Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

chương 172: chương 172

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi năm sinh thần tam thạc quân đều được tổ chức phi thường long trọng, còn cách ba bốn ngày đã bắt đầu thiết yến, khắp hoàng cung không có thạc quân nào dám bá đạo nghênh ngang như nàng.

Dựa vào sủng ái của phụ hoàng dành cho mẫu phi, tam thạc quân hoàn toàn không thấy việc mình làm có gì quá phận, ngày ngày vui vẻ cùng huynh đệ tỷ muội chơi đùa tán gẫu.

Đến ngày sinh thần khách mời mới thật sự đến đông đủ, đặc biệt là ái thiếp được Triết Thân vương bí mật giấu trong vương phủ không cho người khác thấy.

Phó Tuyệt Ca hoàn toàn không biết mình bị mọi người lén lút đánh giá, từ cửa lớn cung tam thạc quân uyển chuyển bước vào, hôm nay còn cố ý ăn mặc giản dị một chút.

Áo dài màu phấn hồng nhạt dài đến đầu gối, quần xếp hơi ngả sang hồng thêu hình hoa đào, trên cổ đeo vân kiên bốn cánh hình mây, trước ngực có một dải dây đồng màu cũng thêu hoa đào.

Cách ăn mặc thế này vừa không phô trương lại còn thanh thuần tú mỹ phù hợp với tuổi tác của nàng.

Tóc dài đong đưa cài hai kiện ngọc xước nhỏ nhắn, không biết từ đâu đến đây mà trên đỉnh đầu vướng lại một cánh hoa đào.

Tam thạc quân nhìn thấy nàng liền hướng khách mời ra hiệu ngừng lại rồi di chuyển đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, đem trản rượu trong tay đưa về phía nàng.

“Ngươi muộn rồi, phạt ngươi uống hết trản này.”

Phó Tuyệt Ca khó xử nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn tam thạc quân giải thích: “Tam chủ tha tội, nô tỳ thật sự không thể uống rượu, hay là nô tỳ ở đây đàn một khúc trợ hứng cho tam chủ có được không?”

“Uống một chút cũng không chết được, nếu ngươi không uống ta liền cho rằng ngươi xem thường bản thạc quân!”

“Ngài sao lại…”

Phát giác tam thạc quân không còn kiên nhẫn nghe nàng nói, bất đắc dĩ đưa tay tiếp nhận trản rượu, mờ mịt nhìn thứ chất lỏng cay nồng sóng sánh trong trản.

Thật sự phải uống sao?

Tam thạc quân vốn chỉ định hù doạ Phó Tuyệt Ca một chút, có cho thêm hai cái mạng nàng cũng không dám khi dễ trân quý bảo bối của bát hoàng tỷ, để hoàng tỷ biết còn không đem nàng lột da sao?!

Phó Tuyệt Ca ngây thơ không biết bản thân đang bị lừa, ngoan ngoãn đem trản rượu nâng lên chuẩn bị uống.

Tam thạc quân không nghĩ nàng tin thật liền hốt hoảng đưa tay ngăn cản nhưng lại xuất hiện một người khác so với nàng nhanh hơn, chuẩn xác bắt lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca sẵn tiện đoạt luôn trản rượu trên tay nàng.

“Thứ này để quân quý uống được sao?”

Dứt câu Đông Phương Tầm Liên liền đem trản rượu trong tay uống cạn, quắc mắt sắc lẻm nhìn tam thạc quân vẫn đang ngây người không hiểu chuyện gì.

Phó Tuyệt Ca chưa bao giờ cảm thấy phiền như vậy, nếu biết trước Đông Phương Tầm Tuyết cũng đến dự sinh thần nàng tuyệt đối không đến đây.

“Tam chủ chỉ nói đùa với nô tỳ thôi, tứ gia không nên trách nàng.” Phó Tuyệt Ca tranh thủ Đông Phương Tầm Liên chưa kịp phản ứng liền nắm tay tam thạc quân kéo đi: “Bên kia náo nhiệt quá, tam chủ dẫn nô tỳ đi xem có được không?”

Tam thạc quân thuận lợi bám vào cái thang của Phó Tuyệt Ca cùng nàng rời đi, lâu lâu lại trộm liếc nhìn tứ hoàng tỷ thê thảm bị vứt bỏ sau lưng.

Trong lòng nổi lên nho nhỏ đắc ý, nữ nhân này trước đây được phụ hoàng sủng ái đắc ý không xem ai ra gì, ngay cả nàng cũng không ít lần bị khó dễ.

Bây giờ thật tốt, bát hoàng tỷ được sủng ái tính khí vốn tốt nhất trong các huynh đệ tỷ muội, đối với nàng cũng tương đối thân thiết, mấy năm nay ở trong cung căn bản không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Quan trọng hơn hết Phó Tuyệt Ca cũng dần dần mở lòng với nàng, có được quan tâm của tâm can bảo bối còn sợ không sống tốt trong cung sao?

“Ngươi vẫn chưa kết thúc với tứ hoàng tỷ?”

“Tam chủ nói gì vậy? Nô tỳ với tứ gia không có quan hệ gì hết.”

“Ý ta không phải như thế.” Tam thạc quân cảnh giác nhìn ra sau lưng, xác định các nàng đã trốn thoát vào đám đông mới thấp giọng nói: “Bản thạc quân cảm thấy tứ hoàng tỷ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy, lẽ nào ngươi định đợi bát hoàng tỷ trở về mới xử lý?”

“Ta đơn thuần là một cung nữ, cùng lắm chỉ hơn những người khác là từng hầu hạ bát gia qua đêm.

Làm sao có thể diện lớn đến mức cự tuyệt hoàng tước thân cận? Chuyện này ta cũng đã nói với bát gia, ngài nói sẽ nghĩ cách giải quyết bất quá tứ gia thật sự quá nhẫn nại đến tận bây giờ vẫn chưa chịu từ bỏ…”

“Vậy ngươi càng phải mạnh tay lên! Dứt khoát cho nàng hai cái tát, tước quý vốn tâm cao khí ngạo, bị đánh khẳng định sẽ chủ động rút lui!”

Phó Tuyệt Ca khổ tâm thở dài: “Mấy ngày trước A Xán vừa đánh vừa hất nước cũng không có ích gì.”

“…” Tam thạc quân che miệng ho khan hai tiếng: “Không cần chơi lớn vậy đâu.”

“Tam chủ ngài nói xem phải làm thế nào tứ gia mới chịu buông tha cho ta? Cũng hơn một năm rồi, bát gia lại ở quá xa không thể giúp ta triệt để giải quyết chuyện này cứ dây dưa như vậy cũng không phải cách.”

“Nói thì nói thế nhưng ta cũng chỉ là một thạc quân nho nhỏ, đến tuổi phải gả ra ngoài nên trong cung địa vị hoàn toàn không áp chế được ai.

Tuy ta ngoài mặt không vừa ý vẫn phải đeo lên mặt nạ cùng tứ hoàng tỷ cười cười nói nói, quân quý chúng ta a, sinh ra đã phải chịu thiệt thòi rồi.”

Tam thạc quân khoác tay cự tuyệt cung nữ khoác thêm phi phong, dắt tay Phó Tuyệt Ca cùng mình đi vào sương phòng yên tĩnh nói chuyện.

“Tính khí ngươi cương liệt nhưng dù sao cũng là quân quý không cách nào cứng đối cứng với tước quý, bản thạc quân nghĩ vẫn nên cùng bát hoàng tỷ thương lượng chuyện này.”

“Gần đây bát gia vô cùng bận rộn, thời gian gửi thư cũng không nhiều như trước, nô tỳ nghĩ không nên làm phiền ngài.”

“Đây gọi là làm phiền sao?”

Tam thạc quân không vui kéo ghế ngồi xuống, hướng cung nữ gần đó ngoắc tay: “Mang điểm tâm lên.”

Cung nữ vâng dạ nhận mệnh rời đi lấy điểm tâm.

“Ngươi không hiểu tước quý bọn họ rồi, càng thờ ơ bọn họ càng lạnh nhạt, đến một lúc nào đó ở Cao Ly xuất hiện một mỹ nhân kinh tâm động phách, ngươi đoán bát hoàng tỷ còn nhớ đến cô nương cả thư cũng không gửi cho nàng không?”

Không biết bao nhiêu lần Phó Tuyệt Ca được người khác nhắc nhớ phải quản tốt bát gia không để nàng đi trêu hoa ghẹo nguyệt, bất đắc dĩ cúi đầu che miệng cười một tràng dài.

Tam thạc quân ngớ người ra, hoàn toàn không hiểu Phó Tuyệt Ca đang cười chuyện gì: “Uy! Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi cười cái gì chứ!?”

“Mỗi lần nghe ai nói bát gia sẽ vứt bỏ nô tỳ đều cảm thấy buồn cười, nếu thật có chuyện như vậy ta sớm đã đem ngài kéo về cung không cho đi Cao Ly nữa.”

“Xem ra bát hoàng tỷ đã cho ngươi một viên định tâm đan?”

Phó Tuyệt Ca tiếp nhận trản trà nóng từ tay cung nữ, hướng nàng ta gật đầu cảm ơn: “Định tâm đan không phải không có nhưng có một thứ vẫn lợi hại hơn nhiều.”

Tam thạc quân dễ dàng bị nàng khơi gợi hiếu kì, chủ động kéo ghế đến sát bên cạnh lắng tai nghe: “Rốt cuộc bát hoàng tỷ nói gì để ngươi tin tưởng như vậy?”

“Ở đây.” Bình tĩnh chỉ tay vào ngực trái, đôi mắt hạnh to tròn loé lên một tia tiếu ý điềm mật: “Tình cảm giữa ta và nàng sẽ không bao giờ thay đổi.”

Cẩu lương quả nhiên khó nuốt, Tam thạc quân ôm ngực che miệng giả vờ nôn mửa, nàng đúng là ngốc nghếch mới đi nghe Phó Tuyệt Ca kể chuyện tình cảm.

Phó Tuyệt Ca không hề quan tâm tam thạc quân cảm thấy thế nào, vui vẻ cúi đầu uống một ngụm trà, hương hoa thanh thuần len lỏi qua từng làn hơi phảng phất quanh chóp mũi.

Ồn ào náo nhiệt của lễ sinh thần đều bị vứt lại phía sau cánh cửa, vẫn là an tĩnh thích hợp với nàng, trước khi Đông Phương Tầm Liên kịp đến dây dưa nàng phải tìm cách rời khỏi hoàng cung mới được.

“Cung của tam chủ có cửa sau không?”

“Cửa sau làm gì?” Nghĩ đến gì đó tam thạc quân bất mãn kêu to: “Không được! Tiệc sinh thần còn chưa bắt đầu ta tuyệt đối không cho ngươi đi đâu hết!”

Phó Tuyệt Ca khẩn khoản chấp tay cầu xin: “Lần tới nô tỳ đến tận tẩm cung của ngài bồi tội có được hay không?”

“Quá phận!”

Tam thạc quân phì phì thở ra khói, hai tay khoanh trước ngực phụng phịu lắc đầu: “Bản thạc quân nói không là không, mời được ngươi vào cung khó khăn cỡ nào, ta không cho phép ngươi tuỳ ý rời khỏi đây trước khi buổi tiệc bắt đầu!”

Xem ra tam thạc quân không có ý để nàng rời đi, Phó Tuyệt Ca đành lấy nước mắt ra giả vờ đáng thương than thở: “Nếu tam chủ không muốn nô tỳ chỉ đành tòng mệnh, bất quá để bát gia biết được nô tỳ bị tứ gia dây dưa suốt buổi mà tam chủ không có hành động gì thì…”

“Được rồi! Được rồi! Ngươi biết rõ ta sợ nhất là bát hoàng tỷ nổi giận!”

Đập mạnh tay xuống bàn biểu thị bất mãn, đôi mắt sắc bén tràn ngập nộ khí quét hết gương mặt Phó Tuyệt Ca: “Người đâu! Đưa Phó tam lệnh ái hồi phủ đi.”

Phó Tuyệt Ca vui vẻ đứng dậy hướng tam thạc quân hành lễ: “Nô tỳ cáo biệt tam chủ, lần khác có dịp nhất định sẽ đến thăm ngài.”

“Nói nhiều quá! Đi đi.”

Thừa biết tam thạc quân chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Phó Tuyệt Ca không hề để trong lòng, vui vẻ cùng cung nữ theo lối cửa sau rời đi.

Phía sau tẩm cung của tam thạc quân là một khu vực nhỏ phủ kín cỏ xanh, một cành hoa một cái cây cũng không có, xem chừng toàn bộ hoa thảo đều bị dời lên sân trước.

Cung nữ dẫn đường nhiệt tình trò chuyện: “Tam lệnh ái sao không ở lại cùng tam chủ dự tiệc? Tam chủ nhà ta rất trông đợi ngày hôm nay, từ hai tháng trước đã cho người sửa sang đại điện, hoa hoa thảo thảo đều được mang đến từ trước đó một tháng.

Biết lệnh ái chịu đến dự sinh thần tam chủ đã sai trù phòng nấu thật nhiều món mà ngài thích, còn chuẩn bị sẵn cả viện tử để ngài nghỉ ngơi qua đêm.”

Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, chuẩn bị phòng qua đêm là có ý gì chứ?

“Ta có chút việc trong phủ không thể phụng bồi, ngươi giúp ta nói vài lời với tam thạc quân hy vọng nàng không vì chuyện này mà tức giận.”

“Bát gia đi Cao Ly hơn hai năm rồi, một mình lệnh ái cán đáng hết chuyện trong Thân vương phủ và Công tước phủ chắc đã mệt mỏi không ít.

Hay là ngài thường xuyên vào cung ghé thăm tam chủ nhà nô tỳ đi, hai người cùng trò chuyện tâm sự sẽ vơi bớt phiền não.”

Phó Tuyệt Ca hoài nghi tam thạc quân cố ý sai cung nữ này dẫn đường nhằm dụ dỗ nàng thường xuyên vào cung.

Miễn cưỡng nở một nụ cười, Phó Tuyệt Ca tính toán một chút, nàng đối với Tử Cấm Thành sâm nghiêm nhiều quy tắc không khỏi có chút khiếp sợ thiết nghĩ vẫn nên hạn chế ra vào thì hơn.

“Hảo, có thời gian ta sẽ vào cung thăm tam chủ.”

Cung nữ không nhận ra tâm tình phức tạp của Phó Tuyệt Ca, tiếp tục vui vẻ kể câu chuyện của mình: “Nửa tháng trước tam chủ có mua được một cặp vẹt màu lông xanh đỏ rất đẹp còn rất thông minh, mấy ngày trước bọn chúng đã có thể nói chuyện được rồi.

Tam chủ vốn định hôm nay khoe hai con vẹt này với khách dự sinh thần, tiếc là lệnh ái đi sớm không có cơ hội nhìn chúng.”

“Loài vẹt rất thông minh, bát gia từng cho ta một con để nuôi nhưng ta sợ chăm sóc không được tốt nên đã gửi lại cho Mi Cát chiếu cố.”

“Hay là lệnh ái gửi nó đến chỗ tam chủ đi, có thời gian ngài đến thăm nó rồi xem hai con vẹt của tam chủ cũng thuận tiện.”

Phó Tuyệt Ca cười khổ hai tiếng, tam chủ dụng tâm lương khổ tìm đủ mọi cách chỉ để dụ dỗ nàng vào cung lần nữa, không biết nàng nên cảm kích hay là bỏ trốn nữa.

“Lệnh ái ngài…”

“Có chuyện rồi! Dung Tâm ngươi mau vào đại sảnh đi!”

Dung Tâm là cung nữ dẫn đường cho Phó Tuyệt Ca, nghe gọi tên liền quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt gặp một cung nữ khác tóc tai hỗn loạn chạy đến.

“Xảy ra chuyện gì?” Dung Tâm ba bước biến hai đỡ lấy thân thể sắp ngã của Dung Hoa, vô tình phát hiện hai vết cào rướm máu trên mặt nàng: “Ai đánh ngươi? Tam chủ sao rồi? Tam chủ cũng bị thương hả?!”

“Trưởng hoàng tước uống say động tay động chân với Dung Tinh, ta cùng với Dung Chi Dung Mân mới vào can, kết quả…” Nói đến đây Dung Hoa đau đớn che mặt khóc nức nở: “Trưởng hoàng tước cả bọn ta đều đánh, đích phi của ngài cho rằng Dung Tinh cố ý câu dẫn hoàng tước nên lôi nàng ra ngoài kẹp gãy hai tay.

Bên trong thật sự rất loạn, Dung Tâm ngươi mau vào xem đi, bọn ta sợ không trụ được đến khi Hoàng thượng biết tin.”

“Hảo, ta lập tức quay lại.”

Sực nhớ vẫn còn Phó tam lệnh ái ở đây, Dung Tâm khó xử mở lời: “Nô tỳ không thể đưa ngài đi được rồi, hay là…”

“Các ngươi đi đi, ta một mình rời cung cũng được.”

“Hảo, phía trước đi khoảng nửa chung trà thời gian sẽ đến cửa cung, bên ngoài có xe ngựa chờ sẵn lệnh ái có thể dùng nó hồi phủ.”

Hướng Dung Tâm gật đầu một cái biểu thị đã biết, Dung Tâm cũng không lưu lại lâu, tức tốc cùng Dung Hoa chạy ra đại sảnh xem tình hình.

Xung quanh tứ bề vắng lặng, một chiếc lá rơi cũng đủ thu hút sự chú ý.

Phó Tuyệt Ca cẩn thận nhìn ngó hai bên trái phải, đi một mình trên con đường vắng như vậy tránh không khỏi có chút lo sợ vẩn vơ.

Một mình chầm chậm rảo bước trên con đường mòn lát sỏi, trong đầu mải mê suy nghĩ chuyện vừa nghe được.

Nếu nàng nhớ không lầm kiếp trước đại hoàng tước nổi tiếng là người tuỳ hứng, ham mê sắc dục lại vô năng nhất trong số các vị hoàng tước, sau khi tứ gia thất thế hắn càng ngày càng sa sút đến nỗi bị Hoàng thượng cấm túc đến hết đời.

Hành động hôm nay của hắn vừa vặn trùng hợp với những gì xảy ra ở kiếp trước, không đến hai năm đại hoàng tước sẽ bạo bệnh qua đời.

Phó Tuyệt Ca xoa mi tâm đau nhức, loại tước quý cặn bã như đại hoàng tước sống trên đời cũng không giúp ích được ai, chỉ tội cho cung nữ bị đích phi của hắn kẹp gãy hai tay.

“Muội muội thất thần là đang nghĩ chuyện gì vậy?”

Mạc danh kì diệu quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa vặn nhìn thấy Phó Yên Ca cách nàng không đến mười bước chân, ung dung vung vẩy quạt lụa từng bước tiến đến trước mặt.

Vô lức lùi lại hai bước bảo lưu khoảng cách an toàn, trong tiềm thức Phó Tuyệt Ca luôn sợ hãi thủ đoạn của nữ nhân này.

Chưa bao giờ nàng đủ tự tin đối diện Phó Yên Ca cả người toả hào quang hoàn mỹ từ đầu đến chân, cảm giác bản thân sinh ra chỉ để làm nền cho nàng ta nổi bật.

“Tam muội muội sợ hãi nhị tỷ tỷ sao? Đừng sợ, nhị tỷ tỷ chỉ đến đây chào hỏi ngươi thôi.” Phó Yên Ca ưu mỹ nhấc lên khoé môi điểm tô tinh xảo, mặt quạt hai mặt không ngừng phe phẩy, ánh sáng xuyên qua lớp vải mỏng tạo thành một dải màu linh lung kì ảo: “Còn nhớ lúc muội muội hầu hạ bát gia trong Trường Xuân Cung, tỷ tỷ cùng ngươi nói chuyện không được hai câu liền tranh cãi.

Tam muội muội suýt chút đem mặt người làm tỷ tỷ như ta rạch nát, nghĩ lại nhị tỷ tỷ vẫn cảm thấy thương tâm a.”

Phó Tuyệt Ca không lùi nữa, bình tĩnh đối diện gương mặt hoàn mỹ vô khuyết của Phó Yên Ca: “Lâu rồi không gặp, nhị tỷ tỷ tinh thần vẫn tốt chứ?”

“Nhờ phúc của muội muội, Đại nương tử, đệ đệ đều không còn bên cạnh ta nữa.

Một mình sống trong phủ thật sự không dễ dàng, hoá ra cuộc sống trước đây của tam muội muội khó khăn như vậy.” Ngón tay trắng tuyết dùng sức siết chặt cán quạt phát ra tiếng khanh khách nhưng trên mặt vẫn treo tiếu ý rạng ngời: “Nhị tỷ tỷ sắp quên mất con khỉ nhỏ nằm co ro trong phòng củi, mặt mũi tay chân đều là vết thương, chỉ cần từ xa trông thấy ngươi đã cảm thấy bẩn mắt chứ đừng nói đến đứng đối diện nhau nói chuyện.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio