Trong lòng Trang Trạch Ân nổi lên cảnh giác, đây là thói quen được dưỡng thành trong mấy năm hắn ở Trang gia. Bởi vì đặc thù của Trang gia, mỗi ngày hắn bắt buộc phải giao tiếp với các phần tử nguy hiểm đó. Cho nên có chút biến động nhỏ, hắn liền theo thói quen cảnh giác. Điều này rất nhanh đã trở thành bệnh tâm lý, khiến cho hắn có chút lo lắng.
Cũng không trách hắn cảnh giác, bởi vì người đến nói tiếng phổ thông, hơn nữa là tiếng phổ thông của một khu vực ở phương Bắc. Bọn họ ở trong sơn thôn nhỏ ở khu vực chếch về miền Nam, ở đây mọi người đều nói tiếng địa phương, muốn tìm người nói tiếng phổ thông cũng rất khó.
Trang Ngộ cũng có chút tò mò, ông xoay người nói với con trai: "Con nằm trước đi, cha đi xem thử là ai đến."
Trang Trạch Ân "dạ" tiếng, liền nằm trở lại. Trang Ngộ kéo chốt cửa, mở cửa lớn, người đến là vị trưởng bối khoảng tuổi. Người đó rất lạ mặt, Trang Ngộ chắc chắn chính mình chưa từng gặp qua, thế là hỏi: "Xin hỏi ngài là?"
Ông lão nét mặt hiền hoà, lời nói cử chỉ đều rất khiêm nhường ôn hoà, "Ngài chính là Trang Ngộ tiên sinh sao? Xin hỏi ngài có biết Chân Ly hay không?"
Sau khi nghe được cái tên này, Trang Ngộ giật mình, liền cười lạnh nói: "Ha, ông chính là người đã gửi thông tin sao? Chân Ly chưa chết đúng hay không? Kêu tôi đi gặp nàng đúng không? Nàng năm đó đã chết trong lòng tôi, lẽ nào người chết còn có thể sống lại? Ông rốt cuộc có mục đích gì? Có chuyện gì thì cứ nói đi! Đừng quanh co lòng vòng."
Lúc Trang Trạch Ân đi ra vừa lúc nghe được lời nói của cha, hắn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, mà là đang suy nghĩ. Đời trước cha là nhận được tin tức của người nào đó mới đi ra ngoài? Vậy Chân Ly đó là ai? Chân Ly... Là mẹ sao? Cha từ trước đến nay chưa từng nhắc đến mẹ, cho dù mình có hỏi, cha cũng chỉ là cúi đầu hút thuốc. Lâu rồi, Trang Trạch Ân cũng không hỏi nữa. Hắn chỉ biết mẹ đã chết rồi, để lại một mình cha cô độc, lại vừa làm cha vừa làm mẹ đem hắn nuôi nấng lớn đến thế này.
Ông lão vẻ mặt nghi ngờ nhìn Trang Ngộ, nói: "Tôi chưa từng gửi bất kỳ tin tức nào cho Trang tiên sinh, lần này đến đây, cũng là trong lúc thu dọn di vật của Tiểu Ly thấy được. Bức thư này, là Trang tiên sinh viết cho Tiểu Ly không?"
Sau khi Trang Ngộ nhận lấy bức thư đó mở ra, quả nhiên là chữ viết của mình, y chỉ đọc thầm câu, vành mắt liền đỏ lên: Ly thân ái, thấy chữ như thấy mặt...
Trang Ngộ đọc thư, ông lão tiếp tục tự mình giới thiệu: "Tôi là quản gia của Chân gia, tôi tên là Tề Bình, lần này đến đây, là muốn thương lượng với Trang tiên sinh chuyện."
Trang Ngộ ngẩng đầu, đem thư cất vào trong túi của mình. Đây là lần cuối cùng Trang Ngộ viết thư cho Chân Ly, có lẽ chính là nói với bà, chính mình đã ở một địa phương non xanh nước biếc xây cho ông toà nhà, nuôi con mèo, mua sắm hết đồ dùng trong nhà và vài mảnh đất. Chỉ cần bà nguyện ý, tuỳ thời đều có thể dẫn bà qua lui về ở ẩn sống cuộc sống không buồn không lo.
Trang Ngộ suy nghĩ chút, liền nhường vị trí, nói với đại quản gia: "Mời vào trong!"
Kỳ thực nhà của hai cha con Trang Ngộ cũng không tính là đơn sơ cũ nát, thậm chí còn có chút phong cách lãng mạn. Trang Trạch Ân biết, đây là Trang Ngộ năm đó vì lấy lòng mẹ mà đặc biệt xây nên. Trang trí đồ dùng trong nhà, cũng là theo phong cách cổ điển Bắc Âu mà mẹ của Trang Trạch Ân thích. Tề quản gia đánh giá cái sân nhỏ đã được xử lý gọn gàng chỉnh tề này, ngẩng đầu nói với Trang Ngộ: "Khó trách năm đó Tiểu Ly nguyện ý cùng Trang tiên sinh rời đi, xem ra Trang tiên sinh quả thật là người rất cẩn thận tỉ mỉ săn sóc."
Trang Ngộ có chút không kiên nhẫn, nói: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi! Không cần quanh co lòng vòng."
Trang Trạch Ân lúc bọn họ đi vào trong sân liền trốn về phòng, lặng lẽ dựa sát cửa để nghe lén. Mặc dù nghe bị gián đoạn, ngược lại cũng có thể nghe được đại khái.
Tề quản gia thở dài, nói: "Tôi biết cái yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng mà... Chân gia thật sự không còn đường lui, hy vọng Trang tiên sinh có thể đồng ý, để cho đứa con của Tiểu Ly, trở về Chân gia thừa kế hương hoả."
Sau khi nghe xong câu này, Trang Ngộ bị tức cười: "Trở về Chân gia thừa kế hương hoả? Ông có biết Chân Ly năm đó vì sao muốn chạy trốn? Nàng nói chính mình liền giống như gia súc bị an bài nối dõi tông đường, ngay cả quyền lợi chọn chồng cũng không có, đến tuổi là phối giống, đẻ trứng! Ông cảm thấy tôi sẽ đem con trai của nàng đưa đến cái hố lửa đó sao?" Lúc nói những lời này, Trang Ngộ đem thanh âm đè rất thấp, dường như chính là vì đề phòng Trang Trạch Ân.
Trên mặt Tề quản gia cũng lộ ra vẻ khó xử, ông biết nhiều năm như vậy rồi Chân gia mới quan tâm đến đứa con này quả thật không phúc hậu. Bọn họ đã cố gắng hết sức, vẫn không có cách nào, nếu như không làm như vậy, cơ nghiệp trăm năm của Chân gia liền bị huỷ.
Tề quản gia đành phải quyết tâm cố gắng cuối cùng: "Ngài ắt hẳn cũng biết tài lực và thế lực của Chân gia, chỉ cần ngài nguyện ý, chuyện của Trang gia căn bản không thành vấn đề. Ngài cũng không cần phải luôn trốn ở cái sơn thôn này, ngộ nhỡ có ngày, bọn họ tìm đến ngài thì sao?"
Trang Ngộ trào phúng mà cười, nói: "Sống chết có số, ông không cần nói nhiều nữa."
Tề quản gia nói: "Đúng, sống chết có số, tôi tin tưởng Trang tiên sinh không sợ chết càng là một người đàn ông chân chính. Nhưng cậu có từng nghĩ đến đứa nhỏ của cậu chưa? Thằng bé mới tuổi, người của Trang gia sẽ bỏ qua cho nó sao? Dựa vào thế lực của Trang gia, cậu cảm thấy đứa nhỏ này có thể trốn được sao?"
Mấy câu này, Trang Trạch Ân ngược lại nghe được rõ rõ ràng ràng. Đưa ra kết luận như vậy: Ông lão đến đây không đơn giản.
Ông biết cha xuất thân từ Trang gia, phải biết đời trước chính mình lúc này cũng không biết. Ông cũng biết Trang gia sẽ đối với cha gây bất lợi, kỳ thực lúc này Trang Trạch Ân cũng đã đoán được, cái chết của cha có liên quan đến Trang gia. Hại chết cha, còn đem chính mình đón về Trang gia, để mình thay Trang gia gánh chịu tất cả. Tính toán đánh cho đủ vang, cũng đủ trơ tráo.
Sau đó bọn họ lại nói vài chuyện, Trang Trạch Ân cũng không nghe nữa. Hắn lặng lẽ nằm trở lại giường, nhắm mắt suy tư. Không thể tiếp tục như vậy, hắn luôn cảm thấy nguy hiểm bất cứ lúc nào, cha con bọn họ dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp bất trắc.
Lúc này cửa phòng của hắn lại bị mở ra, Trang Trạch Ân mở mắt, xoay đầu nhìn cha, hỏi: "Cha, khách đi rồi ạ?"
Trang Ngộ ừ tiếng, ánh mắt có chút né tránh, trong phòng lâm vào sự im lặng quỷ dị. Cuối cùng Trang Ngộ vẫn mở miệng nói: "... Người đến, là người trong nhà mẹ."
Đây là lần đầu tiên cha chủ động nhắc đến mẹ với hắn, ánh mắt của Trang Trạch Ân sáng lên, hỏi: "Là người thân của mẹ sao?"
Trang Ngộ suy nghĩ chút, nói: "Cũng xem là vậy đi! Điều này không quan trọng, bọn họ đến đây... Là muốn đón con về, kế thừa gia sản trong nhà, con nguyện ý đi cùng bọn họ hay không?" Cuộc sống trong sơn thôn mặc dù an nhàn thong dong, lại rất nghèo khó. Trang Trạch Ân đã tuổi rồi cũng chưa từng ăn qua KFC, cùng lắm là lên trấn trên ăn phần hambuger gà ở gần trường học. Trước khi đi Tề quản gia còn nhấn mạnh rất nhiều lần, nếu như có thể, kêu ông tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ.
Trang Trạch Ân có chút tò mò, đời này có nhiều chuyện dường như không giống với đời trước. Không, có lẽ là đời trước sau khi cha rời khỏi, cái vị thân thích bên nhà mẹ này cũng có đến, mà chính mình lại đang đi học, lỡ mất mà thôi.
Nhưng mà Trang Trạch Ân vẫn nói như đinh chém sắt: "Con chỗ nào cũng không đi, chỉ muốn ở cùng với cha."
Trang Ngộ vừa nghe, mặc dù trên mặt vẫn như cũ là dáng vẻ nghiêm túc trong ngày thường, khoé môi lại không nhịn được nhếch lên, đập một cái lên vai hắn, nói: "Tiểu tử ngoan, không phụ lòng cha thương con."
Trang Trạch Ân hắc hắc cười tiếng, trong lòng nói con mới không đi thừa kế cái gì tài sản đâu! Đời trước đi Trang gia cũng là kêu con thừa kế tài sản, đó là tài sản thừa kế sao? Chính là đi nạp mạng! Đời này cho dù là trải qua nghèo khó chút, chỉ cần cha con sống cùng nhau, so với bất cứ thứ gì càng tốt hơn.
Trang Ngộ rất vui vẻ, ông vỗ vỗ bả vai của Trang Trạch Ân, nói: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Trang Trạch Ân nói: "Muốn ăn cá nướng lá sen!"
Trang Ngộ lập tức đáp ứng cách sảng khoái: "Được! Cha đi bắt cá!"
Trang Trạch Ân nói: "Con đi cùng cha!"
Trang Ngộ nét mặt nghi ngờ nhìn về phía Trang Trạch Ân: "Con không phải đau dạ dày sao?"
Trang Trạch Ân lập tức nằm xuống lại, lấy tay che bụng, nói: "Ai yo, con quên mất, vừa nghĩ đến ăn ngon liền cái gì cũng đều quên."
Trang Ngộ bất đắc dĩ thở dài, nói: "Quỷ ham ăn!"
Buổi trưa con trai lớn của chú Lâm đưa thuốc dán tới, Trang Trạch Ân làm bộ dán dán. Trang Ngộ bắt được chừng kg cá trích sông, lại đi ao sen hái lá sen. Làm cá nướng lá sen, ông làm món này rất ngon. Chân Ly thích ăn, Trang Trạch Ân di truyền dung mạo và tính cách của Chân Ly, chính là đứa nhỏ thích ăn hàng ham ăn.
Ăn cá xong, lại uống cháo lá sen, Trang Trạch Ân vỗ vỗ cái bụng tròn vo, đời người có cha thật thoải mái biết bao.
Trong tiểu viện thanh tĩnh yên bình, Tề quản gia cung kính đứng trong phòng khách nhỏ, người đàn ông ngồi trên ghế nâng chung trà lên nhấp ngụm. Hỏi: "Không đồng ý?"
Tề quản gia trả lời vô cùng cung kính: "Không đồng ý, tôi kêu y trưng cầu ý kiến của đứa nhỏ chút, đứa nhỏ cũng không đồng ý."
Người đàn ông ngồi trên ghế thái sư đột nhiên mỉm cười, hỏi người trẻ tuổi bên cạnh: "Cảnh Sâm, con nghĩ thế nào?"
Hàn Cảnh Sâm khuôn mặt tuấn tú như khắc, vừa nhìn qua, còn cho rằng là một minh tinh đang nổi nào đó, trên người lại mang theo sự chín chắn và quý khí mà nhiều diễn viên nghệ sĩ không có. Y trên tay cầm một chiếc nhẫn, hơi cau mày, đột nhiên khoé môi nhếch cười, nói: "Chú hai, con cảm thấy cái chuyện này, dễ giải quyết." (Mã: Chỗ này là Nhị thúc đó mọi người, nhưng Mã dịch thuần việt luôn. Nhị thúc -> Chú hai)
Chú hai ngồi trên ghế thái sư ngẩng mặt lên, hỏi: "A? Giải quyết thế nào?" Nếu như nói sự tuấn lãng của Hàn Cảnh Sâm là không sơ hở thậm chí là mang tính xâm lấn, vị chú hai này thì lại là loại hình thu liễm ẩn giấu, giống như một bức hoạ thời xưa tinh tế, là một ông chú đẹp trai truyền thống quy quy củ củ.
Hàn Cảnh Sâm đáp lời: "Cái vị chú Trang đó không phải là nói không muốn để cho con trai của y giống như tiền bối Ly làm một người ngay cả việc hôn nhân cũng không thể tự mình làm chủ sao? Nếu như con trai của y yêu, vậy thì không phải chính là tự do yêu đương sao?"
Chú hai mi tâm giãn ra, cười tiếng, nhìn Hàn Cảnh Sâm: "Con là nghĩ?"
Hàn Cảnh Sâm mỉm cười, một khuôn mặt đẹp như ngọc trong nháy mắt đem tất cả mọi đồ vật bày biện trong lòng trở thành phế phẩm. Y cầm chiếc nhẫn xoay xoay, nói: "Chú hai cảm thấy, xác suất thành công của con bao lớn?"
Trang Trạch Ân ở trong sơn thôn xa xa hắt hơi cái, hắn nhu nhu mũi, còn đang trầm tư suy nghĩ nên làm cái gì để kiếm tiền mới tốt. Cái đuôi của sói xám lớn Hà, lại đã vung lên.
Hết chương .
Editor có lời muốn nói: Hình như tác giả bị nhầm hay sao í mọi người, Chân Ly là mẹ của Trang Trạch Ân, giới tính nữ, thì phải sử dụng chữ 她 này, nhưng tác giả lại dùng chữ 他 dùng để nói về nam này. Làm lúc đầu hoang mang muốn chết, không biết Chân Ly là nam hay nữ, đến đoạn sao mới biết là Chân Ly là mẹ của Trang Trạch Ân, là nữ.
Sorry mọi người nghen, hôm qua quên up truyện. Hehe. Tới lúc nhớ ra thì xách đích chuẩn bị đi ngủ mất tiêu.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!^^
Ngoài lề: Lũ truyenfull.vn và sstruyen.com là lũ ăn cắp, mà ăn cắp thì đều là lũ khốn! ahihi^^