Edit: Lạc Yên
“Đại phu, tôi có chỗ nào không ổn không? Lăng Sầm thấy ông lão trầm ngâm thì khẩn trương hỏi.
Lão đại phu chậm rì rì nói: “Đổi tay.”
Lăng Sầm ngoan ngoãn đưa tay khác. Thời đại này, Trung y đã suy thoái, Lăng Sầm mất kha khá công sức mới tìm được lão đại phu này.
“Cậu không có bệnh gì, mọi thứ đều tốt.” Lão đại phu cẩn thận bắt mạch rồi cho ra kết luận.
“Nhưng tôi không có… dấu hiệu mang thai” Lăng Sầm ấp úng. Mấy ngày trước cậu đã dùng que thử và kết quả là âm tính.
“Kết hôn bao lâu rồi?” Lão đại phu lấy ra một quyển sổ định ghi lại thời gian.
“Nửa năm.” Thực tế thì cậu và Lục Kiêu chính thức quan hệ không tới một tháng.
Lục Kiêu và Lục lão phu nhân đều rất bình thản, mở miệng thì là tùy duyên. Lăng Sầm lại bình tĩnh không nổi, muốn gì thì phải nỗ lực mới an tâm chứ.
Lão đại phu nhét sổ lại vào tủ, không cần ghi gì cả. “Vậy cậu gấp cái gì?” Thời gian có con trung bình ở Liên Bang là năm, vừa kết hôn nửa năm có con được mới là lạ đó. Lâu rồi ông mới gặp người khám bệnh thế này.
“Hay là ngài kê cho tôi ít thuốc được không?” Cậu tìm mãi trên diễn đàn mới tìm được một đại phu chuyên về vấn đề này, đến cũng đến rồi, không thể kê thêm ít thuốc để tăng tỷ lệ có thai sao, dù gì cũng là chuyên gia mà.
“Vậy cậu lấy một ít trà lá sen, bã đậu thanh tâm hàng hỏa, mỗi ngày uống một tách trà là được…” Không có bệnh thì uống thuốc gì chứ, chỉ có trong lòng rối rắm, gấp gáp, suy nghĩ quá nhiều, thôi uống ít trà hạ hỏa, tĩnh tâm đi.
Lăng Sầm còn giãy giụa hỏi thêm bị lão đại phu chặn miệng, cậu là đại phu hay tôi là đại phu, xem khóe môi khô nứt không nên uống trà thanh nhiệt sao?
Lăng Sầm đành lấy một túi trà, rầu rĩ đi ra. Hailey chờ ở cửa vừa thấy vội hỏi:
“Lăng ca, sao rồi anh?”
“Lên xe rồi nói.” Lăng Sầm lên xe, tắt đi diện mạo giả lập, rầu rĩ: “Đại phu cho anh một ít trà thanh nhiệt…”
Hailey bật cười. Lúc đầu nghe Lăng Sầm đòi đi khám xem làm sao để có thai, Hailey đã muốn cản. Nhưng thôi để Lăng Sầm an tâm, tranh thủ hôm nay không có việc bèn chở cậu đi một chuyến.
“Đừng cười anh mà.” Kỳ mệt mỏi dễ có thai nhất sau khi đánh dấu đã qua, cậu không có bất cứ dấu hiệu gì. Sau này sẽ càng khó có hơn. Cậu lại không ở bên Lục Kiêu thường xuyên, vậy thì càng khó. “Hailey, về sau, em ưu tiên các công tác ở Đế Tinh cho anh nhé.” Thôi tranh thủ được khi nào thì tranh thủ.
“Dạ…” Lăng ca đối với bạn đời thật tốt, điều gì cũng suy nghĩ cho gia đình, không biết Lục thượng tướng đối xử với Lăng ca thế nào.
Mấy ngày nay, một số gia hạn quảng cáo đã quay xong, một ít đại ngôn mới cũng đã bàn bạc xong, Hailey xử lý công việc càng ngày càng thuận tay, đâu vào đấy, hôm nay còn tranh thủ được một ngày nghỉ ngơi. Xe huyền phù về tới khách sạn, Hailey liền đề nghị:
“Lăng ca, chiều nay cũng không có việc gì, anh có muốn ra ngoài thư giãn không? Em nghe người ta nói gần đây có một bãi biển đẹp lắm.”
“Không cần đâu em.” Lăng Sầm ỉu xìu đáp, đầu tiên là hy vọng, thử que xong thì thất vọng, tìm đến danh y thì lại không đưa ra được thêm giải pháp gì, cậu vẫn còn đang buồn đây, không muốn động chút nào.
Đầu cuối Hailey sáng lên thông báo, Hailey vừa nhìn đã nghi hoặc nói: “Không phải chứ…”
“Sao vậy?” Lăng Sầm thấy biểu hiện kỳ lạ của Hailey thuận miệng hỏi.
“Trần tỷ… Nói chị ấy đang ở Tinh Đạo số , bây giờ muốn đến gặp chúng ta.”
Lăng Sầm cũng cảm thấy khó hiểu, Trần tỷ đây chính là Trần Lị, người đại diện trước đây của cậu. Không phải chị ta đã báo bệnh, cả mấy tháng trời không thấy mặt, giờ tìm đến làm gì?
“Tới thì tới thôi, gọi chị ấy vào khách sạn đi.”
Hailey nghe lời gửi tin nhắn trả lời, đồng thời chia sẻ cả cuộc nói chuyện cho Lăng Sầm coi thử.
Tin nhắn của Trần Lị cũng chỉ ngắn gọn là chị ta đã trở lại làm việc, hiện tại đang ở Tinh Đạo số , mang theo nghệ sĩ mới, muốn ghé qua thăm Lăng Sầm.
Lăng Sầm bình tĩnh dẫn Hailey về khách sạn, vào phòng, Lăng Sầm nhàn nhã ngồi xuống ghế đợi, Hailey thì như con quay, đi qua đi lại không ngừng, trong lòng như có lửa đốt: “Lăng ca, anh nói xem, mọi chuyện bây giờ đều đã ổn thỏa, chị ta còn quay lại làm gì?”
Hailey cũng không phải sợ Trần Lị giành lại vị trí người đại diện của Lăng Sầm, chỉ là cô cùng Lăng Sầm đã lên kế hoạch ổn thỏa cho việc chuyển đổi hình tượng. Trần Lị đột nhiên muốn đến có nghĩa là Hòa Thịnh có yêu sách, chị ta đến là để truyền đạt. Nếu Hòa Thịnh muốn chen tay an bài, hợp đồng của Lăng Sầm còn nắm trong tay họ, khó có thể không theo. Nếu lại bắt trở về hình tượng nam thần gì đó và này nọ, không phải công sức lâu nay của hai người đổ sông đổ biển hết sao.
“Chị ấy đến thì chúng ta sẽ biết thôi. Em cứ ngồi xuống đi.” Lăng Sầm ân cần trấn an. Về mặt công tác, Hailey đã thuần thục, nhưng tính cách vẫn chưa đủ trầm ổn, sau này ra ngoài dễ bị người khác lợi dụng sơ hở.
Máy thông báo ở cửa báo có khách đến thăm. Lăng Sầm chỉnh đầu cuối mở cửa. Trần Lị mang theo một người nữa, đẩy cửa bước vào.
“Lăng Sầm, lâu quá không gặp em. Chị nhớ em lắm đó.” Trần Lị vừa bước vào đã nhiệt tình cho Lăng Sầm một cái ôm thắm thiết. Vẫn là khuôn mặt trang điểm tinh xảo, giày cao gót nhọn hoắc, dù cố gắng tỏ ý ôn hòa nhưng vẫn là thái độ muốn chèn ép người khác.
Hailey hơi mất tự tin, âm thầm lui lại hai bước.
Lăng Sầm hào phòng ôm đáp trả, cũng thân thiết hỏi: “Gần đây chị sao rồi, không còn gì đáng ngại chứ?”
“Đã tốt rồi, lúc trước làm tiểu phẫu thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Trần Lị vui vẻ đáp. “Công ty có giao cho chị một nghệ sỹ mới, các em đều là do chị dẫn dắt, vậy tính ra người ta cũng coi như là sư đệ của em đó, chị mang đến ra mắt em.”
Trần Lị cũng không dài dòng, hai câu là vô ngay vấn đề chính, ngữ khí tươi cười, tự nhiên, không chê vào đâu được.
“Nào, lại đây.” Trần Lị quay lại vẫy tay với người còn đang đứng ngay cửa. Người nọ chậm rãi bước vào, tháo mũ, ngẩng đầu lên.
Hailey tự cảm thấy thua kém người đại diện đã có nhiều năm kinh nghiệm nên không chen lời, ngoan ngoãn ngồi một bên uống trà, trà vừa hớp một hớp, nhìn thấy mặt người mới bước vào, lập tức phun hết ra. Sau đó thì ho khan không ngừng, cả phòng chỉ nghe thấy tiếng ho cố nén.
Lăng Sầm thì vẫn vân đạm phong khinh, tươi cười điềm đạm bắt tay người đối diện:
“Đỗ Nhược đúng không? Đã nghe tiếng của cậu thật lâu rồi, nay mới có cơ hội gặp mặt, hân hạnh.”
Đỗ Nhược một bộ dáng rụt rè, “Ca ca,… chào anh.” Sau đó còn cúi người độ, mới bắt tay Lăng Sầm. So ra, một người thản nhiên ngồi ghế sô pha đưa tay như Lăng Sầm có vẻ hơi thiếu lễ nghĩa.
Đáy mắt Trần Lị nhìn cảnh này xẹt qua một tia vừa lòng: “Ai nha, thật không thể nào ngờ hai người cũng có một ngày ở cùng một chỗ, về sau có thể nâng đỡ nhau cùng phát triển, biến cạnh tranh thành tơ lụa rồi, ôi, chị nói sai rồi, nào có gì cần cạnh tranh, đều là người nhà thì phải tận tình giúp đỡ nhau chứ, đúng không nào?” Lời Trần Lị là đang biểu thị rõ ý kiến với Lăng Sầm.
Hailey vừa ho xong lại bị tức đến mặt đỏ bừng. Hiện tại Lăng Sầm là đại ngôn của hai dòng sản phẩm Pailipek, danh tiếng đang lên như diều gặp gió, Đỗ Nhược trước đây còn muốn cạnh tranh với Lăng Sầm nhưng xưa đâu bằng nay, có năng lực gì mà đòi cạnh tranh. Không cạnh tranh mà đòi nâng đỡ, muốn bọn họ nâng đỡ thế nào, đem đại ngôn nhường cho Đỗ Nhược hay gì? Đỗ Nhược không có tài năng, không cạnh tranh lại thì ráng mà chịu, liên quan đíu gì tới họ chứ.
Lăng Sầm đột nhiên nhẹ nhàng quay sang nhìn Hailey một cái. Lửa giận của Hailey bị cái nhìn thoáng qua của Lăng Sầm như tưới nước, xèo một cái, tắt ngóm, không cam lòng, nắm chặt tay cúi đầu, không nói tiếng nào.
Trần Lị vô cùng thất vọng… Tiểu nha đầu này vẫn còn thiếu kinh nghiệm, người không có kinh nghiệm không chấp nhận bị khích tướng, chị ta vẫn còn chiêu chưa xài, không nghĩ tới mới mấy tháng mà Hailey đã bị Lăng Sầm quản nghiêm, ồ, vậy chiêu này phải tạm gác lại. Trần Lị trên mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác.
Trần Lị không chọc giận được Hailey, thì quay sang ấm áp, thân mật trò chuyện với Lăng Sầm, không dấu vết mà tìm hiểu hướng đi sắp tới của cậu. Chị ta lúc trước bận đi tìm người mới, Lăng Sầm đã bị Hòa Thịnh bỏ qua nên chị ta cũng không thèm để ý tình huống của cậu, giờ chỉ nghe được một ít thông tin chứ không biết rõ ràng. Cuối cùng, Trần Lị lựa chọn Đỗ Nhược, người đột nhiên bị công ty Danas từ bỏ, bỏ ra một khoản lớn đền bù hợp đồng, kéo người về Hòa Thịnh. Làm được việc này khiến chị ta đắc ý mấy ngày nay. So với Lăng Sầm thì Đỗ Nhược trẻ tuổi hơn, dễ dạy bảo hơn, trình độ học vấn cũng cao hơn, hình tượng xây dựng rất tốt, lưu lượng fan cũng đã ổn định, so với sự mỹ lệ quá mức của Lăng Sầm thì hình tượng ngoan ngoãn của Đỗ Nhược mới là xu thế tương lai. Có Đỗ Nhược chị sẽ có một cây rụng tiền mới, chỉ cần năm, chắc chắn sẽ kiếm đủ tiền để dành sau này nghỉ hưu.
Mặc kệ Trần Lị nói cái gì, Lăng Sầm đều có thể khách sáo đẩy lui, hai người đánh thái cực nửa giờ, một chút thông tin có ích Trần Lị cũng không moi được, khi kiên nhẫn hết sạch, Trần Lị mới nói thẳng:
“Nghe nói gần đây em nhận là hai đại ngôn của Pailipek, một trong đó còn là hệ liệt mới, đúng không?”
“Đúng vậy, chị Trần không biết hả? Em tưởng ai cũng biết chứ. Em nhớ là khi nhận đại ngôn đã có báo cáo về công ty rồi mà.” Lăng Sầm vẫn hiền hòa như gió xuân trả lời.
“……” Trần Lị bị gió xuân chẹn họng, chị ta đương nhiên biết. Cũng chính vì điều này nên hôm nay chị ta mới tốn công đi gặp Lăng Sầm đây, còn muốn từ tay Lăng Sầm tìm ra một vài quan hệ, tranh thủ một chút tài nguyên cho Đỗ Nhược.
“Haha, chị biết, chị biết. Là như vậy, sư đệ của em vừa chuyển sang Hòa Thịnh, vẫn chưa chưa có tài nguyên gì, chị thì mới khỏe, mới đi làm lại, cũng chưa có thông tin về hạng mục nào. Chị nghe nói, mùa xuân năm sau, Pailipek lại cho ra một hệ liệt mừng xuân, hiện tại chắc cũng sắp tuyển người đại diện? Nếu có thể em mang sư đệ của em cùng tham gia, lại đề cử với Pailipek một chút.” Bên Pailipek lúc trước là Lăng Sầm tự liên hệ, Trần Lị chưa tìm được người móc nối, chỉ cần Lăng Sầm đồng ý dẫn Đỗ Nhược đi làm quen, tìm được người, đoàn đội bên chị ta sẽ tự có cách để chiếm được nguồn tài nguyên này. Thủ đoạn này, Trần Lị đã chơi không biết bao nhiêu lần, đã quen tay rồi.
“Cái này… sợ là không được đâu.” Trần Lị có kinh nghiệm, Lăng Sầm cũng có kinh nghiệm, ba năm sau khi kết hôn ở kiếp trước, thủ đoạn gì mà cậu không chơi qua.
“Tại sao lại không được? Không phải em với công tử nhà Pailipek có giao tình tốt sao?” Trần Lị mỉm cười, ngữ điệu khẩn thiết nhưng lại ngầm chứa ý uy hiếp.
Trần Lị biết tính cách của Lăng Sầm, biết cậu không phải một Omega thanh cao, dù tin đồn lúc trước mọi người đều cho là tin vịt thì chị ta cũng không tin Lăng Sầm không có gì mờ ám với Chris. Không đến mức leo giường nhưng ỡm ờ động chạm tay chân để giành tài nguyên thì chắc không thiếu.
Lăng Sầm mặt không đổi sắc, im lặng không đáp. Cậu đã kết hôn cùng Lục Kiêu, tầng lớp trên của Hòa Thịnh chắc chắn đều biết, Trần Lị chắc cũng biết một ít nên mới buông cậu đi tìm người mới. Ý tứ uy hiếp là muốn để nhà chồng biết cậu không đủ đoan chính sao? Sao Trần Lị lại cho rằng dù đã có chồng cậu lại còn có thể không an phận đến mức này? Có lẽ… chỉ có một số ít người lãnh đạo cao cấp của Hòa Thịnh mới biết được thân phận của Lục Kiêu, Trần Lị có thể chỉ nghĩ cậu đã kết hôn với một người quá bình thường nên mới phải che giấu, hèn nào cảm thấy cậu cần phải đu bám người khác.
“Chị Trần, chị cứ nói đùa, em với người ta thì làm gì có giao tình gì, cũng chỉ gặp mặt thoáng qua vài lần thôi. Nếu muốn em hỗ trợ nói một tiếng thì khi nào có dịp gặp, em sẽ nói, nhưng chuyện khác thì em không làm chủ được.” Lăng Sầm ung dung mỉm cười đáp lời.
Trần Lị tự cảm thấy lời này của Lăng Sầm là đã nhượng bộ chị ta, một người mới vào nghề vài năm sao có thể qua mặt chị ta được.
“Vậy cảm ơn em, Lăng Sầm chị biết em là người hiểu đạo nghĩa, đồng ý dìu dắt hậu bối. Mau qua cảm ơn ca ca của em đi.” Trần Lị quay sang Đỗ Nhược đang ngoan ngoãn ngồi một bên.
“Cám ơn sư huynh.” Đỗ Nhược vội vàng đứng lên, cúi đầu nhỏ nhẹ cám ơn Lăng Sầm.
Cái kiểu vờ vĩnh ngoan ngoãn này Lăng Sầm cảm thấy quen ghê, sao đi đâu cậu cũng gặp cái thể loại này vậy chời. Thời đại nào, thân thiết lắm sao mà bày đặt kêu ca ly chén gì.
…………………
Tiểu kịch trường:
Lăng Sầm: Tác giả đâu ra đây, cô thích bạch liên bông hay gì mà đem cả đống bạch liên bông ra cắm đầy trước mặt tui vậy? Có thấy phiền không? Hả hả?