Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

chương 207: chương 207

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Suy nghĩ này của nàng vừa vặn đáp trúng tim đen của Đông Phương Tầm Tuyết, nghĩ tới nghĩ lui nếu nàng không thú được tiểu ngốc nha đầu này sẽ bị tứ hoàng tỷ cướp đi mất.

Vừa nghĩ đến cảnh tiểu ngốc gả vào Thanh Thân vương phủ, Đông Phương Tầm Tuyết liền sợ đến đổ một đầu mồ hôi lạnh, trong lòng gấp gáp như đứng trên đống lửa.

Là cô nương đã phát Phó Tuyệt Ca dĩ nhiên biết phải hầu hạ phu quân như thế nào.

Trong khi cùng bát gia hôn môi, tay Phó Tuyệt Ca từ từ tiếp cận hạ khố lúng túng giải khai, bàn chân nhỏ nhắn như có như không cọ xát hai bên đùi.

Đáp lại nàng là tiếng hít thở gấp gáp của bát lang, trong lòng nổi lên nho nhỏ đắc ý, bát lang căn bản không chống lại nổi tin tức tố của nàng.

"Tiểu ngốc."

Đông Phương Tầm Tuyết ồ ồ thở , một phát bắt lấy hai chân Phó Tuyệt Ca vắt lên eo, bàn tay thon dài tinh tế đặt trên ngực nhịp nhàng xoa nắn.

Từ trên nhìn xuống tiểu ngốc ngượng ngùng giấu mặt trong gối, cự vật bên dưới rục rịch muốn hành động nhưng tia lý trí còn lại nhắc nhở nàng không được manh động kẻo làm bị thương tiểu ngốc.

Nụ hôn nóng rực ẩm ướt kéo đến trực ngực, mê ly ngắm nhìn tiểu hồng đậu duyên dáng rung động trước nhịp điệu xoa nắn của bản thân.

Tiểu ngốc nhà nàng từ đầu đến chân xinh đẹp động lòng người, một cái liếc mắt đã đủ chấn động giang san.

Phó Tuyệt Ca bị liếm bị cắn đến cả người không thoải mái, khó chịu giãy dụa hai chân, không hề phát hiện mật huyệt bên dưới vì tin tức tố của bát gia mà tiết ra một ít thuỷ dịch.

Cơ thể quân quý rất thành thực, trước tước quý cường đại hoặc trước người mình thích tuyến thể sẽ không thể kiềm chế được mà bài bố cầu .

Phó Tuyệt Ca ở điểm này khống chế rất tốt, nàng vì bát gia mỗi lần tiếp xúc với tước quý đều đứng rất xa.

May mắn bát gia tin tức tố nồng đậm hơn người nên nàng cũng khó vì tin tức tố của kẻ khác mà thất thố.

Lồng ngực nóng như lửa đốt chỉ muốn nhanh nhanh thực hiện bước tiếp theo, Phó Tuyệt Ca vung vẩy hai chân nhích người xuống một chút để hai bộ vị nóng hổi ướt át chạm vào nhau.

Bát gia lập tức giật nảy người, đáy mắt toàn bộ đều là nóng rực, môi mỏng mím chặt nén tiếng thở sảng khoái.

Đông Phương Tầm Tuyết đặt tay xuống dưới sờ thử, quả nhiên đã ướt không chịu nổi, tiểu ngốc thoạt nhìn thiên chân ngốc nghếch nhưng thân thể vẫn rất thành thực nha.

Động tác tay dần trở nên ám muội, ở bên ngoài nhẹ nhàng mơn vuốt ve không bao lâu bàn tay bắt đầu dinh dính ẩm ướt.

"Ưm, đừng..." Phó Tuyệt Ca sợ sệt rút hai chân lại, cả người co rúm thành một đoàn: "Bát lang ta đau, ngài đừng..."

"Xin lỗi, ta nhịn không được."

Đông Phương Tầm Tuyết thả chậm tốc độ, sờ một lúc hoa châu đã đỏ tấy sưng to, tiểu ngốc không quen với thích mới lạ này bắt đầu giãy dụa tìm cách trốn thoát.

Nhưng không làm ướt đủ tiểu ngốc sẽ rất đau, Đông Phương Tầm Tuyết nghĩ ngợi một hồi không chút do dự cúi đầu liếm một ngụm lên tuyến thể.

Phó Tuyệt Ca sợ đến thất thanh kêu to: "Bát lang! Không được! Chỗ đó ưm...!đừng a, ha bẩn!"

"Đừng căng thẳng, ta không muốn nàng đau."

Ở trên tuyến thể đặt một nụ hôn, dùng lưỡi âu yếm mơn từng tấc thịt non thơm mềm, tiểu ngốc đáp lễ nàng bằng thứ mật dịch ngọt ngào.

Mềm mại lại mịn màng như da hài tử, chỉ chạm một cái đã dầm dề dịch thuỷ, mảng sàn đan dưới thân đều bị tuyến thể làm cho ướt sũng.

Càng dùng sức tin tức tố càng nồng, thân thể trước mặt như bãi xuân thuỷ tan chảy trong lòng nàng.

Đông Phương Tầm Tuyết ngăn không được kích động liều mạng hút huẫn tuyến thể thơm ngọt, tham lam thưởng thức thứ nước ngọt ngào kia khiến tiểu ngốc vì nàng điên cuồng rỉ.

"Ha, hức! Bát lang thật xấu, đừng...!người ta, a!"

Nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của bát lang, Phó Tuyệt Ca hồng thấu hai mắt, thẹn thùng nâng chân đá đá vai nàng hai cái biểu thị bất mãn.

Đáp lại nàng là một lần tấn công mạnh hơn, đầu lưỡi thô ráp công kích tận sâu bên trong đào bớt mọi ngóc ngách đòi hỏi thêm nhiều mật ngọt.

"A! Ha, đừng, bát lang ngài...!ngài đừng làm như vậy? Thật xấu hổ! Thật xấu hổ, ta không muốn nữa hức!"

Đông Phương Tầm Tuyết vỗ vỗ mông nàng hai cái an ủi, chăm chỉ chiếu cố tuyến thể mập mạp đến khi tin tức tố bị đẩy đến cực hạn, sâu trong tuyến thể chảy ra chất dịch hồng nhạt so với mật dịch ban đầu ngọt hơn gấp trăm lần.

Thân thể Phó Tuyệt Ca đã có thể tiếp nhận nàng.

Chỉ chờ có thế Đông Phương Tầm Tuyết chầm chậm ma sát hai tuyến thể vào nhau, tiểu ngốc lập tức phát ra mấy tiếng rên vụn vặt, cơ thể hưng phấn ướt sũng mồ hôi thấm ướt toàn bộ sàn đan.

"Tiểu ngốc, tiểu ngốc."

Nhẹ nhàng mơ trớn da cổ tinh xảo trắng ngần, Đông Phương Tầm Tuyết ồ ồ thở , trên mặt treo ý cười bất thiện: "Sẽ đau một chút, không cần sợ, đau thì cứ cắn ta biết không?"

Phó Tuyệt Ca vẫn nhớ rất rõ đêm đầu tiên viên phòng, nàng không được tứ nhân tra ôn nhu chăm sóc cũng không được thực hiện công tác tiền hí.

Đau đớn bị phá thân so với đao kiếm đâm vào thân thể còn thống khổ hơn, bất tri bất giác muốn thoái lui không làm nữa.

Bất quá đã đi đến bước này Đông Phương Tầm Tuyết làm sao có thể dễ dàng tha cho nàng, trước khi Phó Tuyệt Ca kịp chạy trốn đã mạnh mẽ xông vào.

"A! Ư..."

Đau đớn xé rách thân thể tưởng tượng không đến, chỉ hơi nhói một cái, tuyến thể tê dại căng tròn đón nhận kích thước to lớn kinh người.

Phó Tuyệt Ca động thân thử, trong tuyến thể truyền đến cảm giác tê tê nhức nhói nhưng không đến mức thống khổ như lúc cùng tứ nhân tra hành phòng.

Trước khi Phó Tuyệt Ca kịp nghĩ thông suốt bát lang đã bắt đầu động thân, mạnh mẽ lại dứt khoát đem dục hoả côn chôn sâu trong cơ thể nàng.

"Ư, chậm, chậm một chút, thân thể khó chịu! Ha!!"

Đông Phương Tầm Tuyết hạ thấp người, để cằm nàng dựa vào vai mình: "Khó chịu thì cắn, ngoan, đừng lo lắng gì cả, toàn bộ đều giao cho ta."

Phó Tuyệt Ca hai mắt ngấn lệ, ngoan ngoãn gật đầu hé miệng cắn vào vai bát gia.

Từng đợt luận động như vũ bão kéo thân thể nàng lên xuống không ngừng, tốc độ va chạm cũng càng lúc càng mạnh, tuyến thể tê buốt truyền đến cơn đau rát dữ dội.

Phó Tuyệt Ca nhịn không được khóc nấc lên, miệng vẫn cắn chặt vai bát lang, hai tay yếu ớt bám víu trên lưng nàng lưu lại mấy vết cào rướm máu.

Phá thân không thể không đau được, nàng đúng là quá ngây thơ rồi!

Bát gia vừa ôn nhu vừa ân cần hôn môi nàng, vuốt ve thân thể nàng, mơ trớn tuyến thể sau gáy thích phát .

Toàn thân nhất thời mềm nhũn thành bùn, mỗi đợt luận động mang đến không chỉ đơn thuần là đau đớn.

"Hư, hư, b-bát lang ôm...!ôm một chút, hức, ngài ôm ta..."

Hạ thân chậm rãi nhịp nhàng chuyển động, vòng tay gắt gao bao trọn tiểu ngốc, ở trên mi mắt dịu dàng dùng nụ hôn lau đi nước mắt.

"Hức, ngài có yêu ta không? Bát lang ngài có yêu ta không? Ô!"

"Ta yêu nàng lẽ nào nàng nhìn không ra?" Đông Phương Tầm Tuyết hôn thật nhẹ thật nhanh lên phiến môi mềm, nụ cười ấm áp như xuân phong thổi tan băng giá: "Sinh cho ta một đứa con? Được không?"

Phó Tuyệt Ca mím mím môi, cảm động đến rơi nước mắt, thành thực gật đầu một cái.

Đông Phương Tầm Tuyết lập tức đẩy nhanh tốc độ khiến cô nương dưới thân rỉ không ngớt, liều mạng bấu víu cơ thể nàng để không bị sóng tình cuốn đi mất.

Mất rất lâu mới khiến tiểu ngốc buông lỏng toàn thân, hai má bầu bĩnh ửng hồng lấm tấm mồ hôi, hé miệng phát ra âm thanh ngọt ngào như rót mật vào tim.

Chưa từng nghĩ hoá ra viên phòng lại thoải mái như vậy, mỗi tấc da thịt đều tê dại sảng khoái muốn bay lên, Phó Tuyệt Ca trộm nghĩ có thể kéo dài mãi như vậy thì càng tốt.

Nàng ngốc nghếch lại chưa nếm trải qua cảm giác được tình nhân nâng niu chiều chuộng, chỉ vì hành động ân cần của bát gia đã đủ khiến bản thân cảm động khóc thất thanh.

"Nàng đau sao? Đau lắm sao?"

"Ưm, ân, không đau...!a...!không đau!" Phó Tuyệt Ca hô hấp đứt quãng, khó khăn mở miệng vẫn nói không tròn câu: "Muốn, nhanh một chút, ưm, bát lang ôm ôm."

Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu siết chặt vòng tay hơn nữa, bên dưới tốc độ di chuyển càng lúc càng gấp rút.

Toàn thân thoải mái muốn điên lên vẫn không ngăn được từng đợt sóng triều dồn dập đổ tới, Phó Tuyệt Ca suy nghĩ đứt đoạn, hé môi mở miệng đều là rỉ.

Cảm giác sung sướng bao phủ toàn thân, nàng lúc này chỉ muốn trói bát gia chặt chẽ bên người, hưởng thụ ấm áp khoái hoạt đối phương mang tới.

Mười ngón chân khoái hoạt co rúm, chẳng bao lâu liền đạt đến cao trào, suy suyển ngã xuống giường đón nhận những đợt di chuyển chậm rãi từ tốn hơn.

"Ưm, ưm, nóng quá bát lang, hôn một cái được không?"

Đông Phương Tầm Tuyết dĩ nhiên không cự tuyệt, hôn nàng một cái lại khàn khàn nói tiếp: "Ta vẫn chưa xong đâu nương tử."

Phó Tuyệt Ca thẹn thùng hé mắt nhìn, môi mỏng mấp máy: "Ngài thật xấu."

Đông Phương Tầm Tuyết đè nén tiếng cười, sung sướng ôm tiểu ngốc tiến vào một cuộc vui mới.

Ở bên ngoài A Phỉ khóc không ra nước mắt, đáng thương nhìn A Xán giống nàng tay bưng khay thức ăn đã nguội hơn phân nửa.

Khác với mọi hôm A Xán trầm mặc không nói gì, cúi đầu nhìn thức ăn rồi lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng kín, thầm nghĩ lệnh ái nhà nàng thật sự hồ đồ rồi.

Cô nương chưa xuất giá lại để tước quý tuỳ tiện tiêu kí, chưa nói đến thanh danh bị tổn hại vạn nhất hôn sự không thành nửa đời sau lệnh ái phải sống thế nào đây?

Mi Cát nghe được tin từ cung nữ liền ôm một bụng phấn khích chạy đến hóng chuyện vui, mắt hấp háy sáng, che miệng khúc khích cười trộm: "Sớm biết có ngày hôm nay ta lẽ ra phải chuẩn bị từ đầu, xem xem, bát gia rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa!"

"Câm miệng."

A Xán đột nhiên quát một tiếng doạ sợ tất cả hạ nhân có mặt trong sân, ai nấy ngơ ngơ ngác ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Cái gì đây? Ngươi quát ta?"

Bất khả tư nghị nhìn chằm chằm A Xán từ trên xuống, trong kí ức của nàng A Xán không phải cô nương hung hăng điêu ngoa như vậy.

"Ăn nói hàm hồ! Chuyện của tam lệnh ái vốn không liên quan đến Thân vương phủ các ngươi.

Trừ phi bát gia các ngươi dùng tam thư lục lễ nghênh đón nàng, bằng không chuyện hôm nay có chết cũng không được nói ra ngoài nửa chữ."

A Xán dúi mạnh khay thức ăn vào tay Mi Cát rồi dứt khoát bỏ đi, xem chừng lời Mi Cát vừa nói đã chọc trúng vẩy ngược của nàng.

Mi Cát phát ngốc một hồi mới quay sang hỏi A Phỉ: "A Xán ăn phải pháo sao?"

"Mi Cát tỷ tỷ đừng nói nữa, A Xán tỷ tỷ theo hầu chủ tử nương nương từ nhỏ, tứ phòng đợi mãi cũng đợi không được bát gia đưa sính lễ đến, nói không tức giận thì chính là nói dối.

Mấy hôm nay A Xán tỷ tỷ đều nhắc nhở chủ tử nương nương chừng mực nhưng mà..."

"Cũng không phải bát gia không thú, tứ phòng năm lần bảy lượt khó dễ ngài ta còn chưa tính sổ, Phó Tuyệt Ca có cao quý thế nào vẫn chỉ là thứ nữ, được bát gia nhìn trúng đã là phúc phần của nàng.

Lẽ nào tứ phòng còn muốn trèo lên đầu bát gia ngồi luôn hay sao?"

"Mi Cát tỷ tỷ quá đáng rồi đó!" A Lệ nghe xong lời này cũng phải nổi giận đùng đùng: "Chủ tử nương nương là quân quý có cái gì cũng trao hết cho bát gia rồi, bây giờ đến chuyện thành thân ngài cũng không thuyết phục được Hoàng hậu nương nương còn trách tứ phòng? Ta thấy Mi Cát tỷ tỷ ngươi sống ở Cao Ly thoải mái quá rồi, người khác sống chết thế nào ngươi chẳng thèm quan tâm.

Ta thà cùng A Xán tỷ tỷ đưa chủ tử nương nương về Công tước phủ cũng không để người của Thân vương phủ chửi chó mắng mèo chà đạp nàng!"

"T-Ta không có ý đó, các ngươi..."

A Lệ vứt luôn khay trà xuống đất rồi xoay người bỏ đi, dự là hôm nay Mi Cát phải làm hết việc trong phủ.

A Phỉ nhìn trái nhìn phải không thấy ai bên cạnh nữa liền học theo A Lệ vứt đồ trên tay chạy đi.

"Này, các ngươi nghe ta giải thích có được không hả?"

...

Thâm tâm Phó Tuyệt Ca lúc này có một nghi hoặc, một nghi hoặc rất lớn nhưng không ai có thể giải đáp cho nàng.

Lúc trước nàng bỏ bao nhiêu là dược vào thức ăn nước uống bát gia vẫn không có nửa điểm động tĩnh, hôm nay không làm gì ngài lại nhiệt tình như vậy.

Cả một buổi chiều dày vò Phó Tuyệt Ca dở sống dở chết, ngất đi lại bị lay tỉnh rồi lại tiếp tục bị làm ngất đi.

Có khi nào bát gia phát hiện bản thân không được nên đã lén lút tìm dược phối để uống trước khi hành phòng?

Chuyện này khả năng rất cao, Phó Tuyệt Ca trong lòng than thở một tràng đủ chép thành ba quyển sách.

Không trách được bát lang, dù sao tước quý trọng thể diện hơn mạng sống, để nữ nhân của mình biết bản thân không được là ai cũng sẽ tìm cách vớt vát lại chút mặt mũi.

Đương miên man nghĩ ngợi người phía trên lại bắt đầu chuyển động.

"A! Đừng mà!" Phó Tuyệt Ca không còn sức để kháng cự, chỉ có thể đáng thương ứa hai giọt nước mắt: "Ta thật sự rất mệt, bát lang đừng...!người ta chịu không nổi..."

"Nương tử ngoan, nãy giờ đều là nàng khoái hoạt, ta vẫn chưa xong đâu."

"Khoan đã, ngô, ưm!"

Phó Tuyệt Ca trong lòng rơi lệ, bát gia ngài uống nhiều thuốc quá rồi!!!

Hai người triền miên trên giường không biết bao lâu, ngoài cửa sổ sắc trời đã chuyển sang màu xanh sẫm.

Phó Tuyệt Ca cả người đau nhức mệt mỏi cuộn tròn trên giường vô pháp cử động, mí mắt nặng trĩu kéo sụp xuống, ngủ được một chốc lại giật mình tỉnh dậy.

Lúc này y phục trên người đã được mặc chỉnh tề, bát gia ngồi bên giường chăm chỉ khuấy chén sâm thang nghi ngút khói.

Phát giác người trên giường đang cử động, Đông Phương Tầm Tuyết thân thiết choàng người qua giúp nàng chỉnh sửa tóc tai: "Tỉnh rồi sao? Ngủ có được không?"

Phó Tuyệt Ca giọng cũng bị ách, khó khăn gật đầu hai cái.

Đông Phương Tầm Tuyết đưa thìa canh đến, tiểu ngốc ngoan ngoãn hé môi uống, toàn thân vô lực không thể nhấc nổi một ngón tay nhờ có sâm thang mà tỉnh táo được chút ít.

Gượng nâng tay đánh một cái như phủi bụi lên người bát lang, hai mắt sưng húp ẩm ướt ứa ra giọt nước mắt, bộ dáng Tây Thi mang bệnh đáng thương như vậy sao có thể không động lòng?

Đông Phương Tầm Tuyết chột dạ không ít, nàng vì nhất thời kích động mà dày vò tiểu ngốc thành ra nông nổi này, nếu nàng lý trí hơn tỉnh táo hơn sẽ biết lúc nào nên dừng lại.

Cũng phải trách tiểu ngốc thân thể mềm mại như tơ lụa, ngọt ngào như đường mật, đã nếm thử sẽ không cách nào cưỡng lại được.

Nàng là lần đầu tiếp xúc quân quý, bị Phó Tuyệt Ca làm cho thần hồn điên đảo, đừng nói dừng lại đến cả tên bản thân là gì cũng không nhớ nổi nữa..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio