Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

chương 2: tôi là anh cậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Trĩ tỉnh dậy đã gần giờ, từ đây về sau cậu không bị cuộc sống chung quanh công trường đánh thức. Nghĩ đến cuộc sống hiện tại, mở mắt không còn một đống công việc chờ mình, nhưng mà…… Hiện tại chẳng phải rất nhàm chán sao?

Rửa mặt, chải tóc, theo sở thích tùy tiện chọn một bộ quần áo, sau đó xuống lầu. Bữa sáng đã có người chuẩn bị tốt đặt trên bàn, Hạ Trĩ ăn sáng, cố gắng không nhìn đến ánh mắt ám chỉ của người hầu, ai, kẻ có tiền kỳ thật cũng không tốt, mỗi ngày đều bị nhìn chằm chằm như vậy, cậu có chút chịu không nổi. “Cái kia……” Hạ trĩ nghĩ đến từ khi rời giường đến giờ đều không nhìn thấy Đào thúc, lúc ở bệnh viện sáng nào ông ấy cũng xuất hiện, hiện tại sao lại không thấy, muốn hỏi người bên cạnh, lại không biết gọi đối phương như thế nào.

“Tiểu Trĩ thiếu gia có chuyện gì?” Nữ nhân bên cạnh nhìn bộ dạng của Hạ Trĩ, mở miệng hỏi.

“Đào thúc đâu?”

“Buổi sáng hôm nay đại thiếu gia gọi điện đến, ông ấy hẳn là đang làm việc đại thiếu gia phân phó. Ông ấy đã nói với chúng tôi phải hầu hạ tiểu Trĩ thiếu gia, tiểu Trĩ thiếu gia có chuyện gì cứ dặn dò.”

“Uhm…” Nguyên lai là vị đại ca trong truyền thuyết gọi ra ngoài làm việc, vị đại ca kia thật cuồng công tác, ngay cả quản gia trong nhà cũng không buông tha.

“Tôi bị mất trí nhớ, có thể cho tôi biết tên của mọi người không?”

“Tôi gọi là tiểu Thiên, cô ấy gọi là tiểu Nếu. Tiểu Trĩ thiếu gia nhớ không?”

“Uhm!” Tuy rằng bị đối xử giống tiểu hài tử có chút kỳ quái, nhưng Hạ Trĩ nhìn ra được hai người này là thật lòng đối xử với mình. Cùng hai người nói chuyện một lúc, nghe được tiểu Thiên, tiểu Nếu cùng kiếp trước của mình giống nhau, Hạ Trĩ đối hai người này thông cảm, có lẽ là duyên cớ, ba người nói chuyện, bất tri bất giác đã đến giờ cơm trưa.

Nhìn tiểu Thiên cùng tiểu Nếu mang ra những món ăn được chế tác tinh xảo, Hạ Trĩ lại một lần nữa cảm thán kẻ có tiền thật sự xa xỉ.

“Tiểu Thiên, tiểu Nếu, ngồi xuống cùng ăn đi.” Hạ Trĩ cầm đũa, lại nhìn hai người bên cạnh, gọi các nàng ngồi xuống.

“Tiểu Trĩ thiếu gia chuyện này không thể, chúng tôi sẽ bị quản gia mắng.” Sợ Hạ Trĩ không hiểu, cả hai đơn giản giải thích.

“Bây giờ không phải ở cổ đại, tôi lại không có thói quen như vậy, nói sao thì Đào thúc cũng không ở đây, ông ấy sẽ không biết.” Hạ Trĩ buông đũa lộ ra biểu tình tội nghiệp nhìn hai người, rồi vui vẻ nhìn tiểu Thiên cùng tiểu Nếu nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống.

“Ân, thức ăn này ăn ngon thật.” Gắp một viên cá bỏ vào miệng, Hạ Trĩ thỏa mãn nheo mắt. “Tiểu Thiên, lần sau nói với nhà bếp, thức ăn không cần làm nhiều như vậy, đủ ăn là được.”

“Tiểu Trĩ thiếu gia, đó là quản gia phân phó nhà bếp đặc biệt làm cho người, thiếu gia thân thể vừa khỏe, cần phải bồi bổ.”

“Nhưng nhiều như vậy chúng ta cũng không ăn hết, thật lãng phí.” Hạ Trĩ vẻ mặt đau lòng nhìn một bàn đầy thức ăn.

Tiểu Thiên cùng tiểu Nếu gật gật đầu, các nàng đều phát hiện sau khi thiếu gia từ bệnh viện trở về nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều, tiểu Trĩ thiếu gia mất trí nhớ tâm bệnh cũng trị được không ít đi.

Ăn xong cơm trưa, Hạ Trĩ không biết nên làm gì, mọi việc trong Hạ gia đều có người làm, cậu liền gọi tiểu Thiên cùng tiểu Nếu chuẩn bị ghế nằm đặt dưới cây đại thụ trong hoa viên. Kiếp trước Phương Hiểu Duy thực thích ngủ dưới tàn cây, không cần điều hòa tạo sự mát mẻ mà sự mát mẻ được mang đến từ không khí thiên nhiên trong lành. Tìm vị trí thích hợp, Hạ Trĩ nằm trên ghế an tĩnh đi vào giấc ngủ.

Một chiếc xe màu đen chạy vào hoa viên, một người từ trên xe bước xuống. Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao gầy, tây trang thẳng tắp làm tản ra sự thành thục cùng mị lực. Nam tử nhíu mắt nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Hạ Trĩ. Dưới gốc cây, thiếu niên đang cuộn mình trên ghế ngủ say, giống như một chú mèo nhỏ, ánh nắng ngày hè xuyên qua lớp lá cây dày đặc đọng lại trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên. Ngay cả những chú chim nhỏ như sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của thiếu niên nên vội đình chỉ tiếng kêu. Hạ Linh nhìn thiếu niên xinh đẹp này trong lòng vang lên cảm giác bất thường. Bước nhẹ nhàng, hướng cổ thụ đi đến, hắn rất ngạc nhiên, thiếu niên kia là ai.

Hạ Linh nhìn thiếu niên vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, không thể không cảm thán chính mình lại nhìn sai. Thiếu niên xinh đẹp lại là tên đệ đệ ngu ngốc kia! Nghĩ đến anh cùng Hạ Trĩ từ nhỏ không có quan hệ, anh là trưởng tử Hạ gia, bị Hạ gia bồi dưỡng thành người thừa kế tiếp theo, tuổi thơ luôn bận rộn. Mà Hạ Trĩ là cô nhi mà ông nội nhận nuôi thôi, lại là kẻ nhược trí, anh lại càng không nguyện ý cùng Hạ Trĩ tiếp xúc, mãi đến khi anh tiếp nhận Hạ gia, trở thành gia chủ, hai người bọn họ giống như người xa lạ, cũng không nói chuyện. Trước đó vài ngày không biết tại sao Hạ Trĩ lại chủ động đến tìm anh. Khi đó anh vừa về nhà lấy tài liệu, Hạ Trĩ lại ở bên cạnh ấp a ấp úng không biết đang nói cái gì, anh nhất thời phiền toái liền đẩy Hạ Trĩ ra một bên, không nghĩ tới cậu lại đụng trúng bàn. Sau đó đưa đến bệnh viện, anh cũng không nhìn một lần. Nhớ lại đệ đệ bởi vì sự xúc động của chính mình mà bị thương, không biết như thế nào, trong lòng nổi lên sự áy náy. Hạ Linh chăm chú nhìn Hạ Trĩ, vị em trai này đúng thật là một tiểu mỹ nhân.

Hạ Trĩ đang ngủ cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt dừng trên mặt mình, bất đắc dĩ mở to mắt, nhìn thấy một nam tử anh tuấn đứng trước mặt Hạ Trĩ liền sợ tới mức vội vàng ngồi dậy,“Cái kia, có chuyện gì sao?”

Hạ Linh không nghĩ tới Hạ Trĩ đột nhiên mở mắt, đôi mắt màu đen hiện lên kinh ngạc.

“Trời nóng như vậy sao không vào phòng ngủ?” Hạ Linh nhìn thấy những giọt mồ hôi đọng trên chóp mũi Hạ Trĩ.

“Thói quen mà thôi. Cái kia…… anh……” Không biết người trước mắt là ai, thấy đối phương cũng không muốn rời khỏi, Hạ Trĩ vừa muốn mở miệng, lại bị lời nói của anh đánh gãy.

“Tôi không gọi ‘cái kia’, tuy chỉ số thông minh của cậu không cao, nhưng tốt xấu gì vẫn là nuôi con của Hạ gia, kêu tôi một tiếng đại ca cũng không quá đáng đi?”

Đại ca sao? Hạ Trĩ ngẩn người, anh là vị đại ca trong truyền thuyết sao? “Đại ca?” Nhìn ánh mắt xa lạ của Hạ Trĩ, Hạ Linh không hiểu tại sao nội tâm lại hiện lên tia đau xót, ngoài miệng thì nói: “Bị thương làm sao mà đến vị đại ca như tôi cũng không nhận ra?”

“Đại thiếu gia!” Tiểu Thiên nhận được điện thoại nói đại thiếu gia trở về, chờ nửa ngày không thấy người xuất hiện, tiểu Thiên nghĩ phải ra ngoài xem sao, lại phát hiện đại thiếu gia đang cùng tiểu Trĩ thiếu gia nói chuyện. Sắc mặt Hạ Linh không được tốt, tiểu Thiên rất sợ trước đó lại có chuyện phát sinh, nhanh chóng chạy đến.

“Đại thiếu gia, tiểu Trĩ thiếu gia, trước tiên vào nhà đi.”

Hạ Linh liếc mắt nhìn tiểu Thiên, xoay người dẫn đầu rời đi. Hướng tiểu Thiên nhún vai, Hạ Trĩ nghĩ thầm tính tình vị ca ca này đúng là kém, hy vọng không cần chọc tới anh, nhanh chóng đi vào. Vào phòng, nhìn Hạ Linh đỉnh đạc ngồi trên sô pha, Hạ Trĩ cũng nhanh chóng ngồi xuống. Không khí có điểm căng thẳng, Hạ Trĩ lôi kéo tiểu Thiên đứng một bên, ánh mắt đáng thương.

“Quản gia chưa trở về sao?” Hạ Linh đương nhiên thấy động tác kia của Hạ Trĩ, nghĩ đến thiếu niên lại đối với người hầu như thế nội tâm có điểm bất mãn, lời nói hiện lên tia tức giận.

“Vâng” Tiếp nhận tia phẫn nộ của Hạ Linh, Tiểu Thiên thực bình tĩnh trả lời, cô đã sớm quen với thái độ hỉ nộ vô thường của Hạ Linh.

“Tiểu Trĩ bệnh như thế nào?” Câu hỏi này làm tiểu Thiên thực kinh ngạc. Cô là do Hạ quản gia thu dưỡng, từ nhỏ lớn lên ở Hạ gia, quan hệ của hai huynh đệ Hạ gia cũng biết rõ ràng, đại thiếu gia như thế nào đột nhiên quan tâm đến tiểu Trĩ thiếu gia? Còn gọi đến thân thiết như vậy?

“Tiểu Trĩ thiếu gia mất trí nhớ, tuy nhiên nói chuyện đã lưu loát hơn nhiều.” Tiểu Thiên trả lời chi tiết.

“Mất trí nhớ?” Hạ Linh nhíu mày, khó trách ánh mắt thiếu niên nhìn mình hiện lên tia xa lạ, cậu một chút cũng không nhớ anh sao? “Tôi đã biết, cô đi làm việc khác đi.”

Nhìn tiểu Thiên rời đi, nội tâm Hạ Trĩ lại bất an, ai biết vị ca ca xa lạ này muốn làm gì. Hạ Linh nhìn thiếu niên cúi đầu không để ý đến mình, thế nhưng lại tự động đến ngồi cạnh cậu.“Tiểu Trĩ, không nhớ anh sao?”

Nghe được âm thanh ôn nhu của Hạ Linh, Hạ Trĩ kinh ngạc ngẩng đầu, vừa rồi còn đối mình hung hăng, như thế nào bỗng thay đổi thái độ?

“Không nhớ rõ sao?” Nhìn thấy phản ứng xa lạ của đối phương Hạ Linh cũng hiểu được,“Hiện tại em biết những ai?” Hạ Linh không biết hôm nay mình bị gì, tại sao đối đặc biệt quan tâm em trai này, rất muốn biết tình hình gần đây của cậu.

“Đào thúc, bác sĩ Hoa, tiểu Thiên, tiểu Nếu, còn có lái xe tiểu Phương, dì Tuyết đầu bếp……” Hạ Trĩ không biết hắn hỏi cái này làm gì, ngoan ngoãn đưa tay liệt kê, “A, còn có Colin!” Hạ Trĩ nhớ tới thời điểm nhìn thấy chú chó Mục Dương, nghe nói đó là bảo bối của Đào thúc, cậu thực thích a.

“Đủ rồi!” Nghe xong Hạ Linh đầu đầy hắc tuyến, nhìn cậu liệt kê người hầu trong nhà, cuối cùng đến cả con chó của quản gia cũng tính vào, chỉ quên mình. Hạ Trĩ nhìn ca ca đột nhiên phát giận, ngoan ngoãn ngừng lại.

“Tiểu Trĩ, anh là anh trai của em, Hạ Linh, em phải nhớ kỹ?” Nắm lấy bả vai thiếu niên Hạ Linh nghiêm túc nói. Chính anh làm cậu bị thương đến mất trí nhớ, nhưng hiện tại anh không muốn cậu quên anh.

“Dạ, em đã biết.”

Nghe được thiếu niên nói, Hạ Linh vừa lòng xoa xoa tóc thiếu niên, nói: “Lát nữa anh có việc ra ngoài, em ngoan ngoãn ở trong nhà, chờ anh trở lại ăn cơm chiều.”

……

Trở lại công ty vội vàng hoàn thành các công việc, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Hạ Trĩ, nghĩ đến buổi tối có thể thấy thiếu niên, nội tâm Hạ Linh thực vui vẻ. Tuy chưa hiểu được cảm xúc trong lòng là gì, nhưng Hạ Linh không thể không thừa nhận anh đối với vị em trai này nảy sinh hứng thú. Dù trước kia thiếu niên ngu ngốc ra sao, hiện tại chính là mất trí nhớ, như vậy làm một em trai ngoan không phải tốt lắm sao? Nghĩ vậy, khóe miệng Hạ Linh nâng lên một độ cong, thư kí vừa gõ cửa bước vào thấy được sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh. Hôm nay giám đốc làm sao vậy……Giám đốc luôn luôn nghiêm túc, đứng đắn thế nhưng cười thập phần quỷ dị?

Hạ Trĩ đem việc Hạ Linh trở về dùng cơm chiều nói cho quản gia, quản gia kinh ngạc đợi cậu xác nhận một lần nữa mới vội vàng đi phân phó phòng bếp. Nội tâm Hạ Trĩ vô cùng khó hiểu, nghe Đào thúc nói chính mình cùng người anh này không chung huyết thống, như thế nào lần này gặp mặt quan hệ hai người dường như rất tốt? Ít khi về nhà nhưng muốn cùng mình ăn cơm? Quả nhiên tâm tư thiếu gia nhà giàu cậu không thể nào hiểu được.

Buổi tối Hạ Linh đúng là trở về dùng cơm, bất quá bữa cơm này thực quỷ dị. Hạ Linh thỉnh thoảng gấp rau dưa cùng thịt để vào bát Hạ Trĩ, mắt thấy cơm bị thức ăn chôn xuống Hạ Trĩ ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Linh một cái, đổi lại một câu ăn nhanh lên của anh. Hạ Trĩ lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Quản gia đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Hạ Linh, ông chỉ ra ngoài làm chút việc vậy mà khi trở về đại thiếu gia lại biến thành như vậy? Xem ra hôm nay trời sắp đổ mưa đỏ rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio