Edit: Lạc Yên
“Chúng ta trở về thôi.” Bọn họ đã ra ngoài khá lâu rồi, nếu còn không trở về không khéo Lục lão phu nhân sẽ gọi đến thúc giục mất thôi.
“Không, chúng ta đi dạo thêm một chút đã.” Lục Kiêu đáp.
Lăng Sầm nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không phản đối. Cậu cứ nghĩ rằng Lục Kiêu không thích ra ngoài nên chắc rất muốn nhanh chóng quay về nhà.
Đúng là Lục Kiêu cũng rất muốn nhanh nhanh về nhà, đã hơn một năm không ra khỏi cửa, đột nhiên phải tiếp xúc ngoại giới quả thực có chút không thích ứng, trong ngực vẫn luôn có cảm giác ghê tởm quẩn quanh. Tự anh cũng biết đây là vấn đề tâm lý, trở về môi trường quen thuộc sẽ giảm bớt. Nhưng từ khi gả lại đây Lăng Sầm vẫn luôn vì để chiếu cố anh mà chưa từng bước ra cửa, em ấy có lẽ cũng không thích ứng phải không? Hôm nay, khó có dịp đã ra ngoài, anh muốn cậu được ở bên ngoài nhiều hơn một chút.
Ra khỏi trung tâm thương mại, hai người không xuống gara lấy xe huyền phù mà Lăng Sầm đẩy xe, hai người chậm rãi dạo bước trên đường. Cậu cố ý chọn một con đường nhỏ ít người. Tuy rằng cậu muốn anh có thể hòa nhập lại với mọi người. Nhưng mọi chuyện nên tuần tự mà tới, dục tốc bất đạt. Hơn nữa, cậu cũng không muốn người ngoài nhìn thấy Lục Kiêu rồi sợ hãi, đó cũng là một loại tổn thương anh.
Hai người chầm chậm mà đi, cuối con đường nhỏ vậy mà lại dẫn đến ‘Hồ Tình Nhân’.
“Thật đẹp, đây là đâu vậy anh?” Lăng Sầm không phải là người Đế Tinh, nên không biết nơi đây, chỉ là nhìn thấy hồ rộng xanh biếc, sóng nước lóng lánh thì buộc miệng cảm thán.
“Là một điểm tham quan.”
“Thoạt nhìn cũng không đông người đến đây lắm anh nhỉ?” Lăng Sầm nghi hoặc hỏi.
Lục Kiêu gật gật đầu, hôm nay đúng là không đông người lắm, đình ngắm cảnh bên hồ cũng chỉ có vài người. Trên mặt hồ cũng chỉ có hai, ba chiếc thuyền nhỏ rải rác.
Ngày thường người đến đây tham quan khá nhiều. Trước kia, khi anh tan tầm đi ngang qua đây, luôn thấy người đông đúc.
“Có lẽ hôm nay không có đoàn tham quan.” Lục Kiêu suy đoán mà nói.
Lăng Sầm đẩy anh đến gần hồ hơn cùng anh thưởng thức phong cảnh bên hồ.
Cùng kiểu thời tiết, cùng ở bên hồ, cùng ở đình ngắm cảnh, cùng là người bên cạnh. Lục Kiêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lăng Sầm thì thấy cậu mặt đầy thỏa mãn, hào hứng mà dõi mắt nhìn ra mặt hồ rộng lớn. Anh nhớ lại lần đầu tiên họ tiếp xúc thân mật cũng là ở bên bờ hồ trong Lục gia. Là Lăng Sầm rủ anh bước chân xuống nước và chủ động chạm vào anh trong hồ, cảm xúc ôn nhu ấy đến giờ anh vẫn có thể mường tượng rõ ràng, chính cảm giác ấy đã khiến anh có dũng khí ôm lấy cậu tựa vào mình. Thần sắc Lục Kiêu sau khẩu trang trở nên nhu hòa hơn, trong mắt anh, cậu thanh niên xa lạ ngày nào giờ càng trở nên rung động lòng người.
“Chúng ta đi thôi.” Lăng Sầm thưởng thức cảnh đẹp xong thì nâng tay nhìn thời gian trên đầu cuối cá nhân, có chút sốt ruột. Trước khi ra khỏi nhà cậu còn cam đoan với Lục lão phu nhân sẽ nhanh chóng trở về, giờ đã trưa trờ trưa trật mà hai người họ còn lang thang bên ngoài. Không biết về có bị nói gì không. Cậu có chút nôn nóng mà thúc giục.
Lục Kiêu thì lại chả có chút nào hoang mang, cười cười với cậu mà chỉ vào bến thuyền trên hồ mà nói: “Em xem, nơi đó có cho thuê thuyền.”
Thuyền trên mặt hồ phần lớn là thuyền có hai chỗ ngồi, cũng không có ai bật động cơ tự động, mọi người đều sử dụng ròng rọc cơ học, đạp đạp lười biếng mà thong thả di chuyển.
“Vâng, chúng ta về nhà trước đi anh, lần sau trở lại chúng ta cùng xem.” Lăng Sầm thực vội mà nói. Quang cảnh hồ thực đẹp, nhưng đã sắp qua thời gian cậu ước định với Lục lão phu nhân, nếu giờ họ còn không đi thì không kịp mất.
Lục Kiêu thấp giọng cười trấn an cậu: “Em không cần khẩn trương vậy, để ta nói với mẹ cho, bây giờ chúng ta cùng đi thuê một con thuyền, được không?”
Lăng Sầm tất nhiên không muốn phản đối Lục Kiêu điều gì cả, nhưng chân cũng không chịu bước, đây là lần đầu cậu mang anh ra ngoài, cậu không muốn sai hẹn với Lục lão phu nhân.
“Ta sẽ giải thích với mẹ, em cứ đi thuê thuyền đi, ngoan nào!” Lục Kiêu kiên trì nói.
Lăng Sầm đành phải chiều theo ý anh mà đi thuê thuyền. Cậu thuê một chiếc thuyền kiểu cũ hai chế độ, tự động điều khiển và dùng chân đạp. Lăng Sầm chưa bao giờ thử qua loại thuyền chuyển động dùng chân đạp đạp này, cảm thấy cũng thật thú vị. Đạp đạp đạp, dễ điều khiển à nha.
Lục Kiêu phát đầu cuối nói với mẫu thân chuyện anh muốn ở bên ngoài thêm chốc lát, cũng muốn Lăng Sầm phải ở cùng anh, nhấn mạnh mọi chuyện là theo ý muốn của anh, mà đó tất nhiên cũng là sự thật. Nhưng dù là sự thật cũng nên để anh nói, chứ Lăng Sầm mà nói chưa chắc đã làm người khác tin.
Lục Kiêu ngẩng đầu lên đã thấy Lăng Sầm trên thuyền vẫy vẫy tay với anh, cười sáng lạn.
Sau khi di chuyển qua thuyền Lục Kiêu mới phát hiện ra, hệ thống chân đạp của thuyền cũng chia làm hai bộ để cho đôi tình nhân cùng thực hiện, nhưng anh không thể sử dụng được vì hai chân vô lực.
Lăng Sầm vẫn không sử dụng hệ thống di chuyển tự động, cũng không có ý kiến gì về chân của anh, không có chút nào e ngại việc mình phải đạp một mình, vẫn vui vẻ mà đạp đạp, lại còn vừa cười vừa nói với anh: “Anh giúp em điều chỉnh phương hướng nha, chúng ta qua bên kia được không? Bên đó có vẻ rất đẹp!”
Theo hướng ngón tay của Lăng Sầm là một tiểu viên nho nhỏ có cả cầu đá.
Lục Kiêu cũng không yêu cầu cậu dùng tự động, chỉ khẽ gật đầu cầm lấy cần điều khiển, vừa ôn nhu nói: “Đạp chầm chậm thôi.”
“Vâng, vâng.” Lăng Sầm liên miệng đồng ý, cười toe toét, trong mắt đong đầy niềm hứng khởi.
Thuyền nhỏ chầm chậm rẽ sóng lướt nước hướng tới phía cầu đá nhỏ mà di chuyển. Mặt hồ xanh biếc, thuyền nhỏ chậm trôi, gió nhẹ mơn man, thời tiết thật tuyệt vời.
Khi thuyền tiến đến phía dưới cầu đá cẩm thạch, tất cả nắng nóng đều được che đi, chỉ còn hơi nước mát mẻ nhàn nhạt bao quanh, thật thoải mái.
Lăng Sầm ngừng thuyền, trước tiên cậu tắt đi dụng cụ giả lập diện mạo của mình rồi quay sang Lục Kiêu: “Anh cũng tháo khẩu trang được không? Nơi này không có ai nè.”
