Edit: Lạc Yên
Lục Kiêu bị lời lẽ của Lăng Sầm chọc cho dục hỏa nổ mạnh.
Lăng Sầm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh thấy trong lòng vui vẻ lạ, anh muốn từ từ đúng không, vậy thì em từ từ với anh, xem như tình thú, coi coi ai khó chịu nào.
“Lục Kiêu à!”
“Ơi?” Giọng Lục Kiêu đã khản đặc rồi.
Lăng Sầm nằm sấp trên người Lục Kiêu, vừa mơn trớn lồng ngực anh vừa say đắm nhìn khuôn mặt ‘gập gềnh’ của anh, thủ thỉ: “Em xin lỗi anh, xin lỗi đã uống say rồi nổi điên đem anh nhốt ngoài lan can, anh đừng tức giận em nha.”
“Ta không có nổi giận.” Lục Kiêu lập tức đáp lời. “Ta chưa từng cùng Omega ở chung, có nhiều khi sẽ vô ý khiến em tức giận mà ta còn không biết, chỉ cần em chịu nói với ta, ta sẽ thay đổi, không bắt ta phải đoán mò là được rồi.”
Sự tình khiến Alpha buồn bực nhất chính là khi Omega nổi giận sẽ nói với họ ‘đoán xem’.
Lục Kiêu trước kia chưa từng yêu đương, nhưng người bên cạnh anh bạn bè, đồng học, đồng nghiệp, đã rất nhiều lần anh nghe họ phun tào vấn đề đau trứng bậc nhất là khi Omega không biết vì sao nổi giận rồi nói với họ đoán xem. Nhiều khi không dỗ được Omega của mình, các Alpha có thể ngồi lại cùng thảo luận xem họ sai lầm ở đâu và quá nửa các trường hợp là họ cũng đều không phân tích ra được. Cái này còn khó hơn cả phân tích kế hoạch tác chiến.
Lục Kiêu cũng đã có khi tự đặt mình vào trường hợp của họ, anh cũng cảm thấy nếu Omega của anh mà bắt anh đoán, chắc anh cũng không đoán ra được đâu, vấn đề này thâm sâu quá trời. Sau anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền không cần phải quan tâm vấn đề này nữa bởi vì sẽ không có Omega nào nguyện ý gả cho một người tàn phế như anh. Ai mà ngờ đâu, giờ thì Omega chẳng những đã cưới về rồi, mà còn lại giúp anh đơn giản hóa quy trình giận dỗi, không để bụng mà còn ở trên người anh mong anh đừng giận. Lục Kiêu cảm thấy vi diệu vô cùng.
Rất nhiều Alpha cũng đều mong muốn có thể bỏ qua giai đoạn tự vấn tội lỗi, Omega cứ trực tiếp trừng phạt họ luôn. Dù sao… cũng không đau không ngứa.
Lăng Sầm thở dài một hơi, tha thiết mà nói: “Lục Kiêu, anh thích em ngây ngô, em có thể trở nên rụt rè. Anh thích em thành thục, em cũng… có thể trở nên quyến rũ. Chỉ cần anh vừa lòng, không có gì em không làm được.”
Cậu nói với Kane chính mình như một kẻ hạ tiện, là cố ý để chọc giận hắn. Nhưng cậu không phải người hạ tiện, chỉ là nếu người kia là Lục Kiêu, thì thế nào cậu cũng vui vẻ chịu đựng mà thôi. Nói thế nào nhỉ? Tình thú chăng?
Lục Kiêu im lặng không biết phải nói gì. Anh vẫn luôn tự hỏi, vì sao trong lòng Lăng Sầm, anh lại là một người tốt đến vậy, đến nỗi Lăng Sầm không từ chối anh điều gì, trăm thuận ngàn theo, ánh mắt nhìn về phía anh luôn tràn đầy tình yêu, mà trong đó cũng chỉ có mỗi hình bóng anh.
Lăng Sầm khẽ hôn lên môi Lục Kiêu. Người đàn ông của cuộc đời cậu.
Lục Kiêu cũng tự nhiên mà đưa một tay đỡ lấy gáy Lăng Sầm, nắm quyền chủ động, làm sâu thêm nụ hôn. Một tay thì lại vòng qua eo, siết chặt cả người cậu vào người anh. Lăng Sầm thả lỏng cơ thể, tùy ý anh, ôn nhuận mà giao hết cho anh.
Lục Kiêu lúc này hôn hít đã có tiến bộ rõ rệt, đúng là bản năng Alpha, Lăng Sầm bị anh hôn đến mê muội, mắt khẽ khép hờ, theo tâm tư đùa giỡn còn bị Lục Kiêu cắn nhẹ đôi môi, chút đỉnh đau đớn lại càng thêm kích thích, môi lưỡi dây dưa không dứt.
Một nụ hôn kết thúc, Lăng Sầm vừa không ngừng thở dốc vừa quay sang cầm lấy đầu cuối cá nhân điều chỉnh nhiệt độ trở nên ấm hơn, cũng khép lại tất cả màn cửa. Nhưng đèn thì cậu vẫn để sáng rực rỡ như ban ngày. Lục Kiêu vẫn còn hơi đắm chìm trong dư vị của nụ hôn cuồng nhiệt khi nãy.
Lăng Sầm mỉm cười với anh, đỡ anh ngồi dậy, đem một cái gối nhét sau lưng để anh tựa vào.
“Lần này… để em nhìn anh nhé.”
“Em không cần miễn cưỡng, cứ tắt đèn đi em.” Lục Kiêu do dự trả lời. Chuyện táo bạo thế này sao anh lại để Omega của mình làm được.
“Anh lại nữa rồi…Em thích muốn chết, miễn cưỡng chỗ nào? Anh yêu?” Giọng Lăng Sầm mang theo tiếng thở dốc đầy sự dụ hoặc. Cậu kề bên tai anh nói rồi chậm rãi kéo chăn lên, cúi người, mê luyến mà hôn lên khuôn mặt đã từng rất anh tuấn của Lục Kiêu. Những nụ hôn nhỏ vụn nhẹ trải từ trán, đến mũi, đến môi, cằm, hầu kết, lồng ngực. Một đường dần dần đi xuống. Như chuồn chuồn lướt nước lại cũng không kém phần ướt át, lướt nhẹ qua làn da Lục Kiêu lại như đốt lên từng đốm lửa nhỏ.
Lục Kiêu nhướng mày. Tay anh khi nãy đang đặt trên eo Lăng Sầm, giờ theo cử động chậm rãi của cậu cũng dần trượt lên tấm lưng trơn nhẵn, từng mảng lớn da thịt mềm mịn như nhung cọ qua lòng bàn tay anh, hấp dẫn như có mị lực. Thêm những đốm lửa đang không ngừng được trải ra trên da thịt anh khiến cho cơ bắp toàn thân anh căng thẳng, thân dưới thì khẩn trương cực độ. Quá trình lần trước anh không có nhìn thấy. Khác với lần này, anh có thể ngắm nhìn rõ ràng từng tấc da thịt của Lăng Sầm, từng cử động của cậu. Trong tấm mắt anh, mỗi khi cậu cúi xuống, vòng eo thon nhỏ lại hạ thấp, thì bờ mông cong mẩy lại nâng lên, trắng nõn như ngọc, xương bả vai cũng nhô lên tạo thành một độ cung mượt mà, tựa như một chú bướm đang khẽ vỗ nhẹ cánh chuẩn bị bay lên. Cực hạn dụ hoặc chính là đây.
Ngay sau đó, vật dưới bụng được bao bọc bởi một nơi ấm áp và ướt át. Lục Kiêu nhịn không được mà than nhẹ một tiếng, thoải mái cực điểm. Lục Kiêu dùng hết sức để khắc chế bản thân không cử động, anh muốn giao cho Lăng Sầm… Lăng Sầm thấy anh không có động tác gì, cũng cảm nhận được tầm mắt chăm chú của anh là hiểu anh đang muốn cậu tiếp tục chủ động… Mặt cậu nổi lên một tầng đỏ ửng, càng thêm mê người.
Cố gắng bỏ qua sự ngượng ngùng, miệng lưỡi Lăng Sầm càng thêm nhiệt tình liếm nuốt, tay cũng linh hoạt xoay nắn xoay nắn xoay nắn.
Tay của Lục Kiêu cũng trượt khỏi lưng cậu, anh vội vàng chống xuống giường để giữ vững cơ thể. Chả biết tay anh chạm trượt thế nào trên đầu cuối cá nhân bị Lăng Sầm vứt bừa ra giường mà khiến màn hình TV thực tế ảo lập tức bắn ra. Màn hình TV inch của khách sạn sao chiếu ra sau lưng Lăng Sầm bắt đầu hoạt động, âm thanh trên TV truyền đến khiến cả hai người đều giật mình. Là giọng của Lăng Sầm. Vừa nghe lời kịch, Lăng Sầm đã nhận ra ngay đây là một bộ phim của mình, trong phim cậu đóng vai một thiếu gia Omega hào môn kiêu căng… Một bộ phim có cốt truyện thiểu năng, lời kịch lại càng thiểu năng. Cảnh này cậu đang vô cùng ngạo kiều, đanh đá mà từ chối một người theo đuổi. Tất nhiên theo môtip thông thường thì người ta sẽ vươn lên làm giàu, nhà cậu thì phá sản, cậu phải đến cầu xin, rồi bị vả mặt bốp bốp bốp bốp, sau đó ngược luyến tình thâm, rồi không hiểu sao cũng HE, đại loại vậy.
Lăng Sầm trong TV đang gào lên: “Ngươi tự về mà soi gương đi, nhìn xem với diện mạo của ngươi, nhìn xem với tài cán của ngươi, ngươi cảm thấy mình có chỗ nào có thể xứng với một người như ta sao?” Sau đó lại đổi giọng mà châm biếm. “Ngươi nhìn cao ốc bên kia xem, thấy không? Khoảng cách của ta và ngươi chính là xa như vậy đó, nên đừng si tâm vọng tưởng nữa, ta không có khả năng thích một người như ngươi.”
Sau đó là lời đáp của diễn viên kia, Lăng Sầm không có hứng để nghe, Lục Kiêu định đưa tay tắt TV thì Lăng Sầm chụp tay anh lại.
“Làm sao vậy?” Lục Kiêu hơi ngạc nhiên hỏi.
Lăng Sầm phun vật trong miệng ra, đổi thành tay nắm lấy vuốt vuốt, ở dưới thân Lục Kiêu, nhướng mắt đầy mị hoặc nhìn anh, khàn khàn mà lặp lại lời kịch khi nãy “Anh tự đi mà soi gương đi…”
Càng nói mặt càng đỏ, nhưng giọng điệu càng thêm tha thiết, ôn nhu: “Nhìn diện mạo của anh, nhìn tài hoa của anh, so với người khác hơn không biết bao nhiêu lần, có chỗ nào mà không xứng với em? Chồng à…em thích anh.”
Lục Kiêu cảm thấy huyết khí của mình dồn hết xuống dưới tay Lăng Sầm. Trên TV là một Lăng Sầm diễm lệ nhưng lời nói khắc nghiệt… Dưới thân anh, là một Lăng Sầm có khuôn mặt tương tự, lõa thể nên còn mỹ diễm hơn nhưng lại ôn nhu, phục tùng. Vạt ửng đỏ trên gò má, đôi mắt động tình, vệt ướt át giữa môi cùng vệt nước dính trên má càng thêm quyến rũ. Mộng cảnh kiều diễm nhất của một Alpha chắc cũng không hơn được thế này.
“Tiếp tục đi.” Từng đợt sóng dục nóng như lửa lan tràn khắp bên dưới khiến Lục Kiêu không nhịn được mà gằn giọng ra lệnh.
“Vâng.” Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp, khẽ cười rồi nghe lời mà tiếp tục vùi đầu phục vụ Lục Kiêu, đầu lưỡi uyển chuyển liếm quanh, phun ra nuốt vào, rồi lại khẽ cọ lên lỗ nhỏ, chuyên chú không chút miễn cưỡng mà an ủi vật nào đó đang ngày càng trướng đau.
Trong cảnh xuân vô hạn, Lăng Sầm giật mình khi Lục Kiêu đẩy vai cậu ra nhưng không kịp nữa rồi, đa số dung dịch chứa đầy các bé nòng nọc nhỏ đã bắn khắp mặt cậu.
“A…” Lăng Sầm bị bất ngờ nhắm chặt hai mắt, cảm giác chất lỏng trên mặt còn đang từ từ chảy xuống. Trên lông mi dày đen cong vút như hai chiếc quạt nhỏ cũng dính không ít.
“Anh làm gì mà…”
Kích tình qua đi, nhìn thấy cảnh này, Lục Kiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội nghiêng người chồm qua tủ đầu giường lấy khăn giấy đưa cho Lăng Sầm.
Lăng Sầm không thèm cầm, vờ giận mà nói: “Anh lau cho em đi chứ.”
Lục Kiêu không dám nhiều lời, cẩn thận lau mắt cho cậu trước. Vừa lau xong, Lăng Sầm đã mở bừng mắt ra, thấy chồng vẫn đang cẩn cẩn dực dực mà lau mặt cho mình, mặt anh thì còn đỏ bừng ngại ngùng, lập tức nổi lên ý muốn trêu chọc:
“Lục ca ca, ca không phải chính nhân quân tử hả? Có thể nói cho em biết, trên mặt em là gì không?”
Lục Kiêu vô cùng quẫn bách nói: “Là ta không tốt, em đừng giận ta.”
Lăng Sầm cơ bản là không có giận còn vui muốn chết ấy chứ, thấy bộ dáng thành thật của anh thì lắc đầu mà cười, không chọc anh nữa “Được rồi, em không có giận anh, vợ chồng với nhau, cái này là bình thường, có gì mà giận hả anh?”
Đợi anh lau mặt cho mình xong, Lăng Sầm giúp anh chỉnh lại chăn, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt xong lại trèo lên giường lăn vào ngực anh.
“Sau này, thỉnh thoảng tụi mình cũng đi thuê phòng nha anh.” Lăng Sầm cọ cọ trong ngực anh rủ rỉ rù rì, “Cảm giác làm sẽ khác lạ hơn làm ở nhà đó.”
“…Cũng được.” Lục Kiêu im lặng nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý. “Nhưng như vậy hơi bất tiện cho em.” Lăng Sầm chắc phải mang diện mạo giả lập.
Lăng Sầm nhún vai không thèm để ý.
“Thì em nói vậy thôi, khi nào tiện thì mình đi.” Một lát sau nghi hoặc mà hỏi Lục Kiêu: “Sao hôm nay anh lại nghe lời em vậy? Là ai đưa ra chủ ý cho anh hả?”
Trước kia không phải là điều gì Lục Kiêu cảm thấy không tốt cho cậu, cậu nói rã họng, làm nũng đủ kiểu anh mới bất đắc dĩ mà đáp ứng. Sao hiện tại mới suy nghĩ một chút đã tự đồng ý rồi, cậu cũng chỉ hứng thú nhất thời yêu cầu một chút.
Lăng Sầm xoay người chống tay nhổm người dậy nhìn chằm chằm Lục Kiêu. Không có cách nào, Lục Kiêu đành thẳng thắn: “Là Holland, lần trước nói chuyện phiếm với hắn, hắn nói ta nên chiều chuộng Omega của mình, không nên cái gì cũng từ chối.” Thật ra anh cảm thấy hắn nói cũng đúng… Hiện tại cái gì cũng suy xét đúng sai rồi từ chối, chờ đến một ngày Lăng Sầm chán, cái gì cũng không muốn nói cùng anh nữa, chắc là họ sẽ đi đến điểm cuối cuộc tình mất.
“Ồ.” Lăng Sầm yên lòng, chui lại vào lòng Lục Kiêu. Holland thì cậu có nghe Lục Kiêu kể rồi. Là một Alpha, bạn tốt của Lục Kiêu. Lăng Sầm còn tưởng Lục Kiêu tìm được một Omega tri kỷ nào khác. Dù biết Lục Kiêu bình thường cũng không tiếp xúc nhiều với Omega, lại cũng không phải là một Alpha phong lưu, nhưng cậu vẫn phải cảnh giác, Lục Kiêu chỉ có thể là của mình cậu thôi. May Holland là Alpha không là chết với cậu rồi.
Holland lúc này đang ở biên phòng cũng hắt xì một cái, không biết ai đang nhắc đến mình. Lúc trước nói ra những lời đó Holland là đang nghĩ Lục Kiêu muốn tìm một Omega yêu đương, bản thân là người đã có người yêu, xem như là tiền bối nên tận tình chỉ dạy, chia sẻ kinh nghiệm xương máu.
Lục Kiêu vòng tay ôm chặt eo Lăng Sầm, cảm thấy thời gian tĩnh lặng, bình yên, trái tim ấm áp dạt dào. Lăng Sầm đã bước vào tim anh, xua đi tất cả khói mù.
“Lăng Sầm!” Lục Kiêu nhịn không được mà khẽ kêu tên cậu.
“Ơi?” Quần cả ngày tới giờ này Lăng Sầm cũng đã mệt lắm rồi, nhưng đã lâu mới được nằm trong ngực chồng mình nên cậu cố gắng không ngủ, nghe Lục Kiêu gọi thì hấp háy hai mắt nhẹ giọng đáp.
Lục Kiêu chân thành, ôn nhu mà nói: “Lăng Sầm, ta thích em.”
Lăng Sầm vừa nghe thì cơn buồn ngủ bay lên chín tầng mây, kích động muốn ngồi bật dậy lại bị Lục Kiêu vươn tay kéo lại ôm chặt, không cho nhúc nhích, thấp giọng bên tai cậu mà bổ sung: “Ta… lúc trước là thích em, bây giờ ta muốn nói, ta yêu em, Lăng Sầm.”
Lục Kiêu tự nói rồi tự ngượng ngùng, cả đời anh chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với ai bao giờ, ngượng đến lỗ tai cũng muốn đỏ lên.
Lăng Sầm phản ứng càng mạnh, anh không cho cậu ngồi dậy thì cậu vươn tay cũng ôm anh thật chặt, còn đè lên cả người anh như muốn khảm anh vào người mình.
“Em cũng yêu anh, em yêu anh…” Lăng Sầm kích động nên lặp đi lặp lại, chỉ biết nói mỗi một câu này. Vừa nói vừa cười, trong mắt toàn là ánh sáng hạnh phúc.
Cậu cuối cùng cũng chờ được rồi.
Lạc Yên: Mọi người cuối tuần vui vẻ nhé!!!