Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

chương 167: chương 167

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta đến Cao Ly làm gì?”

“Tất nhiên là để gặp bát gia rồi còn để làm gì chứ? Ta nghĩ kĩ rồi, chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, tốt nhất là một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.”

Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu: “Một mũi tên bắn trúng hai con nhạn?”

“Này, ngươi thật sự không hiểu ta đang nói gì sao?” Mi Cát mất kiên nhẫn kéo ghế ngồi sát bên cạnh Phó Tuyệt Ca, tay tiếp tục gõ lên mu bàn tay nàng: “Ta tính thế này, ngày mai ta để ngươi cải trang thành cung nữ cùng ta đến Cao Ly nói chuyện với bát gia.

Sau đó ngươi ở lại hầu hạ bát gia, tìm mọi cách nhanh chóng mang thai, chỉ cần ngươi có thai bát gia sẽ không cần phải lập tức nạp nữ tử Cao Ly.

Ngay cả tứ gia cũng không thể cưỡng cầu ngươi gả cho nàng làm đích nương tử, đây chẳng phải một mũi tên bắn trúng hai con nhạn sao? Mặc dù chuyện này đối với ngươi có chút thiệt thòi nhưng tốt hơn là để bát gia bị Hoàng thượng gây khó dễ.”

“Chuyện này…”

Phó Tuyệt Ca lần đầu trải qua cảm giác trăm miệng cũng không thể giãi bày, đáng thương bĩu môi oán hận: “Ngươi cho rằng ta chưa từng nghĩ đến chuyện này sao? Lúc bát gia từ Cao Ly trở về ta đã định phó thác chung thân cho nàng nhưng mà nàng nhất quyết không đồng ý, còn nói muốn đường đường chính chính thú ta vào Thân vương phủ.

Con người bát gia xem trọng lễ giáo, tuyệt đối không làm loại chuyện thiếu phong độ này, ngươi uổng công vô ích rồi.”

“Không thể nào, rõ ràng bát gia thích ngươi như vậy, ngày nào cũng tìm cách ôm ôm hôn hôn lẽ nào không muốn tiến thêm một bước?” Mi Cát chán nán chống cằm thở dài: “Con người bát gia đúng thật là, thịt đưa đến tận miệng còn đưa tay cản, không biết nên nói ngài chính trực hay là ngu ngốc nữa.”

Chung quy Phó Tuyệt Ca vẫn là quân quý, loại chuyện xấu hổ như vậy nàng thật sự không muốn nói: “Đừng nói chuyện này nữa, ngươi mau nghĩ cách giúp bát gia đi.”

“Quan trọng chúng ta không biết đối tượng được Hoàng thượng chọn là ai, nếu biết được thì tốt có thể dễ dàng đối phó.”

“Ngươi có biết ở Cao Ly còn những cô nương nào xuất thân quý tộc nhưng chưa có hôn phối không?”

“Cái này thì ta cũng không nắm rõ.” Mi Cát lần nữa thay đổi tư thế ngồi, khuỷu tay gác lên mặt bàn cố nhích người về phía trước tìm chỗ dựa: “Để xem, ngoại trừ quận chúa vì lợi dụng bát gia vỡ lòng mà giở trò ra thì Cao Ly không còn quân quý quý tộc nào nữa.

Nhưng ngươi yên tâm, ta lập tức cho người đi điều tra sớm thôi sẽ cho ngươi câu trả lời.”

Trong lòng vẫn canh cánh chuyện kiếp trước bát gia từng có quan hệ thân thiết với quận chúa Cao Ly, nàng lần này không muốn xảy ra bất kì sơ suất nào nữa: “Kim thị còn có quân quý nào chưa xuất giá hay không? Đại loại như khuê môn tiểu thư, cao môn quý nữ, hoặc quân quý phổ thông cũng được.”

“Úc, ngươi nhắc ta liền nhớ một người chỉ có điều nữ nhân này thân phận có chút nhạy cảm.” Mi Cát cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, tiếp tục nhích sát vào Phó Tuyệt Ca nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng: “Ta nghe nói vương gia Cao Ly lúc nhỏ là do tiểu thẩm họ Chung nuôi dưỡng, thường xuyên quấn quít lấy nàng chơi đùa.

Tiểu thẩm này không phải danh môn quý nữ, cũng không có nương gia giàu có nhưng vì dung mạo xinh đẹp nên được nạp vào phủ làm thiếp còn thường xuyên bị đích nương tử ức hiếp.

Sau này thúc phụ của hắn qua đời, huynh trưởng của hắn đem tiểu thẩm này cướp về làm thiếp sinh được hai nam hai nữ.”

Cảm giác phần tiếp theo càng lúc càng kịch tính, Phó Tuyệt Ca nhịn không được nhích sát đến gần Mi Cát: “Sau đó thế nào?”

“Dĩ nhiên là huynh đệ vương gia Cao Ly vì tranh giành vương vị mà xung đột, hắn một kiếm kết liễu huynh trưởng, sau đó đem tiểu thẩm kia cướp về làm thiếp.”

“…” Phó Tuyệt Ca há miệng cố gắng hít thở, màn yêu hận tình thù này kịch tính đến mức làm người ta không thở nổi: “Đừng nói với ta tiểu thẩm kia lại tiếp tục sinh cho hắn mấy đứa con?”

“Còn không thể sao? Nhưng chỉ sinh được một quân quý, ta còn nghe nói mấy đứa con trước đây của nàng ta đều chẳng may chết yểu cả.

Sinh xong đứa con này nàng ta cũng qua đời, vương gia vốn trọng thể diện căn bản không dám nói ra chuyện này đành đem đứa nhỏ kia giấu ở nơi thâm sơn cùng cốc cho gia đình lão nông phu nuôi dưỡng.”

“Nữ nhân này nói thế nào cũng không được vương gia thừa nhận, thân phận lại nhạy cảm như vậy, Hoàng thượng sao có thể nhìn trúng nàng ta chứ?”

“Thật ra còn có một chuyện ta chưa kịp nói.” Mi Cát học theo tiên sinh kể chuyện trợn trừng hai mắt giả thần giả quỷ: “Quân quý này lúc sinh ra bốn góc trời ửng đỏ, là điềm đại cát đại lợi, phi thường tôn quý.”

“Bốn góc trời ửng đỏ?” Phó Tuyệt Ca thời khắc này không còn nghe thấy tiếng tim đập, khiếp đảm kéo cánh tay Mi Cát: “Là mệnh cách phượng hoàng?”

“Không có, không có, nàng ta khác mọi người ở chỗ máu nàng ta có thể chữa bách bệnh, nghe nói còn có thể giúp trường sinh bất tử.

Ngươi nói xem, Hoàng thượng thẳng tay gạt bỏ tất cả cao môn khuê nữ Đại Minh để nhọn một quân quý Cao Ly nhỏ nhoi thân phận nhạy cảm như vậy là vì cái gì? Dĩ nhiên là để trường sinh bất tử rồi! Ta thấy cách nghĩ này rất đúng, có khả năng người Hoàng thượng chọn là nàng ta.”

“Loại chuyện bàng môn tà đạo này Hoàng thượng cũng tin?”

Mi Cát xua xua tay cười khẩy: “Ai mà không muốn trường thọ? Đặc biệt là thiên tử nắm trong tay đại quyền sinh sát, ngươi nghĩ Hoàng thượng dễ dàng buông bỏ hoàng vị vậy sao?”

Phó Tuyệt Ca vô thức mím chặt môi dưới, nàng từng nghe hạ nhân nói về chuyện Hoàng thượng phục dùng đan dược cầu mong trường sinh còn cho rằng đây là nói đùa không ngờ hoá ra lại là sự thật.

“Chuyện này chỉ hai chúng ta nói cũng chẳng có ích gì, trước mắt vẫn nên cùng bát gia thương lượng.

Ta quay về lập tức viết cho bát gia một phong thư, ngươi cũng gửi ngài một phong thư biểu lộ thái độ, ta nghĩ bát gia sẽ có cách giải quyết.”

“Hảo, vậy làm phiền ngươi giúp ta đưa thư đến tay bát gia.”

“Nếu không còn gì vậy ta đi trước đây.”

Mi Cát đẩy ghế đứng dậy, cẩn thận chỉnh trang y phục rồi nói: “Đừng có nửa đêm nghĩ lung tung rồi khóc ngập Công tước phủ đấy!”

Phừng một tiếng mặt đỏ bừng như quả cà chua, thẹn quá hoá giận quát to: “Nói nhiều, mau đi đi.”

“Không cần ngươi đuổi đâu.”

Bước đến trước cửa Mi Cát sực nhớ một chuyện, nghi hoặc quay đầu nhìn Phó Tuyệt Ca: “Dạo này A Xán nàng rất lạ, cũng không thường xuyên đến Thân vương phủ tìm ta nói chuyện nữa, có phải nàng trong người không khoẻ không?”

Nhắc đến A Xán, Phó Tuyệt Ca lại phiền não, tỉ mỉ đánh giá biểu tình trên mặt Mi Cát, hoàn toàn không có vẻ gì là quyết luyến với tâm phúc nha hoàn của nàng.

Phần tình cảm này của A Xán chỉ sợ không được đáp lại còn trở thành trò cười của thiên hạ.

“Mi Cát ngươi cảm thấy A Xán thế nào?”

“Thế nào?” Mi Cát sờ cằm nghĩ ngợi rất lâu mới thốt ra một câu: “Tốt, chỗ nào cũng tốt, tính cách tốt, nhân phẩm cũng tốt.”

“Ngươi có ý định…” Nói một nửa lại cảm thấy không thích đáng, Phó Tuyệt Ca vội đổi sang câu khác: “Nếu ngươi là tước quý ngươi có thú A Xán không?”

“Cô nương tốt lại nấu ăn ngon như nàng dù là ai cũng sẽ muốn thú, ta nghe đám người A Lệ nói thủ vệ được phái đến đều rất thích nàng, ngươi chắc muốn nhờ ta điều tra thử xem ai tốt chứ gì?” Mi Cát nhiệt tình nháy mắt cười nói: “Yên tâm, ta nhất định giúp ngươi tìm cho A Xán một nơi tốt để gửi gắm.”

“À, cũng đúng, đến lúc tính chuyện chung thân cho A Xán rồi.”

Trong lòng không khỏi thay A Xán đau lòng một phen, nữ nhân này đem tất cả tình cảm phó thác lên Mi Cát nhưng nàng ta căn bản không biết còn muốn giúp nàng tìm một mối nhân duyên.

Nếu để A Xán nghe được những lời này không biết sẽ thương tâm bao nhiêu, tốt nhất vẫn không nên nói ra.

“Ngươi đã có ý trung nhân rồi chưa?”

“Hửm?” Mi Cát nghi hoặc quan sát Phó Tuyệt Ca từ đầu đến chân: “Này, ngươi hôm nay sao lại quan tâm chuyện của ta như vậy?”

“Ta chỉ là hiếu kì thôi không được sao?” Phó Tuyệt Ca gượng gạo chống đỡ ý cười: “Nếu có cứ nói, ta với bát gia sẽ tác thành cho ngươi.”

“Cũng không phải không có nhưng mà nói đến ta có chút xấu hổ.”

“Vậy…”.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

“Lúc nhỏ ta cùng biểu ca trưởng thành, bọn ta thanh mai trúc mã, phụ mẫu cũng đã gặp nhau nói chuyện.

Chàng nói đợi ta đến tuổi được phép xuất cung sẽ đến nhà cầu thân, cũng không còn bao nhiêu năm nữa đợi bát gia hồi kinh ta lập tức xin ngài cho phép ta…”

Mỗi lần nhắc đến tình lang hai mắt Mi Cát liền sáng lấp lánh như chứa đựng vô số tinh tú, môi mỏng kéo lên một độ cong hoàn mỹ.

Không ngờ cô nương thô lỗ hung hăng như Mi Cát lại có dáng vẻ si tình như vậy.

Phó Tuyệt Ca hít thở có chút không thông, Mi Cát đã có biểu ca vậy A Xán phải làm sao đây?

“Còn hỏi gì nữa không? Không thì ta đi trước đây.”

Mi Cát nói xong liền vui vẻ đẩy cửa rời khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy A Xán đứng canh ngoài cửa.

“Úc? Ngươi đứng canh từ nãy đến giờ sao? Ta với Tuyệt Ca nói xong rồi, ngươi có thể vào.”

A Xán thuỷ chung yên lặng cúi đầu nhìn mũi giày, tóc dài từng sợi lác đác rơi xuống hai bên vai che giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Rốt cuộc đến bao giờ nàng mới chịu hiểu hai người căn bản không có khả năng? Si tâm vọng tưởng bao nhiêu năm kết quả chỉ bản thân chuốc lấy đau thương, người kia vốn dĩ chưa từng ngoái đầu nhìn đến nàng.

Ngẫm lại bản thân cũng thật nực cười, bao nhiêu con đường tốt đẹp không chọn lại chọn con đường khó khăn nhất để đi, bản thân bị thương không nói còn khiến lệnh ái phải vì nàng mà khó xử.

Đợi mãi không nghe A Xán nói gì, Mi Cát nghi hoặc bước xuống thêm hai bậc cầu thang tiếp cận nàng: “Làm sao thế? Trong người không khoẻ?”

Phó Tuyệt Ca không chút do dự lao đến túm lấy vai trái Mi Cát kéo lùi về phía sau, trong lúc khẩn trương không khống chế được âm lượng: “Ngươi không phải nói về sao? Nhanh chóng đi đi, ta còn có chuyện muốn nói với A Xán nữa.”

“Vậy ta đi trước, ngươi cũng mau viết thư cho bát gia đi.”

“A Lệ, ngươi tiễn Mi Cát xuất phủ đi!”

Hai người không nán lại quá lâu, nhanh chóng rời khỏi Thư Nhạc Phong để lại sau lưng cảnh thu đìu hiu vô tận.

Chậm rãi cước bộ đến trước mặt A Xán, lấy từ trong tay áo một chiếc khăn thêu cẩn thận giúp đối phương chà lau nước mắt đọng ướt đôi gò má.

Từ nhỏ nàng do một tay A Xán chiếu cố, nếu không có nữ nhân này mẫu tử các nàng cũng không sống nổi trong Khang Ninh phủ khốc liệt.

Nhìn A Xán vì tình thương tâm Phó Tuyệt Ca dường như nhìn thấy bản thân của trước đây, từng nhiệt tình từng nông nổi cưỡng cầu một đoạn duyên phận nhưng kết quả không phải lúc nào cũng đúng ý mình.

“Được rồi, vào trong rồi nói đừng để người khác nhìn thấy.”

A Xán yếu ớt lắc đầu, dùng chút sức lực sót lại ngăn cản lệnh ái giúp nàng lau nước mắt: “Nô tỳ muốn được an tĩnh…”

Phó Tuyệt Ca trước nay chưa từng miễn cưỡng A Xán, nghe nàng nói vậy liền gật đầu chấp thuận: “Về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện trong phủ cứ giao cho A Phỉ giải quyết.”

“Đa tạ lệnh ái, nô tỳ cáo lui.”

Nặng nề xoay người bước từng bước trong vô vọng, nước mắt ngỡ đã khô cạn lại lần nữa rơi xuống.

Giống như cơn mưa đầu thu lạnh lẽo xối ướt mặt hồ tạo thành những vệt sóng nhỏ, từng chút lan ra phá vỡ trạng thái tĩnh lặng ban đầu.

Vẻ đẹp từng chiêm ngưỡng hoá thành sương khói tan vào vô định, những gì từng thấy từng nghe sớm đã không còn ý nghĩa gì.

Phải chăng con người đều phải trải qua đau thương mới có được hạnh phúc?

Bản thân A Xán minh bạch, nàng thích Mi Cát là chuyện của nàng, đối phương đáp lại hay không nàng không quản được.

Chấp nhận buông bỏ tôn nghiêm, ngoan ngoãn làm một con mèo nhỏ chờ đợi vuốt ve, nàng linh hồn sớm đã không còn thuộc về bản thân.

Nhưng A Xán không oán hận thậm chí còn vui vẻ chúc phúc cho Mi Cát, không phải vì nàng độ lương mà vì nàng không có tư cách cùng nam nhân kia tranh giành.

Người được yêu là hắn, người yêu Mi Cát cũng là hắn, nàng có quyền gì cùng người ta bàn chuyện được mất? Hoạ chăng chính nàng phải học cách buông tay, vì bản thân và cũng vì Mi Cát nữa, nàng không muốn đến cả làm bạn hai người cũng không thể.

Tình cảm đẹp nhất là giữa lúc mặt trời còn rực rỡ, giữa lúc nàng đương thanh xuân và giữa lúc đối phương không yêu nàng…

Mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ có nàng là không.

==================

Một tiếng chiêng đầy uy lực phát ra, lại thêm một tràng tiếng kèn inh ỏi nối bước, ồn ào đến mức chim chóc trên cây chịu không nổi phải đập cánh bỏ chạy.

Bất quá không mấy ai để ý đến chuyện này, tâm tư toàn bộ đặt trên chiếc kiệu hoa đang lắc lư tiến về phía đại điện.

Cầu hoa đỏ thẫm như máu treo trước cửa, mành vải không ngừng lay động để lộ vạt áo hoả hồng đốt cháy đến tận chân trời.

Phía sau kiệu hoa là hai hàng cung nữ cầm đèn ung dung rảo bước, đã qua hơn một khắc thời gian mà đoàn người vẫn lầm lũi kéo dài không dứt.

Kiêu ngạo ngồi trên toạ ỷ đặt trước đại điện, nữ nhân xích bào quét mắt đánh giá kiệu hoa đang lắc lư tiến đến gần, hai chân mày lâu lâu lại nhíu chặt tựa hồ rất bất mãn.

Đợi rất lâu kiệu hoa mới dừng trước bậc thang vừa dài vừa dốc, một cung nữ luống tuổi chậm rãi bước đến trước cửa kiệu cẩn thận nhấc lên tấm mành đỏ thẫm.

Một bàn tay trắng bệch như tuyết từ tốn vươn ra, ngón tay thon dài gầy guộc không có sức sống, ngay cả cánh tay cũng gầy đến mức lộ rõ hình dáng của xương.

Dù đã khom người xuống nhưng búi tóc vẫn vô tình chạm phải cầu hoa treo trước cửa, không biết người trong kiệu bị cái gì doạ phải mà sợ đến rụt cổ, cả người thu gọn lại còn một mẩu.

Đông Phương Tầm Tuyết mất kiên nhẫn hướng Tiểu Tư Phúc ngoắc tay.

Tiểu Tư Phúc hạ thấp người thêm chút nữa, nhanh gọn đến trước mặt bát gia hành lễ: “Bát gia có gì phân phó?”

“Người phụ hoàng chọn đây sao?”

“Vâng.” Tiểu Tư Phúc tiếp tục hạ thấp trọng tâm, lí nhí mở miệng: “Nhuỵ Nhuỵ, nhi nữ được nuôi bên ngoài của vương gia, trong thư lệnh ái có nói nữ nhân này thân phận đặc thù không dễ chọc vào.”

“Loại quân quý như vậy bản vương nhìn thôi cũng thấy bẩn mắt.”

Đông Phương Tầm Tuyết dứt khoát phất tay áo đứng dậy, ném cho Nhuỵ Nhuỵ ánh mắt chán ghét: “Đi cũng đi không nổi còn muốn ta nạp làm thứ phi, phụ hoàng nếu muốn trường sinh bất tử trực tiếp nạp ả làm tuyển thị không phải được rồi sao?”

Không để Nhuỵ Nhuỵ kịp hiểu những lời vừa nói Đông Phương Tầm Tuyết đã lạnh lùng xoay người bỏ đi, khoảng sân rõ ràng đông người lại cảm thấy vô cùng quạnh quẽ.

Tay vô thức siết chặt tay áo lão cung nữ đến nhăn nheo, đôi môi khô khốc yếu ớt mấp máy vài chữ: “Đ-Điện hạ chán ghét t-ta sao? C-Chán ghét ta sao?”

“Không có, bát gia tính tình tốt sao có thể ghét ngài được?” Lão cung nữ nắm chặt bàn tay của nàng, hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Ngài được Hoàng thượng chọn là thứ phi của bát gia, đời này kiếp này bát gia chỉ có thể đối đãi với ngài thật tốt.”

“T-Thật sao?”

“Nô tỳ đã bao giờ lừa ngài?”

Nhuỵ Nhuỵ cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, cố gắng bám vào người lão cung nữ đứng dậy.

Bát gia không còn ở đại điện, nàng đến đó cũng chẳng có ích gì, đành quay về phòng nghỉ ngơi trước đợi đến lúc thánh chỉ ban xuống sẽ chuẩn bị thành thân..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio