nọt.
Lăng Sầm giúp Lục Kiêu mở xe lăn, đợi anh dịch sang đẩy anh xuống lầu, đứng ở một bên đợi mọi người thân thiết chào hỏi.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra những người này là ai. Nếu không phải lúc sáng trong lời nói của Lục Kiêu và mẹ đều có ý chán ghét, lúc này cậu sẽ thật sự cho rằng quan hệ của hai nhà rất tốt.
"Lục Kiêu... con còn nhớ mợ không?" Omega bước sang chào hỏi Lục Kiêu, ánh mắt dừng trên đôi chân của anh, dù tự cho là đã che dấu rất tốt vẫn lộ ra sự khinh thường. Một Alpha đi đứng còn không được, dù nhậm chức ở quân bộ thì cũng là làm màu dựa vào gia tộc.
Lăng Sầm không lạ gì loại người như vậy, bị ánh mắt của bà ta chọc giận. Lục Kiêu thì vẫn như thường, nhàn nhạt đáp: "Chào mợ."
Lăng Sầm thấy chồng mình bình thản, cũng không nói gì.
Mọi người cùng ngồi xuống sô pha. Mợ và con trai bà ta quấn lấy Lục lão phu nhân nói đông nói tây đủ chuyện. Dù Lục lão phu nhân thấy phiền vẫn tao nhã, kiên nhẫn đáp lời.
Vị y sư Beta lớn tuổi đi cùng lại không nói nhiều, chỉ nhận lấy hồ sơ khám bệnh của Lăng Sầm coi qua một lần, cẩn thận dò hỏi tình huống thân thể thường ngày của cậu. Không cần Lăng Sầm mở miệng, Lục Kiêu đã tỉ mỉ trả lời tất cả các vấn đề, cậu chỉ có thể thành thật ngồi bên cạnh cười cười.
Nụ cười này càng làm Lâm Hào bị mê hoặc. Từ khi vào cửa nhìn lấy Lăng Sầm bản thực tế hắn đã không muốn dời mắt. Trước đây hắn rất ít khi tiếp xúc với vị anh họ Lục Kiêu này, mỗi lần đối mặt đều có chút khiếp sợ, bị khí thế của đối phương chấn nhiếp. Hắn chỉ là một công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi, Lục Kiêu là thượng tướng Liên bang, vòng xã giao của hai người hoàn toàn không có điểm chung.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Có người dám trước mặt tôi, tia bạn đời của tôi...