Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

chương 241: chương 241

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hài tử trong bụng Phó Tuyệt Ca là trưởng tử của bát gia, phi thường tôn quý, không chỉ bát gia cẩn thận mà tất cả hạ nhân trong lúc hầu hạ cũng không dám có sơ suất gì.

Thuốc an thai phải do chính tay nữ quan sắc, sắc xong cũng phải tự tay đưa cho nàng, tỉ mỉ giám sát nàng uống hết chén thuốc mới an tâm.

Phó Tuyệt Ca uống thuốc đến khắp miệng đều đắng, tay sờ thử tiểu phúc của mình: "Nữ quan ngươi nói có phải bụng ta so với những thai phụ cùng tháng khác nhỏ hơn rất nhiều?"

Nữ quan cẩn thận đánh giá một phen, thành thật gật đầu đáp: "Đúng là nhỏ hơn, có lẽ là do nương nương trong lúc mang thai ăn uống không đầy đủ nên hài tử lớn không nổi."

"Vậy có ảnh hưởng gì không?"

"Cũng chưa nói trước được, có nhiều thai phụ lúc mang thai tiểu phúc không lớn nhưng hài tử sinh ra vẫn khoẻ mạnh bình thường.

Nhưng cũng có không ít hài tử ốm yếu nuôi mãi không thấy lớn, dù có trưởng thành cũng thấp bé hơn những người đồng trang lứa." Nhận ra tia lo lắng trong mắt Phó Tuyệt Ca, nữ quan vội vã xua tay cười nói: "Nương nương đừng lo, nhìn bụng ngài cũng không đến nổi quá nhỏ, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng tiểu thế tử sẽ lớn lên khoẻ mạnh.".

truyen bac chien

Phó Tuyệt Ca kiềm không được lo lắng cúi đầu nhìn tiểu phúc đội dưới lớp y phục, cũng đã sáu tháng rồi nhưng bụng nàng chỉ như thai phụ bốn tháng, nếu mặc dày một chút sẽ không thấy tiểu phúc đâu nữa.

A Xán vội lên tiếng chuyển sự chú ý của nàng: "Mấy ngày qua nương nương sống như thế nào? Sao ngài lại mệt mỏi đến mức động thai khí vậy?"

"Đừng nói nữa, ta mỗi ngày trôi qua không khác gì ở trong địa ngục, không ngày nào là không bị Hoàng hậu dày vò.

Bất quá mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, ta cũng không muốn nhắc lại những chuyện không vui." Phó Tuyệt Ca choàng người nắm lấy bàn tay A Xán, vui vẻ híp cong mắt cười: "Có phải mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi?"

"Phải nha nương nương, mọi chuyện đều đã giải quyết xong.

Phản quân phân nửa bị , nửa còn lại thì bị giam trong ngục tối, về phần tứ gia thất gia được người của chúng ta canh giữ cẩn thận trong vương phủ.

Bá tánh an tâm quay về kinh thành, bát gia lần này lập được đại công Hoàng thượng nhất định sẽ phong ngài làm Thái tử."

"Không có đại gia tham gia vụ này sao?"

"Có thì có nhưng chỉ tham gia buôn lậu mà thôi, tiền bạc đều chuyển cho tứ gia nuôi dưỡng binh mã nên tội không nặng bằng hai người kia." A Xán lấy một bát đậu hoa đưa cho Phó Tuyệt Ca ăn đỡ đắng: "Tứ gia hai lần phạm phải đại tội, Hoàng thượng nhất định sẽ không tha thứ cho nàng."

Phó Tuyệt Ca khuấy đậu hoa hai cái, tuy nói các nàng cạn tình cạn nghĩa nhưng chính mắt nhìn thấy tứ nhân tra lạc đài nàng không tránh khỏi thương tiếc một phen.

"Còn một chuyện nữa nô tỳ không biết có nên nói cho lệnh ái nghe không."

Ung dung múc một thìa đậu hoa cho vào miệng, vị béo ngậy thơm ngọt của đậu hoa quét sạch toàn bộ vị đắng còn sót lại trong miệng.

"Có gì cứ nói, úp úp mở mở không phải tác phong của ngươi."

"Lục vương phi sảy thai rồi."

Phó Tuyệt Ca kinh hãi ngẩng đầu lên, nghe A Xán nói một lần vẫn không dám tin mà hỏi lại: "Ai sảy thai?"

"Ngày tứ gia xông vào kinh thành dẫn theo vô số binh mã, một trong số đó đột nhập vào Tôn vương phủ và Nghĩa vương phủ muốn bắt hai vị nương nương làm con tin.

Nhị vương phi kịp thời dẫn theo hai vị nữ công tử từ cửa sau bỏ trốn, Lục vương phi cũng được thủ vệ bình an đưa ra khỏi phủ." Kể đến đây A Xán liền trở nên ngập ngừng: "Phản quân truy đuổi Lục vương phi khiến nàng hoảng sợ bất cẩn ngã xuống sườn núi, hài tử trong bụng cũng không giữ được nữa..."

"Sao lại bất cẩn đến như vậy? Lục vương phi khó khăn lắm mới có được đứa trẻ này, bây giờ hài tử cũng mất rồi sau này càng khó hoài thai."

"Thái y lấy tử thai ra phát hiện là một quân quý, Lục vương phi đau lòng khóc suốt mấy ngày mấy đêm ai khuyên cũng không nghe lọt tai."

"Lục vương phi đúng là mệnh khổ, hai lần mang thai đều giữ không được." Phó Tuyệt Ca sờ tiểu phúc cảm nhận sinh mệnh mới đang dần thành hình bên trong: "Hoài thai sinh tử là thiên chức của quân quý nhưng không phải quân quý nào cũng có được thiên chức này."

"Lệnh ái càng phải chú ý hơn nữa, chúng ta đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, ngài nhất định phải bình an sinh hạ tiểu thế tử!"

"Ta biết rồi, xem ngươi gà mẹ kìa, nương thân còn chưa gấp như ngươi nữa."

"Nô tỳ còn không phải vì lo cho ngài sao? Ngoại trừ chuyện liên quan đến bát gia những chuyện khác ngài luôn vô tâm vô phế nhưng lần này ngài tuyệt đối không được thờ ơ!" A Xán càng nhìn tiểu phúc của lệnh ái càng cảm thấy thoải mái: "Ngài cũng khó khăn lắm mới có được tiểu thế tử, đây là sợi dây gắn kết bền chặt giữa ngài và bát gia nha."

Phó Tuyệt Ca phì cười, đem chén rỗng đưa lại cho A Xán: "Đậu hoa hôm nay rất ngon, lần tới ta muốn ngươi làm nhiều thêm."

"Hảo, lần tới nô tỳ sẽ làm nhiều thêm để ngài ăn tận hứng mới thôi!"

Bên ngoài truyền đến tiếng nói của cung nữ, Phó Tuyệt Ca nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, bát gia cũng đúng lúc vén mành bước vào.

A Xán và nữ quan tinh ý rời khỏi xe ngựa để không gian cho phu thê hai người nói chuyện.

"Ngài vừa đi đâu vậy?"

"Ta đi vấn an phụ hoàng và nương nương, sẵn tiện hỏi về chuyện xử lý tứ hoàng tỷ." Đông Phương Tầm Tuyết tiêu sái bước đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca ngồi xuống: "Sao rồi? Hài tử có làm nàng khó chịu không?"

"Vẫn tốt, sáng nay đá rất lợi hại, uống một chén thuốc an thai thì không nghe động tĩnh gì nữa chắc là ngủ rồi."

Đông Phương Tầm Tuyết cẩn thận vươn tay xoa bụng nàng, tiểu phúc trước đây nhỏ nhắn bây giờ đội lên trông vừa thần kì vừa đáng yêu: "Cực khổ cho nàng rồi."

"Không cực khổ, ta còn có chút mãn nguyện nữa, cuối cùng chúng ta cũng có hài tử rồi." Phó Tuyệt Ca cố ưỡn bụng lên một chút nữa để nhìn trông to hơn: "Bát lang ngài nói hài tử của chúng ta là tước quý hay là quân quý?"

"Chuyện này nàng phải hỏi nữ quan mới đúng, ta làm sao biết được trong bụng nàng là tước quý hay quân quý."

"Nhân gian đều nói nam chua nữ cay, nhưng ta đến bây giờ món gì cũng ăn được, chua cay ngọt mặn không đặc biệt yêu thích cái nào hết."

Đông Phương Tầm Tuyết một dáng nghiêm túc như đang nghiên cứu binh thư: "Nàng nghe qua điển tích mộng hùng chưa? Mộng thấy hùng sẽ sinh con trai, mộng thấy xà sẽ sinh con gái."

"Ta không thấy hùng, ta chỉ thấy quái vật gầm gừ rồi nhảy vào bụng ta."

"Quái vật?"

"Là quái vật toàn thân lông lá màu đen, mặt thì như mặt khuyển, lúc đi hai chân lúc đi bốn chân, di chuyển thoăn thoắt mau lẹ."

"..." Đông Phương Tầm Tuyết dường như đã đoán được con quái vật mà Phó Tuyệt Ca nói đến là con gì: "Có phải nó trông rất hung tợn, tứ chi có móng vuốt, hàm răng sắc nhọn, lúc chạy sẽ dùng bốn chân lúc đứng sẽ dùng hai chân?"

Phó Tuyệt Ca gật gù động : "Phải nha, làm sao ngài biết vậy?"

"Dựa theo lời nàng nói thì con vật kia chín phần là cẩu hùng, thân hình như hùng còn mặt thì như cẩu."

"Cẩu hùng? Đây cũng là một loài hùng sao?"

"Phải, đây cũng là một loại hùng." Đông Phương Tầm Tuyết sủng nịch nhéo nhéo mặt nàng: "Nương tử ngốc gặp mộng hùng cũng không biết."

"Nói như vậy trong bụng ta là tiểu tước quý sao?" Phó Tuyệt Ca phấn khởi lắc lắc cánh tay bát gia: "Thật sự là tiểu thế tử, là trưởng tử của ngài!"

"Xem nàng vui mừng kìa, dù cho lần này không phải tước quý thì lần sau chúng ta vẫn có thể tiếp tục sinh."

"Đời người ai đoán trước được sau này chứ? Giống như Lục nương nương nàng đâu bao giờ nghĩ sẽ đánh mất hài tử lần nữa, vậy mà nhất thời bất cẩn sảy mất tiểu quân quý.

Sợ rằng sau này muốn mang thai sinh con cũng không được nữa."

Nhắc đến Lục vương phi, Đông Phương Tầm Tuyết không khỏi thở dài tiếc nuối, vì chuyện này mà lục hoàng huynh phát điên suýt chút một kiếm kết liễu Đông Phương Tầm Liên.

"Lục vương phi không phải không còn cơ hội, Thái y cũng nói chỉ cần hảo hảo điều dưỡng rất nhanh sẽ lại có hỉ thôi."

Phó Tuyệt Ca hiểu rõ quân quý một khi sảy thai thì khả năng hoài thai chỉ còn một nửa huống chi Lục vương phi sảy thai đến hai lần.

"Không nói chuyện này nữa." Phó Tuyệt Ca bỏ hết những chuyện không vui ra sau đầu, hiện tại nàng chỉ muốn cùng bát gia vui vẻ tán gẫu: "Ngài nghĩ ra tên cho hài tử chưa?"

"Ta mới biết tin nàng mang thai sao có thể kịp nghĩ ra tên?"

"Có mẫu vương nào như ngài không, đến tên của hài tử cũng không chịu nghĩ!!"

Đông Phương Tầm Tuyết mạc danh kì diệu bị nương tử trách mắng, không khỏi dở khóc dở cười đáp: "Vậy nương tử đã nghĩ được tên gì rồi? Vi phu tất cả đều nghe theo nàng."

"Hì, chỉ đợi lời này của ngài thôi."

Phó Tuyệt Ca duỗi thẳng hai chân gác lên đùi bát lang, thuận thế kéo tay nàng vẽ nguệch ngoạc mấy nét vào lòng bàn tay.

"Đoàn?"

"Phải, Đoàn trong đoàn tụ, đoàn viên.

Hài tử này xuất hiện đúng lúc phu thê chúng ta xa cách nhiều năm cuối cùng cũng được đoàn tụ, chữ Đoàn này còn gửi gắm ước nguyện của ta mong có thể cùng ngài mãi mãi không chia lìa."

Đông Phương Tầm Tuyết rất thích chữ Đoàn này, không chút do dự gật đầu: "Hảo, hài tử của chúng ta gọi là Đoàn."

"Tên vẫn còn thiếu một chữ, chữ còn lại giao cho ngài."

"Chữ lót này ta đã nghĩ tới một vài lần khi còn ở Cao Ly, nhị hoàng tỷ không thích để hài tử trùng chữ lót, lục hoàng huynh thì chọn chữ Kì.

Ta cảm thấy chữ Uyển trong uyển ngọc hay chữ Thư đều nghe rất hay, làm chữ lót cho tước quý là thích hợp nhất.

Còn quân quý thì dùng chữ Cơ, mỗi lần nghe đến chữ này ta lập tức nghĩ ngay đến nàng."

"Giữa Uyển và Thư thì ta thích chữ Thư hơn, ánh tuyết độc thư, trong tên hài tử còn mang theo tên của ngài nữa!"

Đông Phương Tầm Tuyết không nghĩ tiểu ngốc sẽ nói những lời này, mạc danh kì diệu bật cười: "Ánh tuyết độc thư chỉ sự khổ học cần mẫn không quản khó khăn gian khổ, từ Thư này nghe hay ý nghĩ cũng tốt, vậy gọi Thư Đoàn, Đông Phương Thư Đoàn được không?"

"Nhưng mà..." Phó Tuyệt Ca nghĩ đến gì đó đột nhiên ngượng ngùng che miệng cười: "Chữ Uyển này cũng rất hay, đoàn viên, Uyển đoàn viên."

Ban đầu vừa nghe Đông Phương Tầm Tuyết cũng không hiểu Uyển đoàn viên là cái gì, nhưng nhẩm một hồi phát hiện Phó Tuyệt Ca đang ám chỉ ba từ này đọc giống oản thang viên.

(Chén chè trôi)

"Là ai vừa nãy còn trách ta không nghiêm túc đặt tên cho hài tử?"

"Có phải rất khả ái không? Hay là chúng ta gọi bảo bảo là Thang Viên đi!"

Đông Phương Tầm Tuyết cười chảy cả nước mắt, hùa theo nương tử gật gù tán thành: "Hảo, Thang Viên, nghe theo nàng hết."

Phó Tuyệt Ca vui sướng sờ sờ tiểu phúc độn lên dưới y phục: "Thư Đoàn, tiểu thang viên."

"Không phải nàng vừa chọn chữ Uyển sao?"

"Không được, hài tử là tước quý dùng chữ Uyển quá nhu nhược, dùng chữ Thư là tốt nhất!"

Đông Phương Tầm Tuyết một phen dở khóc dở cười, sống chung bao nhiêu năm nàng vẫn chưa thể hiểu hết con người của tiểu ngốc.

Đương cao hứng thì bụng đột nhiên bị đá một cước, ý cười trên mặt tức thì đông cứng, đau đớn khom lưng ôm bụng thậm chí còn không dám hít thở quá mạnh.

"Làm sao?"

"Hình như hài tử tỉnh rồi, vừa đá ta một cái."

Hai bên thái dương rịn ướt mồ hôi lạnh, ghi nhớ lời nữ quan cố gắng hít vào thật sâu rồi thở ra thật chậm rãi, làm liên tục vài lần cơn đau sẽ dần thuyên giảm.

"Truyền nữ quan!"

"Ách, không cần, không phiền phức như vậy đâu." Phó Tuyệt Ca rụt rè nắm lấy góc áo bát gia kéo nhẹ: "Ta không đau nữa, thật đó, bát lang đừng lo lắng.

Thai phụ có ai không bị hài tử đá mấy cái, chỉ cần tập trung hô hấp một lát sẽ không đau nữa."

"Chuyện khác có thể qua loa tuỳ ý nhưng chuyện này thì không được, nàng thân thể có bao nhiêu suy nhược lẽ nào nàng không biết? Còn muốn cậy mạnh đến bao giờ?"

Đông Phương Tầm Tuyết gỡ tay Phó Tuyệt Ca nhét lại vào chăn, tự mình đi ra ngoài tìm nữ quan.

Bát lang từ khi nào gà mẹ như vậy?

Dĩ nhiên nàng sẽ không dám trực tiếp hỏi bát lang, nuốt xuống một bụng thắc mắc ngoan ngoãn ngồi đợi nữ quan.

Hài tử này lúc không có ai thì liên tục tung chưởng tung cước nhưng khi mẫu vương và nữ quan vừa xuất hiện thì không thèm đá nữa.

Phó Tuyệt Ca sớm quen với cường độ vận động của hài tử, quân quý thai sẽ không hiếu động như vậy mười phần hết chín là tước quý thai.

Nữ quan tiến hành vài bước kiểm tra đơn giản rồi hướng bát gia giải thích: "Nương nương có dấu hiệu tảo sản nên thai nhi liên tục vận động muốn ra, đây là chuyện rất bình thường, bát gia và nương nương không cần phải lo lắng."

"Làm phiền nữ quan."

"Nương nương khách khí rồi, nếu không còn chuyện gì khác hạ quan xin phép cáo lui."

Đợi nữ quan rời đi, Phó Tuyệt Ca hung hăng vung tay đánh một cái rõ đau vào lưng bát gia: "Ta đã nói là không sao mà ngài vẫn cứ đòi triệu nữ quan!"

"Hôm qua nhìn thấy nàng bị dày vò đến chết đi sống lại, ta lúc đó thật sự đã rất sợ hãi, vạn nhất cả nàng lẫn hài tử đều giữ không được thì sau này ta phải sống thế nào? Đối địch với thiên quân vạn mã ta không sợ, kẻ thù hung bạo ta cũng không sợ, ta chỉ sợ không có nàng.

Tiểu ngốc, hứa với ta, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân tuyệt đối không được lấy tính mạng ra làm trò đùa!"

"Dọa sợ bát lang rồi?" Phó Tuyệt Ca đau lòng miết nhẹ hai má bát gia an ủi dẫu biết làm như vậy cũng không thể khiến đối phương yên tâm hơn: "Là ta không tốt, ta không biết tự lượng sức mình, bản thân không tài không đức lại luôn cho rằng mình đủ bản lĩnh thuyết phục Hoàng hậu nương nương chấp nhận mẫu tử ta."

"Lúc sáng ta đi vấn an phụ hoàng và nương nương có nghe đối phương nhắc đến ngươi, lời lẽ khiến người ta khó chịu cùng cực.

Ta biết tiểu ngốc làm tất cả mọi chuyện đều là vì ta, nhưng người tính khí thất thường như Hoàng hậu nương nương nàng không cần để tâm đến, sau này nương nương có yêu cầu nàng làm gì cũng không cần phải nghe theo."

"Sao có thế? Hoàng hậu là mẫu hậu của ngài, bình dân bá tánh còn biết sinh mẫu không bằng dưỡng mẫu, ngài do một tay nương nương nuôi dạy mà thành, ta cũng phải kính trọng gọi nàng một tiếng bà mẫu.

Mấy ngày ở chung với nương nương ta đúng thật là có đôi lúc rất tức giận, giận đến nổi chỉ muốn bỏ lại hai người họ nhưng lại không nỡ nhìn ngài đau lòng."

"Nàng trọng tình trọng nghĩa, thấu hiểu nhân tâm là chuyện tốt nhưng không nhất thiết lần nào cũng nhượng bộ nương nương.

Hoàng hậu nương nương đối với nàng không có ý tốt, nàng dù làm bao nhiêu chuyện cũng không thể khiến đối phương cảm động đâu." Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu tri kỉ đặt lên trán Phó Tuyệt Ca một nụ hôn, cánh tay duỗi thẳng choàng qua giữ chặt cơ thể nàng: "Sau này nàng gả vào Đông Cung có thể không gặp thì không cần gặp, lễ tết cần vấn an thì vấn an xong rồi trở về cũng được, có ta ở đây thay mẫu tử nàng làm chủ."

"Ngài nói chuyện còn đâu là hiếu đạo? Đâu là trung nghĩa nữa? Ta không thể để người khác nói ngài uổng phí đọc sách thánh hiền." Phó Tuyệt Ca quen miệng càm ràm bát gia lại không biết bản thân vì lời đối phương mà cao hứng đến không thể ngừng cười: "Nương nương không chấp nhận thì ta lại nghĩ cách khác, nước chảy đá mòn, ta không tin nương nương sẽ mãi chán ghét ta."

"Nàng đúng là bướng bỉnh, đụng vào đá còn không biết quay đầu."

"Ngài cũng đâu phải lần đầu biết ta bướng bỉnh?"

Từ trước đến nay Đông Phương Tầm Tuyết vốn không phải đối thủ của Phó Tuyệt Ca, bị nàng nói đến mức chỉ có thể giơ tay xin hàng: "Hảo, ta nhận thua, nàng lúc nào cũng đúng cả."

Bất quá vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu Phó Tuyệt Ca rầu rĩ cúi đầu: "Vạn nhất nương nương không để ta gả cho ngài thì sao? Hoàng thượng cũng nói sẽ đem Thang Viên cho đích phi nuôi dưỡng, ta..."

"Đừng nghĩ linh tinh, đích phi của ta chính là nàng, nếu phụ hoàng không đồng ý ta đưa nàng rời khỏi kinh thành từ nay về sau không còn quan hệ gì với Đông Phương gia."

"Ngài mới nghĩ linh tinh! Không quan hệ là không quan hệ gì? Ngài là đích tử tôn quý, là Thái tử gia, là hoàng đế tương lai của Đại Minh sao có thể không còn quan hệ với Đông Phương gia?"

"Như nàng nghĩ, ta không làm đích tử, không làm Thái tử cũng không làm hoàng đế của Đại Minh, ta chỉ làm phu quân của nàng." Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay sờ bụng tiểu ngốc, cười tít hai mắt trông ngốc nghếch vô cùng: "Quên mất, còn là mẫu thân của Thang Viên nữa!"

Phó Tuyệt Ca nổi giận đánh liên tục mấy cái vào người nàng: "Hồ đồ! Ngài sáu năm chịu đựng gió cát biên cương, đổ không biết bao nhiêu máu thịt mồ hôi trên chiến trường mới đến được ngày hôm nay sao có thể nói không làm là không làm nữa?"

"Những thứ đó quan trọng lắm sao? Ta lại cảm thấy những thứ như Thái tử vị hay ngôi hoàng đế chẳng qua chỉ là một chức danh mà thôi có hay không cũng như nhau.

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời nhìn lại bên giường đều là những người trân quý nhất đó mới thật sự quan trọng."

"N-Ngài lẽ nào định bỏ bao nhiêu công sức để làm giá y cho người khác?"

"Ai kế vị cũng được miễn là bá tánh có cơm để mặc có nơi để trú, không có nạn dân, không có chiến tranh."

Trong kí ức của Phó Tuyệt Ca, bát gia lúc nhỏ đã mang phong thái của một vị quân vương, dùng bốn chữ chân mệnh thiên tử để hình dung hoàn toàn không sai.

Sư phụ ở Ngọc Thanh Quan cũng từng nói bát gia mang mệnh số đế vương nhưng vì mệnh số chưa tận đã tạ thế nên mới cho nàng cơ hội chuyển sinh một lần nữa.

Kiếp này không biết là do biến số hay do tác động của nàng mà bát gia thậm chí có ý nghĩ từ bỏ hoàng vị, việc này khác nào làm trái thiên mệnh chứ?

Phó Tuyệt Ca không muốn vì nàng mà bát gia lần nữa phải bỏ mạng oan uổng, kiếp này nhiệm vụ lớn nhất của nàng là bảo vệ bát gia bình an vượt qua tất cả tai ương!!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio