Ánh mắt Ywen Kiện tùy ý di chuyển trên người Hạ Lnh, người không tự giác đi lại gần Hạ Linh. Vì không đánh thức người hình như đã đi vào giấc ngủ, Ywen Kiện động tác nhẹ nhàna, mang theo sóng nước nho nhỏ. Khi lại gần khuôn mặt Hạ Linh, Ywen Kiện cảm giác được tim mình đập mạnh. Giơ tay muốn xoa khuôn mặt kia, tay Ywen Kiện bỗng nhiên dừng ở giữa không trung.
Ywen Kiện nhìn Hạ Linh, trong lòng sinh ra một chút sợ hãi, hắn sợ Hạ Linh sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn. Ywen Kiện lắc đầu, đem lo lắng trong đầu toàn bộ vứt ra ngoài.“Linh……” Nhẹ giọng gọi hạ linh, tay Ywen Kiện xoa mặt Hạ Linh. Ngón tay vẽ lại cái trán no đủ, vuốt cái mũi cao thẳng…… Cuối cùng dừng lại trên đôi môi kia. Ngón tay lưu luyến độ ấm kia, Ywen Kiện nuốt nuốt nước miếng, muốn hôn lên đôi môi hắn tưởng niệm đã lâu.
“Cậu làm cái gì?” Ywen Kiện vừa muốn tới gần, Hạ Linh liền mở mắt. Ánh mắt dài nhỏ thâm thúy thẳng tắp nhìn chằm chằm Ywen Kiện.
“A Linh, cậu tỉnh rồi.” Ywen Kiện đầu tiên là sửng sốt, sau đó làm bộ như không có việc gì giữ khoảng cách giữa hai người, nhưng tia sửng sốt trong mắt lại bị Hạ Linh nhìn thấy.“Gần đây mệt chết đi, nhìn cậu vừa thư giản liền ngủ.”
“Ừ.” Hạ Linh giãn ra gân cốt,“Gần đây quá mệt mỏi, mới vừa thả lỏng một chút liền ngủ. Cậu vừa mới làm cái gì?” Hạ Linh không muốn Ywen kiện chuyển đề tài, trực tiếp hỏi.
“Tôi, a, a linh……” Ywen Kiện nghiêm túc nhìn Hạ Linh, trong mắt đã có chút chột dạ. Hít sâu, trong lòng Ywen Kiện âm thầm hạ quyết tâm, cố lấy dũng khí đem lời nói vẫn chôn dấu dưới đáy lòng nói ra:“A Linh, tôi thích cậu.” Đơn giản sáng tỏ. Ywen Kiện nói xong, hai mắt vẫn nhìn Hạ Linh. Hạ Linh nghe Ywen Kiện nói xong, đáy lòng ngơ ngẩn. Trước không nói hiện tại anh đã yêu thương tiểu Trĩ, Ywen Kiện từng từ chối anh, là hắn tự tay đem phân tình cảm đó cắt đứt, hiện tại còn nói nói như vậy, ngay cả anh từng có nhiều tình nhân, cũng chưa từng thấy qua. Hạ Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu:“A Kiện, cậu nói giỡn đi?”
“Tôi không có nói giỡn, tôi nói là thật!” Ywen Kiện thấy Hạ Linh không tin, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Hạ Linh, làm cho khoảng cách hai người nháy mắt ngắn lại,“A Linh, tôi biết lúc trước tôi từ chối cậu là tôi không đúng. Nhưng khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, có thể cho tôi một cơ hội sao?”
“Ai, a Kiện.” Hạ Kinh đẩy cánh tay đang nắm chặt tay mình ra,“A Kiện, người tôi yêu bây giờ là tiểu Trĩ. Chuyện của chúng ta đều đã qua rồi, cậu có thể đi tìm hạnh phúc của mình. Cho dù trước kia tôi có từng yêu cậu, nhưng đã tiêu tán theo thời gian. Hiện tại tôi toàn tâm toàn ý yêu tiểu Trĩ, sẽ không thay đổi.”
Bi thương, tiếc nuối, hối hận, phẫn nộ…… Những cảm xúc này xuất hiện cùng một chỗ, ép tới lồng ngực Ywen Kiện rất khó chịu. Nắm chặt cánh tay Hạ Linh, Ywen Kiện nửa ngày mới thốt ra một câu:“Linh, nói như vậy rất tuyệt tình đi.”
“A Kiện, này đối với cậu đối tôi đều tốt. Hiện tại chúng ta đã thành thục hơn so với trước kia, không còn là mao đầu tiểu tử năm đó.” Hạ Linh nói:“Nói rõ ràng vẫn tốt hơn.”
“Tôi không cần!” Ywen Kiện lắc lắc đầu, ôm cổ Hạ Linh, ghé vào bên tai anh nói.“Ôm tôi được không?”
“A Kiện, cậu không cần như vậy.” Hạ Linh muốn đẩy Ywen Kiện ra, nề hà Ywen Kiện ôm anh thật chặt, đẩy mãi không ra,“Cậu buông ra.” Hạ Linh nhẫn nại nói, trong giọng nói đã có chút tức giận.
Ywen Kiện không thuận theo, tay vẫn ôm như trước không mở ra:“Tôi làm sao thua đệ đệ của. Nó có tôi cũng có, tôi có nó lại không có.” Giọng nói mang theo vô vàn ghen tị,“Nó chỉ là đồ ngốc mà thôi, chỗ nào đáng giá để cậu thích như vậy!” Nghĩ đến những hành động của Hạ Linh đối tiểu Trĩ, Ywen Kiện liền ghen tị không chịu được.
“Cậu nói bậy gì đó!” Hạ Linh đột nhiên gầm lên đánh gãy lời Ywen Kiện nói, người nọ cũng rõ ràng không có dự đoán được đối phương sẽ có phản ứng như thế, bị đối phương mạnh mẽ đẩy ra, mặt nước dao động..
“Khụ khụ khụ.” Uống mấy ngụm nước Ywen Kiện vô lực ghé vào một bên ho khan, vô tội nhìn Hạ Linh đã muốn đứng dậy thay quần áo. Hạ Linh liếc liếc mắt người từng yêu nay là bạn học cũ, lắc lắc đầu, trong giọng nói còn có chút tức giận:“A Kiện, tôi xem cậu là bạn tốt, bạn cũ, tôi không hy vọng đánh vỡ quan hệ này. Nhưng mà tôi không cho cậu nói xấu tiểu Trĩ. Tiểu Trĩ tốt tự tôi hiểu được, tôi nguyện ý sủng em ấy thương em ấy, đây là chuyện của tôi. Nếu lại để cho tôi nghe thấy cậu nói xấu em ấy, chỉ sợ chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được.” Lời Hạ Linh có chút tuyệt tình, hung hăng đánh vào lòng Ywen Kiện.
“A Linh, tôi……” Ywen Kiện muốn nói, nhưng nhìn thấy khuôn mặt không mang theo chút cảm tình của Hạ Linh, hắn biết mình đã không có cơ hội. Lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, trầm mặc nhìn đối phương thay quần áo, đẩy cửa rời đi.
“Tôi đi về trước. Mọi người tiếp tục.” Hạ Linh mặt không đổi sắc thu thập mọi thứ, trước khi rời đi để lại một câu như vậy. Nghe được tiếng đóng cửa, Ywen Kiện chảy nước mắt, đem cả người vùi vào trong nước. Nói không khó chịu không cam lòng đều là giả, nhưng mà có thể làm gì bây giờ. Hạ Linh đều đã nói rõ ràng như vậy, hắn còn có thể làm cái gì đây? Thẳng đến hô hấp không thông, Ywen Kiện mới từ trong nước ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm hô hấp. Không phải chỉ là thất tình một lần sao, sao bản thân lại chật vật như vậy! Ywen Kiện an ủi chính mình, xem điều kiện bản thân cũng tốt lắm, nhất định có thể tìm được người tốt hơn Hạ Linh!
Hạ Linh trở về khách sạn, vào phòng liền nằm lên giường. Ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, Hạ Linh trầm tư. Anh rốt cục hiểu được vì sao người yêu nhà mình sẽ có địch ý với Ywen Kiện. Nghe nói giác quan thứ của nữ sinh rất mạnh, bảo bối nhà mình cũng không yếu chút nào. Trước mắt hiện ra khuôn mặt tươi cười của người yêu, khuôn mặt Hạ Linh cũng trở nên ôn nhu. Lúc bắt đầu anh thực sự có chút để ý vì sao tiểu Trĩ cứ rối rắm quan hệ của anh cùng Ywen Kiện. Nhưng mà hiện tại anh đã hiểu được cảm nhận của cậu, tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt nha.
Trong đầu Hạ Linh hiện ra khuôn mặt ghen tuông của tiểu Trĩ, độ cong khóe miệng càng cao hơn. Tiểu trĩ, em thật sự là bảo bối của anh. Nghĩ nghĩ, Hạ Linh hận không thể bay về bên người tiểu Trĩ, yêu thương em ấy.
Sau khi chuyện đêm đó xảy ra, cơ hội gặp mặt của Ywen Kiện cùng Hạ Linh liền ít đi. Hai người khi gặp nhau đều thấy mất tự nhiên mà tránh đi, Tình huống tránh không khỏi cũng sẽ tận lực giảm bớt sự trao đổi của hai người.
“Cái kia, a Linh.” Rốt cục sau khi chấm dứt một cuộc hợp, Ywen Kiện gọi người Hạ Linh đang chuẩn bị rời đi.
“Sao vậy?” Hạ Linh hỏi.
Ywen Kiện nhẹ giọng, muốn giọng mình bình thản chút:“A Linh, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu. Buổi tối hôm nay có rảnh không? Chúng ta ra ngoài uống một chén.”
“Có cái gì nói ngay tại chỗ này đi.” Hạ Linh không muốn dây dưa, hy vọng đối phương nói ngắn gọn.
“Sao thấy tôi như thấy quỷ vậy.” Ywen Kiện khó chịu oán giận nói:“Chúng ta không làm người yêu làm bằng hữu cũng không được sao?” Ywen kiện tùy tiện nói:“A Linh, tôi biết chúng ta không có khả năng, tôi cũng đã buông tha. Trở lại bình thường đi.”
“……” Hạ Linh nghi ngờ thoáng nhìn Ywen kiện, mới mấy ngày, Ywen Kiện có thể nghĩ rõ ràng như thế?
“Làm gì lại không tin tôi. Nếu không thể cho tôi tình yêu tôi muốn, sao tôi có thể treo cổ mãi trên cái cây là cậu.”
“Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Hạ Linh nhẹ giọng,“Như vậy chúc cậu sớm ngày tìm được hạnh phúc.”
“Tôi sẽ.” Ywen Kiện vẻ mặt tự hào.
Ngày lại khôi phục bình tĩnh, thời gian lặng lẽ qua cực nhanh. Đoàn người Hạ linh rốt cục đã đi công tác xong, về nơi quen thuộc.
“Linh!” Đã sớm biết tin Hạ Linh về tiểu Trĩ bỏ việc trên tay chạy tới sân bay, lúc nhìn thấy Hạ Linh từ đại sảnh đi ra liền kích động nhào tới. Quả nhiên xa nhau có thể làm tăng tình cảm của hai người, Hạ Linh nhận được cái ôm nhiệt tình của người yêu, cười đến thực sáng lạn.
“Anh đã trở về. Nhớ anh không” Hạ Linh cúi người hôn hôn trán người yêu, ôn nhu nói.
“Dạ.” Hạ Trĩ gật gật đầu, cũng không quan tâm người đến người đi trong đại sảnh sân bay, hai người lại ngọt ngào nói chuyện.
“Ê, ê, trước công chúng như vậy mà hai người còn tình chàng ý thiếp là sao. Muốn hôn về nhà hôn.” Ywen Kiện phía sau kéo theo hành lý, trêu chọc tươi cười nhìn hai người.
“…… Linh?” Hạ Trĩ nhìn nhìn Ywen Kiện, lại nhìn nhìn Hạ Linh, vẻ mặt nghi hoặc. Cứ cảm thấy lần này hai người họ đã xảy ra chuyện gì, cảm giác không giống trước kia.
“Trở về rồi nói với em.” Hạ Linh cười nắm tay Hạ Trĩ, nhìn Ywen Kiện ở phía sau nói:“A kiện, chúng tôi đi về trước.”
“Đi đi, đi đi. Đến lúc đó nhớ mời tôi uống rượu mừng.”
“Không thành vấn đề.” Hạ Linh nói xong liền mang theo người yêu rời khỏi.
“Nè, nè. Hai người đang nói cái gì?” Bị mang vào xe Hạ Trĩ còn nghi ngờ.
“Về nhà lại nói với em. Còn có quà cho em. Bây giờ, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi.” Không đợi Hạ Trĩ nói chuyện, Hạ Linh liền cúi người hôn lên môi người yêu. Không khí mờ ám quanh quẩn trong xe, tài xế ở phía trước yên lặng chỉnh kính chiếu hậu sang chỗ khác.