Edit: Lạc Yên
Hiện tại Lăng Sầm cũng coi như hiểu rõ ý tưởng của Lục lão phu nhân. Trước đây, Lục Kiêu chưa khỏe cậu chỉ cần ở cạnh anh. Nhưng cũng không giống như cậu nghĩ, Lục gia chỉ coi cậu như bình hoa, việc cậu cần làm từ từ rồi cũng sẽ chuyển về tay cậu.
Lục Kiêu nghiêng đầu nhìn Lăng Sầm, dùng ngón tay vuốt nhẹ má cậu: “Em cảm thấy giao thiệp trong này còn mệt hơn giao thiệp trong giới giải trí hả?”
Lăng Sầm chụp ngón tay của Lục Kiêu lại, kéo đến hôn nhẹ lên đầu ngón tay anh, bất đắc dĩ nói: “Đúng rồi nha, bọn họ diễn quá.” Toàn là ảnh đế, ảnh hậu, kỹ thuật còn điêu luyện hơn cậu nữa.
Lục Kiêu bật cười không cho là đúng, họ diễn gì kệ họ, cần gì để ý.
“Cũng không sao, em tập rồi sẽ quen thôi, ý của mẹ em cũng hiểu. Thật ra nếu em chuyển hình tượng thành công, đi con đường cao cấp, nhận quảng cáo sẽ ít lại, phim cũng chỉ nhận hai bộ một năm. Sẽ có nhiều thời gian để quan tâm chuyện trong nhà.” Lăng Sầm ngồi thẳng dậy chậm rãi suy tính.
Lục Kiêu dịch người sang ngồi cạnh Lăng Sầm, ôm lấy bờ vai cậu: “Em nếu không thích mấy việc này, không cần ép mình làm, cứ để ta ứng phó.”
Lăng Sầm thuận thế lại dựa vào Lục Kiêu: “Em nghĩ là em sẽ làm được, anh cứ để em thử xem, không cần lo lắng. À, hôm nay em thấy có chuyện hơi kỳ, nhưng chưa hỏi mẹ.”
“Chuyện gì vậy em?” Lăng Sầm nằm trong lòng anh, hương hoa hồng nhàn nhạt phiêu tán. Lúc trước, có đồng nghiệp tám chuyện với nhau nói rằng, tin tức tố của người yêu có tác dụng an thần. Lục Kiêu chỉ cảm thấy vớ vẩn. Giờ anh mới biết hóa ra người thiếu kiến thức là mình.
“Chính là một người ở Lâm gia, em gọi là mợ. Theo lẽ thường, ngày tết đầu năm, mẹ trở về thăm nhà, thì mợ cũng phải trở về nhà mợ mới đúng, sao lại ở lại Lâm gia tiếp khách?”
“À, là nàng.” Lục Kiêu nghe đến thì cười nhạt. Lăng Sầm ngạc nhiên khi nhận ra trong tiếng cười của Lục Kiêu có một chút ý khinh thường, lạ nha, Lục Kiêu mà cũng có khi khinh thường người khác. “Nhà nàng mấy năm trước làm ăn thua lỗ, tìm đến nàng xin giúp đỡ, Lâm gia cũng không có ý kiến, nhưng nàng sợ ảnh hưởng địa vị cùng lợi ích của mình ở Lâm gia, trốn tránh không giúp. Sau đó, tất nhiên là gia tộc đó suy tàn, phải chuyển ra khỏi Đế Tinh đến một tinh hệ xa xôi, gia đình nàng cũng ở trước mặt mọi người tuyên bố từ nàng, lúc đó toàn Lâm gia mới biết chuyện.”
“Dạ…” Này xem như là chuyện riêng của Lâm gia, chuyện trong nhà Lục lão phu nhân, do cậu hỏi nên Lục Kiêu mới nói. Việc xấu trong nhà người ta đúng là không nên biết.
“Không sao đâu, mẹ không nói rõ nhưng chắc mẹ có dặn em không nên thân thiết với nàng, đúng không?” Lục Kiêu không quá để ý, thuận miệng kể thôi.
“Dạ đúng, mẹ cũng có nói qua. Không nói mấy cái này nữa, trưa anh có ăn cơm đàng hoàng không?” Cậu ăn cơm ở Lâm gia, không thể về ăn cùng anh.
Lục Kiêu gật gật. Anh đâu phải con nít mà không có ‘vợ’ là không chịu ăn cơm chứ. Quay sang nhìn Lăng Sầm thì thấy cậu dựa vào vai mình, hai mắt hấp háy buồn ngủ. “Em mệt mình qua phòng ngủ một lát đi.”
Mấy nay anh cảm thấy Lăng Sầm hơi lạ, tuy rằng bình thường không có việc gì, cậu cũng khá dính giường, thích làm nũng ngủ nướng, nhưng đó chỉ là nhõng nhẽo muốn anh dỗ dành. Nhưng lần này về nhà, tinh lực có vẻ không tốt, dễ uể oải, có lẽ thời gian gần đây cậu lại làm việc quá nhiều để tranh thủ thời gian nghỉ. Lục Kiêu cho là vậy nên cũng không nghĩ nhiều hơn.
“Dạ.” Lăng Sầm che miệng ngáp một cái, “Vậy anh cũng nằm với em một lúc đi.”
“Được.” Lục Kiêu để Lăng Sầm đứng lên, dịch người sang xe lăn. Định điều khiển xe lăn về phòng ngủ.
“Từ từ đã anh.” Lăng Sầm giảo hoạt cười cười, ngồi lên đùi anh, vênh mặt hất hàm: “Anh nói em không nặng đúng không? Vậy ôm em về phòng ngủ đi.”
Lục Kiêu hết hồn, khẽ quát: “Đừng phá, đứng lên đi em.” Khi nãy anh ngồi trên ghế, rất vững vàng, giờ là xe lăn, không an toàn chút nào.
Lăng Sầm cố ý xuyên tạc ý anh, hai tay ôm chặt cổ Lục Kiêu, dịu dàng nói: “Như vậy tốt mà, anh về phòng ngủ nhanh đi, em thật sự mệt lắm rồi đó.”
Lục Kiêu cũng bị cậu chọc cho bật cười. Lúc mới sử dụng xe lăn, anh chưa bao giờ nghĩ có ngày anh hoàn toàn không để ý, còn lấy xe lăn làm một dụng cụ để vui đùa cùng bạn đời.
“Được rồi, vậy em ngồi yên, không được nhúc nhích.” Lục Kiêu dung túng, dịu dàng nói.
“Dạ.” Lăng Sầm gục đầu lên vai anh tủm tỉm cười.
Lục Kiêu chậm rãi điều khiển xe lăn về phòng ngủ, tới sát mép giường mới nói: “Tới rồi, hết tiền rồi, xuống đi em.”
Lăng Sầm cũng bật cười, đứng dậy, trèo lên giường, ngây ngốc nhìn Lục Kiêu dịch người lên theo, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Đợi Lục Kiêu nằm xuống, Lăng Sầm thuần thục lăn vào lòng anh, tìm một góc độ thoải mái, kéo mền đắp cho hai người, tâm tình thả lỏng bắt đầu nhiều chuyện: “Chồng ơi, anh có biết trợ lý của em và Carl đang quen nhau không?”
“Carl, là thị vệ Beta ở đội số ?” Lục Kiêu ngạc nhiên, anh thực sự không để ý mấy chuyện này.
“Đúng rồi.” Lăng Sầm nghĩ đến chuyện thấy hơi buồn cười, kể “Anh biết không? Em hỏi Hailey thích Carl ở điểm nào? Sau khi kể một lô một lốc các chỗ tốt, còn cố ý khoe khoang với em là Carl rất chiều cô nàng, muốn gì Carl đều sẽ mua cho.” Sau khi Hailey ký hợp đồng với cậu, bản thân đã trở thành một tiểu phú bà, nhưng phú hay không không quan trọng, quan trọng là cảm giác được người bên cạnh quan tâm, Hailey cũng vậy, cậu cũng vậy.
Lục Kiêu cũng buồn cười: “Trợ lý của em đúng là cái gì cũng kể cho em, cả lý do này…” Cũng quá chân thật.
Lăng Sầm cũng khúc khích cười, dùng ngón tay cọ cọ lên ngực Lục Kiêu theo thói quen: “Em cũng nhiều chuyện nè, trên đường bay về Đế Tinh nhàn rỗi, em có đi tìm Carl, hỏi cậu ấy thích Hailey ở điểm nào? Anh đoán xem cậu ấy trả lời thế nào?”
“Trả lời thế nào?”
“Cậu ấy nói, bản thân chỉ có một mình nên một người ăn no, cả nhà không đói, tiền lương trong quân ngũ lúc trước không có cơ hội xài, giờ làm ở Lục gia, tiền lương còn nhiều hơn. Đôi khi nhìn tiền trong tài khoản tăng lên nhưng không biết nên làm gì cũng phiền muộn lắm, hiện tại có Hailey giúp cậu ấy giải quyết nỗi phiền muộn này rồi. Cho nên điểm thích nhất ở Hailey là cô ấy giúp tiêu tiền.” Lăng Sầm nhớ đến bộ dáng cười ngu của Carl khi nhắc đến Hailey, thêm câu trả lời củ chuối càng thấy buồn cười hơn.
“……” Lục Kiêu cũng không biết nên nói gì về thuộc hạ của mình, thêm cái lý do yêu đương động trời của hai người chỉ có thể cảm khái đúng là trời sinh một đôi.
Lăng Sầm ngửa đầu hôn lên cằm Lục Kiêu một cái: “Anh cũng thật tốt, em muốn gì cũng chiều em.” Anh với cậu cũng là trời sinh một đôi.
“Nhưng giữa anh với em, hiện tại đang là anh quản tiền…” Lục Kiêu nhịn không được nhắc nhở Lăng Sầm một câu. Hai người kia thì Hailey muốn tiêu tiền cứ tùy ý lấy, nhà bọn họ, tiền anh quản hết, Lăng Sầm tiêu bao nhiêu anh đều nhận được tin nhắn. “Hay là giờ em quản đi, em cũng học quản lý tài vụ rồi.” Lục Kiêu định ngồi dậy lấy đầu cuối chuyển giao quyền hạn.
Lăng Sầm lười biếng kéo anh lại, bất mãn lẩm bẩm: “Chồng à, anh tha cho em đi, mẹ giao cho em quản lý sản nghiệp, còn phải ra ngoài giao thiệp, giờ về nhà anh còn muốn em quản lý tài sản, anh muốn hành hạ em hả?”
Lục Kiêu đành nằm lại, ôm Lăng Sầm vào lòng.
Lăng Sầm nhắm hai mắt, miệng vẫn làu bàu kể lể: “Mẹ còn nói em hai ngày nữa cùng mẹ đi tham gia một buổi đấu giá từ thiện. Sau đó, em bắt đầu tham gia tuyên truyền cho ‘Thiên lý chi ngoại’. Em có nói Hailey sau này sẽ chuyển trọng tâm hoạt động về Đế Tinh, lúc đó em có thể quan tâm cả sự nghiệp và gia nghiệp, anh muốn em quản gì thì em quản đó.” Lăng Sầm nói xong thì ngủ thiếp đi, cậu thực sự buồn ngủ không chịu nổi.
Lục Kiêu nằm yên ôm Lăng Sầm, không nhúc nhích sợ làm người anh yêu thức giấc. Giờ mới nhận ra tay anh đang đặt lên bụng cậu, bụng nhỏ bằng phẳng theo nhịp thở của cậu mà phập phồng lên xuống. Nếu hai người có con, bé con sẽ ở đây, không biết bé con sẽ có bộ dáng thế nào? Giống anh hơn hay giống Lăng Sầm hơn? Lục Kiêu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ. Lăng Sầm lần này về nhà không còn nhắc đến sinh con nữa, có thể sợ anh áp lực, nhưng anh biết cậu thực sự mong mỏi bé con. Bé con của hai người, anh cũng thật có chút mong đợi. Nghĩ lại bản thân mình, trước khi xảy ra chuyện anh là một quân nhân, có quân công đầy đủ, quân hàm cũng nhanh chóng thăng cấp, một phần vì cố gắng nhưng anh cũng hiểu, phần khác chính là nhờ dòng họ nâng đỡ, là nhờ quân công và địa vị của bậc cha chú đi trước. Nếu anh có con, ngoài trừ dòng họ, anh không giúp gì được thêm cho bé con. Lục Kiêu lặng lẽ thở dài. Điều anh lo lắng nhất vẫn là bé con có nguyện ý có một người cha như anh hay không?
Lục Kiêu trầm tư suy nghĩ mãi đến khi Lăng Sầm ngủ đủ thức dậy mới cùng qua thư phòng làm việc.
“Chồng ơi, tụi em cần một chỗ để đặt phòng làm việc, Hailey có chọn sẵn vài chỗ, anh xem giúp em được không?” Lăng Sầm đưa màn hình thực tế ảo sang cho Lục Kiêu.
“Tụi em muốn xây phòng làm việc sao không nói trước với ta?” Lục Kiêu buông thời khóa biểu trong tay xuống, hơi nhíu mày trầm giọng nói.
“Thì bây giờ nói với anh nè!” Lăng Sầm mềm giọng lấy lòng.
Lục Kiêu xoa xoa ấn đường, ngữ khí của anh không tốt lắm, chắc ảnh hưởng tâm tình trưa giờ, càng nghĩ càng cảm thấy mình là một người cha Alpha vô dụng, tâm trạng càng tệ. Không tự giác mà hơi sẵn giọng với Lăng Sầm, may mà cậu không để ý.
Lăng Sầm đến sau lưng Lục Kiêu, hai tay đặt lên thái dương, đầu ngón tay khẽ dùng sức, giúp anh xoa nhẹ, giảm bớt đau đớn, lại nhẹ giọng đau lòng nói: “Anh không cần cầu toàn quá mức khi chuẩn bị bài giảng, quá hao tâm tổn sức, em thấy bài giảng của anh đã hay lắm rồi.” Giọng điệu lại không nén được kiêu ngạo.
Lục Kiêu dở khóc dở cười, Lăng Sầm đi nghe anh giảng có được một giấc ngủ thơm ngọt, một chút cũng không hiểu, mà mỗi lần nhắc đến lại là một bộ dáng kiêu ngạo, anh giảng bài rất tốt, rất có phong phạm danh sư, sinh viên đại học Reiss khóa này chiếm được món hời lớn khi được anh giảng dạy.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Tuy rằng không biết bao giờ bé con mới đến nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hiện tại ta bắt đầu chuẩn bị cho tương lai của bé con, lo lắng quá đi. (〃>_<;〃)
Lăng Sầm: Trầm cảm tiền sản… Anh đang bệnh thay em sao? Mốt có nghén thay luôn không? (´。• ᵕ •。`)
……….