Edit: Lạc Yên
Tuyến thể của Lăng Sầm bị cắn nát khiến cậu đau đến run cả người, mồ hôi lạnh túa ra. Lục Kiêu ôm chặt lấy cậu, bàn tay to lớn vuốt ve phần da thịt mềm mại sau lưng, phần để trấn an, phần để phòng ngừa cậu giãy giụa trốn chạy.
Thông thường khi Alpha cắn nát tuyến thể của Omega để thực hiện đánh dấu vĩnh viễn, đau đớn sẽ làm Omega theo bản năng mà giãy giụa thậm chí trốn chạy. Với Alpha khác, trốn tránh và vờn bắt cũng là một loại tình thú. Nhưng Lục Kiêu di chuyển không tiện, nếu Lăng Sầm mà chạy trốn thì anh không thể nào bắt lại được nên chỉ có thể giữ chặt lấy cậu. Mà thật ra thì Lăng Sầm cũng đã tự khống chế mong muốn bỏ trốn của bản thân, ngoan ngoãn ngồi yên cho anh đánh dấu dù phải chịu đau đớn đến run rẩy. Khi quá đau cậu cũng chỉ nghiêng đầu, áp má, cọ cọ má mình lên má anh, tìm chút an ủi. Mãi cho đến khi tuyến thể của Lăng Sầm tràn đầy tin tức tố của Lục Kiêu, việc đánh dấu mới kết thúc. Lục Kiêu ôm cậu nằm xuống, tiếp tục vuốt ve để giúp cậu bình ổn lại.
“Lục Kiêu” Khi đau đớn dần giảm bớt, Lăng Sầm mới thì thầm gọi anh.
“Ơi?” Lục Kiêu đáp lại, trong giọng nói có chút vui vẻ chính anh cũng không nhận ra. Lăng Sầm đã thật sự thuộc về anh rồi, niềm hạnh phúc này to lớn đến mức anh không biết nên dùng điều gì để diễn tả.
“Chỗ này của anh em thấy giống một bụi điếu lan.” Lăng Sầm vừa mỉm cười vừa đưa ngón tay phát họa lên mặt Lục Kiêu, “Chỗ này là cánh hoa, chùm hoa…”, đầu ngón tay lại trượt xuống, “Chỗ này là cành nè…”
Điếu lan
Lục Kiêu “….” Trên mặt anh rõ ràng là chỉ có sẹo, bạn đời của anh cũng lợi hại quá đi mất, có thể nhìn một đống sẹo mà tưởng tượng ra được một khóm hoa.
Một năm qua, chính bản thân anh cũng chả có mấy khi tự soi gương nhìn khuôn mặt mình, mỗi lần nhìn đều chỉ mang lại cảm giác mất mát, tự ti. Thật không thể nào ngờ lại có một ngày, Omega của anh sẽ nằm trong lòng anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh đầy yêu thương mà nói ‘anh xem, cũng giống một khóm hoa nè!’ Đây chắc là ‘tình nhân trong mắt hóa Phan An’ trong truyền thuyết.
“Được rồi, đừng phá nào.” Lục Kiêu kéo tay Lăng Sầm xuống rồi dịu dàng ôm cả người cậu.
“Dạ.” Lăng Sầm tủm tỉm cười, nằm lọt thỏm trong vòng tay anh, được hơi thở của anh bao quanh, cảm giác thật an tâm, thoải mái. Cậu lim dim, lười biếng thành một cái bánh mèo, thỏa mãn quá đi thôi.
“Chồng ơi..!” Lăng Sầm nằm một lúc lại ngọ nguậy đem hai tay ôm lấy khuôn mặt Lục Kiêu, ngửa đầu nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Lục Kiêu cũng thì thầm đáp lời, như sợ đánh thức ai.
Lăng Sầm lại chỉ cười, chầm chậm mà lướt ngón tay qua trán, qua mắt, lại trượt dọc theo sóng mũi, gò má, xương hàm, như nâng niu một bảo vật. Mãi mỗi lúc lâu sau cậu mới thỏ thẻ:
“Anh là người duy nhất em yêu, là chồng em, là ba của con em sau này,..” Nói đến đây cậu hơi ngượng ngùng mà ửng hồng đôi má, “Em đem tất cả của em giao cho anh…” Trán cậu kề vào trán anh, đỉnh mũi cậu chạm vào đỉnh mũi của ảnh, khẽ cọ nhè nhẹ, hơi thở nóng ấm thổi lên mặt anh, “Anh phải đối xử thật tốt với em, nhé, được không, chồng yêu…” ánh mắt cậu nhu hòa như nước, chứa đầy ăm ắp tình yêu, biểu cảm lại dịu ngoan, có thêm chút ngây thơ mong chờ, mềm nhũn như bông không tương xứng chút nào với nhan sắc tuyệt diễm nhưng phá lệ lại càng thêm say lòng người. Lục Kiêu nhìn mà ngây ngẩn, chìm đắm. Anh đã xem qua hết các dáng vẻ xinh đẹp của cậu trên màn ảnh, nhưng biểu cảm thế này, chắc chắn chỉ có anh được nhìn thấy, chỉ thuộc về một mình anh thôi.
Lục Kiêu kích động, siết chặt thêm vòng tay như muốn hòa với cậu thành một thể, tha thiết nói:
“Ta đảm bảo, sẽ đối xử với em thật tốt, cả đời này…”
“Dạ.” Lăng Sầm vui vẻ đáp lời.
Ngay sau đó chính là môi chạm môi, trằn trọc lại lưu luyến, như khắc sâu một lời hứa hẹn chân thành.
Cậu không phải là một người ấu trĩ, tất nhiên cậu cũng biết tin tưởng lời hứa hẹn của một Alpha, lại còn là lời hứa hẹn ở trên giường thì ngu ngốc biết bao. Lời Alpha nói ra ở trên giường thì đến cái dấu chấm câu cũng không nên tin. Nhưng lời của Lục Kiêu thì cậu dù có bị mang danh ngu ngốc đi nữa, cũng nguyện ý tin tưởng, không có ai có thể tốt với cậu hơn anh, đến cả tính mạng của mình anh cũng hy sinh để bảo hộ cậu. Việc làm thông minh nhất của cậu chính là trói được Lục Kiêu ở bên mình.
Một nụ hôn kết thúc, Lăng Sầm cũng nhận thấy được biến đổi ở dưới người Lục Kiêu, vừa thở hổn hển cậu vừa cười cười hỏi anh:
“Chồng yêu ơi, anh có muốn rút ngắn khoảng cách của hai đứa mình thêm chút nữa không? Về số âm chẳng hạn?” Vừa nói vừa hơi co chân khẽ cọ cọ.
Lục Kiêu bị chọc có hơi quẫn bách, khàn giọng nói:
“Em cứ nằm nghỉ thêm lúc nữa đi…” Việc này của hai người, hoàn toàn dựa vào một mình Lăng Sầm chống đỡ, cậu lại là một Omega, thể lực không quá cường hãn chắc chắn sẽ rất mệt mỏi. Dấu hiệu vĩnh viễn vừa thực hiện xong, quá trình này sẽ còn phải kéo dài vài ngày.
Lăng Sầm bật cười, “Anh biết không, giờ em đột nhiên ngộ ra, hóa ra lâu nay em kiên trì tập thể hình là vì cái gì…” Trước đây, cậu sợ bị Alpha bắt nạt nên cố gắng rèn luyện sức khỏe, sau này vì để duy trì vóc dáng giữ gìn hình tượng, giờ mới biết tác dụng lớn nhất là để duy trì thể lực, giúp Alpha của mình có thể được tận hưởng sự phục vụ tốt nhất. Giờ mỗi lần tập mà nghĩ đến động lực này chắc cậu cảm thấy hài hước đến chết mất thôi, thật sự là quá vui vẻ.
Lăng Sầm ngồi dậy, chân dài thẳng tắp khóa ngồi lên người Lục Kiêu, rồi nằm nhoài lên người anh, kề môi vào tai anh, thổi hơi mà nói:
“Em chăm chỉ tập luyện bao năm, là để làm vừa lòng anh đó, anh có biết không…?”
Cái miệng câu nhân này, Lục Kiêu không chịu nổi lập tức đỡ lấy cổ cậu, dùng môi mình khóa môi cậu lại, câu dẫn đến mức anh sắp hóa thành ‘lang’ thật rồi.
“Ta sẽ không để em phải như vậy mãi.” Anh tin vào khoa học kỹ thuật và sự cố gắng của bản thân, sẽ có một ngày, Omega của anh sẽ không phải cố sức một mình nữa.
Lăng Sầm cũng không để tâm lắm lời này, với cậu không quá quan trọng, bên anh là được rồi nên cũng đáp:
“Dạ, em chờ anh, còn giờ chúng ta nên bàn chuyện khác nha… ví dụ như…”, cậu nắm tay Lục Kiêu đặt lên bụng mình, “Anh chỉ cần phụ trách làm sao để em có thai, còn mọi chuyện khác cứ để em lo…”
Lục Kiêu hơi sặc, khẽ ho một tiếng. Mỗi khi anh rối rắm một chút, cậu sẽ đưa cho anh một vấn đề còn rối rắm hơn, thiệt là choáng váng mà. Anh mới nghĩ đến chuyện quan hệ, cậu lại nhắc đến con rồi. Con của hai người, tưởng tượng đến lập tức những lăn tăn, hậm hực vừa nảy sinh trong lòng anh đều tan biến, chỉ có xúc cảm mềm mại dưới bàn tay. Nếu họ có con, thì ở nơi này con của anh và Lăng Sầm sẽ chậm rãi lớn lên, mang theo dáng vẻ của cả hai người, là kết tinh tình yêu của hai người, thật tốt đẹp biết bao, kỳ diệu biết bao.
Lăng Sầm cũng không để Lục Kiêu thất thần lâu, giờ mới chịu nghĩ đến con, hừ, cậu đã tưởng tượng hình dáng con hai người đến cả trăm lần rồi, giờ muốn có con thì nên hành động nhanh gọn thôi. Cậu vươn người, mở khóa gen lấy ra một ống thuốc bôi trơn, tủm tỉm cười mà bắt đầu hành sự.
——————— Chỗ này lượt bỏ vạn chữ————————-
Khi Carl đỡ Lăng Sầm lên lầu, cậu Alpha đi cùng sau khi đáp vững phi thuyền cũng vội vàng đi xuống.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Lục lão phu nhân lạnh giọng hỏi. Rõ ràng khi bước ra cửa là một Lăng Sầm khỏe mạnh, vui vẻ vậy mà khi trở về lại cần người nâng.
Khi Carl cũng đã trở xuống, hai người cùng cúi đầu giải thích cho nàng:
“Thưa phu nhân, ban đầu chúng tôi nhận lệnh sẽ chờ ở Cảng không gian để đón Lăng tiên sinh trở về, nhưng trợ lý của tiên sinh liên hệ nói cô ấy hôm nay có việc, nhờ chúng tôi ghé qua khách sạn đón tiên sinh, không để ngài ấy phải đi đến Cảng không gian một mình. Chúng tôi đến khách sạn thì quyết định đi lên tận phòng để giúp thu dọn hành lý. Kết quả là…” Alpha nhìn Carl, hai người rối rắm không biết nên nói tiếp thế nào.
“Kết quả thế nào? Nói nhanh đi!!” Lục lão phu nhân nôn nóng thúc giục, lúc này Lục lão tướng quân cũng đi đến bên cạnh nàng im lặng lắng nghe.
“May mắn là chúng tôi quyết định đi lên.” Carl tiếp lời, nghĩ lại tình cảnh lúc đó còn thấy hoảng, “Morris… hắn đã tiêm thuốc vào người tiên sinh, còn cho vài người cưỡng chế kéo ngài ấy vào phòng…”
“Richard??” Lục lão tướng quân lên tiếng.
Hai thị vệ gật đầu xác nhận.
“Morris nhà Richard???” Lục lão phu nhân thấy vậy thì lập tức nổi giận, “Hắn có bệnh à? Điên rồi phải không? Trong đầu hắn nghĩ cái gì mà làm ra chuyện này?” Toàn ‘phưn’ sao. Tất nhiên là nàng chỉ tức quá mà nghĩ vậy thôi chứ không nói ra miệng, nhưng cũng đủ chứng tỏ là nàng tức điên lên rồi.
“Được rồi, hai người xuống nghỉ ngơi đi.” Lục lão tướng quân cho họ rời đi. Trước khi đi có hỏi Lăng Sầm bị tiêm thuốc gì.
Lục lão phu nhân nghe được tên loại thuốc thì càng cảm thấy máu bốc lên đầy đầu, sắc mặt xanh mét. Phải hít mấy hơi cố gắng bình ổn cảm xúc, một hồi vẫn không nhịn được nói:
“Gia tộc Richard bị điên rồi đúng không?” Dám làm điều này với người của Lục gia, làm sao Lục gia có thể nhẫn nhịn chuyện như vậy được, họ cho rằng Lục gia không biết trả đũa sao?”
Lục lão tướng quân im lặng lắc đầu, trầm ngâm nói: “Chỉ sợ bọn họ cũng không biết những việc Morris đã làm.”
Nghe lời của Carl có lẽ chuyện này là đột ngột phát sinh, họ chưa xử lý cục diện, chỉ vội vã mang Lăng Sầm trở về.
Lục lão phu nhân cười lạnh: “Con cái bất hiếu, bại hoại gia môn.”
“Việc này để ta xử lý, nàng chăm sóc Lăng Sầm cho tốt là được.”
Lục lão phu nhân im lặng gật đầu, đứng mãi một lúc mới thấy đỡ tức chút chút, bình tĩnh suy nghĩ, phát hiện ra một vấn đề.
“Không đúng, Lăng Sầm đã bị Lục Kiêu đánh dấu rồi, tuy có dùng ‘ảnh’ che giấu phần nào nhưng Morris là một Alpha tương đối mạnh mẽ, làm sao lại có thể không phát hiện ra?”
‘Ảnh’ là một loại thuốc phun do quân bộ nghiên cứu, có thể che đậy dấu hiệu, ngụy trang thành trạng thái chưa đánh dấu, Lục Kiêu vì nghĩ cho sự nghiệp của Lăng Sầm nên mới cho cậu sử dụng, nhưng nếu tiếp xúc ở khoảng cách gần thì một Alpha có tinh thần lực mạnh mẽ vẫn sẽ nhận ra. Chưa kể, Morris chắc chắn cũng biết đến loại thuốc phun này.
Lục tướng quân trầm ngâm: “Điều này ta cũng không rõ lắm, chính là… Lăng Sầm là một Omega chưa có bị dấu hiệu.” Khi nãy Lăng Sầm bị đưa đi ngang qua sảnh, tin tức tố lưu lại đủ để ông nhận ra. Bản năng Alpha giúp họ không bao giờ sai trong nhận định này.
Lục lão phu nhân nghĩ chồng mình đang nói cái quái quỷ gì thế này, Lăng Sầm tất nhiên là không bị Morris đánh dấu rồi, nếu không cũng không cần vội vã để Carl đỡ về. Rồi đột nhiên nhận thức ra ý của chồng mình, Lăng Sầm chưa dấu hiệu vậy có nghĩa là Lục Kiêu cũng chưa đánh dấu cậu.
“Làm sao có thể…????” Nếu chưa dấu hiệu sao Lăng Sầm lại quyến luyến con nàng đến vậy, cứ có thời gian là lập tức trở về, còn đối với Lục Kiêu tốt như vậy?? Nếu chưa dấu hiệu sao Lục Kiêu lại để Lăng Sầm đi ra ngoài làm việc?? Nàng cảm thấy hơi hoảng loạn, đi lòng vòng như ruồi mất đầu.
Lục tướng quân thấy vậy thì kéo nàng lại: “Nàng không cần lo lắng thái quá như vậy.”
“Em sao có thể không lo lắng cho được??” Hóa ra lâu nay hai đứa nhỏ ngoài cái danh bạn đời, cái gì cũng không có, lỡ có gì con nàng phải làm sao?
“Vậy nàng cảm thấy lần này Lăng Sầm nhất quyết chống đỡ trở về nhà để làm gì?” Lục tướng quân bình tĩnh phân tích trọng điểm.
Tiểu kịch trường:
Lăng Sầm: Meo meo… ngày xưa nỗ lực tập thể hình là vì tính phúc ngày hôm nay của hai chồng chồng. Động lực thực to lớn, mục đích thật vĩ đại. Tập… Tập… Tập….
Lục Kiêu: thật thoải mái… thật thỏa mãn… thật sung sướng….
Lạc Yên: Chị sếp của mình bình thường nặng kg chỉ thích ăn không thích tập thế dục, vậy mà khi yêu rồi, để làm đám cưới đã ăn kiêng, tập thể dục sáng chiều mỗi ngày, giảm một lèo được kg trong tháng. Tình yêu đúng là động lực to lớn thật. Mọi người cũng siêng năng tập thể dục để tăng cường sức khỏe, phòng chống Covib nha. Chưa bao giờ thấy dịch bệnh gần đến vậy.