Edit: Lạc Yên
Kể ra thì Lăng Bình đối với Lăng Sầm cũng không quá tệ, còn đặt cho cậu một khoang phi thuyền hạng nhất. Lăng Sầm ở đây nghỉ ngơi ổn thỏa, chỉ có mỗi việc là xem một bản những điều cần ghi nhớ về Lục gia, mọi thứ khác đã có Lục gia an bài, từ tuyến đường đi, đến người máy trí năng đưa cơm rót nước. Mấy giờ sau, ở vùng trung chuyển tại tinh đạo số , Lăng Sầm gặp được người tiếp đón.
Ba nam nhân khí vũ hiên ngang đón Lăng Sầm lên phi thuyền tư nhân của Lục gia. Phi thuyền này sẽ trực tiếp đưa cậu đến Đế Tinh.
Trên phi thuyền Lăng Sầm có một phòng đơn nhỏ, trong đó có một giường đôi. Thấy giường cậu lập tức trèo lên ngủ. Quả thật không có biện pháp, mắt cậu chỉ hi vọng dựa vào nghỉ ngơi đầy đủ mà khôi phục. Lăng Sầm không muốn xuất hiện trước mặt Lục Kiêu với một đôi mắt đỏ hoe, sưng húp như đời trước.
Đến buổi tối, một trong những thị vệ của Lục gia gõ cửa: “Tiên sinh, ngài ngủ chưa?”
Lăng Sầm rời giường, sửa sang quần áo chỉnh chu, bước ra mở cửa. Là Beta duy nhất trong ba thị vệ. Lăng Sầm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“À, à…Tôi mang cơm đến cho ngài…Thuận tiện mang cái này cho ngài.”
Beta này có một gương mặt tròn, nhìn rất đáng yêu, biểu cảm lại có chút xấu hổ, trên tay là khay cơm và một ống thuốc chích.
“Đặt cơm xuống đây đi.” Lăng Sầm chỉ vào bàn ở góc phòng, rồi cầm lấy ống thuốc. Đây là một loại thuốc quen thuộc với mỗi Omega, thuốc ức chế, dùng để duy trì trạng thái không phát tình.
“Là hiệu quả dài hay ngắn?”
Thị vệ có chút xấu hổ trả lời: “Là hiệu quả ngắn, có thể giúp ngài không phát tình trong ngày tới.”
Lăng Sầm sửng sốt, đời trước khi cậu nhận được liều thuốc này liền khóc nháo rồi tiện tay quăng vỡ, sau đó đuổi thị vệ đi ra ngoài, cho nên không biết tác dụng của liều thuốc này.
Thị vệ nói tiếp: “Lão phu nhân hy vọng ngài, đêm tân hôn có thể…..”
Thị vệ còn chưa nói xong Lăng Sầm đã hiểu rõ, mỉm cười cắt ngang: “Ta hiểu rồi, cám ơn.” Không mang theo bất kỳ bất mãn nào.
Viên thị vệ này thoạt nhìn chắc chỉ khoảng tuổi, bị Lăng Sầm đưa ra cửa, vẫn cắn khóe môi quay người lại nói với cậu thêm một câu: “Tiên sinh, đây là liều thuốc ức chế cuối cùng của ngài.”
Pháp luật Liên Bang quy định, sau khi kết hôn Omega muốn có thuốc ức chế phải được chồng mình ký tên, mang đơn đến hiệp hội bảo hộ Omega để lãnh. Cho nên nói, nếu chồng không muốn thì Omega sẽ không có được thuốc ức chế. Khi đó dưới tác dụng của tin tức tố của chồng mình, Omega sẽ dễ dàng phát tình, khát cầu quan hệ, và đồng nghĩa việc mang thai cũng sẽ dễ dàng xảy ra. Luật lệ này của Liên Bang một mặt để hạn chế hoạt động của Omega đã kết hôn, mặt khác là để đề cao hiệu suất tạo dựng hậu đại vì con cái của Alpha và Omega sẽ là Alpha hoặc Omega ưu tú.
Lăng Sầm gật đầu cười: “Ta hiểu rõ, ngày mai gặp lại.” Sau đó, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Haizz.” Thị vệ trẻ tuổi ngây ngốc đứng nhìn cửa phòng đã đóng bỗng nhiên thở dài.
Omega này cũng thật là quá xinh đẹp, dù cậu chỉ là một Beta cũng cảm thấy thương tiếc chứ đừng nói là các Alpha khác, thảo nào trên tinh võng các Alpha đều bình chọn Lăng Sầm là đệ nhất mỹ nhân. Lại nghĩ tới tình huống ở Lục gia, Beta yên lặng lắc đầu, dù cậu là thị vệ của Lục gia, lại cũng chỉ là một Beta bình thường, nếu bị thông báo gen ghép đôi rớt trúng đầu chắc cậu cũng không thể nào chấp nhận nổi. Thật đáng tiếc cho một Omega xinh đẹp đến vậy.
Hơn nữa, theo ý kiến của Lục gia là muốn Lăng Sầm lập tức kết hôn cùng thượng tướng, rồi ngay sau đó tiến vào kỳ phát tình để tiến hành hợp hoan. Điều này cũng thật quá đáng, viên thị vệ càng cảm thấy đồng tình với Lăng Sầm.
Beta đứng ngoài cửa phòng thở ngắn than dài chốc lát rồi mang khay không rời đi.
Điều này Lăng Sầm hoàn toàn không biết. Omega yếu hơn nhiều so với Beta, Beta lại cũng yếu hơn Alpha. Là một Omega thuần chủng, yếu đuối Lăng Sầm không thể nào cảm giác có người đứng trước cửa thương tiếc mình.
Liều thuốc ức chế cuối cùng sao? Lăng Sầm cầm lên ống thuốc. Thật tốt, sau này phải chăng cậu sẽ luôn được ở bên cạnh chồng mình. Vô ý thức sờ sờ bụng nhỏ, hiện giờ chỉ có sáu khối cơ bụng mỏng, nhưng chờ khi đến bên Lục Kiêu sẽ nhanh chóng phồng lên, đúng không? Nghĩ đến là đã thấy hạnh phúc, vui vẻ đến nỗi Lăng Sầm khẽ ngâm nga hừ hừ một khúc tình ca.
Nếu Beta còn đứng bên ngoài mà nghe thấy Lăng Sầm vui vẻ ngâm nga hát không khéo lại nghĩ Lăng Sầm tuyệt vọng quá mà phát điên mất rồi.
Lăng Sầm thuần thục xé bỏ vỏ bọc, mở nắp kim tiêm, không một chút chần chừ đâm vào tuyến thể, chính xác tiêm đến giọt cuối cùng thuốc ức chế.
ngày sau, đúng giữa trưa phi thuyền đến Đế Tinh. Một chiếc xe huyền phù số lượng hạn chế xuất hiện. Hai thị vệ Alpha đã tránh đi, chỉ còn mỗi thị vệ Beta cùng Lăng Sầm lên xe huyền phù.
Lăng Sầm suốt dọc đường đều khấp khởi vui mừng mà cười tủm tỉm, khiến cho thị vệ Beta sợ tới mức lông tóc đều dựng đứng: “Tiên… Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
“Ta không sao cả.” Lăng Sầm biết mình dọa người ta nên vội vàng trấn an. Sau đó lại nhịn không được mà lấy đầu cuối, mở ra gương thực tế ảo, cẩn thận kiểm tra lại quần áo trên người. Lăng Sầm mặc một bộ lễ phục được may thủ công vô cùng tinh tế, hỗ trợ tôn lên dáng người của cậu, phô bày toàn bộ ưu điểm cơ thể, eo thon chân dài, thân cao gần m. Bộ đồ này là Lăng Sầm dự định dùng để mặc trên thảm đỏ khi dự lễ trao giải điện ảnh, công ty cũng đã dự kiến sẽ vì cậu mua một loạt hot search để tăng thêm nhân khí.
Không ngờ đời trước Lăng Sầm vội vã bị ép kết hôn, tuy sau khi kết hôn vẫn tiếp tục đóng phim điện ảnh, nhưng khi xuất hiện ở lễ trao giải ngoài trừ khen bộ quần áo này thì toàn bộ hot search đều là nói cậu là một kẻ đáng thương, trong một cuộc hôn nhân oan nghiệt. Nghĩ lại Lăng Sầm cảm thấy hơi hốt hoảng.
Một lúc sau, xe huyền phù tiến vào Lục trạch, Lăng Sầm kiểm tra kỹ lưỡng bản thân lần cuối. Đến nỗi thị vệ phải an ủi cậu: “Ngài đừng khẩn trương, tướng quân và lão phu nhân đều là người tốt.”
Lăng Sầm gật gật đầu, cậu tất nhiên biết hai vợ chồng Lục lão tướng quân là người hòa ái. Dựa theo ký ức đời trước, phải đến buổi tối, khi bước vào tân phòng Lăng Sầm mới có thể gặp chồng mình, nhưng cậu vẫn lo, lỡ như Lục Kiêu lén nhìn trộm cậu thì sao, cậu nhất định phải để lần đầu tiên nhìn thấy mình, Lục Kiêu phải thấy một Lăng Sầm hoàn hảo nhất. Dù sao cậu cũng muốn trải qua cả đời này cùng với Lục Kiêu. Nghĩ vậy, Lăng Sầm chợt đỏ bừng mặt. Vốn dĩ nhan sắc đã có thể chấm đến điểm này lại tăng thêm sự sáng rọi rực rỡ. Nhan sắc Lăng Sầm cực có tính xâm lượt, thêm một đôi mắt đào hoa nên vô cùng sắc sảo. Thêm một chút ửng đỏ e thẹn lại khiến cậu càng thêm tinh tế dịu dàng.
Khi nhìn thấy, thị vệ Beta cũng bị cậu làm cho hoảng hốt, lại nghĩ đến bộ dáng của Lục thượng tướng, tâm đồng tình lập tức vỡ đê tràn trề mà nói: “Lục thượng tướng sẽ không ra đây, ngài ấy đã rất lâu không ra khỏi phòng, đến buổi tối ngài mới phải gặp ngài ấy.”
Tiểu thị vệ vì chưa bao giờ nói xấu người khác nên lập tức đỏ mặt lấp liếm: “Khi Lục thượng tướng chưa gặp nạn luôn đối với mọi người rất tốt, sau khi xảy ra chuyện tính cách có trở nên hơi…kỳ lạ…Tóm lại,…ngài nếu sợ có thể…lần đầu gặp…có thể tắt đèn.”
Lăng Sầm nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ cười: “Ta biết rồi.” Lại nhịn không được mà bổ sung: “Ta tin tưởng anh ấy sẽ đối với ta thật tốt.” Trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo. Lục Kiêu là người chồng tuyệt vời nhất, lần này cậu nhất định sẽ quý trọng anh.
Tiểu thị vệ trong lòng tràn đầy nghi hoặc, người này đang khoe khoang cái gì vậy nè? Cũng đâu đã gặp Lục thượng tướng đâu?
Tiểu kịch trường:
Lăng Sầm: Ha ha, cậu không biết Lục Kiêu là tốt nhất à ( ̄^ ̄)ゞ
Lục Kiêu: Bản thân ta cũng không biết mình tốt chỗ nào??? Mộng bức ing