Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

chương 74

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái tử phi đồng ý bắt mạch, thái tử vội vàng vén rèm đi ra bên ngoài gọi Phương thái y, khẩu khí nghiêm túc dặn dò, “Bắt mạch cho thái tử phi thật kỹ càng, nếu xảy ra điều gì sai lầm, cẩn thận cái đầu của ngươi.”

Phương thái y đứng ở một bên, trong lòng vốn đã có chút lo sợ bất an vừa nghe thái tử nói liền sợ run cả người, đầu đầy mồ hôi, thái tử phân phó như vậy, lỡ thái tử phi cũng không có bầu, vậy hắn phải làm sao bây giờ? Có người uy hiếp thầy thuốc bắt mạch như thế sao?

Cam Thảo đã cho cung nữ mang cái đệm nhỏ đến đặt lên trên bàn, tay của thái tử phi vươn ra khỏi mành, đặt ở bên trên cái đệm nhỏ thoạt nhìn vô cùng trắng nõn non mịn, bất quá Phương thái y cũng không dám liếc nhìn, lại mang ra chiếc khăn sạch che ở trên cổ tay của thái tử phi, nhẹ vén ống tay áo, thò ngón tay ra bắt mạch cho thái tử phi.

Thái tử phi không thấy được sắc mặt của Phương thái y, có điều lại biết thái tử gây áp lực cho hắn quá lớn, sợ hắn bắt mạch không được chính xác lại chậm rãi nói, “Phương thái y không cần khẩn trương, bổn cung cũng có hơn tháng không theo dõi bắt mạch, ngươi cứ án theo lệ bắt mạch là được.”

“Vâng, vâng.” Phương thái y vội vàng đáp lời, ánh mắt thái tử nhìn chằm chằm xuyên thấu qua tấm mành kia như muốn giết người vậy, mồ hôi lạnh như nước chảy xuống. Tuy rằng thấp thỏm trong lòng, bất quá chỗ tay ngón tay chạm được mạch đập của thái tử phi thì, cả người liền thay đổi phong thái, hiển lộ ra phong phạm danh y, rất là chuyên chú bắt mạch.

Bắt mạch cũng không phát hiện dị thường, ngược lại có thể chẩn đoán thái tử phi mạch đập bình ổn, từ màu sắc đầu ngón tay của thái tử phi có thể nhìn ra huyết khí tràn đầy, thân thể so với thường nhân phải khoẻ mạnh hơn nhiều lắm, tiếp tục xem mạch, cảm thụ và phân biệt các mạch đập, Phương thái y vẻ mặt trầm tĩnh, thỉnh thoảng cau mày lại một chút, sắc mặt cũng không có biến hóa.

Thái tử nóng ruột, bắt mạch cũng phải tốn nhiều thời gian như vậy, vậy mà thái tử phi còn khen cái tên Phương thái y này, thái tử không nhịn được muốn mở miệng hỏi, thái tử phi lại lôi kéo góc áo của hắn, cúi đầu vừa nhìn, liền thấy ánh mắt thái tử phi mang theo vẻ hài hước, nhịn không được khóe miệng lại ngậm lai.

Chẳng lẽ thật là mình đoán sai rồi?

Vừa mới hoài nghi suy đoán của mình, chỉ thấy mặt của Phương thái y chợt cười tươi như hoa, lòng của thái tử cũng vui vẻ theo, vội hỏi, “Phương thái y, thái tử phi làm sao?”

Thái tử phi thấy cổ tay được buông lỏng, nhìn xuyên thấu qua mành thấy trên mặt của Phương thái y hiện lên ý mừng, trong ngực lộp bộp một cái, nhịn không được nhìn chằm chằm Phương thái y.

Phương thái y ở lúc bắt được mạch như viên châu chạy qua lại thì, tuy rằng rất yếu, nhưng cả người như trút được gánh nặng, cả người đều trở nên khoan khoái, quay người đã vén mành lên đi ra ngoài chắp tay khom lưng với thái tử, “Thái tử điện hạ, thái tử phi quả thật có hỉ. Có điều mới hơn một tháng, mạch tượng còn chưa hiện rõ, vi thần đã bắt rất kỹ, thật sự là hoạt mạch không thể nghi ngờ.”

Thái tử nghe được điều mình muốn nghe, trong mắt hiện lên ý mừng, trên mặt cũng lộ ra ngoài, “Hà Ngọc Trụ, ngươi mang Phương thái y xuống phía dưới lĩnh thưởng.”

“Vâng.” Hà Ngọc Trụ nghe được chuyện vui, trên mặt cũng tươi cười hớn hở, liên tục đáp.

Đám cung nữ và nhũ mẫu hầu hạ thái tử phi cũng giống như chính mình mang bầu vậy, cười đến hận không thể lập tức để tin tức thái tử phi có bầu truyền hết toàn bộ hoàng cung. Nhất là trữ ma ma càng vui vẻ hơn, cũng không quên hướng thái tử xin, “Thái tử gia, chủ tử hôm nay mới có bầu hơn một tháng, nô tỳ muốn theo Phương thái y qua đó hỏi một chút, hầu hạ thái tử phi có cái gì cần phải chú ý a.”

“Ừ, ngươi là một người có tình, đi đi.” Thái tử vung tay lên, cho phép.

Một hồi, thái tử lại để cho người đi đến Cung Càn Thanh và Từ Nhân Cung báo tin vui, chờ phân phó xong mới cao hứng trở lại bên người thái tử phi, ôm vai thái tử phi, “Phúc tấn, ngươi thật là không chịu thua kém.”

“Ha ha, cô đều nói ngươi mang bầu, ngươi còn không tín, sớm biết vậy cô đánh cược với ngươi được rồi.” Thái tử nói liên miên không dứt, “Ngươi sau này ngàn vạn lần không thể tùy tiện như vậy hiểu không, nếu không nhờ lúc này cô thần cơ diệu toán, ngươi đích xác lại không biết chính mình mang bầu.”

Thái tử phi hoàn đắm chìm trong giòng suy nghĩ như ngày tận thế này, rõ ràng mỗi lần xong việc, mình cũng liền vào trong không gian tắm rửa sạch sẽ, mặc dù không có canh ngày an toàn cũng không để thái tử đeo đồ bảo hiểm, Trữ ma ma cũng không cho uống thuốc ngừa thai, nhưng vẫn luôn không có chuyện gì, cho nên mới thả lỏng cảnh giác lại nhanh như vậy đã mang bầu?

Thực sự phải trải qua một lần sanh con thống khổ nữa?

Mặt của thái tử phi nhíu lại, thái tử lúc này mới phát hiện thái tử phi không được tự nhiên, bóp bóp vai thái tử phi, “Này, ngươi không biết nên vui mừng đến sững sờ đi. Người vui mừng đến phát điên phải là cô mới đúng, ngươi biết trước đây sau khi ngươi sanh củ cải đỏ xong, đám lang băm ở thái y viện kia mỗi một người đều nói ngươi rất khó mang bầu lại, thử nhìn xem, ngươi lúc này lại đánh vào mặt của bọn họ. Chẳng tên nào nói chuẩn cả.”

Thái tử nói đến cái này, liền nhớ lại trước đây thái y đem củ cải đỏ chẩn đoán thành cách cách, kết quả lại là một a ca, hại hắn buồn bực một khoảng thời gian thật dài, lại nói lời đồn thái tử phi rất khó có bầu, nghĩ vậy trong lòng giống như bị lửa đốt, “Hừ, đám người thái y viện kia đều chỉ biết ăn cơm không biết làm việc, may là cô trước đây không quá tin lời bọn họ, quả nhiên ngươi lại có thể mang bầu.”

Thái tử phi máy móc quay đầu nhìn thái tử với vẻ mặt gieo giống thành công mà đắc ý, cầm lấy khăn tay đắp mặt của hắn lại đẩy qua một bên, “Đi ra chỗ khác.” Một người chưa từng sinh hài tử, quả thực chính là nói mà không đau hông.

Thái tử cuối cùng cũng ý thức được có chút bất ổn, nhíu mày, “Ngươi đây là làm sao, mất hứng?”

Thái tử phi sờ sờ cái bụng, lại cúi đầu nhìn một chút, bên trong của cái bụng bằng phẳng này cư nhiên lại có một noãn trứng thụ tinh, vốn là muốn đả kích thái tử, kết quả đả kích chính mình, nghĩ như thế nào điều không thoải mái, “Có hài tử đương nhiên vui vẻ, nếu như là ngươi sinh, ta sẽ càng cao hứng.” Ánh mắt âm u đối với thái tử lộ ra răng trắng noãn nha, mắt quét tới cái cổ đầy thịt của thái tử, kéo qua liền cắn tới.

Thái tử vốn muốn đẩy ra, nhưng là nghĩ đến thân thể thái tử phi đang mang thai, không dám cố sức, chỉ có thể chịu đựng nhát cắn này, “Ngươi ăn nói điên khùng gì vậy, vì cô sanh con dưỡng cái, khai chi tán diệp vốn là bổn phận của ngươi. Cô là nam tử, ngươi muốn cô sinh con? Thực sự là cử chỉ điên rồ.”

“Hừ!” Thái tử phi nghe được câu này, nhịn không được hung hăng hừ một tiếng, trong lòng phiền muộn không gì sánh được. “Không nói nữa, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.”

“Thế nào sớm như vậy đã mệt mỏi?” Thái tử kỳ quái, “Bữa tối cũng còn đụng đến, trước tiên dùng bữa tối rồi hẵng đi nghỉ.”

“Không ăn.” Thanh âm không vui đáp lại.

“Coi như ngươi không muốn ăn, cũng đừng bỏ đói con của cô.” Thái tử đem thái tử phi bế lên, thái tử phi ngay đến giãy dụa cũng đều lười làm, nghe trong miệng thái tử lầm bầm, “Ừ, kỳ thực ngươi cũng không nặng hơn bao nhiêu, nên hảo hảo bồi bổ.”

“Ta đi mua một con heo cho ngươi nuôi, có muốn hay không?” Thái tử phi liếc mắt.

Không nói thái tử cao hứng biết bao nhiêu khi thái tử phi lần thứ hai mang bầu, Phương thái y đi rồi, người đi đến chỗ Khang Hi và thái hậu truyền tin còn chưa có trở lại, hậu viện Dục Khánh Cung đã truyền khắp, lòng của đám nữ nhân trong hậu viện đủ các loại tư vị.

Đã mang thai ba tháng Trình giai thị nhưng thật ra càng tỏ ra khiêm tốn, lúc hay tin liền phái người qua chỗ thái tử phi ân cần hỏi thăm, lại thành thật đứng ở trong viện an thai, ngay đến Lâm thị và Trữ thị muốn tới đây cùng nàng nói đều bị ngăn ở bên ngoài viện, thật sự là lúc đầu có một Lý giai thị làm gương, Trình giai thị càng không dám làm ầm ĩ, chỉ cầu thái tử phi thấy nàng vẫn an phận thủ thường mà có thể để cho nàng an tâm sinh hạ hài tử, về phần nữ nhân ở các sân viện khác, vậy thì đó không phải là chuyện của nàng.

Thái tử phi căn bản cũng không biết mình đã bị những nữ nhân ở trong hậu viện của thái tử này yêu ma hóa, hiện tại bọn họ không dám chọc tới trên đầu thái tử phi, lúc trước thái tử chưa cưng chiều thái tử phi, các nàng cũng đã không chiếm được tiện nghi, Lý giai thị sinh hai hài tử đều ngã xuống, hiện tại thái tử rât mực cưng chiều thái tử phi, các nàng càng thêm không dám lấy thân thử nghiệm. Bất quá thái tử phi có bầu, cũng để cho các nàng tâm tư vui vẻ, thái tử phi mang thai rồi cũng không thể tiếp tục chiếm giữ thái tử, các nàng cũng có thể được phân chia sủng hạnh nhiều hơn chút.

Bọn họ rốt cuộc tìm được một cơ hội nho nhỏ mưu cầu tư lợi, giống như mùa xuân đã đến vậy.

Khang Hi ở Cung Càn Thanh làm xong chính sự, giải quyết xong chuyện củ cải đỏ và thập ngũ thập lục đánh nhau, lại nổi lòng muốn giáo dục củ cải đỏ, lại bị củ cải đỏ quấn quít lấy hỏi rất nhiều vấn đề ngạc nhiên cổ quái, đang ở trong lúc mài dũa sự kiên trì, chợt nghe cung nhân báo lại nói thái tử phi có tin vui. Nụ cười trên mặt Khang Hi rốt cục thoải mái hơn, đối với củ cải đỏ vẫn đang quấn quít lấy mình nói, “Hoằng Thăng, ngạch nương ngươi sinh tiểu đệ đệ cho ngươi.”

Củ cải đỏ ở lúc cung nhân nói thái tử phi có thai còn không biết cái gì là có hỉ, chính đang mơ hồ, chờ nghe được Khang Hi nói, trên mặt nhất thời lộ ra hai lúm đồng tiền, “Hoàng mã pháp, ngạch nương thực sự sinh đệ đệ rồi.”

Vừa nói vừa cao hứng ở trong phòng chạy vòng quanh, chạy một vòng trở lại bên người Khang Hi, ôm lấy bắp đùi Khang Hi, “Hoàng mã pháp, ta đã biết ngạch nương sẽ sinh đệ đệ cho ta, ta cũng đã cùng ngạch nương nói qua rồi. Khanh khách.”

Khang Hi nhìn củ cải đỏ mừng như điên, trên mặt cũng hiện lên tiếu ý, sờ sờ đỉnh đầu củ cải đỏ, đối với Lý Đức Toàn đang chờ ở một bên truyền khẩu dụ, đều là lời khích lệ thái tử phi, sau đó nói, “Đi đến Dục Khánh Cung ban thưởng cho thái tử phi đi.”

Tin tức trong cung truyền đi rất nhanh, các cung đều biết, ngay đến sở a ca tứ phúc tấn cũng biết thái tử phi lại mang bầu, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng vì thái tử phi vui vẻ, không nghỉ ngơi nữa, gọi nhũ mẫu đi chuẩn bị hạ lễ, đợi ngày mai đi Dục Khánh Cung thì đưa lên. Hôm nay, thái tử phi chỉ sợ cũng cực kỳ cao hứng, ngược lại cũng không nên lập tức tới cửa quấy rối.

Tứ phúc tấn nghĩ như vậy, ngũ phúc tấn mới vừa gả vào hoàng gia không bao lâu chưa có kinh nghiệm gì, nhưng vì ở trong sở a ca nên cũng hay tin liền đến tìm tứ phúc tấn hỏi một ít thứ thái tử phi yêu thích, không muốn ở trước mặt thái tử phi cái vị nhị tẩu này thất lễ.

Mà ở ngoài cung đại a ca và tam a ca nghe được tin tức lại chậm một chút, vào lúc ban đêm thì mới biết được thái tử phi lại mang bầu, trên mặt đại a ca phúc tấn có chút cay đắng, thấy mình vẫn chưa sinh được cho đại a ca đứa con nào thì cũng không nhịn được dẫn theo áy náy, mà tam phúc tấn sau khi biết được, nhịn không được liền ném vỡ một chén trà ngay tại chỗ, bụng đang mang bầu thiếu chút nữa động thai khí.

Chẳng trách nàng nổi giận, thế nào mỗi lần nàng có bầu, thái tử phi liền theo giúp vui, cũng mang bầu, thực sự thật đáng giận.

Thái tử phi không để ý tới người ta suy nghĩ thế nào, ở ngày thứ hai tiếp đãi mấy chị em dâu xong, lại cùng tứ phúc tấn nói một ít kinh nghiệm bản thân, liền an bài chuyện uỷ quyền xử trí cung vụ, làm tốt công tác chuẩn bị an thai.

Bởi vì trước đó đã có một lần kinh nghiệm, cho nên lần này cũng không mới lạ, bởi vì Dục Khánh Cung có hệ thống quản lý của thái tử phi, cho dù thái tử phi không có mặt thì công việc hàng ngày cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, hết thảy đều có trình tự cứ thế mà tiến hành, còn lục cung sự vụ, sau khi thông qua sự đồng ý của hoàng thái hậu, trước hết để cho Duyên Hi Cung và Vĩnh Hòa Cung giúp đỡ.

Hoàn tất mọi công việc, thái tử phi lúc này mới bắt đầu núp ở trong Dục Khánh Cung, cam chịu dưỡng thai.

Tâm trạng hiện giờ của thái tử vô cùng tốt đẹp, mỗi lần lên triều lại cố ý ở trước mặt đại a ca chậm rì rì đi lướt qua, sau đó quay đầu lại tặng cho một khuôn mặt tươi cười, kích thích cái tên đối thủ một mất một còn này, cả người đã hoàn toàn thoát khỏi chuyện tế tổ ở Phụng Tiên Điện, coi như cả người tràn ngập tinh thần hăng hái.

Trở lại Dục Khánh Cung thì cũng thường xuyên cùng thái tử phi nói một ít chuyện tiếu lâm lý thú, nào là hôm nay chọc tức đại a ca thế nào, hoặc giả là hoàng a mã lại chẳng giao cho việc gì làm, có cũng được không có cũng chẳng sao, nói xong thật vui vẻ, củ cải đỏ cũng thường xuyên từ Cung Càn Thanh trở về, mỗi ngày đều hỏi tiểu đệ đệ đã ra chưa, thái tử còn có thể rất kiên nhẫn giải thích nghi hoặc cho nó, hoặc là dỗ nó đừng quấn quít lấy thái tử phi.

Thái tử phi thấy thái tử quá thanh thản dễ chịu, lại luôn ở trước mặt mình lắc lư, dường như sợ mình không biết hắn vui vẻ vậy, vuốt cái bụng mắt liền híp lại, thầm nghĩ, ngươi cứ đắc ý đi, sẽ có lúc ta cho ngươi phải khóc.

Thái tử hồn nhiên không biết thái tử phi nhà mình đang có dự tính đầy đen tối, bất quá thực sự rất nhanh hắn đã không cao hứng nổi nữa.

Trung tuần tháng bảy bất tri bất giác đã đến, danh sách đi cùng Khang Hi tuần du đã được ban ra, Dận Chân cùng Dận Thì, Dận Chỉ, Dận kỳ, Dận hữu, Dận tự cùng đi theo thánh giá, bên trong chỉ duy nhất không có tên hắn cái vị thái tử gia này.

Thái tử cũng không thích đi theo thánh giá, dù gì hắn cũng đã đi quá nhiều lần rồi, ở lại kinh thành trấn thủ kinh đô thay hoàng a mã đó là trách nhiệm của một thái tử là hắn, thế nhưng hắn thấy đại a ca đắc ý khiêu khích trong lòng vẫn là không thoải mái, nhất là ở lúc danh sách tùy giá công bố được một hai ngày, đại a ca phúc tấn cũng chẩn ra một hỉ mạch được một tháng tuổi, đại a ca cũng giống như hắn lúc trước vậy, thường xuyên ở trước mặt hắn thoảng qua, vẻ mặt tươi cười như mới cưới làm hắn vô cùng chán ghét.

Đại a ca xác thực là đang rất vui vẻ, bị thái tử chọc tức ước chừng cả tháng nay, vận khí của hắn rốt cuộc cũng đã tới, có thể đi theo thánh giá, phúc tấn lại mang bầu, không kém thái tử cái gì có khi còn hơn, thái tử làm sao có thể nào còn dám ở trước mặt hắn đắc ý. Hơn nữa nhìn danh sách tùy giá lần này là có thể nhìn ra hoàng a mã đối chuyện lần trước vẫn còn bận tâm, với hắn mà nói thế này không phải là chuyện tốt sao?

“Thái tử điện hạ, hoàng a mã đối với ngài thế nhưng rất là tín nhiệm, bằng không cũng sẽ không để chúng ta những huynh đệ không có phận sự này đi tùy giá, ngài nhưng chớ có cô phụ hoàng a mã thánh ý.” Đại a ca ở trước khi đi thấp giọng đối với thái tử nói rằng, ý trào phúng trong đó không cần nói cũng biết.

Thái tử vốn là đã đi tuần với Khang Hi nhiều lần, cho dù vậy không muốn nhìn thấy đại a ca cũng được đi, nghe được những lời này của hắn, đè xuống sự bất mãn trong lòng, cười tủm tỉm trả lời, “Hoàng a mã tín nhiệm cô còn cần Dận Thì ngươi nói ư?”

Đại a ca mỉm cười không nói.

Thái tử đầu tiên là ngừng một chút, tiện đà cười đến càng thêm tự nhiên, “Đại a ca phúc tấn mới đây điều không phải là mang bầu sao, cô còn chưa chúc mừng đại a ca, hôm nay thừa dịp trước khi ngươi đi, cô chúc đại a ca… Chúc đại a ca lại sinh quý nữ.”

Đại a ca nghe thấy thế, mặt lập tức đen lại, ngoài cười nhưng trong lòng không cười trả lời, “Ngươi cũng vậy.” Rõ ràng còn có thể nghe được thanh âm hừ lạnh.

Mấy người huynh đệ xung quanh, tam a ca, tứ a ca, ngũ a ca, thất a ca và bát a ca, cả đám đều rất thính tai, nghe được hai vị huynh trưởng đối thoại, cũng không nhịn được đổ mồ hôi hột.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có thật nhiều hài tử, sâu cũng làm cho bọn họ sớm ra đời, che mắt, Chương này phá vỡ lịch sử, cầu ủng hộ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio