Thái tử không đến, phúc tấn lại gần kề ngày sinh, cái bụng lớn hơn rất nhiều khiến hành động đứng lên ngồi xuống của hắn rất bất tiện, hai chân cũng nặng trịch, đi trên đường lại càng khó chịu, thế nhưng vẫn làm theo thói quen thỉnh thoảng đi lại một chút, chờ đến năm Khang Hi ba mươi mốt ngày đầu tháng ba thì phúc tấn lại phải đi gặp thái tử gia.
Đầu tháng ba là sinh nhật của thái tử gia, cũng là ngày giỗ nguyên hậu Hách Xá Lý thị của Khang Hi, vì vậy, hàng năm vào ngày này thái tử vô cùng khó hầu hạ, nô tài gặp họa phải tính bằng nhóm. Không có đứa con nào mong muốn sinh nhật lại là ngày giỗ của cha mẹ mình, cho dù là thái tử gia cũng vậy. Từ khi hắn hiểu chuyện, hắn đã biết sự thật này, nhìn huynh đệ khác vui vẻ trong ngày sinh nhật, mà sinh nhật hắn lại không thể vui mừng được.
Cho dù hắn nhận được quà sinh nhật có nhiều có đắt thế nào đi nữa, đều không thể che dấu nổi một sự thật, ngày giỗ hoàng ngạch nương hắn cũng đến rồi.
Sinh nhật thái tử chỉ luôn luôn đều là nhận lễ vật, cũng không như những huynh đệ khác được tổ chức yến tiệc, mời tất cả huynh đệ đến vui vẻ ca hát một phen, bởi vì như thế là bất hiếu đối với hoàng ngạch nương.
Trong ngày sinh nhật của mình, thái tử điện hạ được Khang Hi ban thưởng lễ vật sinh nhật, từ Cung Càn Thanh đi ra, liền phải đi về hậu cung tới cố cung mà hoàng ngạch nương từng ở để tế bái một phen, hắn chưa từng thấy qua mặt của hoàng ngạch nương lần nào, từ lúc hắn hiểu chuyện thì điều duy nhất có thể thấy chỉ là vẻ vắng lạnh hiu quạnh trong cố cung, một bức tranh vẻ một người phụ nữ đoan trang mặt tròn ăn mặc chính phục của hoàng hậu trên tường trong căn phòng trống trơn, một bức tranh không so với người sống sẽ đối với con của mình yêu thương che chở.
Thái tử vẫn có Khang Hi bảo vệ, so với những huynh đệ khác mà nói, số mệnh của hắn thật sự là tốt hơn nhiều, thế nhưng cái này cũng không thể bù đắp sự khuyết thiếu tình thương của mẹ trong hắn, nhìn các phi tần của hoàng a mã đối với con cái của mình yêu thương chăm sóc, đối lập với hắn được các nàng lấy lòng nhưng trong lòng đều âm thầm mưu tính riêng, hắn cũng chỉ có thể dùng sự khinh thường coi rẻ các a ca khác để che giấu đi khát khao của mình, hắn đã từng len lén nghĩ tới, nếu như hoàng ngạch nương còn sống, có phải hắn sẽ được yêu thương vui vẻ như vậy chăng.
Đáng tiếc, người phụ nữ dịu dàng quý phái trên bức họa kia vĩnh viễn đều không nghe được tiếng lòng của con nàng.
“Hoàng ngạch nương, hoàng a mã nói phúc tấn của con có một đôi mắt giống người như đúc, nhi thần tưởng tượng không ra, đôi mắt của hoàng ngạch nương mỹ lệ như thế nào.” Dận Nhưng nghĩ tâm sự của mình, quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn bức họa trên tường kia, trong bức họa kia hoàng ngạch nương của hắn có một đôi mắt hẹp dài, mà phúc tấn của hắn lại là một đôi mắt hạnh, khi còn bé hắn tằng bất kính mà nghĩ tới, nếu như hoàng ngạch nương có bộ dáng thật sự giống như trên bức họa kia, thì bà làm thế nào tranh với đám phi tần oanh oanh yến yến trong hậu cung của hoàng a mã kia. (thật xin lỗi chứ tranh chân dung thời đó phải nói là… udm nói thê nào nhỉ, là vẽ theo cảm quan thẩm mỹ được cho là đẹp thời bấy giờ chứ hum phải vẽ cho giống như thời nay, đơn giản là vẽ cách điệu đó)
Mãi đến sau khi thái hoàng thái hậu băng hà, sau khi hắn thấy bức họa của thái hoàng thái hậu rồi mới sâu sắc phát giác hình vẽ trên bức họa là không thể tin tưởng được. Hắn nói sẽ không do mà muốn cách chức phúc tấn nhà mình, “Bởi vì phúc tấn cho tới bây giờ cũng sẽ không dùng cặp mắt dịu dàng ôn nhu kia nhìn nhi thần, hoàng ngạch nương, người có một người con dâu thật đanh đá, thực sự, nếu như người còn sống, cũng không biết có thể thích nàng giống như hoàng a mã và hoàng mã ma như vậy hay không. Nàng thực sự không đáng để mọi người yêu thích như vậy, nếu như hoàng ngạch nương ngươi còn ở đây, có thể ra mặt giúp nhi thần răn dạy người con dâu ghê gớm này được hay không.”. fde
Thái tử tự nói một mình, thấy có chút không có ý nghĩa mà nở nụ cười, hàng năm đều là như vậy, hắn ở chỗ này len lén nhỏ giọng nói ra lời trong lòng, cho tới bây giờ cũng chưa từng được đáp lại, rốt cuộc là càng nói trong lòng càng nguội lạnh, một người đã qua đời, cho dù là ngạch nương, hắn cũng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của bà, bởi vì chưa từng thấy qua. Mỗi lần hồi phục tinh thần, hắn lại phát hiện mình ngây ra được lúc lâu.
Phúc tấn là ở trước ngày sinh nhật thì được Trữ ma ma và Lý ma ma nhắc nhở, hắn mới nghĩ cả một ngày đêm nên tặng quà sinh nhật gì cho thái tử, trong ngày thường hắn thay thái tử chuẩn bị lễ vật tặng cho các a ca khác, nhưng lại quên béng ngày sinh nhật của thái tử nhà mình.
Đến ngày đầu tháng ba, phúc tấn vội vã chuẩn bị xong quà sinh nhật tặng cho thái tử, còn chưa có đem đi tặng, chợt nghe được công công Hà Ngọc Trụ luôn bên cạnh thái tử vội vã báo lại nói thái tử đang ở trong thư phòng một mình uống rượu giải sầu, Hà Ngọc Trụ không khuyên được thái tử, chỉ có thể nghĩ đến việc đem chuyện này báo cho thái tử phúc tấn, để thái tử phúc tấn qua đó khuyên nhủ.
Phúc tấn chỉ cần ngẫm nghĩ một chút đã biết thái tử vì sao mượn rượu giải sầu, hôm nay là ngày giỗ nguyên hậu của Khang Hi, khẳng định người kia không quá dễ chịu, sinh nhật của người nào cũng đều là vô cùng vui vẻ, chỉ có thái tử, đường đường thái tử Đại Thanh, lại không được một ngày sinh nhật vui vẻ như vậy.
Thạch Tuấn Nham đến thư phòng thái tử, đưa tay gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại, kêu vài tiếng thái tử gia, bên trong chỉ có âm thanh bình rượu bị quăng nát, Hà Ngọc Trụ còn có nhũ mẫu và cung nữ theo tới cũng không dám để phúc tấn đi vào, phải biết rằng phúc tấn còn đang mang thai, lỡ như thái tử gia trong lúc tức giận không cẩn thận, làm phúc tấn bị thương vậy phải làm sao bây giờ.
“Thái tử gia là trượt tay đánh nát bình rượu mà thôi, Hà công công, đạp cửa xông vào, còn tất cả các ngươi lui xuống đi.” Phúc tấn phân phó nói.
Hà Ngọc Trụ nghe vậy, lo lắng cho thái tử gia ở bên trong thế nên còn ngần ngại chưa dám đá môn, đứng tại chỗ cúi đầu cầu phúc tấn nghĩ lại.
Phúc tấn trừng mắt liếc hắn, quát to: “Chẳng lẽ muốn bản phúc tấn tự mình động thủ?” Nói rồi phúc tấn liền làm bộ muốn giơ chân lên đạp cửa, Hà Ngọc Trụ và Trữ ma ma sợ hãi vội vàng ngăn lại.
Nhưng ở lúc này, cửa thư phòng ken két một tiếng, bị thái tử tự mình mở ra, phúc tấn đứng ở cửa nghe thấy được mùi rượu đập vào mặt, ngửi một cái, rượu này chắc là rượu ngon thượng đẳng a, đáng tiếc hắn hiện tại không thể uống.
“Phúc tấn vào đi.” Thái tử lạnh lùng nói, xoay người liền hướng trong phòng lê bước.
Thạch Tuấn Nham vào phòng, lại đem cửa đóng lại, khiến đám nô tài không liên can chặn ở bên ngoài, đi vào phát hiện trên mặt đất có năm sáu bình rượu lăn lóc, còn có một cái bị đánh nát, thái tử lại ngồi xuống chỗ cũ trên nhuyễn tháp đặt ở giữa thư phòng, tiếp tục cầm bình rượu dốc ngược đóng vai nam chính u buồn rất đạt, đến một cái liếc mắt nhìn phúc tấn cũng không.
“Dận Nhưng, ngươi xác định ngươi là đang uống rượu mà không phải đang lãng phí rượu, sao lại đổ rượu ra ướt hết cả người vậy chứ?” Phúc tấn thấy vạt áo trước ngực thái tử bị rượu thấm ướt, thật sự là nhịn không được nói ra, lãng phí đáng đánh a, đây chính là rượu tiến cống.
Thái tử điện hạ trừng mắt nhìn hắn, “Hôm nay đừng có làm phiền cô!”
Phúc tấn nghe xong, tiến lên phía trước, đưa tay giật lấy bình rượu thái tử đang cầm, thái tử bị đoạt rượu, mà nhìn phúc tấn đang mang thai lại không thể làm gì, chỉ có thể nằm ngửa ở trên nhuyễn tháp một câu cũng không nói.
“Dận Nhưng, hôm nay là sinh nhật của ngươi, ngươi không muốn biết ta sẽ tặng cái gì cho ngươi sao?” Phúc tấn nhìn bộ dáng này của hắn lại thấy không quen, vì vậy có chút dụ dỗ hắn hỏi.
“Cô cái gì mà chưa thấy qua, một điểm cô cũng không quan tâm.” Thái tử nhắm mắt lại, rầu rĩ nói, “Cái gì mà sinh nhật, đây còn là sinh nhật gì chứ.”
“Nói ngu ngốc cái gì đó, chớ suy nghĩ lung tung.” Thạch Tuấn Nham nghe vậy cũng không còn gì để nói, “Ngươi tự mình bình tâm lại một chút, ta ở ngay bên cạnh, nếu ngươi có gì luẩn quẩn trong lòng có thể cùng ta nói, nói ra được rồi không chừng ngươi sẽ không thấy khó chịu như vậy nữa.”
Trong ngày thường hắn chọc giận thái tử như thế nào không hài lòng với thái tử những gì đều không quan trọng nữa, ở lúc này tâm trạng thái tử đang rất xấu chuyện bỏ đá xuống giếng hắn thật đúng là sẽ không làm.
Thái tử nghe xong không nói gì, nhắm hai mắt vẫn rất an tĩnh, hình như là đã ngủ, không gian bên trong thư phòng cũng một mực tĩnh lặng, bản thân phúc tấn cũng có chút buồn ngủ, thấy thái tử hình như đang ngủ, hắn thấy trên nhuyễn tháp còn có chỗ trống, cũng không nhịn được bò lên, chuẩn bị ngủ một giấc.
Hắn từ chỗ mình qua đây, lại phải dỗ dành thái tử hồi lâu, đã sớm mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ say.
Thái tử nghe được bên tai truyền đến hơi thở đều đều của phúc tấn, mở mắt ra, thấy phúc tấn khẽ nhếch miệng, hình như ngủ hô hấp rất khó khắn, bởi vì mang thai cằm lại còn hơi có bọng, nuôi thật là quá tốt, lại theo ánh mắt nhìn xuống đến cái bụng của phúc tấn, dáng vẻ tròn trịa no căng rắn chắc, thái tử liền nhịn không được đưa tay đi sờ tới.
Cảm thụ được động tĩnh trong bụng truyền tới, không biết sao trong ngực thái tử liền yên tĩnh lại, phúc tấn mang thai quả thực rất khổ cực, tuy rằng nghi ngờ là cách cách, hắn cũng không có thể oán giận quá nhiều. Lần này phúc tấn còn đích thân sang đây xem hắn, rốt cuộc cũng là người có lương tâm, thái tử thầm nghĩ, sau này hay là đối xử với phúc tấn tốt một chút.
Kết quả hắn mới vừa nghĩ như vậy, giương mắt liền đụng phải cặp mắt trào phúng của phúc tấn, “Gia, đây là ngươi khó nhịn nổi sao? Coi như là muốn sờ bụng ngươi cũng phải nói cho ta biết một tiếng a, ta thế nhưng bị ngươi dọa cho tỉnh, lỡ sợ quá không chừng đem tiểu a ca trong bụng dọa cho thành tiểu cách cách.”
Thái tử nghe a ca cách cách sắc mặt lại thay đổi, cho dù hắn không hù, bên trong cũng là một tiểu cách cách. Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới hắn lại càng khó chịu, xem ra phúc tấn còn không biết trong bụng nàng chính là tiểu cách cách, nếu như đã biết, không chừng cũng khó chịu giống như hắn, có phước cùng hưởng có nạn cùng chịu, ta không vui cũng không để cho ngươi được khoái chí, thái tử gia rất là có thiện ý mà nói rằng, “Phúc tấn, ngươi cũng đừng mơ sinh tiểu a ca nữa, cái thai này của ngươi là tiểu cách cách.”
“Ai yêu, thực sự là thật khó để có thể nghe được câu gia lo lắng cho người ta a, quả là bị cảm động rồi. Gia không phải vẫn muốn một đứa con trai trưởng sao?” Phúc tấn cố ý chế nhạo nói, cố tình vặn lại kích thích hắn, có thể thấy được thái tử đây là đang bình tĩnh lại.
“Hừ, cô là sợ ngươi bị kích thích, mới vẫn dây dưa chưa có nói cho ngươi biết.” Thái tử thấy vẻ mặt phúc tấn lơ đễnh như không có gì, hẳn là do không tin lời của hắn, hoặc là chịu kích thích quá độ, nhưng khi nhìn mặt phúc tấn vẫn không biến sắc hắn lại không muốn bỏ qua, liền bồi thêm một câu.
Phúc tấn nghe xong những lời này, ôm cái bụng ngơ ngác ngồi, cái gì cũng chưa nói, thái tử thấy thế nhưng thật ra giật mình đánh thót một cái, chẳng lẽ phúc tấn thực sự bị chịu kích thích quá lớn, “Phúc tấn, phúc tấn?”
Kêu hai tiếng, phúc tấn vẫn chưa phản ứng, thái tử nôn nóng, cử chỉ bộ dáng này không phải là phúc tấn bị điên rồi đó chứ, đưa tay lôi kéo ống tay áo phúc tấn, “Phúc tấn, cô nói đùa với ngươi thôi, ngươi đừng có cho là thật, mau tỉnh lại đi, phúc tấn?”
Thạch Tuấn Nham nghe vậy cười thầm trong lòng, vẫn là vẻ mặt ngây dại nhìn về phía thái tử, “Dận Nhưng, ngươi thật là đang nói dối sao?”
“Thực sự.” Thái tử lập tức cam đoan, “Cô nói đùa với ngươi thôi, đừng cho là thật.”
“Ta tưởng thật thì làm sao bây giờ? Ngươi phải cam đoan với ta, nếu như ta sanh không phải a ca, ngươi phải nằm dưới làm thiếp hầu hạ ta mười năm.” Thạch Tuấn Nham tiếp tục làm bộ bị kinh hãi tiếp đó nói rằng.
Thái tử vừa nghe, lông mày vung lên, đây không phải là khiến hắn tự tát vào mồm sao, rõ ràng bên trong là một tiểu cách cách, hắn thật sự đảm bảo như vậy đó không phải là bắt hắn nằm dưới làm thiếp cho phúc tấn sao? Nghĩ vậy hắn liền thẳng thừng lắc đầu.
Phúc tấn không chịu, lại là dáng vẻ ngây ngốc thất thần, “Ta chỉ biết ngươi không có gạt ta, ai nha, bụng của ta sau lại đau như vậy.”
Thái tử vội vàng muốn hô lớn bảo truyền thái y, bị phúc tấn kéo lại, “Dận Nhưng a, ngươi mau cam đoan cho ta, nếu không phải là a ca, ngươi chính là gạt ta phải trả giá thật lớn.”
Thái tử gia đau đầu, phúc tấn làm sao cứ khó chơi như vậy, lại thấy phúc tấn ôm bụng kêu đau không cho hắn lớn tiếng truyền thái y, liền nghĩ nàng là cố tình gây sự yêu cầu hắn đáp ứng, phiền khôn xiết, cắn răng: “Chờ phúc tấn ngươi sinh lại nói, cô đáp ứng ngươi, đến lúc đó nếu ngươi sanh không phải là a ca, cô liền đáp ứng ngươi một việc. Còn trái lại nếu ngươi sanh là a ca, ngươi cũng phải đáp ứng cô một việc!”
Thạch Tuấn Nham vừa nghe, mắt sáng rực lên, “Cứ quyết định như vậy đi.”
Phương thái y không phải nói hắn nghi ngờ chính là tiểu cách cách sao, thái tử gia tưởng muốn kích thích hắn, lại sợ hắn quá kích động… bị ngây ngốc, chỉ có thể đem lời nói nuốt lại bảo là con hắn là một tiểu a ca, thật sự là nhấc đá đập chân mình, đến lúc đó sinh một tiểu cách cách, thái tử liền thiếu hắn một việc, vậy muốn để thái tử đi làm chuyện gì chứ, cái này nên suy nghĩ thật kỹ.
Thái tử thấy phúc tấn lại không kêu đau bụng, lập tức hoài nghi bất mãn, “Phúc tấn, chẳng lẽ ngươi đây là lừa cô, bụng ngươi thật sự không có đau?”
“Gia ngươi nói cái gì, ta sẽ không đem đứa con trong bụng ra nói giỡn.” Phúc tấn thề son sắt mà nói rằng, “Chỉ là nghe được gia nói đứa con trong bụng ta chính là tiểu a ca, cái bụng thoáng cái liền không đau.”
Thái tử nghe nói như thế, tự mình cũng thấy đau dạ dày, sớm biết vậy không nên cùng phúc tấn nói những thứ này, vừa đánh cuộc đã biết là thua, phúc tấn hoàn toàn chiếm hết tiện nghi của hắn, “Ngươi thật sự là…” Làm người ta chán ghét.
Sau này thấy phúc tấn như vậy chỉ có thể không được mềm lòng, bằng không cái được không bù đắp đủ cái mất.
“Gia, ta chuẩn bị buổi tiệc nho nhỏ cho ngươi, ngươi bây giờ chắc cũng đói bụng, ta đi gọi người bưng lên, hai người chúng ta liền dùng bữa, sẽ không để lộ ra.” Phúc tấn cười đến rất vui vẻ, cũng hiểu được phải biết chừng mực, thái tử nếu đã khôi phục sức sống, cũng nên khuyên hắn dùng cơm, “Nếu như ngươi muốn cho trắc phúc tấn và các nàng cùng tới đây cũng có thể, như vậy càng náo nhiệt hơn.”
“Không cần, hai người chúng ta là đủ rồi, nhiều người lắm miệng.” Thái tử nói, thật sự nếu muốn tụ họp như thế một chút, không chừng sẽ làm ngự sử có lời, “Cô đi đổi một bộ y phục khác, phúc tấn tự ngươi nghỉ ngơi một lát, chuyện dùng bữa đã có nô tài, ngươi đừng đi lấy mà lại đau bụng lại.”
Thạch Tuấn Nham nghe xong câu nói cuối cùng kia của thái tử, mặt cười có chút ngượng ngùng, xem ra lần tới kêu đau bụng ở trước mặt thái tử sẽ không còn hiệu quả, dù sao hắn dùng chiêu này đã mấy lần, thật muốn luôn đau như thế, hài tử chắc sẽ không còn mất.
Có thể luôn khiến thái tử lui bước, cũng bởi vì thái tử đối với việc chờ mong có con trai trưởng quá mạnh mẽ mãnh liệt, hắn cũng không thể khinh người quá đáng phải không? Phúc tấn có chút lương tâm mà nghĩ, sau này còn phải cùng thái tử bước tiếp mà, cho dù muốn bắt nạt thì ngày – âm lịch cũng còn dài mà. (ngày Nữ Oa tạo ra con người cũng là ngày tạo ra hôn nhân)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ha ha, hòn đá nhỏ ngay cả mình đều đã quên hắn vậy có chỗ nào không giống nhau hả…