Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

chương 169: chương 169

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thu bà càng nghe càng không lọt tai, thay Kim Nhuỵ Nhuỵ bất bình to tiếng: “Ngươi đừng có hiếp người quá đáng!”

“Ta hiếp người quá đáng? Mắt nào của ngươi nhìn thấy? Lại nói ta là được bát gia yêu cầu đến giới thiệu mọi thứ trong vương phủ cho Kim chủ, ta chỉ giải thích nguồn gốc của đài hoa cúc này cũng không tính là quá đáng đi?”

Đặt bàn tay lên bàn tay gầy guộc của Kim Nhuỵ Nhuỵ, dùng lực siết một cái, Mi Cát tiếp tục dùng điệu cười bất thiện nói: “Kim chủ là đang trách nô tỳ không biết ăn nói đi? Thật là, nô tỳ thật sự không giỏi ăn nói, có thể trong lúc giới thiệu sẽ nói vài lời khó nghe mong Kim chủ đừng để trong lòng.”

“Đủ rồi!” Kim Nhuỵ Nhuỵ xấu hổ muốn đào một cái lỗ chui xuống, mím chặt môi hít thật sâu bình ổn tâm tình: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu thì mau đi đi.”

“Hảo liễu, nô tỳ nhất định giới thiệu hết vương phủ với Kim chủ.”

Mi Cát hướng nha hoàn đang quỳ phất tay ý bảo có thể lui xuống, thuận tiện bước xuống cầu thang đi trước dẫn đường.

Kim Nhuỵ Nhuỵ lảo đảo lùi về sau hai bước, may mà có Thu bà kịp thời đỡ lấy không thì đã ngã đập đầu vào chậu hoa.

“Chủ tử!”

“Hửm?” Nghi hoặc ngoái đầu nhìn thử, Mi Cát tựa tiếu phi tiếu nhạo báng: “Sao thế? Không muốn đi? Không đi cũng được, nô tỳ lập tức quay về báo tin cho bát gia.”

“Đứng lại!” Kim Nhuỵ Nhuỵ suy nhược dựa vào Thu bà mới miễn cưỡng đứng dậy được, nghiến chặt răng rít từng chữ: “Ta đi!”

“Thỉnh Kim chủ.”

Kim Nhuỵ Nhuỵ cố sức bám vào Thu bà mà bước đi, lúc vượt qua Mi Cát còn cố tình đụng mạnh vai nàng một cái.

Mi Cát cười khẩy, nhấc chân đi nhanh hơn nữa, ở trên vai Kim Nhuỵ Nhuỵ đụng mạnh đến nỗi nàng ta ngã chỏng vó xuống đất.

“Uy? Lại ngã? Kim chủ là làm bằng giấy hay vốn dĩ không có sức để đi a?”

“Ngươi quá đáng! Chủ tử nhà ta dù thế nào cũng là lệnh ái của vương gia, ngươi lấy quyền gì đối xử nàng như vậy!?”

“Thu bà, đừng nói nữa.” Kim Nhuỵ Nhuỵ căn bản không thể cứng đối cứng với Mi Cát, cắn răng chịu nhục nhã đứng dậy: “Đi, nhanh lên.”

Thu bà uất ức lại không có nơi trút, bất mãn ném cho Mi Cát một cái liếc mắt mới chịu bước đi.

Mi Cát dĩ nhiên không chịu thua, cố ý tăng nhanh bước chân vượt qua hai người.

Nắm lấy quyền chủ động dẫn hai người đến tiền viện, địa phương này ngoại trừ bát gia ra ai cũng không được phép đi lại lung tung.

Rẽ qua một đoạn hành lang vừa dài vừa rộng, mành trúc được hạ nhân tháo xuống vừa vặn có thể giúp các nàng ngăn bớt gió lạnh thổi từ ngoài vào.

Mi Cát thong dong đi trên hành lang không bao lâu thì chuyển hướng đột ngột tiến thẳng ra ngoài sân.

Lúc này bên ngoài trời đã trở gió lạnh, tuyết bay vần vũ giơ tay không thấy năm ngón, nho nhỏ thân thể của Kim Nhuỵ Nhuỵ căn bản không chịu nổi.

Mi Cát hướng cung nữ đang dọn cỏ trong bồn hoa ngoắc ngoắc tay, nàng tay hiểu ý liền đem chiếc ô trong tay mình đưa cho nàng.

“Ngươi vào trong đi, chỗ cỏ này không cần dọn nữa.”

“Vâng, Mi Cát tỷ tỷ.”

Đợi cung nữ kia đi qua Mi Cát mới giả vờ lo lắng: “Ở đây chỉ có một chiếc ô, nô tỳ chốc nữa còn phải hầu hạ bát gia không thể để cảm lạnh, đành uỷ khuất Kim chủ đợi đến khi về hậu viện có được không?”

“Lý nào lại như vậy? Tiểu thư nhà ta là chủ tử tại sao phải nhường ô cho ngươi?”

“Úc? Thu bà bà lại không hiểu rồi.” Mi Cát thích thú xoay cán ô trong tay, hai mắt lấp lánh tràn ngập tiếu ý châm chọc: “Ta là nhất đẳng cung nữ hầu hạ bên cạnh bát gia nếu để bản thân cảm mạo phong hàn há chẳng phải phụ lòng bát gia rồi sao? Lại nói đích phi nương nương vốn rất thích ta, mỗi lần ta bệnh nàng đều sẽ rất lo lắng, thân làm nô tỳ sao có thể để chủ tử nhọc lòng có đúng không?”

“N-Ngươi…”

Kim Nhuỵ Nhuỵ uất ức nhưng không có chỗ trút, nàng thân phận thấp bé ở vương phủ này không dám đắc tội với ai, dù Mi Cát có nói khó nghe hơn nàng cũng chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.

“Được rồi Thu bà, qua hai hành lang nữa là tới hậu viện rồi.”

Thu bà giận đến mức ngũ quan di chuyển, hai hàm răng cắn chặt vào nhau kiềm chế không nhào đến ăn tươi nuốt sống Mi Cát.

“Vẫn là Kim chủ hiểu chuyện.”

Nghe bát gia than phiền Mi Cát còn tưởng Kim Nhuỵ Nhuỵ này lợi hại thế nào, hoá ra chỉ là một con hổ giấy đến cả đi cũng đi không nổi không xứng đấu với nàng?

Vui vẻ di chuyển đến trước mặt chủ bộc hai người: “Kim chủ chắc cũng biết đây là tiền viện vương phủ, bát gia thường xuyên ở đây cùng đại thần nghị luận chính sự.

Ngài thiên vạn tuyệt đối không được đến gần, nếu để thủ vệ phát hiện mạng nhỏ của ngài e là không giữ được nữa.

Đặc biệt là thư phòng, nếu ngài dám đặt chân vào đó không cần bát gia lên tiếng tất cả nô bộc đều có quyền lôi ngài ra ngoài trực tiếp luận côn đánh chết.”

“Chỉ là thư phòng thôi có nhất thiết phải đánh chết người không?” Thu bà nhịn không được lẩm bẩm mắng chửi: “Nhất định là các ngươi đang làm chuyện xấu không muốn để ai biết.”

“Kì thật thư phòng của bát gia cũng chẳng có gì đặc biệt, cung nữ được lệnh vẫn có thể vào đó quét dọn.

Nhất là vương phi, không cần bát gia thông qua vẫn được phép tuỳ ý vào thư phòng tham quan, dù đem cả thư phòng lục tung lên bát gia cũng sẽ không trách tội.

Cái này các ngươi có biết gọi là gì không?” Mi Cát nhếch khoé môi, giảo hoạt nháy mắt: “Sủng ái của quân thượng không thể san sẻ.”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”

Kim Nhuỵ Nhuỵ khó lòng che giấu kích động, giằng khỏi tay Thu bà bước tới đẩy mạnh Mi Cát một cái: “Bát gia bảo ngươi dẫn đường thì mau dẫn đường đi!”

“Như vậy đã tức giận rồi? Tính tình đúng là xấu thật đó nha.” Mi Cát liếc nhìn bầu trời âm u trên đỉnh đầu, thời gian xác thực không còn sớm nữa, miễn cưỡng ngừng lại trò châm chọc của mình: “Nô tỳ đúng là có chút quá phận rồi, vậy nô tỳ lập tức dẫn ngài vào tẩm điện của bát gia nghỉ ngơi có được không?”

Không ngờ được Mi Cát sẽ chủ động dẫn nàng đến chỗ bát gia, Kim Nhuỵ Nhuỵ thụ sủng nhược kinh, hoài nghi hỏi lại lần nữa: “Ngươi thật sự dẫn ta đến chỗ bát gia?”

“Dĩ nhiên, nô tỳ sẽ không lừa ngài đâu.”

Mi Cát nói xong liền xoay người đi trước dẫn đường, cũng không hỏi Kim Nhuỵ Nhuỵ có muốn đi theo hay không.

Bất quá không hỏi cũng biết nữ nhân này khao khát vị trí thứ phi đến mức nào, dù có bị Mi Cát lừa vẫn chấp nhận theo sau.

Muốn đến tẩm điện của bát gia phải vòng ngược quay lại đường cũ, lúc đi ngang qua đài hoa cúc Kim Nhuỵ Nhuỵ không rõ tư vị.

Những thứ những tưởng thuộc về nàng hoá ra lại là thứ được kì công tạo ra để đổi lấy nụ cười của kẻ khác.

Nàng chẳng qua chỉ là dã thảo dã hoa lấy tư cách gì cùng cô nương kia tranh đoạt?

Có trách phải trách nàng mệnh không tốt, sinh ra đã bị phụ vương ruồng bỏ, trong lúc huynh đệ tỷ muội ở trong vương phủ hưởng thụ cẩm y ngọc thực thì nàng phải đội mưa đội nắng leo hai ngọn núi xuống chợ bán củi.

Đến cả phần phúc được gả cho một phu quân tốt cũng không có, thậm chí còn bị nha hoàn thân cận của đích nương tử vũ nhục trước mặt bao nhiều người.

Lão thiên gia tuy bạc bẽo nhưng nàng tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ như vậy, mười mấy năm bấp bênh khổ ải chỉ cần còn một tia hy vọng nhất định liều mạng mà bám lấy.

Mi Cát dừng trước cửa phòng bát gia, hướng hai cung nữ canh cửa phất tay cho lui.

“Bên trong có sẵn giường tháp Kim chủ tự nhiên nghỉ ngơi, nô tỳ đi chuẩn bị điểm tâm cho ngài.”

Liếc mắt nhìn Mi Cát dò xét một lượt, mặc dù vẫn còn nghi ngờ nữ nhân này tâm tư bất chính nhưng Kim Nhuỵ Nhuỵ không còn lựa chọn nào khác ngoài bước vào.

Thu bà cũng lẽo đẽo theo sát phía sau, cảnh giác quan sát bốn phía rồi cẩn thận đem cửa đóng lại.

Kim Nhuỵ Nhuỵ mơ màng nhìn những bức mành rũ trước mắt, khoé môi bất tri bất giác nhấc lên, hạnh bạch, đây là màu sắc yêu thích của nàng.

Cánh tay gầy guộc xanh xao hơi vươn ra phía trước, nhẹ nhàng gạt mành vải qua một bên, hương trầm thoang thoảng từng chút chiếm trọn tâm trí.

Bài trí trong điện phi thường tao nhã, từ vị trí đặt đồ dùng thiết yếu đến sử dụng vật phẩm trang trí đều rất cân bằng tạo cảm giác lộng lẫy xa hoa nhưng không thô .

Vượt qua hai bức mành thoáng thấy phía sau bức mành thứ ba trở đi xuất hiện vô số bóng đen không ngừng lay động, tỉ mỉ nhìn lại thì không phải bóng người.

Kim Nhuỵ Nhuỵ tăng nhanh bước chân vượt qua bức mành thứ ba, đập vào mắt là một hàng dài giá treo tranh đồng một kích cỡ, mỗi bức tranh đều được đặt trong khung có thể xoay quanh trục giá treo.

Trước cảnh tượng nguy nga này Thu bà không nhịn được che miệng cảm khái: “Nhiều tranh thật, tẩm điện của bát gia sao lại đặt nhiều tranh như vậy chứ?”

Kim Nhuỵ Nhuỵ nuốt khan một ngụm nước bọt, từ từ đi tới bức tranh gần nhất, nhìn thoáng qua là vẽ một tiểu cô nương tuổi trạc mười một mười hai.

Cô nương trong tranh yêu kiều đứng giữa đài hoa cúc ngập tràn ánh dương quang, trên người nàng dường như toả ra một loại hào quang lộng lẫy khiến khung cảnh xung quanh cũng phải ảm đạm thất sắc.

Tóc dài rối loạn trong gió, cẩm y phiêu động thoang thoảng hương hoa, đáy mắt lung linh chứa đựng ý cười điềm mật, cảnh tượng đẹp đẽ đến mức gặp qua một lần sẽ không thể nào quên được.

“L-Là nàng ta phải không?” Kim Nhuỵ Nhuỵ lảo đảo lùi về sau hai bước, nước mắt chảy xuống cũng hồn nhiên không biết: “Thật đẹp, thật khả ái, nàng ta còn nhỏ tuổi hơn bát gia làm sao ngài có thể không thích nàng ta chứ?”

Phát giác tâm tình chủ tử không tốt Thu bà lập tức đem bức tranh xoay lại, vốn muốn đem nó giấu đi nào ngờ đâu phía sau vẫn còn một bức tranh nữa.

Cô nương ngồi trên bờ hồ thả hoa đăng, cảnh đêm ngàn vạn tinh tú vẫn không bằng một nét cười rạng rỡ trên môi thiếu nữ.

Kim Nhuỵ Nhuy bật cười một tràng dài, cả người run rẩy từ từ hạ thấp xuống: “Đừng giấu nữa, giấu có ích gì chứ? Ở đây có hàng trăm bức hoạ, trừ phi đem toàn bộ tháo xuống còn không giấu đi cũng bằng thừa.”

“Chủ tử đừng quá thương tâm, biết đâu chừng là Mi Cát giở trò!”

“Đây là tẩm điện của bát gia, ai cũng không được đến gần huống chi là đem cả trăm bức tranh treo đi.

Ngươi đừng an ủi ta, ta biết, đây là tác phẩm của bát gia, ngài đang nhắc nhở ta biết thân biết phận đừng nghĩ tranh đoạt với vương phi…”

“Xem ra Kim chủ cũng là người thông minh rất hiểu lý lẽ.”

Mi Cát đứng ngoài cửa xem trò vui từ nãy đến giờ, ung dung khoanh tay dựa lưng vào kệ sách quan sát chủ bộc hai người: “Ý tứ của bát gia Kim chủ có thể đoán được vậy cũng nên làm được, chọc giận bát gia đối với ngài và Cao Ly đều không phải chuyện tốt.

Dù là Thân vương phủ ở Đại Minh hay là vương phủ ở Cao Ly, nữ chủ duy nhất chỉ có Phó tam lệnh ái ngoài ra không có bất kì thứ phi hay thị thiếp nào.

Nếu ngài ngoan ngoãn nghe lời bát gia sẽ chừa cho ngài một con đường sống, ngược lại nếu ngài dám gây chuyện thị phi thì đừng trách bát gia thủ hạ vô tình.

Lời cần nói nô tỳ cũng đã nói xong rồi, không biết Kim chỉ còn thắc mắc gì hay không?”

“Nhiêu đây đã quá đủ rồi…”

Kim Nhuỵ Nhuỵ vô lực ngã vào giá treo tranh, ngước mắt lên là gương mặt xinh đẹp đến đáng hận của vương phi, mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm.

“Ta hiểu rồi, ta chung quy chỉ là một cái nô bộc trong vương phủ mà thôi, không có tư cách tự xưng bản phi…”

“Chủ tử!”

“Ngài hiểu là tốt rồi.”

Mi Cát bước về phía đại môn dùng sức đẩy ra, hướng chủ bộc hai người mỉm cười: “Địa phương này hai người cũng không được phép tiếp cận, thỉnh Kim chủ hồi phòng nghỉ ngơi.”

“Hoàng tộc các ngươi hiếp người quá đáng, chuyện này ta không để yên đâu! Ta nhất định tìm đến Hoàng thượng bệ hạ cáo trạng!”

“Thu bà đủ rồi!”

Kim Nhuỵ Nhuỵ siết chặt khung gỗ đến mức mười ngón tay đều hằn lên gân xanh, không tiếp tục nhìn bức tranh, nén xuống đau đớn xoay người chạy khỏi điện.

Đưa mắt nhìn theo đến khi thân ảnh Kim Nhuỵ Nhuỵ thật sự biến mất Mi Cát mới quay về phòng, hướng bức bình phong tứ thời chấp tay hành lễ: “Nô tỳ đã làm theo lời ngài phân phó, Kim thị nhất định không dám tiếp tục quấy rầy ngài.”

Đông Phương Tầm Tuyết thả hai chân xuống nhuyễn tháp, chậm rãi đem ngoại bào khoác lên rồi bước ra ngoài gặp mặt Mi Cát.

“Bản vương biết chỉ có ngươi mới thu xếp được chuyện này.”

“Chút trò vặt vãnh này cũng chẳng đáng là gì, một Kim Nhuỵ Nhuỵ vẫn dễ đối phó hơn nữ tữ trong cung.” Mi Cát tháo phi phong trên giá treo bước đến bên cạnh bát gia giúp nàng khoác lên: “Theo lệnh bát gia nô tỳ đã điều tra thử, Hoàng thượng chỉ duy nhất một lần nói về chuyện chọn Kim thị làm thứ phi cho ngài nhưng đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì hẳn là đang do dự.

Bất quá nô tỳ còn nghe phong phanh Hoàng thượng đang cho đạo sĩ luyện vài loại đan dược cường thân bổ khí, kéo dài tuổi thọ.

Nếu theo suy đoán ban đầu rất có khả năng Hoàng thượng muốn dùng máu của Kim thị luyện tà dược.”

“Phụ hoàng tà tâm chưa chết đối với quốc thổ là đại nạn, nếu không sớm đem chuyện này dẹp yên chỉ sợ người chết không chỉ có một mình Kim thị.” Đông Phương Tầm Tuyết ưu tư chau mày liên tục không vui: “Chỗ tiểu ngốc cứ để A Bích lo, ngươi ở lại đây giải quyết Kim thị, nếu ả chịu nghe lời thì tìm thời cơ thích hợp thả đi.

Còn không cứ trực tiếp tìm đại một lý do rồi luận côn đánh chết, không được để phụ hoàng lấy được một giọt máu nào.”

“Nô tỳ minh bạch.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio