Giọng nói của anh vừa ấm áp, lại vừa dịu dàng, thoáng qua tai cô tựa như làn gió mơn man khơi gợi giác quan.
Đó là thứ âm thanh êm ái nhất cô từng được nghe, có hương vị yêu thương cưng chiều ngập tràn khiến lòng người rung động.
Tiết Vũ Khiêm cúi thấp người cho vừa tầm mắt với cô, mặt cách mặt chỉ chục centimet, hơi thở ấm và tràn ngập mùi hương nam tính của anh quẩn quanh hốc mũi khiến cô khó thở.
Cô tưởng chừng như bên trong đang có đốm lửa lách tách thiêu đốt tâm can cô từng chút một.
Trong mắt chỉ ngập tràn hình bóng anh và xung quanh chỉ toàn mùi hương của anh.
Ai bảo người này khô khan, không biết tán tỉnh con gái? Đây là thiên bẩm, tài năng thiên bẩm đó! Tại sao đời trước cô lại không phát hiện ra? Tại sao có thể bỏ qua cực phẩm như này mà theo đuôi thứ phế phẩm Tôn Chu Minh được nhỉ?
Ánh mắt cô mê man chạy dọc khuôn mặt anh không giữ ý.
Tiết Vũ Khiêm cười khẽ, trong lòng trào lên sự tự hào khó che giấu.
Cô bé này, thật may mắn vì anh đã gặp được cô.
Cô nhìn anh cười không chớp mắt, trái tim đập bang bang từng nhịp rộn ràng.
Cô than thở:
"Đừng làm vậy."
"Tôi? làm gì em?" Tiết Vũ Khiêm không giấu nổi sự vui vẻ mà hỏi cô.
Ánh mắt anh vẫn nhìn cô bằng đầy thâm tình.
Cô không xong thật rồi.
Cô nói nhỏ, hai má ửng hồng đáng yêu tệ hại: "Anh lại làm em lóa mắt.
Lần nào cũng vậy."
"Lần nào cũng vậy? Vậy ra tính từ lần nào vậy nhỉ?" Tiết Vũ Khiêm đùa lại cô, anh gần như ngồi quỳ xuống lấy quyển sách trong tay cô để gọn sang một bên.
Cô hốt hoảng lui người lại sau, tay đặt lên ngực, tay còn lại vẫn đang đặt trong tay anh không sao rút ra được.
Nguy hiểm! Gần quá, không được!
Tiết Vũ Khiêm đùa cô thành nghiện, vẫn áp tới dùng khí thế bá đạo của mình áp đảo cô.
Nơi hai người đang ngồi là ghế sa lông trong phòng sách, gần cửa sổ và hướng ra vườn.
Hôm nay nắng đặc biệt trong và gió mơn man thổi qua, đưa mùi hương hoa hoà quyện mơn trớn giác quan, anh thấp giọng hỏi.
"Nói tôi nghe xem."
"Quá đáng.
Anh đây là đang bắt nạt thiếu nữ yếu đuối đó hả?" cô thẹn quá nói lớn, mặt đỏ như tôm luộc.
Vẻ mặt khi giận dữ của cô cũng là một trải nghiệm khác lạ với Tiết Vũ Khiêm.
Trông cô lúc này giống hệt cô mèo xù lông, đang giương móng vuốt xinh xắn cào anh một cái không nặng không nhẹ.
Tiết Vũ Khiêm xoa xoa đầu cô cưng chiều, nói tiếp:
"Nhắm mắt lại, tôi có quà cho em đây".
"Quà ấy ạ?" Cô ngạc nhiên hô lên, mắt hạnh to tròn như có nước nhìn anh khiến Tiết Vũ Khiêm bất chợt thấy nôn nao vô cùng.
Anh gật đầu, ra hiệu cho cô.
Cô tuy tò mò nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhắm chặt hai mắt lại, tâm trạng thấp thỏm phỏng đoán.
Đừng nói là hôn nhé.
Chắc không phải đâu nhỉ?
Một gói quà khá nặng được đặt vào tay cô.
Hơi có chút hụt hẫng, cô cũng mở mắt ra nhìn xem là thứ gì mà khiến Tiết Vũ Khiêm thần thần bí bí như vậy.
Hai mắt cô mở lớn vì kinh ngạc và xúc động.
Tiết Vũ Khiêm ngồi cạnh cô, trong lòng không khỏi thoả mãn và cưng chiều.
Trước giờ cô là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất anh dụng tâm tặng quà như vậy, kể từ khi mẹ anh qua đời.
Nếu bà còn sống, chắc hẳn bà sẽ rất vui.
Cô cầm chiếc máy ảnh mới trong tay, không khỏi bùi ngùi xúc động.
Hạng phúc chết mất.
Tiết Vũ Khiêm còn đặc biệt dặn dò: "Tôi đã tìm được máy ảnh của em, tuy không dùng được nhưng dữ liệu trong thẻ nhớ vẫn còn.
Em có thể kiểm tra lại trong chiếc usb kia.
Chiếc máy này tôi đặt hàng từ nước ngoài loại mới nhất, chắc sẽ hợp với em".
"Tiết đại ca.
Anh làm thế này...!em phải biết làm sao đây?" cô ôm ngực than dài nhưng gương mặt lại đầy thoả mãn, vui đến mức có thể nhảy vòng vòng nếu chân không bị thương.
Để tìm máy ảnh của cô, anh đặc biệt quay lại thành cổ nơi cô từng qua, huy động cả vệ sĩ và trợ lý cùng bắt tay vào tìm kiếm.
Hơn nữa còn mặt dày nhờ vả tên Hạ Tập Hoan lấy dữ liệu còn nguyên vẹn cho cô, lại mất thêm cả đêm lựa máy mới và mất khoản cước kha khá để kịp chuyển về cho cô.
Tiết Vũ Khiêm hoàn toàn không thấy vất vả.
Trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh gương mặt rạng rỡ của cô khi nhận được món quà của anh.
Chỉ cần nghĩ đến vậy anh đã thấy lâng lâng trong lòng.
Tiết Vũ Khiêm hằng giọng mà nói:
"Vậy...!lần này em định báo đáp tôi như thế nào?"
Lý Lệ lang thang trong khu thương mại, buồn bực nghĩ ngợi về thái độ của cô trong thời gian gần đây.
Cô ta tự nghĩ hành động của mình không có để lộ gì quá phận vậy mà cô nàng tiểu thư họ Bạch quay ngoắt thái độ, không còn vồn vã và chịu sự điều khiển của cô ta như trước.
Phải vất vả lắm mới có thể dụ dỗ được cô, từ đấy bước chân vào vòng luẩn quẩn của đám phú nhị đại.
Giờ thì dường như chúng cũng đánh hơi thấy vết nứt quan hệ giữa cô ta và Bạch Sênh nên chẳng buồn xa gần mời mộc cô ta đến những bữa tiệc của chúng nữa.
Lý Lệ nhíu mày nhìn chiếc đầm, sờ sờ chiếc thẻ trong ví và không khỏi đau lòng.
Tuy nhà cô ta cũng làm ăn buôn bán nhưng chỉ là công ty nhỏ doanh thu còn chưa bằng được công ty con của Bạch Thị hay Cố Thị, Triệu Thị.
Tiền tiêu vặt cũng chỉ rộng rãi hơn đám trung lưu trí thức chứ không dám vung tay mua chiếc đầm hay ví đến cả chục ngàn tệ.
Từ lúc quen cô đi mua sắm không phải lo nghĩ đã quen, giờ đến mua chiếc váy yêu thích còn phải đắn đo mãi, cô ta không khỏi sinh oán than với cô.
Cô ta không muốn để mất cái cọc này.
Còn đám thế gia công tử thông qua mối quan hệ của cô nữa.
Chị gái bán hàng vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp với cô ta, kiên nhẫn chờ Lý Lệ lật qua lật lại bộ váy.
Cô ta thở dài, tiếc rẻ mà làm bộ không ưng và trả lại chiếc váy.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên từ đằng sau Lý Lệ, phá vỡ thế khó xử của cô ta:
"Váy của tiểu thư đây tính cho tôi nhé."
Lý Lệ quay người lại, sửng sốt nhìn người thanh niên lịch thiệp trước mắt, sau đó thì mừng như hoa nở trong lòng.
Cô ta lập tức lấy lại vẻ e thẹn, e dè lên tiếng: "Tôn thiếu, không cần đâu ạ.
Em thực sự không cần nữa".
"Tôi thích là được.
Nếu em không cần thì ném đi, muốn làm gì cũng được.
Dù sao, Tôn thiếu tôi đây cũng không thiếu một chiếc váy để tặng một mỹ nhân như em."
Kể từ bữa tiệc tại Bạch gia, Lý Lệ đã nhớ thương anh chàng Tôn thiếu đã thân mật với cô ta trong vườn cây.
Cho dù không xảy ra chuyện lớn mật gì, cả hai đều ngầm đổ cho men rượu làm loạn mà nhanh chóng tách ra.
Nay lại được gặp anh ở nơi này, có lẽ ông trời tác hợp, Lý Lệ mừng như điên, phát huy sự e thẹn rụt rè như đoá hoa đến cực điểm.
Miệng thì nói không cần nhưng tay vẫn nhận quà hết sức tự nhiên.
Tôn Chu Minh là tay lõi đời tình trường, không khó để nắm bắt tâm tư người con gái này.
Quả là một con mồi dễ tóm, tuy giả tạo ngây thơ nhưng cũng đủ để anh chơi đùa.
Hơn hết, cô ta còn có mối liên hệ mật thiết với đứa con út Bạch gia.
Tôn Chu Minh và Lý Lệ cũng một chín một mười, đều là những con người mưu mô thực dụng.
Gã phủ lên khuôn mặt mình một vẻ đạo mạo đáng tin tưởng, nói bằng giọng dụ dỗ du dương:
"Liệu tôi có cơ hội mời Lý tiểu thư một tách cà phê không?"..