Khi Lục Kiêu dùng đầu cuối điều khiển biến đổi xe lăn để di chuyển lên thuyền cậu cũng đã sớm đoán sẽ có chuyện này. Vừa nhìn là biết đây là thuyền tình nhân, sẽ tạo không gian phù hợp cho hai người ‘đàm luyến ái’. Hồ này chắc là nơi dành riêng cho các đôi tình nhân. Chồng cậu thiệt là biệt nữu nha. Dẫn cậu tới nơi chuyên dành cho tình nhân hẹn hò ở Đế Tinh lại giả vờ không nói rõ cho cậu biết. Thiệt là đáng yêu quá mà!!(。>ω<)
Lục Kiêu không muốn tháo khẩu trang xuống tí nào. Nơi này, nói sao cũng là nơi công cộng, tuy rằng hẻo lánh nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không có người khác xuất hiện. Nhưng Lăng Sầm cũng đã tháo giả lập diện mạo, đệm mềm cũng được cậu bày ra giữa thuyền, thức ăn cậu mua trước khi lên thuyền cũng đang được cậu bày ra rồi.
Lục Kiêu cũng không nói gì thêm nữa, chậm rãi tháo mũ cùng khẩu trang xuống, từ chỗ ngồi dịch xuống đệm mềm.
Lăng Sầm vừa thấy vậy lập tức buông đồ ăn, phía sau lưng đỡ anh, chờ anh ngồi vững thì giúp anh nâng chân lên đệm. Đây là một khối đệm rất lớn, chiếm gần hết cả khoang thuyền, hai người nằm thẳng ra cũng đủ chỗ, chỉ cần không làm động tác gì quá lớn thì nói chung là đủ thoải mái, tiện nghi. Lăng Sầm cảm thấy tinh tệ mỗi giờ cũng coi như đáng tiền.
“Anh ăn chút đồ ăn đi, anh còn chưa ăn trưa nữa.”
Cậu đưa nĩa cho anh rồi dọn ra hai phần mì Ý cùng salad. Ở bến thuyền cũng chỉ có cái này là cậu thấy được nhất, còn lại toàn là đồ ăn nhanh.
Lục Kiêu tiếp nhận rồi im lặng cúi đầu dùng bữa. Đột nhiên, Lăng Sầm lại lên tiếng xin lỗi: “Em nên đưa anh về nhà ăn cơm…Không nên để anh ở ngoài phải ăn thức ăn nhanh như thế này.”
“Không sao, hương vị cũng không tồi, em cũng ăn cùng ta đi.” Lục Kiêu nói rồi cũng nhét đồ ăn vào tay cậu bắt cậu ăn.
Lăng Sầm có chút tự trách. Cậu tự biết bản thân mình không hề biết cách chăm sóc người khác. “Hiền huệ” lâu nay đều chỉ là giả vờ, cái cậu am hiểu nhất chỉ sợ là… “mua vui cho Alpha”
Thân thể Lục Kiêu không tốt, cậu như thế nào có thể vì ham vui, mê luyến cảm giác hẹn hò cùng anh mà lại lỗ mãng đáp ứng anh, còn để anh phải ăn thức ăn nhanh. Đồ ăn ở Lục trạch đều được phòng bếp tỉ mỉ chuẩn bị, riêng đồ ăn của Lục Kiêu còn do Lục lão phu nhân đặc biệt thuê chuyên gia dinh dưỡng tới tư vấn khẩu phần hằng ngày.
Còn cậu thì sao? Rõ ràng đã làm chồng người ta rồi, vừa rồi cũng đã nhận được nhẫn của Lục Kiêu, xem như chính thức công nhận, vậy mà chăm sóc chồng mình cũng không xong, thật là thất trách.
Lục Kiêu ăn một lúc, ngẩng đầu lên lại phát hiện Lăng Sầm ngồi ôm đĩa mà lạc trôi, bất đắc dĩ mà lay tỉnh cậu: “Em ngồi nghĩ gì vậy? Nhanh ăn đi nào!”
“Dạ, hả? À, à!!” Cậu nghe vậy vội vã cúi đầu ăn.
Lục Kiêu nhìn thức ăn trong tay, suy nghĩ một chút đại khái cũng đoán được Lăng Sầm rối rắm điều gì, đành mở miệng nói: “Em có nhớ, trước đây em từng nói muốn ta cùng em ăn một bữa cơm dã ngoại bên hồ không?”
“Vâng?” Lăng Sầm có chút mờ mịt.
Lục Kiêu có chút xấu hổ, cưỡng chế nói: “Này…tính như là ăn cơm dã ngoại đi, được không?” Những lời này xem như một lần anh nói thẳng ra lòng mình đi. Đôi khi anh cũng thấy mình thật kỳ quái, Lăng Sầm hết lần này đến lần khác thổ lộ tình cảm với anh, anh cũng rất muốn đáp lại nhưng mở miệng thì lại nói không ra lời.
Lăng Sầm nghe vậy tâm niệm chuyển chuyển liền hiểu được. Cậu buông đĩa, ôm chầm lấy anh, vô cùng cao hứng mà đáp: “Tính, tính chứ, em thật vui!!” Nói rồi cậu nhổm lên hôn chốc một phát lên mặt anh. Có thể được chồng mình thấu hiểu, đặt trong lòng mà dung túng, chiều chuộng, dù là việc nhỏ cũng khiến cả người cậu như được tẩm mật đường.
Lục Kiêu cứng ngắt, hồng thấu lỗ tai mà đẩy cậu ra, bắt cậu tiếp tục ăn cơm.
Dùng bữa xong, Lăng Sầm đem đồ ăn thu dọn rồi kê gối cho Lục Kiêu nằm nghỉ ngơi ở trên đệm mềm, rồi rúc vào lòng anh.
“Em mang diện mạo giả lập lên đi.” Lục Kiêu ôm lấy cậu lại nhịn không được mà nhắc nhở. Tuy đây là bên dưới cầu đá, người đi bên trên không nhìn thấy được, nhưng nếu có đôi tình lữ nào cũng chèo thuyền qua hướng này mà nhận ra Lăng Sầm thì sự nghiệp của cậu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Fan của cậu chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện cậu kết hôn chứ đừng nói là với một người như anh.
Lăng Sầm ở trong lòng Lục Kiêu có chút mê man mà nói: “Không mang nha, anh là chồng hợp pháp của em nha, dù có bị chụp được hình thì ai dám nói gì nha.”
Lục Kiêu còn định khuyên nhủ thì cậu đã che miệng anh lại.
“Không cho anh nói nữa, nằm nghỉ ngơi với em một lúc, em có hơi mệt nha.”
Điều Lục Kiêu lo lắng sao cậu có thể không hiểu, fan của cậu chủ yếu là Alpha, chỉ cần tin tức cậu kết hôn truyền ra, đối với sự nghiệp của cậu chắc chắn có ảnh hưởng nghiêm trọng. Alpha sẽ lập tức theo đuổi Omega minh tinh khác. Phim của cậu sẽ không còn được thích, ai lại đi thích chồng người khác, theo đó các hợp đồng quảng cáo chắc chắn cũng không còn.
Kiếp trước tuy tin kết hôn lộ ra nhưng cậu đã chuyển hướng sang con đường gợi cảm, bán nhan sắc để vãn hồi xu hướng suy tàn, giữ vững danh hiệu nam thần đệ nhất Tinh Võng. Nhưng cậu cũng phải đem mọi chuyện đổ lên đầu Lục Kiêu, làm anh chịu hết cười nhạo, xỉ nhục.
Lần này cậu lựa chọn ở bên anh, nên sự nghiệp, nếu cần thiết thì cậu cũng chấp nhận bỏ qua, Lục Kiêu là chồng hợp pháp của cậu, cậu sẽ không che dấu điều này. Chẳng lẽ chỉ vì một hư danh “nam thần” mà cậu lại không dám lên giường cùng chồng mình, nghĩ cũng thực nực cười. Trước đây, nhiều người cũng lấy lý do cậu không còn tinh khiết để chuyển sang thần tượng Omega khác. Lúc đó cậu đã rất tức giận, nhưng bây giờ cậu không ‘care’.
Dập dềnh sóng nước, thuyền nhỏ khe khẽ đung đưa, vòng tay chồng mình thật an tâm làm cậu có chút buồn ngủ. Lăng Sầm rút lấy chăn mỏng trên xe lăn của Lục Kiêu, phủ lên hai người. Trong mũi là mùi hương thoang thoảng của cỏ bên hồ, của hơi nước nhàn nhạt mát mẻ, bên tai là tiếng tim đập hữu lực của Lục Kiêu, Lăng Sầm khẽ mỉm cười, bình yên này là tất cả những gì cậu sở cầu.
Lạc Yên: Quà / cho các chị em. Tặng quà mọi người xong mình đi đòi quà ck mình đây.