Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phó Tuyệt Ca ngồi xuống bên cạnh bát gia, đối diện với sóng gió đã bình thản hơn rất nhiều: “Nhị phòng vì muốn tìm kiếm chỗ dựa không tiếc đem ta gả ra ngoài, lão đầu bảy tám chục tuổi còn dám giới thiệu huống chi một Lưu công tử thô lỗ phàm tục.”

A Xán bưng cao điểm bản thân chuẩn bị đặt lên bàn: “Cũng may có bát gia giúp đỡ, gửi nhiều lễ vật đến xác định quan hệ với tam lệnh ái nhà chúng ta bằng không nhị phòng làm sao dễ dàng từ bỏ?”

Nghe A Xán nói xong, sắc mặt bát gia cải thiện rất nhiều, vui vẻ uống hết cả trản trà.

“Đừng nói lung tung!”

Tiếng quát tháo phát ra đặc biệt lớn thu hút sự chú ý của ba người trong phòng, ngay cả Lưu thị cũng không nghĩ bản thân lại kích động đến mức này.

Tâm trạng vừa tốt lên một chút tiếp tục tuột dốc không phanh, Đông Phương Tầm Tuyết đáng thương nhìn qua Phó Tuyệt Ca, trên mặt viết rõ bản thân có bao nhiêu uỷ khuất.

Phó Tuyệt Ca chột dạ kéo tay nương thân thấp giọng nhắc nhở: “Nương thân ngài sao lại lớn tiếng như vậy?”

Lưu thị che miệng ho khan hai tiếng: “Xấu hổ, xấu hổ.”

“Có phải ta đã làm gì khiến tứ nương tử không hài lòng?” Đông Phương Tầm Tuyết chân thành thốt ra từng câu từng chữ: “Nếu ngài có gì bất mãn cứ nói thẳng, ta lập tức sửa.”

“Không phải như vậy!” Lưu thị sợ đến hai chân đều nhũn, bát gia cư nhiên hạ mình lấy lòng nàng dù có chết nàng cũng không dám nói bất mãn: “Ta nào dám có ý kiến gì, chỉ là sợ A Xán nói năng không suy nghĩ khiến bát gia không vui.”

“E là tứ nương tử đã hiểu lầm rồi, việc hôm nay ta làm không phải một phút bốc đồng cũng không phải đột nhiên hứng thú. Ta và tiểu ngốc nhiều năm sớm tối bầu bạn đáng lẽ phải cho nàng câu trả lời từ sớm nhưng lại sợ vội vàng khiến nàng nghĩ ta không có thành ý. Bây giờ trong ngoài đều đã biết chuyện tốt này, nếu tứ nương tử ưng thuận ta vỡ lòng lập tức nghênh đón nàng.”

“C-Chuyện này…”

Bát hoàng tước cư nhiên ở trước mặt nàng bày tỏ tâm ý với nhi nữ ngốc, đầu óc lúc này đặc biệt hỗn loạn không thể suy nghĩ được gì. Bất quá tia chân thành trong đôi mắt kia không thể giả được, nhìn qua nhi nữ đang dõi mắt mong chờ, Lưu thị đại khái hiểu được một số chuyện. Tình cảm bát gia dành cho Phó Tuyệt Ca thì nàng không rõ nhưng tình cảm nhi nữ ngốc dành cho bát gia đang lớn dần theo từng ngày. Mỗi lần viết thư về đều khen ngợi bát gia, khoe với nàng những món quà nhỏ mà bát gia tặng, tựa hồ thấy được dáng vẻ vui mừng nhảy nhót của nha đầu.

“Nương thần ngài mau trả lời a.” Phó Tuyệt Ca khẩn trương lay lay cánh tay tứ nương tử: “Bát gia còn đang đợi ngài kìa.”

Lưu thị chần chờ rất lâu mới chậm chạp mở miệng: “Bát gia đối với Tuyệt Ca có lòng như vậy người làm thân nương như ta cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Nhiều năm qua không có ngài che chở nha đầu ngốc này khó mà sống được đến bây giờ, đáng nhẽ phải là ta nói với ngài một lời cảm tạ.”

A Xán càng nghe càng sốt ruột: “Nương tử ngài nói cái gì vậy? Bát gia đâu phải hỏi chuyện này.”

“Ta tin bát gia hiểu lời ta đang nói.”

Đông Phương Tầm Tuyết trầm mặc một chốc rồi đột nhiên mỉm cười: “Ta nhất định đối đãi tốt với tiểu ngốc.”

Lưu thị tuy ít học nhưng vẫn hiểu nhi nữ nhà nàng là quân quý không thể lỗ mãng, việc đề thân gấp gáp như vậy chỉ một mình bát gia lên tiếng thật sự không đủ. Tương lai nếu hai nha đầu vẫn muốn tiếp tục gắn bó thì người làm nương thân như nàng nhất định sẽ tác thành.

“Tuyệt Ca ngươi đã dùng thiện chưa? Nương thân gọi người mang tảo thiện cho ngươi dùng.”

“Không cần đâu nương thân, ta và bát gia đến xem ngài một lúc rồi đi, bát gia còn phải dự chu tuế của lục công tử nữa.”

Phó Tuyệt Ca lấy trong tay áo hai cái hương nan bản thân tự tay thêu đặt vào tay Lưu thị: “Nhi nữ nghe nói nương thân mấy hôm nay ngủ không ngon giấc nên cố tình làm hương nan tặng ngài, buổi tối treo lên đầu giường hoặc đặt dưới gối nằm sẽ dễ ngủ hơn.”

“Nếu bát gia có việc bận thì mau đi đi đừng làm lỡ việc của ngài.”

“Vậy nhi nữ đi trước, ngài không cần tiễn đâu.”

Nói xong Phó Tuyệt Ca cùng bát gia rời khỏi Công tước phủ, Mi Cát chờ sẵn bên ngoài vừa thấy các nàng liền bê bục thang gỗ kê sát vào mã xa. Lần này đi vội không kịp nói nhiều, Phó Tuyệt Ca hy vọng mùa xuân năm sau gặp lại có thể ở bên cạnh nương thân lâu thêm một chút.

Mã xa lộc cộc lăn bánh, đường lớn tấp nập người qua lại, mùi bánh nướng thơm phức xộc thẳng vào mũi. Phó Tuyệt Ca hiếu kì vén mành nhìn thử, cách không xa đúng là có một gian bánh nướng, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

“Bát gia~”

Đông Phương Tầm Tuyết bận rộn kéo chăn che kín hai chân tiểu ngốc, đầu cũng không buồn ngẩng lên: “Làm sao?”

“Bánh nương hảo thơm, ngài có muốn ăn thử không?”

“Thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, hồi cung ta gọi trù sư giúp ngươi làm bánh nướng.”

Phó Tuyệt Ca bĩu môi lắc đầu: “Không muốn.”

“Nghe lời.” Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay kéo tiểu ngốc dựa vào vai mình, tìm lời ngon ngọt dỗ dành nàng: “Ăn thức ăn linh tinh bên ngoài ngộ nhỡ đau bụng thì phải làm sao? Ta làm tất cả đều vì tốt cho ngươi, ngoan.”

“Ngài lần nào cũng nói như vậy.”

Phụng phịu phản kháng một lúc Phó Tuyệt Ca mới chịu ngồi yên không nháo nữa, trong lòng thầm cảm khái, nàng cũng dễ chiều chuộng quá rồi?!

Xe ngựa dừng trước đại môn Tứ vương phủ, Mi Cát tiếp tục bê bục thang kê sát vào cửa xe, đồng thời ra hiệu cho nội giám bê lễ vật mang vào phủ.

Tiết trời vào thu phi thường lạnh lẽo, vừa đặt chân xuống đất liền rùng mình một trận, nước mũi theo đó chầm chậm chảy. Phó Tuyệt Ca rút khăn tay ép lên mũi sụt sịt mấy tiếng, tay còn lại với ra sau chỉnh sửa phi phong dày cộm đang mặc.

Đông Phương Tầm Tuyết trên tay vắt theo một kiện phi phong khác, tiểu ngốc tương đối sợ lạnh nhưng không chịu lo cho bản thân, lần nào cũng là nàng giúp nha đầu mang thêm phi phong. Đem kiện phi phong trên cánh tay khoác lên thân thể nhỏ, tranh thủ nắm lấy bàn tay trắng trẻo phát lạnh.

Gia nhân Tứ vương phủ đứng chờ sẵn bên ngoài đưa các nàng vào phủ, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt. Đây không phải lần đầu Tứ vương phủ tổ chức chu tuế yến, nhưng đây là lần đầu tổ chức linh đình như vậy đến cả đích công tử cũng chưa từng được hưởng qua.

Trong sân thất tiểu nương tử tay bồng lục công tử, mặt đầy vui cười trò chuyện với các vị thạc quân và quý phụ đến dự chu tuế. Tiểu công tử say sưa ngủ, bàn tay nhỏ nắm thành đấm cuộn trước ngực, gương mặt bầu bĩnh lộ ra điểm hồng khoẻ khoắn.

Sau lần chạm mặt với Kiều tiểu nương, Phó Tuyệt Ca không dám lộ liễu xuất hiện, ngoan ngoãn trốn sau lưng bát gia tiến vào sân.

Nhị hoàng tước dẫn theo đại nương tử cùng đến, rất nhanh liền phát hiện hai người các nàng: “Lão bát, ở đây!”

Đông Phương Tầm Tuyết nắm tay Phó Tuyệt Ca tiến đến chỗ nhị hoàng tước: “Nhị hoàng tỷ, nhị hoàng tẩu an hảo.”

“An hảo, ngươi đến trễ quá đấy.” Nhị hoàng tước chấp tay ra sau, mắt đảo một vòng quan sát tình huống trong sân: “Lão lục đến một lúc thì cảm thấy trong người không khoẻ nên đã quay về trước.”

“Hoàng huynh đột nhiên không khoẻ?”

“Cũng không hẳn, mấy năm nay hắn liên tục mắc bệnh vặt. Năm ngày mười bữa đau đầu chóng mặt, Thái y chỉ có thể giúp hắn kê vài phương thuốc an thần.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Đông Phương Tầm Tuyết vạn phần nghi hoặc, theo nàng nhớ lục hoàng huynh vốn không phải kiểu người nhu nhược như vậy: “Trở về ta sẽ đi thăm hắn.”

Phía bên này Đông Phương Tầm Liên phát hiện sự xuất hiện của Phó tiểu ngốc lập tức tìm cách thoát khỏi đám đông đến chỗ các nàng. Từ khi xuất cung lập phủ số lần hai người gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay, một mình ôm tương tư dày vò sống không bằng chết. Nhiều năm trôi qua Phó tiểu ngốc xinh đẹp hơn rất nhiều, dáng vẻ thanh xuân thiếu nữ thu hút mọi ánh hào quang, dù là ai đều sẽ biến thành phong cảnh tô điểm dung mạo diễm lệ.

Phó Tuyệt Ca đúng lúc ngẩng đầu lên, tóc dài bị gió thổi loạn, phiến môi mỏng mím chặt thành đường không biết vì chuyện gì mà phiền não. Hai má trắng trẻo bầu bĩnh vì nhiễm lạnh mà ửng hồng, rụt rè vén tóc dài ra sau vành tai, nhất cử nhất động dần mang phong thái cao đẳng quân quý khó ai bì kịp.

“Ngươi cuối cùng cũng chịu đến Tứ vương phủ rồi.”

Nghe tiếng nói Phó Tuyệt Ca theo bản năng rụt cổ lại: “Tham kiến tứ gia.”

Đông Phương Tầm Liên khoan khoái hít một hơi thật sâu khí trời mùa thu mát mẻ: “Lần trước khiến ngươi không vui là lỗi của ta, hy vọng ngươi không để trong lòng.”

“Nô tỳ không dám.”

Vừa nói Phó Tuyệt Ca vừa nép sát sau lưng bát gia, dáng vẻ không khác gì gà nhỏ nép dưới cánh gà mẹ.

“Ngươi có tiện cùng ta nói chuyện một lát không?”

Còn chưa biết phải cự tuyệt thế nào thì bát gia bên cạnh đã lên tiếng: “Ngươi không chịu được lạnh nên về sương phòng nghỉ ngơi trước, ngoài này gió lớn sẽ cảm mạo.”

Nhị hoàng tước cũng nhanh chóng hùa theo: “Phải, phải, nương tử nàng đang không khoẻ nên đi cùng Phó cô nương vào sương phòng nghỉ ngơi.”

Nhận được ánh mắt của quan gia, Đại nương tử liền dẫn theo Phó Tuyệt Ca qua sương phòng, đem mớ hỗn độn ném cho hai vị hoàng tước giải quyết. Phó Tuyệt Ca vô thố đuổi theo tốc độ bước chân của nhị Đại nương tử, lâu lâu lại ngoái đầu nhìn thử bát gia có bị tứ nhân tra ức hiếp hay không.

Cách xa đám đông náo nhiệt tốc độ bước chân của hai người liền chậm lại, thong thả hưởng thụ khí trời mùa thu lạnh lẽo. Nhị Đại nương tử ngoái đầu nhìn sau lưng không thấy ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vương phi ngài đang nhìn gì vậy?”

“Bản phi đang nhìn xem có ai đi theo chúng ta hay không.”

“Theo dõi?”

“Ngươi lẽ nào không biết tứ gia đối với ngươi sâu đậm như thế nào sao? Mời được ngươi đến tứ gia không biết đã bỏ bao nhiêu công sức chuẩn bị một buổi chu tuế linh đình như vậy, từ đầu đến cuối đều chỉ vì một mình ngươi.”

Phó Tuyệt Ca không biết nên vui hay nên buồn, ảm đạm buông rũ hàng mi dài: “Nô tỳ đôi lúc trộm nghĩ nếu không quen biết tứ gia có khi lại tốt hơn bây giờ.”

“Đừng nghĩ như vậy, tứ gia thích ngươi là chuyện của nàng, còn ngươi có thích nàng hay không là chuyện của ngươi. Dù có là đương kim thánh thượng cũng không được phép cưỡng bách quân quý làm theo ý mình huống chi tứ gia là một vị hoàng tước đã lập thê nạp thiếp.”

Chậm rãi đem cửa đẩy vào trong, Đại nương tử bước vào đồng thời ra lệnh cho cung nữ mang ít trà bánh lót dạ. Phó Tuyệt Ca vốn không có tâm trạng dự tiệc được trốn trong sương phòng lại càng hợp ý nàng.

“Ngươi ngồi đi.”

Phó Tuyệt Ca kéo ghế ngồi xuống quan sát một lượt sương phòng Tứ vương phủ, so với Trường Xuân Cung thì không bằng nhưng cũng xem như khá lớn.

“Ngươi lẽ nào không tính toán gì cho bản thân? Gả cho tứ gia tuy sẽ phải chịu thiệt thòi nhưng không cần lo lắng cuộc sống sau này, hơn nữa bát gia vẫn chưa trưởng thành, ngươi chẳng lẽ muốn đợi đến khi nàng vỡ lòng?”

“Không dám giấu vương phi, nô tỳ đối với bát gia trước sau không thay đổi, có phải chờ cũng vui vẻ nguyện ý chờ.”

Trước đây quan gia từng vài lần đề cập với nàng chuyện bát gia thập phần sủng ái vị tiểu cung nữ bên cạnh, thậm chí còn tính đến chuyện tương lai đủ để thấy tình cảm giữa hai người không hề đơn thuần. Sau đó nàng lại nghe phong phanh chuyện tứ gia yêu thích Phó Tuyệt Ca chủ động đến tận Công tước phủ đề thân nhưng vẫn bị cự tuyệt. Mối quan hệ tay ba này nhìn bên ngoài thì phức tạp, có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu Phó Tuyệt Ca từ đầu đến cuối trong mắt chứa đựng duy nhất hình bóng bát gia.

“Có chuyện này bản phi muốn nhắc nhở ngươi, bát gia thông minh cơ trí lại còn là đích tử, ngươi gả cho nàng sẽ không chịu thiệt thòi. Bất quá ngươi từng nghĩ đến Hoàng hậu nương nương sẽ tiếp nhận chuyện này thế nào? Mặc dù chưa từng tiếp xúc với Hoàng hậu nương nương nhưng qua lời cung nữ nói ta cũng hiểu đôi phần, ngài tuyệt đối không chấp nhận một thứ nữ như ngươi gả cho bát gia.” Nhị đại nương tử đối với Phó Tuyệt Ca vừa gặp đã thân, chủ động nắm lấy tay nàng nhắc nhở: “Ngươi còn trẻ còn nhiều cơ hội không nhất thiết phải là bát gia, thay vì gả cho hoàng thất tôn quý ta lại hy vọng ngươi hạnh phúc.”

Phó Tuyệt Ca không dám nghĩ Đại nương tử sẽ nói những lời xuất phát từ chân tâm, trong lòng không khỏi cảm kích một phen: “Lời vương phi nói nô tỳ đều minh bạch, kì thật nô tỳ không cầu cái gì danh phận chỉ mong được hầu hạ bên cạnh bát gia đã mãn nguyện. Đời người như vậy dài, phong ba bão tố trải qua không ít nhưng hạnh phúc lớn nhất vẫn là được ở bên cạnh người bản thân yêu mến.”

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Vậy nô tỳ mạo muội hỏi một câu, nếu nhị gia vì bị Du quý phi ngăn cản mà không thể thú ngài vi thê, ngài liệu có tiếp tục đoạn tình cảm này?”

Đại nương tử thoáng ngây người, ngay từ đầu nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này nên không biết phải trả lời thế nào. Bất quá sẽ chẳng còn gì đáng tiếc hơn việc không thể bầu bạn với quan gia, không được nhìn thấy dáng vẻ say ngủ mỗi sáng của đối phương. Có lẽ nàng từ lâu đã có câu trả lời, nàng vô pháp khống chế bản thân không yêu quan gia càng không khả năng từ bỏ tình cảm giữa hai người.

“Làm tiểu thiếp cho nàng ta cũng nguyện ý.”

Phó Tuyệt Ca hài lòng kéo khoé môi: “Vương phi ngài cũng nghĩ như nô tỳ.”

“Nghĩ đến việc không thể ở bên cạnh nhị lang lòng bản phi liền đau.” Đại nương tử siết chặt khăn lụa đến nhăn nhúm: “Ta không đành lòng, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.”

“Ai cũng nói quân quý chúng ta nhu nhược nhưng nô tỳ không nghĩ vậy, đôi khi chúng ta kiên cường hơn cả tước quý.”

Nhị đại nương tử che miệng khúc khích cười, nếu Phó Tuyệt Ca không nói có lẽ cả đời nàng cũng không được nghe những lời này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio