Trọng Sinh Chi Tái Nhập Hào Môn

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không đành lòng để con trai ở goá, Trang Ngộ vẫn là kiềm chế lại nắm đấm của mình, cũng chừa lại không gian đủ cho hai người bọn họ. Trang Trạch Ân để Trịnh Kim Long mang món ăn lên hết rồi ra ngoài bận rộn, y một ngày không làm việc thì toàn thân không thoải mái. Kêu y ở trường học thật sự là dằn vặt y.

Trang Trạch Ân vừa ăn vừa nói chuyện với Hàn Cảnh Sâm: "Chú thấy vẻ mặt của ba con không? Con cảm thấy ông ấy như đang muốn giết chú."

Hàn Cảnh Sâm nhún vai nói: "Cho nên con chẳng lẽ không cảm thấy chú rất thảm sao? Theo đuổi vợ đều phải tuỳ thời bất chấp nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại..." Y chậm rãi tiến tới gần mặt Trang Trạch Ân, nói: "Có một câu nói là "chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu"."

Trang Trạch Ân vẫn là một bộ mặt vô tội, nói: "Chú Hàn, con còn chưa thành niên."

Mỗi lúc như thế này, Hàn Cảnh Sâm đều sẽ có một loại cảm giác tội lỗi. Cái cảm giác tội lỗi này cũng là nguyên nhân làm cho y chưa bao giờ vượt qua bước cuối cùng, trước khi thành niên, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tiếp xúc trên thân thể nào với Trang Trạch Ân, bao gồm hôn môi. Cùng lắm chỉ là kéo kéo tay, đây đã là cực hạn rồi.

Trang Trạch Ân thấy chú Hàn thân sĩ như vậy, bỗng nhiên lại muốn trêu chọc y. Thế là nhanh chóng kéo gần khoảng cách của hai người, hai cánh tay ôm lấy Hàn Cảnh Sâm, nói: "Nghĩ tới cũng thấy chú Hàn rất thảm, như vậy đi! Chú Hàn có muốn chút phúc lợi hay không? Nếu như nói con còn có ưu điểm gì, trẻ tuổi cũng được tính là ưu điểm ha? Chú Hàn có muốn ăn chút cỏ non không?"

Hàn Cảnh Sâm:.... Con tốt nhất mãi mãi đừng thành niên.

Trang Ngộ đi rồi quay trở lại, đúng lúc nghe được câu nói này của Trang Trạch Ân. Lúc y muốn quay người rời đi thì cũng đã muộn rồi, bởi vì Trang Trạch Ân đã từ trong cổ của Hàn Cảnh Sâm ngẩng đầu lên, thấy được Trang Ngộ vẻ mặt ngại ngùng đứng ở đó. Thế là như thấy quỷ sống mà đẩy Hàn Cảnh Sâm ra, rất muốn giải thích câu, nhưng lại cảm thấy chính mình không biết phải nói thế nào. Thế là giơ hai tay lên lau mặt cái, nói: "Cha, hay là cha ăn cùng tụi con đi?"

Trang Ngộ bình tĩnh đi đến bên cạnh lấy áo khoác của mình, nói: "Không, có một người bạn cũ hẹn cha chơi cờ, các con ăn đi." Nói rồi y cầm lấy áo khoác đi xuống lầu, chỉ là sau khi xuống lầu Trang Trạch Ân nghe được trận âm thanh lạch cạch. Chắc là không cẩn thận đụng phải thùng rác ở trong góc tường, nghe âm thanh chai lọ trong thùng rác lăn ra chắc là rơi đầy đất rồi.

Trang Trạch Ân trong lòng nói, cha đi đường thế nào mà không cẩn thận vậy chứ?

Hàn Cảnh Sâm lại có chút muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng. Tiểu tử này phỏng chừng đang ngại ngùng đây, chính mình nếu như cười rộ lên, có chút cảm giác đạt được tiện nghi còn khoe mẻ.

Thế là cả bữa cơm, Trang Trạch Ân ăn vô cùng yên tĩnh. Hàn Cảnh Sâm thừa cơ gắp cho hắn vài món ăn, Trang Trạch Ân còn ngoan ngoãn nói cám ơn. Vừa ăn vừa suy nghĩ, có phải là nên tìm thời gian nói chuyện với cha không? Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều vạch rõ ngọn nguồn, tóm lại cũng không thể giấu giấu diếm diếm cả đời.

Cuối cùng cũng ăn xong, Hàn Cảnh Sâm chỉ vào túi văn kiện bên cạnh Trang Trạch Ân, nói: "Ở đây đều là những thứ chú tỉ mỉ sắp xếp lại, con có thể chuẩn bị trước chút. Đừng lo lắng có cái gì mà nội dung +, những thứ chú tìm đều thích hợp cho người chưa thành niên xem, thậm chí không có chút gì nhạy cảm. Những thứ mà bây giờ con cần là học tập thường thức, về phần những chuyện khác, chú sẽ từ từ dạy con."

Trang Trạch Ân:...

Không biết có phải là bị kích thích hay không, hắn trước tiên theo bản năng nhìn ra cửa một chút, sau đó nói: "Con biết rồi ạ, yên tâm đi chú..."

Hàn Cảnh Sâm một câu còn chưa nói xong, dưới lầu lại truyền đến âm thanh ầm ĩ.

Trang Trạch Ân xuống lầu, vừa lúc thấy được cha đang nhìn xuống từ ban công lầu . Náo nhiệt như vậy, y sẽ cố hết sức không tham gia vào. Y không sợ Trang gia, nhưng lại sợ mang đến phiền phức cho Trang Trạch Ân.

Dù sao bây giờ đối với Trang Ngộ mà nói, y chỉ là một người đã thoát khỏi Trang gia mà thôi. Nếu như y biết Trang gia đối với con trai y đã từng tạo thành tổn thương như vậy, e rằng sẽ trực tiếp lấy một khẩu súng AK càn quét Trang gia.

Trang Trạch Ân lập tức cùng Hàn Cảnh Sâm xuống lầu kiểm tra, chỉ thấy Trịnh Kim Long bị một người đàn ông cao lớn mặc thân hàng hiệu nhưng mặt mày lưu manh ngăn chặn ở chỗ đó. Trịnh Kim Long đã đủ cao rồi đi? Thân cao cm, làn da màu lúa mạch lại có sự khoẻ đẹp của học sinh chuyên thể dục. Nhưng đối phướng lại ước chừng cao hơn y nửa cái đầu, ít nhất cũng phải cm trở lên.

Hàn Cảnh Sâm vừa thấy khuôn mặt của người đó, lập tức kéo Trang Trạch Ân, nói: "Trước xem tình hình đã, đừng vội qua."

Trang Trạch Ân chưa từng chính thức lộ diện ở con phố mỹ thực này, ngoại trừ mấy ngày mới bắt đầu hắn đang bận rộn, phía sau vẫn luôn là Trịnh Kim Long toàn quyền đại diện. Thế là hắn gật gật đầu, cũng tính yên lặng theo dõi tình hình. Hắn luôn cảm thấy người đàn ông đứng đối diện với Trịnh Kim Long có chút quen mắt, hay là đời trước đã từng gặp qua? Hắn cau mày, có một loại dự cảm không tốt.

Trịnh Kim Long lại là nghé con mới sinh không sợ hổ, mặc dù không cao bằng đối phương, nhưng trên phần khí thế lại chiếm chút thượng phong. Y đẩy cái người đàn ông cao to đó cái, nói: "Anh là ai? Tính ăn chực sao? Xem cách ăn mặc của anh cũng ra vẻ là người nho nhã, không đến nỗi ngay cả cơm cũng không ăn nổi đi? Nếu như anh thật sự ăn không nổi, quán ăn của chúng tôi cũng không phải là thấy bách tính bần cùng khốn khổ lại bỏ mặc không lo. Cho dù anh là ăn mày, mỗi ngày đến xin chút đồ ăn nhặt chút phế phẩm cũng không thành vấn đề. Nhưng anh chọn một đống thức ăn rồi, ăn xong không trả tiền thì cũng thôi đi, còn chỉ đích danh tôi ra đây? Chúng tôi đang làm kinh doanh, sẽ không tranh cấp với người kém hiểu biết vô lại của xã hội. Nhưng anh nếu như thật sự chơi xấu, tôi cũng không sợ anh!"

Trang Trạch Ân nhịn không được gật gật đầu, Trinh Kim Long gần đây đã có tiến bộ rồi, không giống như tư thế côn đồ xã hội lúc ban đầu nữa, lại có thể chất vấn một cách trật tự rõ ràng, khí thế cuối cùng cũng hoàn toàn có thể hold được!

Đáng tiếc đối phương chỉ chỉnh lại quần áo một chút, vẫy tay hướng về phía sau muốn thủ hạ đi lên, dường như hoàn toàn hông bị khí hế của Trịnh Kim Long hù doạ đến. Tiến lên bước, còn sửa lại chút tây trang của Trịnh Kim Long. Nói với Trịnh Kim Long: "Tiểu tử đừng tức giận nha! Chúng ta làm kinh doanh, không phải đều là hoà khí sanh tài sao? Lại nói, tôi ở trong quán ăn nhà mình ăn cơm, không trả tiền thì thế nào? Có gì sai sao?"

Trịnh Kim Long một phen đẩy ra bàn tay dâm dê của người kia ra, cảm thấy rất tức giận. Chỉ con phố mỹ thực bên cạnh nói: "Anh đùa cái gì thế? Quán ăn nhà anh? Ai cho anh cái dũng khí nói đây là quán ăn của nhà anh vậy?"

Người đàn ông ở đối diện nhìn Trịnh Kim Long phẫn nộ, sửa lại ống tay áo hơi nhăn của mình, nói: "Cậu nói thử xem!"

Trịnh Kim Long vẻ mặt khó chịu, Trang Trạch Ân ở bên cạnh lại bỗng nhiên tỉnh ngộ ra. Đối diện đó không phải là người của Trịnh gia sao? Mặc dù hắn đời trước chưa từng thật sự gặp qua đối phương, nhưng cũng đã tấy hình ảnh của trên các tờ báo tạp chí. Hắn sao lại cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt lại không nhớ đã từng gặp ở đâu rồi. Hoá ra chính mình để cho Trịnh Kim Long giả mạo là người của Trịnh gia, bị người ta vạch trần rồi?

Trang Trạch Ân càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp, vừa muốn tiến lên phía trước, lại bị Hàn Cảnh Sâm ngăn cản. Trang Trạch Ân cau mày nói: "Chú Hàn đừng nháo, xảy ra chuyện lớn rồi."

Hàn Cảnh Sâm lắc lắc đầu, nói: "Không sao, tin chú, không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa, người anh em này của con vẫn còn quá trẻ, nếu như con vẫn luôn bảo hộ như vậy, sau này gặp trường hợp phức tạp hơn vẫn sẽ luống cuống như vậy. Ngược lại không bằng cho y một cơ hội để rèn luyện chính mình, con thấy được không?"

Trang Trạch Ân có chút nghi ngờ mà nhìn Hàn Cảnh Sâm, Hàn Cảnh Sâm lại nói: "Chú bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Thế là Trang Trạch Ân liền hiểu rõ, người đến chắc là có quen biết với Hàn Cảnh Sâm. Thế là hắn liền bình tĩnh tránh ở trong tiệm, yên tĩnh quan sát diễn biến câu chuyện.

Trịnh Kim Long không hiểu, y lúc nào đã nói cái tiệm này là của người khác chứ? Sắp bị đối phương làm cho tức cười rồi, nói: "Anh đây là ăn chực cơm còn ăn thành vô lại như vậy, hôm nay tôi ngược lại muốn tìm địa phương để nói chuyện, quán ăn của nhà tôi, sao có thể thành quán ăn của nhà anh rồi?"

Đối phương nhìn xung quanh chút, người xung quanh càng đến càng nhiều, thế là phất phất tay với thủ hạ, nói: "Cậu đứa nhỏ này trí nhớ không lớn, bệnh hay quên lại không nhỏ, hai ngày trước còn nói với người ta quán ăn này là của Trịnh gia ở kinh đô, sao nào, hôm nay liền quên mất?"

Trịnh Kim Long vừa nghe, trong lòng lộp bộp tiếng. Hai ngày trước lúc phân tích chuyện này với Trang Trạch Ân còn suy nghĩ đến đối sách, cho dù người của Trịnh gia đến đây trước mặt giằng co, bọn họ chỉ cần nói là tin đồn là được rồi. Nhưng mà người ta cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt, Trịnh Kim Long thoáng cái lại có chút mất bình tĩnh.

Y đã nghe Trang Trạch Ân miêu tả qua bối cảnh của Trịnh gia, nếu như nói Trang gia ở thành phố H ở trong sơn thôn nhỏ có bao nhiêu truyền kỳ đặc sắc, vậy thì Trịnh gia cây lớn gốc rễ sâu, lại là thứ mà những đứa con nít này không biết. Người đời trước đều biết, thực lực không biết gấp bao nhiêu lần so với Trang gia. Cho nên Trịnh Kim Long mất bình tĩnh rồi. Vốn là một tiểu tử mới lớn, muốn mượn Trịnh gia đề đè ép Trang gia, không nghĩ đến người của Trịnh gia vậy mà keo kiệt như vậy, ngay cả danh tiếng cũng không cho mượn, trực tiếp chạy đến chất vấn.

Trịnh Kim Long lại có chút đen mặt, lầu bầu nói: "Thì ra người Trịnh gia keo kiệt như vậy."

Người đối diện chính là Trịnh Lẫm đang nghỉ phép đến thành phố H, khó có được có một kỳ nghỉ, y đã đem việc kinh doanh giao lại cho quản lý. Sau khi đến đây mới phát hiện thành phố H thật sự cũng rất nhàm chán, sớm biết nên đi chỗ ít người. Suy đi nghĩ lại, quyết định tuỳ tiện đi loanh quanh thăm thú thành phố, nói không chừng có niềm vui đang đợi y tới.

Từ sau khi lãng tử quay đầu, Trịnh Lẫm bất luận là làm cái gì cũng không có hứng thú quá lớn. Cuối cùng sau khi nghe ngóng, phát hiện có một con phố ẩm thực mới mở, lưu lượng khách cao đến nổi trước đây chưa có tiền lệ. Y liền muốn thử chút, đến tột cùng là cái dạng mỹ vị nhân gian gì, làm cho mọi người đều là mỗi người một câu khen ngon. Thế là mang theo thủ hạ đi vào quán ăn, vừa ăn, quả nhiên mùi vị tươi ngon hiếm thấy trong nhân gian.

Bất quá nghe được cố sự cũng là hiếm thấy trong nhân gian, quán ăn này khi nào thành của Trịnh gia rồi? Còn thật sự là ly kỳ, vậy mà còn có người dám giả mạo người của Trịnh gia? Thế là y nhất thời nhàm chán, muốn tìm chút chuyện cho mình làm, liền làm ra trò đùa dai này.

Trịnh Kim Long vừa thấy là người trong tộc đến, cũng không tiếp tục hung hăng càn quấy nữa. Biết rằng chính mình đuối lý, nhưng cũng không dám quá rụt rè. Dù sao chính mình có thể giả làm người của Trịnh gia, đối phương sao không thể cũng giả vờ chứ? Lỡ đâu y là hàng giả đến moi móc tình báo, vậy không phải là lộ tẩy rồi sao? Thế là Trịnh Kim Long tiến lên vây quanh người đàn ông này di chuyển vòng, nói: "Yo? Người trong tộc a? Nếu đã là người trong tộc, vậy liền vào trong nhã gian ngồi một chút đi? Người một nhà chúng ta, cũng dễ nói chuyện hơn?"

Trịnh Lẫm thấy hứng thú rồi, đứa nhỏ này còn lớn gan hơn sao với y tưởng tượng? Thế là y nở nụ cười, nói: "Được được được, nhất định phải nói chuyện a! Yo, hôm nay có hứng thú, tôi thật sự quá lâu rồi chưa từng chơi đùa như vậy rồi."

Trịnh Kim Long bị thái độ của đối phương làm cho có chút đen mặt, người này thật sự là người Trịnh gia? Người Trịnh gia sao lại giống như trêu chọc? Nhưng nếu như y không phải người Trịnh gia, diễn cũng quá giả rồi đi? Không được, chuyện này phải gặng hỏi kỹ càng. Thế là y làm ra tư thế mời, cúi đầu gửi thông tin cho Trang Trạch Ân.

Trang Trạch Ân đang đợi y thăm dò, thế là lập tức trả lời lại: "Đại lão, phải hầu hạ kỹ lưỡng."

Quan hệ với Hàn Cảnh Sâm không cạn, người này ở Trịnh gia phỏng chừng cũng không phải là một nhân vật bình thường. Không biết Trịnh Kim Long có thể hầu hạ tốt lão đại này không, bất quá xem biểu hiện vừa rồi của tiểu tử này, vẫn thật là đáng giá được tán dương.

Hết chương .

Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^

Ngoài lề: Lũ truyenfull.vn, truyenfun.com và sstruyen.com là lũ ăn cắp! Mà ăn cắp thì đều là lũ khốn! Ahihi^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio