Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

chương 5: sòng bạc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lacey Flender, anh đi theo tôi làm gì?” Thật vất vả mới có thể an ổn trên máy bay được vài giờ, nhưng không đợi Sở Cảnh thoải mái hơn, vừa xuống máy bay, cậu lại phát hiện mình bị Lacey hoàn toàn bám dính. Âm thầm quăng quật nhiều lần cũng không thể đem hắn vứt rụng, Sở Cảnh nhìn chằm chằm gương mặt cợt nhả của Lacey, giọng nói không khỏi vang lên mang theo vài phần mùi thuốc súng.

“A, Sở thân mến, không phải cậu đã thuê tôi rồi sao?” Lacey lắc lắc quả đầu đinh nâu nâu, cười đến vô lại: “Tôi đã nhận $ của cậu, chậc… Đây cũng không phải số tiền nhỏ, cậu xem, làm một lính đánh thuê có đạo đức nghề nghiệp, chúng tôi được học phải tận trung với cương vị công tác của mình, đương nhiên, là bao gồm cả giá tiền thuê và đối tượng được bảo hộ là gì. Cậu cũng biết tôi là một lính đánh thuê đủ tư cách thậm chí còn rất ưu tú mà.”

“Tôi nhớ rõ tôi chỉ thuê anh trong thời gian một chuyến bay.” Đôi mắt đen nhánh của Sở Cảnh nặng nề nhìn Lacey mang theo tia cảnh cáo: “Mà nhiệm vụ của anh, từ lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Las Vegas cũng là khoảng một giờ năm phút trước đã kết thúc. Tôi không hề yêu cầu anh ‘làm vệ sỹ’ cho mình, ngài Flender!”

“A? Nhiệm vụ kết thúc?” Lacey chớp chớp mắt, lập tức cười càng hăng hái: “Sở thân mến, nói như vậy, thời gian hiện tại của tôi thuộc về tôi? Như vậy, Sở, cậu lại càng không có lý do ngăn cản tôi đi theo cậu… Cậu xem, đây hoàn toàn là tự do của tôi, không phải sao?”

“Được rồi, tùy anh.” Sở Cảnh híp mắt thâm trầm đánh giá Lacey, nhưng cũng chỉ một lát sau, không biết nghĩ tới điều gì hơi hơi gợi lên khóe môi khoái trá mỉm cười: “Kế tiếp, tôi muốn tới sòng bạc lớn nhất nơi này xem một lần, sao, ngài Flender có muốn đi cùng không?”

“Sòng bạc? Cậu muốn nói cậu sẽ tới sòng bạc?” Lacey hai mắt sáng rực lên: “Đương nhiên! A, thượng đế, đã tới Las Vegas sao có thể không tới sòng bạc được chứ? Nhưng mà, Sở…”

“Chuyện gì?” Sở Cảnh nghiêng đầu nhìn sang Lacey đang muốn nói lại thôi.

“Ở Las Vegas phải trên tuổi mới được phép tiến vào sòng bạc, cậu…” Lacey đánh giá Sở Cảnh từ trên xuống dưới, có chút xấu hổ gãi đầu gãi tai.

“Vấn đề này anh không cần lo lắng.” Sở Cảnh cười khẽ một tiếng, quen thuộc tìm tới trước cửa một sòng bạc được trang trí xa hoa, đưa thẻ căn cước tới trước mặt vệ sỹ trước cửa lắc lắc mấy cái, sau đó quay đầu hướng Lacey ngoắc ngoắc ngón tay: “Tôi đã qua sinh nhật tuổi được tuần.”

“Thế mới nói, tôi vĩnh viễn đều không biết rõ được người Châu Á các cậu đến tột cùng là đã thành niên hay chưa.” Lacey nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó nhanh chóng đi theo Sở Cảnh vào sòng bạc.

Đem tiền mặt trên người đổi thành chip, Lacey lúc này mới vui vẻ mà đi tới bên cạnh Sở Cảnh. Thấy Sở Cảnh như trước hai tay trống trơn, bộ dạng nhàn nhã thư thái, Lacey nhịn không được dùng cánh tay nhẹ nhàng đẩy đẩy lưng Sở Cảnh: “Hắc, anh bạn, cậu không đổi chip à?”

“Tôi không vội.” Sở Cảnh khẽ cười một chút, nghiêng đầu nhìn Lacey vẻ mặt hưng phấn, nhíu mày hỏi: “Đổi nhiều chip như vậy, cũng phải tới một triệu hả? Sao, anh định chơi cái gì?

Lacey lắc đầu: “Baccarat kỹ thuật rất cao, tôi sẽ không chơi, ừm…vẫn là chơi xúc xắc trước đi.”

“Vậy anh chậm rãi chơi, tôi đi loanh quanh nhìn xem.” Sở Cảnh vỗ vỗ vai Lacey: “Anh bạn, chúc anh may mắn.”

“Hy vọng thế.” Lacey nhếch môi cười, lộ ra cả răng.

Sau khi cùng Lacey tách ra, Sở Cảnh không vội đi thử vận may ở một chiếu bạc nào mà ngược lại chậm rãi đi loanh quanh xem xét một vòng sòng bạc.

Đối với việc chơi bạc, vô luận là kiếp trước hay kiếp này cậu đều không thấy xa lạ, mẹ cậu vốn là một nhân viên chia bài cao cấp trong một sòng bạc ở Macao, kỹ thuật chia bài rất xuất chúng. Năm đó đến vua bài bạc ở Macao cũng phải khen mẹ cậu không dứt miệng, kiếp trước khi cậu bị lão gia tử tống ra nước ngoài, cậu đã tuổi, bởi vì thật sự thân vô trường kỹ (không có khả năng gì), rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể dùng các kỹ năng của mẹ dạy, đến Las Vegas thử thời vận ở các sòng bạc.

Phải nói, có lẽ cậu trời sinh đối với các con số và tính nhẩm tương đối mẫn cảm, chỉ trong một đêm, cậu lại ở trên một chiếc du thuyền đánh bạc cao cấp tại Las Vegas kiếm được bộn tiền. Nhưng lúc ấy cũng là thắng đỏ mắt không biết thu liễm, cùng ngày cũng không đợi mình rời khỏi sòng bạc, đã bị người “mời” tới gặp ông chủ du thuyền. Cơ duyên xảo hợp, cậu từ đó về sau trở thành nhân viên chia bài chuyên nghiệp trên du thuyền đó, lại thêm một cơ duyên xảo hợp nữa, cậu đã gặp được ông chủ thực sự đứng phía sau chiếc du thuyền đánh bạc này…. Tả Dĩ Uyên, và trở nên quen thân. Nếu “đánh bạc” là khởi đầu duyên phận, vậy cậu liền dựa vào con đường này mà bắt đầu đi thôi, tuy rằng tiến trình tiếp cận Tả Dĩ Uyên khả năng sẽ chậm một chút nhưng vẫn coi như ổn thỏa.

Đi một vòng cưỡi ngựa xem hoa xong, đang định quay đầu lại tìm Lacey, nhưng không đợi cậu bắt đầu liền thấy cách đó không xa, Lacey hai tay trống trơn giống như chó nhà có tang hướng chính mình đi tới.

“Thua?” Sở Cảnh cao thấp đánh giá Lacey một chút, tựa tiếu phi tiếu nói.

Lacey tội nghiệp nhìn Sở Cảnh, cực kỳ bi thương gật đầu: “A, Sở, tôi hoàn toàn không hiểu được tại sao tôi lại thua… chip của tôi thua hết sạch rồi! Một triệu a! Nhanh như vậy liền không còn một đồng!”

Sở Cảnh gật đầu: “Quả thật rất nhanh.”

Lacey vẻ mặt chịu đả kích, lên án nhìn Sở Cảnh: “Sở thân mến, thấy bằng hữu gặp chuyện bất hạnh như vậy, chẳng lẽ cậu không an ủi tôi được một chút sao?”

“Bằng hữu?” Sở Cảnh quay đầu liếc nhìn Lacey, cười nhạo một tiếng: “Bằng hữu của tôi không có ai đánh bạc tệ thành cái dạng này, vậy mà còn dám mò tới Las Vegas đánh bạc.”

Lacey chán nản cúi đầu, một người cao to hơn mét chín lúc này thoạt nhìn có chút đáng thương hề hề. Sở Cảnh có chút chịu không nổi. Người này ở kiếp trước với cậu mà nói tốt xấu cũng xem như thầy giáo vỡ lòng dạy cậu bắn súng. Cậu đến bây giờ còn có thể nhớ rõ Lacey được xưng tụng là súng thần, bách phát bách trúng. Tư thế oai hùng hiên ngang như thế so với bộ dạng như chó nhà có tang hiện tại thật sự quá đối lập, thật sự rất có cảm giác chênh lệch.

Quả nhiên, đối với người mình mang lòng kính ngưỡng, vẫn là từ bỏ giải thích mà tự thông suốt vẫn hơn. Sở Cảnh ở trong lòng yên lặng thở dài, bởi vì hiện thực rất tàn nhẫn…. cho dù là thần tượng cũng tiêu tan.

“Anh còn tiền không?” Sở Cảnh hỏi Lacey.

“Không có.” Lacey nhín vai: “A…không, còn $.”

Sở Cảnh buồn cười nhìn Lacey giống như hiến vật quý mà từ trong túi áo khoác móc ra tờ $ mà cậu đã đưa cho anh ta khi ở trên máy bay, hít sâu một hơi, nói: “Đi đổi thành chip đi.”

“Đổi…$?” Lacey do dự: “Quá…quá ít đi? Hơn nữa, Sở, tôi toàn thân cao thấp chỉ còn có $ này thôi.”

Sở Cảnh cau mày, lạnh lùng nhìn Lacey.

“Được rồi, được rồi, tôi đi đổi là được chứ gì!” Lacey chống không lại áp lực vô hình Sở Cảnh toát ra, nhanh chóng chạy tới quầy đổi chip: “Sở, tôi thề đời này tôi chưa từng làm chuyện dọa người như vậy! Cậu không thấy ánh mắt của cô gái đáng yêu bên kia thế nào đâu! A…. vốn đêm nay tôi còn muốn hẹn cô ấy tới khách sạn hảo hảo tán gẫu một chút lý tưởng nhân sinh!”

“Tới khách sạn tán gẫu lý tưởng nhân sinh?” Sở Cảnh nhếch môi một chút: “Cùng với một tên toàn thân cao thấp chỉ có $?”

Lacey ảo não gục đầu.

“Được rồi, anh bạn, lên tinh thần đi theo tôi.” Sở Cảnh hất tóc mái về phía sau, lập tức hướng bàn Tài Xỉu đi tới. Lacey thấy thế, nhanh chóng đuổi theo.

Hai người chen lên phía trước, nhân viên phụ trách trò vừa lúc dừng lắc xúc xắc, đợi cho tới khi ba viên xúc xắc được lắc đều trong cốc thủy tinh đình chỉ lay động. Sau đó, nhân viên phụ trách ra hiệu cho mọi người chung quanh đánh cuộc, các ánh đèn thể hiện số xúc xắc sẽ sáng lên cho các khách chơi đặt cược.

Sở Cảnh mắt lạnh nhìn khách chơi xung quanh sôi nổi đem chip của mình lên cược, còn cậu vẫn không có động tĩnh gì.

“Hắc, Sở thân mến, cậu không chơi à?”

Ván đầu tiên là Tiểu. Ván này đa số khách chơi đều đặt ở cửa Tiểu, kết quả vừa ra, đám đông chung quanh đều vang lên một mảnh kích động trầm trồ khen ngợi. Lacey đứng bên nhìn cũng có chút kích động, nhưng bất đắc dĩ cả người chỉ có chip, thật sự không chắc chắn thì không nên đặt cược. Thấy sắc mặt thiếu niên đông phương lạnh lùng, Lacey không khỏi nhẹ nhàng đẩy lưng cậu, nhỏ giọng hỏi.

“Không vội.” Sở Cảnh tâm bình khí tĩnh, mặt mày mang theo vài phần lạnh nhạt, khóe môi như có như không treo nụ cười khỉnh: “Quan sát đi.”

Tới khi ván thứ hai công bố kết quả, vẫn như trước là Tiểu. Lúc này số người đặt Tiểu so với ván trước đã ít đi một chút, nhưng vẫn chiếm đa số. Lacey thấy lợi thế trên bàn cược nhanh chóng thuộc về nhóm khách chơi, càng phát ra thiếu kiên nhẫn.

“Hắc, Sở, chúng ta cũng chơi một ván đi?” Lacey dùng ngón tay chọc chọc Sở Cảnh.

“Không vội.”

“Nhưng mà…” Lacey có chút không tình nguyện.

Sở Cảnh liếc mắt nhìn Lacey, Lacey bất đắc dĩ buông tay: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, không vội đúng không? Tôi nghe lời cậu là được.”

Sở Cảnh gật đầu, vừa lòng mà một lần nữa dời tầm mắt lên chiếu bạc.

Sau khi kết quả liên tiếp xuất hiện “Tiểu” về sau, đám khách chung quanh đều có chút không bình tĩnh. Cùng lúc bọn họ bắt đầu kinh hỉ với vận khí liên tục tốt thế này, nhưng về phương diện khác, bọn họ lại ân ẩn bắt đầu lo lắng…. Xác suất cao như vậy, không có khả năng tiếp tục tiểu nữa đi?

Sau khi suy xét cẩn thận, trên chiếu bạc số lượng khách đặt “Đại” cũng dần nhiều hơn, đến ván thứ , cơ hồ lúc này trên bàn đã bày ra cục diện Đại – Tiểu cân bằng, cho dù từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, kết quả công bố vẫn luôn là Tiểu.

“Ngài Flender, đặt đi.”

Thẳng tới khi ván thứ bắt đầu, Sở Cảnh vẫn an an tĩnh tĩnh đứng bên cạnh Lacey quan sát chiếu bạc đột nhiên lên tiếng.

“A, tôi nghe không lầm chứ, Sở thân mến? Cậu rốt cuộc cũng đặt cược sao?” Lacey tinh thần tỉnh ra, hưng phấn mà biểu hiện ra một bộ nóng lòng muốn thử: “Vậy đặt cái gì? Tiểu? Dù sao cũng đã lần rồi… đương nhiên, Đại cũng rất có thể.”

“Đặt tam bảo” Sở Cảnh chống lại Lacey lộ ra biểu tình ‘cậu điên rồi’, mỉm cười, lại từng chữ nhấn mạnh rõ ràng rành mạch nói: “Toàn bộ, đặt tam bảo”. (Ý là bộ ba số giống nhau , tiền cược tùy từng nơi nhưng đa số là lớn hơn hẳn bình thường).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio